CÂU CHUYỆN BẮT ĐẦU( P2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cái tiết một "thần thánh" ấy, việc đó có vẻ đã dịu đi phần nào (nhưng đảm bảo sau này đám bạn trong lớp sẽ lại lôi nó ra nếu có dịp). Không khí giữa mình và Minh có vẻ có chút ngượng ngịu không nói với nhau mấy mà hầu như cả tiết chẳng hé được câu nào. Môi đứa nào đứa nấy im bặt. Thi thoảng mình quay ra liếc là Minh y như có thể cảm nhận và quay ra nhìn lại để rồi cả hai lại phải ngại ngùng cúi mặt vào vở hay nhìn bâng quơ lên bảng ra vẻ "đây chưa nhìn thấy ai đang nhìn mình hết". Cái không khí ấy cứ tiếp diễn mãi mà không biết bao giờ mới gỡ ra được

Tan học,mình đi về một mình. Trong lòng cứ có cảm giác man mác, bâng khuâng

Về đến nhà, mình thả người xuống chiếc giường, mắt ngước lên trần nhà, khuôn mặt có suy tư nhưng trong đầu mình thì chẳng có ý nghĩ gì cả. Mình chỉ muốn nhìn lên đó và những việc xảy ra trong ngày bất giác xuất hiện. Đang xuýt xoa nghĩ lại sao lại xấu hổ thế không biết thì bỗng điện thoại rung lên
Thường thì trong truyện những lúc thế này sẽ là tin nhắn của "người con trai" gửi đến. Nghĩ vậy, mình chộp lấy chiếc điện thoại, hồi hộp mở ra

- Hi

Đúng thật là Minh

- Hi

Mình cũng gửi lại y chang. Thật ra thì ngoài câu đó ra thì còn câu nào hợp lý hơn trong tình cảnh này đâu chảng lẽ bảo với cậu ta là " hôm nay vui nhỉ?!". Và tất nhiên câu trả lời có là gì đi nữa thì nhất định cũng không phải chữ "Ừ"

- Chuyện ngày hôm nay cậu đừng để bụng nhé

Ồ! tất nhiên là mình sẽ không để bụng đâu! Chẳng có gì to tát cả! Chỉ là việc cậu ta khoác áo cho mình một cách tình tứ với tư cách một người bạn và cả lớp đã ồ lên như kiểu tụi nó chưa thấy cái áo khoác bao giờ. Chỉ thế thôi có gì đâu! Và tụi bạn sẽ lưu lại rất kĩ kỷ niệm "bình thường" này trong đầu. Phải rồi! Chuyện đó cũng bình thường

- À tớ không để bụng đâu, cậu đừng lo. Cũng cảm ơn cậu đã khoác áo cho tớ nhé

À tất nhiên là trong một số trường hợp ý nghĩ luôn khác bới hành động

- Không có gì nhưng tớ thấy làm vậy khiến cậu khó xử quá. Xin lỗi nhé!

- Thì cũng có nhưng thôi bỏ qua đi. Đừng để ý nhé!

- Ừ cảm ơn cậu

- Ừm

Vậy là câu chuyện kết thúc lãng xẹt vậy đó. Nhưng ít ra mớ dây rối giữa hai người đã được gỡ ra phần nào

__________________________________

Ngày hôm sau, khi bật dậy khỏi giường, vừa đánh răng mình vừa nhìn trước gương tự hỏi

" Cậu ý . . . có thích mình không nhỉ?"

Câu hỏi quá dễ và gần như bản thân mình cũng có thể tự trả lời được qua cái "hành động của cậu ý". Nhưng tình yêu bao giờ cũng thế, chỉ có thể chắc chắn khi đã khẳng định chủ quyền. Còn không thì nó có thể sẽ chỉ là một phút rung động rồi nhanh chóng vụt qua

_________________________________

Đi đến cổng trường, mình cố lấy bình tĩnh như mọi thứ đang rất bình thường (mà thật ra là không hề bình thường). Vào đến lớp, mình đi đến chỗ ngồi rồi cặp xuống một cách dụt dè, chầm chậm vì mình còn đang mải nhìn chăm chăm vào Minh. Lúc đầu là ánh mắt dò xét nhưng dần dần cái vẻ nhẹ nhàng, dễ thương của cậu cứ làm mình chỉ muốn ngắm nhìn thật kĩ từng nét điển trai trên khuôn mặt cậu ý

Minh đang làm bài, có thể cậu ấy cảm thấy có ai đó đặt cặp xuống ghế, cậu ngước lên nhìn thì thấy mình đang chăm chăm nhìn cậu ta như chưa thấy con trai bao giờ. Đúng là mất mặt quá mà. Làm Minh thì đơ mặt ra còn bản thân thì đỏ mặt quay đi chỗ khác

- Làm gì mà nhìn tôi nghe thế?

- À, chẳng có gì. Tôi chỉ quay ra nhìn xem ông đang viết gì thôi - Mình trả lời phớt lờ, và tất nhiên đó là lời nói dối vì lúc đó mình nhìn thẳng vào mặt Minh chứ chả đả động gì đến quyển vở cậu ta đang viết cả

. . .

- Này, mai là ngày gì biết không?

Ở bàn đằng trước, tụi con gái đang xúm lại với nhau trò chuyện  ôm xòm như muốn để người khác nghe thấy (mà tụi nó cũng muốn như thế thật)

- Mai á?! Biết chứ

- Mùng tám tháng baaaaaa!!!! - gần như cả lũ đồng thanh hét câu đó

- Ôi! Không biết có ai tặng quà cho mình không ta? - Một cô nàng trong số đó lên tiếng

- Đúng rồi! Mai cô chủ nhiệm sẽ tổ chức tiệc tại lớp như mọi năm đấy - Cô gái khác bất ngờ reo lên

- Phải rồi! Năm ngoái còn có trò bốc thăm tặng quà nữa

- Đúng đúng! Mà không biết năm nay tụi con trai có còn định tặng sách vở làm quà nữa không? Vừa xàm vừa chán

- Ừ, ai đời lại đi tặng con gái quà đấy vào ngày trọng đại 8/3 bao giờ

Và tất nhiên câu chuyện này sẽ tiếp diễn với những điều bất ngờ vào ngày hôm sau

__________________________________

Tiết của GVCN

- Các bạn nam có biết hôm nay là ngày gì không?? - Cô giáo nói, miệng cười tủm tỉm không biết lũ quỷ con sẽ bày trò gì

- Ờ . . . Hôm nay là ngày gì ý nhể?

- Hôm nay là ngày thứ tư cô ạ

- Hôm nay kiểm tra miệng cô ơi! Kiểm tra miệng luôn đi cô ơi

- Hôm nay là ngày em chở mẹ đi "sờ pa" cô ạ

- Im Hết Nào!! - cô giáo gõ thước xuống bàn

- Cô dặn các bạn nam tự chuẩn bị cho dịp ngày hôm nay các bạn đã làm chưa?

- RỒI ẠAAAA!! - Chẳng ai nhắc ai, cả lũ con trai ngoặc mồm ra nói như hét

- Được rồi, vậy bắt đầu nhé

Sau một số tiết mục văn nghệ "truyên nghiệp" và "vô cùng xấu xắc của một đàn vịt đực thì cuối cùng giây phút Định Mệnh đó đã đến

- Và sau đây là màn bốc thăm trúng thưởng do các bạn nam chuẩn bị quà

Nói thì thế thôi chứ con gái đứa nào đứa nấy mặt cũng nghệt ra y như vừa nhận cái đề cương ôn thi khi mà vừa mở tờ giấy bốc thăm "định mệnh" ra và nhìn thấy một dòng chữ "định mệnh" ghi một cái tên "định mệnh" của một thằng con trai. Hiếm lắm mới có một hai cặp yêu nhau bốc trúng người kia. Và mỗi lần như thế là y như rằng bọn ngồi dưới lại la hét, hò rống, đập bàn đập ghế như điên

Cũng chính vì việc này mà mình ngồi dưới lo sốt vó nếu bốc phải Minh

Nhưng cái gì phải đến thì nó rồi cũng sẽ đến

- Tiếp theo ờ . . . Trang!! - chàng trai đứng trên bục giảng làm MC nhìn vào danh sách lớp nói to
Mình giật thót y như bị cô giáo gọi lên kiểm tra miệng (hai cảm giác nó cũng gần như nhau)
Nhìn vào mấy tờ giấy bốc thăm "định mệnh", chẳng biết chọn cái nào. Thôi thì đời nó thế nào cứ cho trời nó phán thế, đến đâu thì đến! Bốc đại luôn đi!!

- Woaaaa! Toàn quyền lựa chọn (tờ giấy nó ghi thế), tức là cậu sẽ được một người con trai tình nguyện tặng quà đó - Chi đứng cạnh mình ngó vào rồi reo lên

- Sao lại thế??? - mình thắc mắc

- Tại vì nó thế! Ai muốn thổ lộ với Trang thì lên nhanh đi! - Chi hét lớn

Cùng một ý nghĩ, cả lớp quay lại nhìn Minh. Mấy đứa con trai ngồi gần cậu ý huých tay ra hiệu nhưng Minh chẳng có vẻ gì là muốn nhích mông khỏi ghế

Thấy có vẻ như chẳng có ai muốn lên tình nguyện tặng quà, mọi người bảo mình chọn luôn tờ khác đi. Thì tất nhiên phải bốc tờ khác rồi, chẳng lẽ Trang đây chịu tay không về chỗ

- Ừm . . . Mờ inh Minh . . .  - MC đọc

- Aaaaaaaa!!!! - cả lớp vỡ òa như vừa được chứng kiến đội bóng Việt Nam đem về cho đất nước giải Wuôn Cắp (nhưng đảm bảo điều đó sẽ không bao giờ xảy ra)

- Ấy ấy, cứ bình tĩnh đã. Anh đã đọc hết đâu mà mấy chú cứ xồ lên như chó xồm thế - chàng trai làm MC phăng ngay một câu làm cả lớp im bặt - Thật ra là Minh Trường chứ không phải Minh ?!
Cả lớp ngồi thụp hết xuống ghế chứ không còn choi choi lên như vừa nãy. Cả bọn thở dài não nề đầy tiếc nuối

Chuyện kết thúc một cách hụt hẫng như vậy đấy. Không chỉ người xem mà cả người là nhân vật chính trong câu chuyện là mình đây đều hụt hẫng

Thật ra chuyện này cũng chẳng quan trọng gì lắm nhưng mình cứ có cảm giác gì đó buồn buồn vấn vương





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro