Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổ chức SCP và các thành viên Hololive

#9: Suisei - Những mảnh vỡ.

P/s: Đây chỉ là một tác phẩm Parody, có thể sẽ vướng phải một số lỗi logic, và chỉ phục vụ mục đích giải trí. Mong mọi người có thể bỏ qua và tận hưởng.

Ngay sau khi Suisei giết chết Hank, một đội thu hồi đã nhanh đã nhanh tróng có mặt, khống chế Suisei và mang thi thể của Hank đi. Suisei sau đó đã bị chuyển đến điểm 17, nơi thực hiện những nghiên cứu cũng như quản thúc các dị thể hình người mang rủi ro thấp.

Thế nhưng, trong quá trình đưa cô ấy đến điểm 17, đội hộ tống đã bị tấn công bởi thế lực hỗn kháng. Bọn chúng đã tàn sát đội hộ tống và đã bắt cóc Suisei. Rất may là một thiết bị theo dõi đã được gắn vào Suisei bởi một thành viên trong đội hộ tống ngay trước khi anh ta bị phát hiện và bị giết.

*Quay trở lại điểm 19.

Lúc này, tiến sĩ Bright đang bị trói chặt trên ghế. Trước mặt ông ta là Rushia đang lau chùi cây dao chạm khắc tinh xảo với họa tiết đầu lâu xương chéo.

"Vậy bây giờ ông có thể nói cho tôi biết, các người đem Hank đi đâu không?"

Rushia kề lưỡi dao vào cổ của Bright. Nhưng Bright vẫn không hề tỏ ra chút sợ hãi nào. Trái lại ông ta lại dở thói hài hước của mình ra để cợt nhả.

"Bình tĩnh nào cô gái, tôi mà biết thì tôi đã nói với cô rồi. Tôi không biết bọn họ đem cậu ta đi đâu cả. Có khi cậu ta bị đem đến cho SCP-4472 không chừng."

"ĐỪNG CÓ ĐÙA VỚI TÔI. MÀ SCP-4472 LÀ SAO CHỨ!"

"Nếu cô muốn nghe thì..."

"TÔI KHÔNG MUỐN NGHE!"

Rushia nghiến răng, kề chặt con dao sát cổ Bright. Đến nỗi cổ tiến sĩ Bright bắt đầu rỉ máu.

"Các người thừa biết là tôi có thể hồi sinh người chết mà. Vậy thì tại sao, tại sao các người lại không cho tôi làm điều đó!?!"

Rushia khụy xuống sàn, lấy hai tay ôm mặt khóc nức nở.

"Hank... tại sao..."

Ở bên cạnh, Korone cũng đang mân mê mấy ngón tay của Bright mà đe dọa.

"Ngón tay của ông trông cũng ngon lành đấy, không phiền nếu tôi xin miếng chứ?"

"Cho tôi xin."

Haachama bình thường vốn vui vẻ cũng không thể bình tĩnh nổi nữa. Cô túm lấy tóc ông ta, giật ngược nó về phía sau, đồng thời buông lời đe dọa.

"Tốt hơn hết là ông nên khai ra đi. Hoặc tôi sẽ cho ông nếm trải địa ngục."

"Kể cả cô có nói thế thì tôi cũng không biết."

"Vậy à. Rushia và Korone này, câụ chờ mình ở đây một lát nhé."

Haachama búng tay một cái, một cánh cổng không gian xuất hiện. Cô ấy kéo tiến sĩ Bright vào đó trong sự bất lực của ông ta.

Cùng lúc đó, Pekora và Okayu đang ở phòng điều hành chính của điểm mười chín. Giám đốc điểm cũng giống như Bright, bị trói chặt trên ghế và ép cung. Đồng thời, Pekora cũng đã khóa chặt mọi lối thoát tại đây và cắt đứt mọi liên lạc.

"Các ngươi đã đem chị Suisei đi đâu hả?" Okayu hỏi.

"Các cô không cần phải biết!"

Pekora bắt đầu phát sóng trên toàn bộ điểm mười chín.

*Bọn ta đang giữ ông chủ của các ngươi. Nếu ông ta khôi khai ra chỗ của chị Suisei, bọn ta sẽ cho nổ tung chỗ này.

Tất cả nhân sự tại điểm 19 đang vô cùng hoảng loạn. Số khác thì đang cố tìm cách liên lạc ra bên ngoài nhưng vô dụng. Một số khác thì cố gắng thương lượng với Pekora.

"Được rồi, tôi sẽ nói mà, nên làm ơn bỏ cái cục TNT hình lập phương này ra khỏi người tôi đi!"

Sau một hồi, Tay giám đốc điểm cũng đã chịu khai.

"Cô ta đã bị thế lực hỗn kháng bắt cóc trong quá trình vận chuyển đến điểm 17."

"Bị bắt cóc!?"

Cả Okayu và Pekora đều xững người trước thông tin này.

"Chúng ta phải báo cho nhóm của Haachama thôi."

Cùng lúc, Haachama cũng đã thành công lấy được thông tin về Hank sau khi phá hủy pháo máy cưa của Bright hết lần này đến lần khác khiến cho ông ta khóc lóc thảm thiết.

"Nghe này, tuy tôi không biết, nhưng tôi có thể truy cập trái phép vào kho dữ liệu và cho các cô biết."

"Tốt nhất là ông nên làm ngay đi."

*Ở một diễn biến khác tại điểm 01, điểm được bảo vệ.

Trong một căn phòng khóa kín, một vài thành viên của hội đồng O5 có số thứ tự lần lượt là một, hai, bảy, chín và mười một đang bàn bạc với nhau.

"Việc hồi sinh cậu ta thế nào rồi?" O5-1 hỏi O5-9.

"Việc hồi sinh đang được chuẩn bị."

O5-11 thấy khó hiểu về hành động của O5-1 nên đã trực tiếp chất vấn ông ta.

"Tại sao chúng ta lại phải làm thế? Không phải chỉ cần trích xuất dữ liệu trong não của cậu ta là được rồi hay sao?"

Ông ta đập mạnh tay xuống bàn, biểu cảm vô cùng tức giận.

"Nếu chuyện này bị ủy ban đạo đức phát hiện ra thì sẽ không chỉ dừng lại ở mức khiển trách đâu." O5-11 nói với giọng mỉa mai.

"Bình tĩnh nào mười một. Bọn chúng chưa phát hiện ra gì đâu."

"Đúng vậy, mọi thứ vẫn nằm trong kế hoạch."

O5-1 hắng giọng, tất cả mọi nhười ai nấy cũng đều im lặng. Rồi ông ta bắt đầu nói.

"Xử dụng ký ức đã lưu trữ sẵn khi hồi sinh cậu ta, rồi đưa cậu ta quay trở lại vị trí của mình ở đội Alpha-1. Đồng thời xóa sạch ký ức về đám con gái chết tiệt đó đi, nếu cần thiết thì cấy luôn ký ức giả cũng được."

"Được."

Rồi O5-1 cảnh báo thêm.

"Mọi người nên cẩn thận. Đừng để các O5 khác phát hiện ra, đặc biệt là O5-13."

"Đúng vậy, cậu ta thật sự được ủng hộ bởi hai phần ba thành viên trong hội đồng. Nhất là O5-13, ông ta còn có ý định để cậu ta kế nghiệp vị trí đó."

"Cứ theo kế hoạch mà làm. Mọi người giải tán."

*Quay trở lại góc nhìn của Hank

Xung quanh tôi lúc nàu hoàn toàn tối đen như mực.

Tôi có thể cảm nhận được, sự lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể tôi. Những ký ức của tôi bắt đầu ùa về, giống như một bộ phim vậy.

Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc. Cả bố và mẹ tôi đều là nhà khoa học hay cái gì đó đại loại vậy. Đó là cách họ giải thích với tôi khi tôi còn là một đứa trẻ ba tuổi.

Cho đến một ngày, một đám người mặc đồ đen xông vào nhà tôi. Bọn họ đã giết chết bố mẹ của tôi. Tôi không thể làm gì khác, tôi chỉ có thể làm theo lời mẹ dặn là trốn dưới sàn nhà và đừng để họ bắt được tôi.

Tôi không nhớ được bất kỳ thứ gì sau đó. Mọi thứ bắt đầu tua nhanh, cho đến khi hình ảnh những người bạn của tôi xuất hiện.

Tuy rằng bọn họ có gây ra rất nhiều rắc rối. Nhưng bọn họ thật sự là những người bạn mà tôi quý trọng, dù rằng tôi chưa tiếp xúc với bọn họ nhiều.

Và cả người con gái tôi đã đổ, Suisei.

Bông dưng hình ảnh của họ bắt đầu vỡ ra thành từng mảnh. Lần lượt, lần lượt cho đến khi chỉ còn mỗi Suisei.

"Suisei!"

Tôi cố gắng gọi cô ấy, đồng thời đưa tay về phía bàn tay của cô ấy. Nhưng cô ấy cũng đã vỡ tan thành những mảnh kính.

Sau đó, một loạt những hình ảnh kỳ lạ đột ngột xuất hiện trong đầu của tôi. Nó khiến tôi đau đầu dữ rội. Rồi có một thứ gì đó bắt đầu kéo lấy tôi. Nhưng tôi đã bị giữ lại bởi một ai đó.

Đó là một cô gái với mái tóc dài màu hồng. Cô ấy mặc một bộ váy màu đen, trên đầu có một cái vương miện nhỏ và một cái mạng trắng. Ẩn sau cái mạng đó là một khuôn mặt xinh đẹp với cặp mắt màu đỏ ngọc bích. Sau lưng cô ấy là một cái lưỡi hái, nó làm tôi gợi nhớ đến thần chết.

Cô ấy cố gắng kéo tôi lại bằng cả hai tay. Nhưng cái lực vô hình kia đã chiến thắng. Nó kéo tôi về phía ánh sáng màu trắng.

"Kiểm tra huyết áp của đối tượng đi."

"Chỉ số huyết áp ổn định thưa ngài."

Tôi tỉnh dậy với một mớ hỗn độn ở trong đầu. Xung quanh tôi là rất nhiều người ăn mặc giống như bác sĩ, và trên người tôi gắn rất nhiều dây dợ.

"Đối tượng đã tỉnh lại."

"Tiến hành kiểm tra toàn diện đi."

"Không có gì bất thường."

Một người đàn ông mặc một bộ vest màu đen đến và hỏi chuyện tôi.

"Cậu có nhớ được gì trước khi vào đây không?"

Tôi cố gắng nhớ lại, tôi nhớ rằng mình đã bị thương trong nghiệm vụ hộ tống O5-1 đến điểm số một bởi một cuộc tấn công của hỗn kháng và chỉ còn mình tôi sống sót khi viện binh đến. Tôi trả lời ông ta những gì mình nhớ được.

"Còn nhớ được là tốt. Cậu đã bị thương khá nặng ở đầu khi đang bảo vệ tôi đấy. Thấy lọ thuốc giảm đau ở kia chứ, uống hai viên đi rồi đi đến phòng họp. Nghiệm vụ này không thể thiếu cậu được"

Tôi nhanh tróng sửa soạn, rồi đi đến phòng thay đồ. Tôi bắt gặp một vài người khác cũng ở đó. Một trong số họ đã đến bắt chuyện với tôi.

"Chào anh bạn, tôi đã được bọn họ kể lại rồi. Mặc dù mới chuyển đến đội nhưng đã rất đáng gờm. Sau này chúng ta sẽ ở trung một đội"

Người đó đưa tay ra về phía tôi. Tôi cũng bắt tay anh ta để đáp lại.

"Tôi cũng vậy, rất vinh hạnh khi được gặp anh."

"Tốt lắm, chào mừng đến với Alpha-1, nơi chúng ta trực tiếp làm việc cho hội đồng O5. Bây giờ thì đi thôi, chúng ta có một nhiệm vụ quan trọng đấy."

Tôi nhanh tróng thay đồ rồi đi đến phòng họp, chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro