SCP-001:O5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SCP-001 là một câu chuyện của O5

Chào buổi tối Tiến Sĩ,

Ồ, khỏi, khỏi cần đứng lên. Và đúng, anh đã đoán đúng về thân thế của tôi. Chúng ta cũng không cần làm lớn vấn đề này lên đâu. Anh biết số hiệu của tôi, và tôi cũng biết về anh đủ để tạo ra một bản sao khác mà ngay cả mẹ anh cũng chẳng nhận ra sự khác biệt đâu. Ồ không, đây không phải là một lời đe doạ, đây chỉ là sự thật.

Nào, chúng ta bắt đầu làm việc, xem ra anh đã tìm thấy một thứ gì đó nằm ngoài quyền hạn cho phép của mình. À không, tìm thấy xem ra không phải là một từ chính xác. Bới lên? Và anh đang tiếp tục đào bới và một lúc nào đó việc này sẽ kết thúc bằng nhiều phát đạn chết người ghim lên người anh đấy. Lúc đấy sẽ là một thời điểm rất đau buồn, vì thực ra anh có vẻ là một nghiên cứu viên rấto tài giỏi. Vì thế, anh sẽ nhận được một thứ mà không phải ai trong Tổ Chức cũng có được... một lời giải thích.

Đúng, chúng tôi đã nhận được cảnh báo từ lần đầu tiên anh bắt đầu đào bới thông tin về SCP-001. Tất cả các nghiên cứu viên làm việc sau một thời gian đều bắt đầu tìm hiểu về nó. Và tất cả đều cảm thấy thoả mãn sau khi họ tìm thấy thiên thần với thanh hoả kiếm, nó đã được đặt sâu dưới nhiều lớp. Nhưng khi anh tìm thấy Nhà Máy và bắt đầu tìm hiểu về nó, tôi biết anh sẽ không dừng lại ở đây. Vì thế, tôi sẽ kể cho anh nghe; một cách đơn giản và dễ hiểu.

Nhà Máy chính là SCP-001

Nhưng nó sẽ không bao giờ được viết nên. Đây là một lựa chọn mà tôi đã quyết định trong những ngày đầu thành lập Tổ Chức, và là một lựa chọn tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Các nghiên cứu viên bọn anh quá tò mò về nhiều thứ. Và tôi không rõ là thứ nào làm tôi thấy đáng sợ hơn. Đó là việc chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được Nhà Máy này... hay một ngày nào đó sẽ hiểu được. Ồ thì, tôi nghĩ a sẽ thích thú khi biết thêm về nó.

Nhà Máy được xây năm 1835. Lúc ấy, nó được biết đến với cái tên Nhà Máy Anderson, được đặt tên theo James Anderson - một nhà tư bản công nghiệp khá nổi tiến đương thời. Nó được xây ở, ừ thì, cứ gọi là Mỹ đi, và là nhà máy lớn nhất từng được xây dựng, với cạnh dài nhất của nó kéo dài hơn một dặm (1mile = 1.61km), có tất thảy ba tầng lầu, và một tháp cao bảy tầng ở trước cổng nơi Anderson từng sống. Nó được xây dựng với khao khát trở thành nhà máy cao cấp nhất, với khả năng thi công bất kì tác vụ nào, bao gồm cả việc cung cấp chỗ ở cho các công nhân. Người ta có thể được sinh ra, lớn lên, làm việc và chết đi, mà không cần phải rời khỏi khuôn viên của Nhà Máy. Và họ đã làm việc, đủ thứ việc, từ trông trọt, chăn nuôi cho đến giết thịt, cho đến dệt may, và tất cả những thứ khác ở ngoài trời.

Và, thật sự thì không ai rõ liệu James Anderson có phải là một người tôn sùng quỉ Sa-Tăng hay không. Nhưng có vẻ ông ta có theo một đạo Tạo Giáo Đa Thần (Pagan) nào đó. Và một điều chắc chắn rằng ông ta RẤT nghiêm ngặt trong việc chọn lựa vị trí cho nhà máy của mình cũng như các máy móc đặt trong nó. Những người sống sót kể lại rằng sàn nhà được chạm khắc với những kí hiệu huyền bí, và chỉ sáng lên mỗi khi có máu chảy qua chúng... Nhưng những người sống sót này đã xác nhận khá nhiều thứ. Nhưng chắc chắn một điều rằng Anderson đã kiếm tiền trên mồ hôi và xương máu, thậm chí bộ phận cơ thể của những người thuộc giai cấp thấp hèn. Các nhật kí của ông ta ghi lại rằng ông cảm thấy họ thấp hèn hơn loài người, và chỉ được sinh ra trên Trái Đất này nhằm phục vụ cho các yêu cầu của ông ấy.

Dĩ nhiên không ai biết gì về tham vọng của ông ta vào thời điểm ấy, và vì thế nên người ta đổ xô về làm việc trong Nhà Máy. Nơi mà người ta vừa có thể sinh sống và làm việc? Chắc chắn là người ta phải thích rồi! Quên mấy giờ đồng hồ tăng ca, điều kiện làm việc, lực lượng bảo vệ hà khắc và những thứ khác đi. Công nhân bị ép phải làm việc 16 tiếng mỗi ngày, và chỉ giải lao vào ngày Chủ Nhật, vào giữ khi mặt trời mọc và lặn. Các công nhân không được cung cấp phòng riêng mà phải chia phòng với tám người khác và làm việc theo ba ca. Không hề có trang thiết bị y tế nào. Vì thế, nếu bạn bị thương trong khi đang làm việc - điều hiển nhiên ai cũng bị, bạn sẽ phải tiếp tục làm việc. Những người nào bị thương quá nặng sẽ bị lực lượng bảo vệ kéo đi, và dĩ nhiên, không bao giờ quay trở lại.

Trong suốt bốn mươi năm, Nhà Máy Anderson đã làm ra vô số thứ. Thịt, quần áo, vũ khí. Đừng để ý đến việc liệu thịt bò có bị trộn với thịt người hay không đi. Quên việc liệu vũ khí có được rèn từ máu hay không đi. Và cũng đừng suy nghĩ xem quần áo được nhuộm bằng ... ừ thì anh hiểu rồi chứ? Những tin đồn bắt đầu lan ra, nhưng các vật phẩm họ làm ra quá tốt. Ai mà thèm quan tâm chứ? Cho đến khi có người trốn thoát.

Tôi chưa bao giờ gặp mặt linh hồn đáng thương đã thoát ra được này, những cô ấy đã tìm gặp được Tổng Thống Grant, và, vào năm 1875 ngài đã nhờ đến sự giúp đỡ của tôi. Lúc ấy tồi đang... ừ thì, cũng chả mấy gì quan trọng. Cứ xem như tôi đang làm cho một nhánh của quân đội, na ná vậy, và những người của tôi cũng thế. Một trăm năm mươi người đàn ông, và một vài người phụ nữ, đã được giao nhiệm vụ mà không mấy ai biết đến vào thời bấy giờ. Lúc ấy lẽ ra chúng tôi phải đi dọn dẹp một vài thứ thuộc Liên Bang, và một vài thứ kinh khủng khác chúng tôi tìm thấy ở Miền Nam. Sau khi nhận lệnh, chúng tôi đã tiến hành một vài nghiên cứu, chẳng mấy gì thích những thứ tìm thấy, chúng tôi đã tiến vào, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Tôi không nhớ rõ lắm đêm hôm ấy. Tất cả những chi tất như hoà quyện lại trong đầu tôi. Tôi nhớ loáng thoáng hình ảnh về những người bị cột chặt thành từng hàng, sống cũng như đang chết, và mẹ nó, chả biết đường đâu mà lần. Trẻ em làm việc bên dưới những cỗ máy, da thịt của chúng bị lóc nát bởi những bánh răng và các bánh xe khổng lồ. Và còn nhiều thứ khác nữa...

Không sao, tôi ổn. Đã lâu rồi tôi không suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong đêm hôm ấy. Lực lượng bảo vệ không phải là một vấn đề to tát. Nhưng sau đó thì Anderson xuất hiện. Ông ta đang bắt những công nhân bị thương đi để, ừ thì, thí nghiệm trên họ. Đàn ông, nếu anh có thể gọi họ như vậy, nhiều cánh tay được khâu vào người, một vài người còn được gắn các bộ phận trong cơ thể động vật, những con quái vật kinh khủng nhất dường như chỉ được tìm thấy trong các cơn ác mộng tối tăm nhất của mỗi người. Chúng lao đến, đợt này đến đợt khác, những sinh vật nửa sống nửa chết ấy. Chúng tôi đã mất một vài người đêm hôm ấy. Và tôi đã tìm thấy cái hố sinh sản cảu Anderson, với những bé gái khoảng tám, chín tuổi, bị xích vào tường, và bị ép buộc làm việc không khác gì-

Tôi xin lỗi. Thậm chí ngày hôm nay, sau gần một thế kỉ sau, những kí ức vẫnchính còn làm tôi cảm thấy rùng mình. Cuối cùng, sau khi chúng tôi tìm thấy Anderson, trốn chui trốn nhủi trong văn phòng của mình, chúng tôi đã treo cổ hắn ta lên thành của sổ phòng làm việc của mình, bằng chính ruột của hắn. Trong khi chết, hắn bắt đầu cười một cách điên dại, nói rằng chả có ích gì cả, chúng tôi đã giết hắn, nhưng nhà máy vẫn còn sống, Nhà Máy phải tiếp tục làm việc. Hắn vẫn tiếp tục cười trong suốt 24 giờ tiếp theo, cuối cùng thì chúng tôi phải cắt dây thả hắn xuống, rút cạn máu, và đốt những phần còn lại. Hắn liên tục chửi rủa trong suốt quá trình đó đến nỗi tôi không muốn nghĩ đến cảnh ấy.

Chúng tôi mất một tuần dọn dẹp chỗ ấy, giải phóng các công nhân, bắn hạ những thứ chúng tôi tìm thấy trong tầng hầm và những căn phòng tối tăm khác. Chúng tôi lôi những thứ còn dùng được ra, chứa chúng vào trong một căn nhà gần cổng ra vào, cố gắng giả quyết mọi thứ. Một trăm năm mươi người trong đội đã tiến vào trong đêm hôm ấy, nhưng chỉ chín-mươi-ba người bước ra. Cho đến cuối tuần hôm ấy, con số này chỉ còn bảy-mươi-mốt.

Nhưng những thứ chúng tôi tìm thấy trong đấy, vì chúa. Ừ vì anh đã làm việc trong Tổ Chức một thời gian rồi nên chắc chúng cũng chẳng mấy gì lạ lẫm với anh đâu nhỉ, nhưng chúng tôi đã tìm thấy những khẩu sung đồ chơi bắn ra đạn thật. Những chiếc yo-yo có khả năng lóc sạch da thịt bất kì ai nó chạm vào, những chiếc búa chỉ làm việc khi tác động lên da thịt con người. Một bầy xương ngựa chạy nhanh hơn bất cứ những gì chúng tôi từng thấy. Những chiếc áo choàng dường như đang được dệt trong đêm hôm ấy, và có khả năng cho phép người ta tiến vào một vùng không gian mờ ảo khác cho đến nỗi... hồn lìa khỏi xác. Chúng tôi đã tìm thấy những khí cụ nhiệm màu cũng như kinh khủng. Và rồi chúng tôi phải lựa chọn.

Tôi đã tập hợp những nhân viên cấp cao nhất, ừ thì, chúng ta sẽ gọi họ là các sĩ quan, đối với tôi, và chúng tôi đã cố gắng tìm ra giải pháp cho vấn đề này. Có rất nhiều ý kiến đã được đưa ra. Ngài Giáo Sĩ đã trở nên khá điên loạn, ông ta nói rằng nhưng vật dụng này là những điều kì diệu được Chúa Trời ban phát và cần phải được tôn sùng. Marshall và tên nịnh bợ Dawkins thì nói rằng đây sẽ là một mớ hời nếu đem bán đống vật dụng này cho những người trả giá cao nhất. Người da đỏ mà chúng tôi đều gọi bằng Bass, do giọng nói cực trầm của ông ta, thì coi nhưng thứ này là những vật kinh tởm, và quyết định rằng chúng tôi nên tìm và diệt chúng. Và Smith thì nói rằng chúng tôi nên đem những vật dụng này về trình với tổng thống. Người duy nhất chỉ đưa ra ý kiến chính là ông lão, một người rất ít khi nói chuyện. Chúng tôi đã tranh cãi hằng giờ, ngày, cố gắng giải quyết vấn đề này. Tôi à, tôi nghĩ chắc chắn rằng chúng ta đang ngồi trên một mỏ vàng đấy. Nhưng chúng ta cũng có thể sử dụng những công cụ này để săn những thứ kì dị ở Miền Nam, nhưng con quái vật khác trên thế giới này, và sử dụng nhà máy này vào mục đích tốt, như là một nơi để chứa những thứ này, tìm cách để sử dụng chúng phục vụ cho cuộc sống của con người, cho đồng hương của chúng tay, hay ít nhất là để họ không phải đối mặt với chúng. 

Dĩ nhiên, rất khó để tiến hành một kế hoạch lớn lao khi bạn chỉ có 12 người để làm việc. Nhưng đây là một khởi đầu.

Và nó đã thành công, hay ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn. Chúng tôi có những món vũ khí vô cùng lợi hại, và tìm người làm việc chung rất dễ dàng. Vào thời điểm ấy, biến mất khỏi mặt đất (off-the-grid) dễ như đi ra khỏi thị trấn. Chúng tôi biết mình cần gì và biết mình sẽ làm gì.

Leventhal đã tài trợ cho chúng tôi. Một chút chỗ này, một chút chỗ khác, mọi thứ trở nên ổn thoả. White và Jones ra đi để tìm cho chúng tôi... những nguồn thu khác. Trong những nhiệm vụ khác, chúng tôi đã tìm thấy nhiều thứ khá thú vị về một vài người. Một vài bí mật mà những người có quyền chức không muốn để lộ ra ngoài. Điều này đã vô tình cho chúng tôi vị trí của một người giữ bí mật, và ngày càng nhiều người yêu cầu chúng tôi đừng tiết lộ về họ. Tống tiền là một từ ngữ dơ bẩn, nhưng nó hiệu quả. Bright, Argent và Lumineux bắt đầu làm việc, lên danh sách các đồ vật. Light và vợ của Bright, cô y tá, đảm bảo sức khoẻ cho chúng tôi. À. Không, vì mỗi khi nhớ đến Light, tôi lại nhớ đến những ý tưởng kì quái của cô ấy về vệ sinh, ít nhất là trong thời điểm ấy. Một người phụ nữ tuyệt vời, Czov, Fleischer và Carnoff giả quyết việc đào tạo lực lượng. Tesla và Tamlin đứng đầu việc tìm hiểu cách thức để chúng tôi có thể sử dụng các vật thể một cách kín đáo.

Chúng tôi đã rất bất ngờ. Thành phố chúng tôi xây dựng xung quanh Nhà Máy, nơi chúng tôi đặt tên là Khu vực Alpha là một nơi tự cung tự cấp. Đặc vụ, nghiên cứu viên, thợ máy... không được gọi giống vậy, dĩ nhiên, nhưng công việc thì tương tự. Chúng tôi cứ thế mở rộng quy mô.

...

Tôi xin lỗi, tôi cũng già rồi. Tôi biết tôi không muốn vậy, nhưng cơ thể cũng có thể nói dối đấy. Trí nhớ... không phải lúc nào cũng đúng. Và đôi khi tôi đắm chìm trong ký ức của chính mình. Mọi thứ trở nên mơ hồ. Nhưng nói một cách đầy đủ và đơn giản là như vậy: Chúng tôi đã sử dụng Nhà Máy. Nó lúc nào cũng có vẻ là còn dư phòng trống để chứa chúng. Không được bỏ qua bất cứ thứ gì, không. Chúng tôi nghĩ Nhà Máy đã bị chế ngự. Đó cũng là một phần lý do vì sao tôi không muốn từ bỏ công việc này. Nếu có một việc mà tôi có thể làm ở đây, thì đó chính là nhắc nhở mọi người rằng chúng ta sẽ KHÔNG BAO GIỜ chế ngự được những thứ ấy. Kiềm chế chúng, được, nhưng như đã thấy ở Able, chế ngự chúng? Không bao giờ.

Sau khoảng một thập kỉ hoặc cỡ đó, tổ chức đã khá vững vàng. 13 con người sáng lập chúng tôi được gọi bằng số, không phải tên. Chúng tôi biết cách để làm mọi thứ suôn sẻ. Và, nếu có một hoặc hai món biến mất khỏi Nhà Máy, không quan tâm? Và nhân viên sự kiện cấp D? Sao? Ừ, lúc này chúng tôi đã có nhân viên Cấp D. Chữ D lấy từ disposabled, nghĩa là đồ dùng một lần. Phải có ai đó để thử chúng chứ, cả hai người Tesla và Tamlin đều rất kiên quyết về việc này. Nhưng, ừ, đôi khi chúng tôi mất vài người không quan trọng. Adam... xin lỗi, Tiến Sĩ Bright, rất thích nói rằng đó là do Nhà Máy này đang thu thuế. Bất cứ thứ gì cũng có cái giá của nó.

1911 là năm mà mọi thứ đổ bể. Những sinh vật... chúng tôi gọi chúng là tiên. Có cả một chủng tộc như vậy luôn sống bên cạnh chúng tôi. Chúng có thể trông giống như tôi hoặc anh. Cách tốt nhất để phân biệt chính là chúng bị dị ứng với Sắt (Fe). Đúng, đó là lý do chúng tôi gọi chúng là tiên (faeries). Ồ anh chưa từng nghe về chúng. Vì sao? Vì có một lần Tổ Chức đã giết sạch toàn bộ chủng tộc này. Từ gốc tới ngọn. Và tôi chính là người làm việc này.

Chúng tôi đã săn lùng chúng trong một khoảng thời gian dài. Trước đây đã có một hoặc hai lần chạm mặt, chúng tôi đã thắng. Vì thế, khi được người hoàng gia yêu cầu giúp đỡ, tất nhiên chúng tôi cũng muốn họ mắc nợ mình. Chúng tôi vẫn luôn yêu thích việc làm người khác mắc nợ mình. Chúng tôi đã cử một đội, đi giải quyết một việc mà chúng tôi nghĩ đơn giản là buổi tiệc săn bắn. Lần tiếp theo chúng tôi nhìn thấy họ, đầu của họ đã bị đóng cọc, gắn lên yên của các sinh vật Tiên cưỡi khi chúng tấn công Nhà Máy.

Thật kinh khủng.

Ba từ, nhưng chúng nói rất nhiều. Tôi chưa từng... xin lỗi, cảm phiền, cho tôi một vài phút. Tôi chưa bao giờ kể đoạn này cho bất cứ ai, anh nên cảm thấy bản thân mình thật may mắn đi. Và nếu anh dám kể lại những gì tôi sắp nói cho bất kì ai, tôi sẽ không chỉ giết anh mà tất cả những người có chung DNA với anh, bằng phương pháp tàn khốc nhất. Anh sẽ thấy rằng Thủ tục Montauk 110 chỉ là muỗi so với những gì tôi có thể làm với anh.

Chúng tôi đã thua. Bọn chúng tới, chúng đã tiêu diệt chúng tôi. Vượt qua mọi bố trí của chúng tôi, tàn sát người của chúng tôi và tước sạch vũ khí của chúng tôi một cách nhẹ nhàng. Tôi tận mắt thấy từng thành viên đội số mười ba dần ngã xuống, bên trái, bên phải, cố gắng bám trụ lấy Nhà Máy. Còn tôi? Tôi, người lãnh đạo của họ, người bạn, người cha tinh thần? Là Bố già đối với Bright và bốn đứa con của ông ấy. Người cảm thông, có thể là người yêu và luôn luôn là giáo sĩ nhận lời xưng tội? Tôi đã chạy. Chạy như một đứa bé nhỏ hoảng sợ, đâm đầu vào bóng tối sâu thẳm trong Nhà Máy. Tôi bị chúng nó đuổi theo, và lúc nào cũng chỉ cách một bước. Tôi có thể nghe thấy tiếng chúng đằng sau, cảm thấy hơi thở của chúng sát vành tai và...

Tôi chạy tới một cánh cửa mà tôi chưa từng thấy trước đây. Một cánh cửa đồng, bề ngoài bao phủ bởi hình vẽ trông như chữ Ả-Rập. Tôi không rành về các loại ngôn ngữ, đặc biệt là loại viết như lăng quăng của bọn trùm khăn kín mít chết tiệt ấy. Nhưng tôi chả quan tâm. Chúng đang đuổi rất gần rồi, và tôi mở toang cánh cửa và chạy xuyên qua nó. Mọi thứ bên trong... rất khác. Có một cảm giác bình yên, dường như không có gì có thể làm hại tôi. Ánh sáng màu đỏ sẫm, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất tốt. Hai tai tôi ù đi vì tiếng đập khổng lồ của một trái tim. Và trước mặt tôi là những gì còn sót lại của Anderson. Nó đã nói chuyện với tôi, và tôi không thể nào nói cho anh biết chính xác nó đã nói gì. Những gì nó đã nói với tôi chỉ có thể hiểu, không thể nói. Nó đã cho tôi hi vọng. Nó nói với tôi... nó nói với tôi rằng những thứ trong Nhà Máy chúng tôi đã sử dụng, vì bất kì mục đích gì, đã nuôi sống nó. Giúp nó phát triển. Nhưng nếu Tiên chiếm được Nhà Máy, chúng sẽ tiêu diệt nó, và chúng tôi không được phép để điều này xảy ra. Nó đã đề nghị một... giao ước. Nó có thể giải quyết sự kiện này. Làm như nó chưa từng xảy ra. Tất cả những thứ tôi cần phải cho nó là... chính chúng tôi.

Tôi không muốn. Tôi biết đây là một ý tưởng tồi. Nhưng lúc đó, tôi lại nhìn thấy chúng, gia đình tôi, bạn bè tôi, đã chết. Chết do bàn tay của bọn khốn khiếp ấy... tôi đã đồng ý. Nó cười. Và tôi nhận ra mình lại một lần nữa đứng trên thành lũy, nhìn bọn Tiên đang nhấp nhô như ngọn sóng. Tổ Chức của tôi sống lại một lần nữa. Trong tay tôi là một món vũ khí. Tôi sẽ không kể chi tiết nữa, lần này là chúng tôi đã tàn sát chúng. Và với những món vũ khí mới này, chúng tôi tiếp tục chém giết chúng, bất cứ mọi nơi chúng sống,bất cứ mọi nơi chúng sinh sản. Các O5 đã nghi ngờ quyết định của tôi, nghĩ rằng nên chừa lại một ít, trong trường hợp chúng tôi cần chúng... Tôi đã gạt bỏ ý kiến này.

Chúng tôi rời khỏi Nhà Máy. Đóng nó lại. Di dời mọi thứ bên trong. Chúng tôi không còn gọi là chúng mà thay bằng Các Thủ Tục Lưu Giữ Đặc Biệt, tập trung lưu giữ chúng, không... làm gì khác. Mọi người tò mò, nhưng họ hiểu tôi có lý do của mình. Tôi đã bịt kín Nhà Máy. Khóa chặt nó lại. Chôn vùi nó dưới một tấn đất đá, nói rằng nó quá nguy hiểm. Tôi nghĩ... tôi nghĩ mình đã có thể chạy thoát khỏi nó. Cho đến khi tôi tìm thấy một thứ trên bàn làm việc của mình. Một khẩu súng đồ chơi cũ bắn đạn thật. Và nó có dán nhãn hiệu của Nhà Máy.

... Tôi cử người vào trong, hết lần này đến lần khác, để xem bên trong có gì thay đổi. Lần cuối cùng tôi cử người vào trong quan sát, chẳng có gì trong đó cả. Chúng tôi liên tục tìm thấy những món đồ của Nhà Máy ở ngoài này. Tôi không kiềm được mà lo lắng liệu còn bao nhiêu món chúng tôi chưa tìm ra. Người ta dùng chúng, và giữ bí mật. Tôi nghĩ lại về điều cái xác đã nói với tôi rằng việc sử dụng các món đồ này sẽ cung cấp năng lượng cho Nhà Máy. Tôi chưa bao giờ hỏi nó 'năng lượng để làm gì?'. Tôi không nghĩ là tôi muốn biết đâu.

Chúng tôi đưa nó cái gì? Cấp D, phần lớn. BAN NÃY anh nghĩ tất cả xác chết đã đi đâu? Có một nơi. Xác người được để ở đó, và chúng biến mất. Mọi người nghĩ tôi là một thiên tài khi phát hiện điều này. Đôi khi... đôi khi tôi phải cho nó ăn thứ khác. Nghiên Cứu Viên. Đặc Vụ. Họ không bao giờ nó sắp tới. Nó chỉ xuất hiện và tóm lấy họ.

Nhưng cuối cùng, chúng tôi làm việc tốt hơn ở đây. Bất kì những gì Nhà Máy cần, dù LÀ gì... Chúng tôi vẫn làm rất tốt. Tôi phải tin là như vậy.

Và giờ anh biết rồi đó. Anh có thấy vui không? Tôi không nghĩ vậy. Vì sao tôi kể cho anh? Tôi già rồi, Everett. Nếu như tôi chết, ai đó sẽ phải tiếp tục cho nó ăn. Có lẽ anh sẽ khác. Có lẽ anh sẽ tìm được cách chống lại nó.

... Nhưng tôi không nghĩ vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro