After rain falls, the ground hardens

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seimei không thể không để ý đến cái nhìn kém thiện cảm của các đồng môn đối với Kidomaru. Cậu nghi ngờ điều đó được sinh ra từ sự ghen tị và bất tài, từ sự tuyệt vọng chuyển thành sự oán giận với việc Kidomaru, một đứa trẻ mồ côi trong mắt họ, lại tài giỏi và mạnh mẽ hơn họ. Vì vậy, họ thì thầm những lời nhận xét khó chịu sau lưng anh ta, phun ra những lời độc ác mà cuối cùng chỉ làm tăng thêm sự hận thù của chính họ.

Đó là một điều đáng thất vọng khi nhận thấy. Seimei biết một số người trong số họ là con trai của những gia đình quyền thế ở kinh đô, nhưng hành vi của họ lại không phản ánh sự giáo dục của họ. Nó khiến cậu rất hoang mang, nhưng đó cũng là điều mà mẹ cậu đã cảnh báo. Rốt cuộc, không phải bậc cha mẹ nào cũng có khả năng giáo dục con cái

Tuy nhiên, khi được Sư phụ giới thiệu với Kidomaru, Seimei nhận ra có một lý do khác đằng sau sự thù hận của các bạn cùng lứa với cậu thiếu niên tóc đỏ: sợ hãi.

Đằng sau nụ cười giả tạo mà Kidomaru nở khi nắm lấy bàn tay đang đưa ra của mình, Seimei đã nhìn thấy thoáng qua bản chất thật của cậu ấy, và cậu không thể không tự hỏi, cậu ta sẽ tồn tại được bao lâu như thế này.

---*****----

Thật ồn ào

Kidomaru nhìn chằm chằm vào cửa sổ, lơ đãng nhìn đám mây di chuyển trên bầu trời mùa xuân trong vắt. Anh chậm rãi gõ các ngón tay lên bàn gỗ, che giấu sự bực bội vì tiếng ồn ào của mọi người lúc này. Nó xảy ra ngày càng nhiều trong những ngày này. Họ sẽ thì thầm lặng lẽ, nghĩ rằng anh không thể nghe thấy; về việc anh kiêu ngạo như thế nào - Akiko không nên để ý đến anh như thế nào. Rốt cuộc, anh chỉ là một cậu bé mồ côi, không cha mẹ mà Sư phụ của họ đã nhặt về.

Akiko lại là ai nữa? cậu thiếu niên tóc đỏ thẫn thờ suy nghĩ trong khi giọng nói của sư phụ mình vang lên trên lớp. Anh lười biếng chuyển tầm mắt sang bên cạnh, không thấy gì ngoài những thân ảnh thối rữa vây quanh và cố kìm lại một nụ cười chế nhạo.

Con người. Họ giống nhau một cách kinh tởm, luôn tụ tập với nhau và vì vậy, rất yếu ớt. Thật buồn nôn khi phải ở cùng bọn họ. Nhưng rồi đôi mắt dò xét của anh bắt gặp một đôi mắt xanh sáng ngời và chủ nhân nó nở một nụ cười ngập ngừng trước khi một lần nữa chú ý vào bài học.

Anh nhìn chằm chằm vào tấm lưng thẳng tắp ấy, đôi mắt khẽ nheo lại.

Abe no Seimei là một bước đột phá khỏi tác phẩm nhại lại chính cuộc đời anh. Cậu bé cũng giống anh, nửa người, nửa yêu. Cậu ấy đã gia nhập học viện gần đây và trong một thời gian ngắn đã trở nên nổi tiếng vì hành vi tốt bụng và lịch sự của mình. Cậu ấy cũng thông minh và sáng dạ - rất chuyên tâm vào việc học của mình. Trong số những con người không có khuôn mặt và tầm thường này, dáng người nhỏ bé và mảnh mai của cậu ta nổi bật nhất dưới ánh nhìn của Kidomaru.

Ngay từ lần đầu tiên họ bắt tay, anh đã chăm chú nhìn vào mái tóc dài trắng như tuyết, đôi mắt xanh chân thành và đôi môi hồng cong lên thành nụ cười. Làm sao... trần tục . Nhưng rồi anh bắt gặp mùi hoa anh đào thoang thoảng quyện với hồ ly, và sự hiếu kì của Kidomaru tăng lên gấp bội.

****-----****

Những lời thì thầm luôn hiện hữu, Seimei lơ đãng lưu ý. Mực đen từ bút lông của cậu bắt đầu tạo thành một chấm lớn trên giấy khi cậu ngừng tay viết. Một lần nữa, cậu lại bắt gặp những lời nói không mấy dễ chịu về Kidomaru, Seimei nhăn mũi khó chịu. Có ba đệ tử nhà Kamo thể hiện ác cảm với thiếu niên tóc đỏ rất rõ ràng, đến nỗi bất cứ ai cũng có thể nhìn ra. Họ nhanh chóng im lặng khi đối tượng mà họ căm ghét bước vào lớp học. Đôi mắt đen của họ dõi theo anh khi anh đi ngang qua họ với không ít ác ý trong đó.

Kidomaru không thể nào lại không biết gì về sự thù hận hướng về mình.

Trước khi cậu có thể nhận ra, Seimei đã đứng dậy và tiến lại gần cậu thiếu niên tóc đỏ. Cậu giả vờ như không nhận thấy sự cảnh giác đột ngột trong nhãn cầu màu đỏ ruby ​​đó và nhẹ nhàng chào Kidomaru.

"Senpai, tôi cần giúp đỡ về thuật trói buộc. Anh có phiền không nếu tôi hỏi một vài câu hỏi? "

Đôi mắt khép hờ nhìn cậu một cách lặng lẽ, và Seimei chiến đấu với sự thôi thúc không được bồn chồn. Nhưng sau đó khóe môi Kidomaru cong lên, đó lại là một nụ cười giả tạo khác của anh và anh gật đầu.

"Chắc chắn rồi, Seimei. Hỏi đi."

*****----*****

Con người sợ những điều khác biệt."

Những lời của Sư Phụ vang vọng trong đầu anh, vĩnh viễn kẹt lại, một dấu hiệu cho thấy người đã nói điều này với anh thường xuyên như thế nào. Kidomaru đã từng hỏi rằng, liệu anh có phải người khác biệt? Câu trả lời anh nhận được ngụ ý rằng , phải ,anh khác người.

Anh ta là nửa người và nửa quỷ.

Sư phụ Tadayuki đã bảo anh phải che giấu sự khác biệt của mình, để con người không sợ anh ấy. Yêu cầu khiến anh bối rối một chút, nhưng anh vẫn tuân theo. Anh không muốn gây ra bất kỳ rắc rối nào cho người anh luôn coi là cha trong cuộc đời mình, vì vậy Kidomaru buộc mình phải hòa nhập với con người. Đó là một cuộc đấu tranh để khiến bản thân trở nên yếu đi - để giữ nửa kia của chính mình bị nhốt chặt trong lồng và luôn cúi đầu.

Thành thật mà nói, chẳng có ai trong tâm trí muốn giống như những con người thối nát này. Chỉ có kẻ yếu mới khiến mình giống như những người khác, và anh ta không bao giờ là kẻ yếu.

Nhưng điều này không đúng với Seimei.

Kidomaru im lặng trầm ngâm, nghiêng đầu. Cậu bé hiện đang ngồi trước mặt anh, và đôi mắt xanh thông minh đang chăm chỉ theo dõi từng dòng từng dòng được viết trong cuộn giấy thuộc về anh. Seimei lại tiếp cận anh, lần này là yêu cầu được xem những ghi chép anh đã ghi trong lớp học ngày hôm qua. Cậu ấy đã thú nhận mình đã nhầm lẫn ở một số phần và Kidomaru cảm thấy không có sự dối trá nào trong câu nói của cậu bé, vì vậy anh ấy đã cho sư đệ mượn cuộn giấy của mình để đọc.

Seimei là một kẻ kỳ quặc trong mắt anh. Cậu ta đã hòa nhập với con người một cách dễ dàng, nhưng sự hiện diện của cậu vẫn nổi bật nhất trong số họ. Nó đánh dấu sự khác biệt của cậu ta, nhưng những người bạn đồng lứa của họ chắc chắn không bao giờ nói xấu hay thậm chí bực bội với cậu bé - như những gì họ đã làm với anh ta.

Thật tò mò.

Nguyên nhân của sự đặc biệt này là gì?

****----****

Seimei ngoan cố tiến vào cuộc đời Kidomaru.

Có lẽ đó là quyết định ngu ngốc từ phía cậu ấy. Cậu đã không đếm được bao nhiêu lần senpai của cậu khiến cậu sợ hãi với hành vi tổng thể của anh ấy. Nhưng Seimei vẫn luôn rất cố chấp. Seimei không muốn để thiếu niên lớn hơn một mình đối mặt với bất cứ điều gì mà anh ta đang gặp phải lúc này. Có lẽ đó là sự đồng cảm giữa các bán yêu, hoặc do sự cô đơn bất ngờ mà cậu đã cố gắng cảm nhận được trong nhiều lần. Tuy nhiên, Seimei đã chọn gắn bó với Kidomaru và không có gì có thể thay đổi ý định của cậu ấy.

Sư huynh của cậu vẫn dán nụ cười giả tạo đáng ghét đó trên khuôn mặt của mình, nhưng Seimei không để tâm đến điều đó và khiến bản thân thoải mái khi ở bên cạnh anh ấy. Cậu đang mở ra một cuộn giấy khác mượn từ cậu bé lớn hơn thì đột nhiên một trọng lượng ấm áp ngã vào lòng cậu. Khi cậu bé bối rối nhìn xuống, Seimei trố mắt.

"... Senpai?"

Kidomaru đã nằm xuống và gục đầu vào lòng cậu. Đôi mắt đỏ tươi đang nhắm nghiền và biểu cảm của anh ấy đã trở nên êm dịu. Anh ấy trông...thật bình yên.

"Suỵt, tiểu hồ ly, để ta ngủ một chút."

****----*****

Con cáo nhỏ đang dần chiếm một vị trí quan trọng hơn trong anh

Kidomaru thấy ngạc nhiên khi nhận ra sự thật này. Người duy nhất anh ta coi trọng là Sư phụ Tadayuki, và có vẻ như anh ta giờ cũng đã quan tâm Seimei như vậy. Phải thừa nhận rằng, anh đã nuông chiều cậu bé những lần trước vì sự tò mò đơn thuần cũng như nhàm chán tuyệt đối, tuy nhiên, Seimei đã để lại trong anh một ấn tượng đặc biệt khiến bản thân anh dần chấp nhận sự hiện diện của cậu bé. Cậu không thối nát, cũng không nhàm chán như những nhân loại tầm thường khác. Anh đã hoàn toàn thừa nhận điều đó

Kidomaru đã dành một ngoại lệ đối với Sư phụ của mình, có lẽ anh cũng sẽ làm như vậy với con cáo nhỏ đáng yêu đó.

Và do đó Kidomaru kết luận, sư đệ đáng yêu của anh ấy thú vị hơn nhiều khi còn sống hơn là chết.

****----*****

Điều đầu tiên Seimei nghe thấy khi bước chân vào trường vào buổi sáng là tin tức về một số xác chết được tìm thấy trong khu rừng gần thủ đô.

Từ sự tàn bạo và chướng khí dày đặc đọng lại trong không khí, họ biết rằng đó là cuộc tấn công của yêu quái. Điều này không phải là chưa từng xảy ra, nhưng nó được cho là đáng lo ngại hơn khi vị trí quá gần thủ đô. Một đội ngay lập tức được thành lập và cử đi để truy bắt thủ phạm. Nhiều người, đặc biệt là các quý tộc, ước rằng vụ án này sẽ được giải quyết càng nhanh càng tốt.

Tuy nhiên, tâm trí của Seimei hoàn toàn tràn ngập một thứ khác. Cả ngày hôm đó, cậu không thể tập trung vào việc học và hầu như không chú ý đến bài giảng. Sư huynh của cậu ấy, tất nhiên, nhận thấy điều này.

"Điều gì đang hiện hữu ở trong cái đầu nhỏ xinh của em?" Kidomaru hỏi, lần hiếm hoi anh là người bắt chuyện với cậu và lười biếng ngồi xuống trước mặt Seimei.

"Xinh-" Seimei lắp bắp, má đỏ bừng vì ngượng. Nhưng rồi cậu ấy lắc đầu và lầm bầm một cách yếu ớt, "Không có gì đâu, senpai."

Thiếu niên lớn hơn đảo mắt. "Đúng vậy, và mặt trời mọc ở phía tây." Anh chống tay lên cằm và tiếp tục với giọng nói mượt mà, "Em không nhất thiết phải nói ra đâu, nhưng ta sẽ giúp em nếu em cần"

Seimei chớp mắt vài lần. Cậu cắn môi, trông khá trầm ngâm. Sau đó, cậu liếc nhìn xung quanh, đảm bảo rằng không ai đang nghe lén họ và sau một lúc ngập ngừng, cuối cùng anh ta nói với giọng trầm lặng, "Đêm nay trăng tròn. Một phần... ừm, huyết thống của tôi sẽ được biểu lộ và ngay bây giờ tôi đang gặp khó khăn trong việc ngăn chặn chúng. "

Thiếu niên tóc đỏ im lặng một hồi. Anh nghiêng đầu, rồi nhãn cầu màu đỏ ruby ​​vụt lên. Có một tia thích thú trong chúng. "Vậy sao? Chúng chắc chắn trông rất dễ thương trên người em "

"Cái ... Chúng đã hiện ra? "Seimei hét lên và đưa tay lên đầu - ngay lập tức chạm đến một đôi tai mềm mại đang co giật. Cậu hoảng sợ ném cái nhìn xung quanh họ nhưng không đến một giây sau, đôi bàn tay mát lạnh đã phủ lên đầu và một cảm giác ngứa ran chạy qua đầu Seimei.

"Đó, bây giờ chúng sẽ không còn nhìn thấy nữa."

Miệng Seimei hình thành một chữ 'o' nhỏ. Từ từ, cậu chạm lại lên đầu và nhận ra đôi tai cáo đã biến mất. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm đến mức nhào người về phía Kidomaru, ôm chặt lấy anh và thì thầm cảm ơn.

Cậu ấy không nhận ra cái nhìn kỳ quặc mà cậy ấy thu được từ senpai và các bạn cùng lớp của họ với hành động này.

****---****

Một thế giới nơi con người và yêu quái có thể cùng chung sống là mong muốn lớn nhất của Sư phụ anh.

Kidomaru không thể không nghĩ rằng đó là một giấc mơ hão huyền. Con người và yêu quái không thể cùng tồn tại. Không phải với sự khác biệt to lớn giữa họ - một người sinh ra đã bị săn đuổi, trong khi người kia sinh ra đã là thợ săn. Anh không thể thấy sự chung sống như vậy có thể xảy ra trong tương lai gần - hoặc là bất cứ khi nào.

Cuộc tấn công con người vẫn chưa dừng lại và xác chết cứ chồng chất lên nhau. Vì vậy chính quyền thủ đô đã yêu cầu Sư phụ Tadayuki cho các đệ tử của mình giúp một tay. Hôm nay, Kidomaru và một con người không mặt khác mà anh không buồn nhớ tên đã tuần tra ở hiện trường vụ án. Khi họ đến trung tâm của khu rừng, họ bất ngờ bị phục kích bởi một con quỷ mà họ nghi ngờ đã thực hiện tất cả các vụ giết người. Người bạn đồng hành của anh ta đã bị tấn công trước do mất cảnh giác, và bị đánh bay cho đến khi anh ta va phải một cái cây và chấn thương nặng.

Kidomaru nhếch mép khinh bỉ trước màn biểu diễn nhàm chán đó. Yếu ớt.

Anh đã hạ gục con quỷ, nhưng không thể không làm cho hiện trường lộn xộn. Cơn khát máu của anh đã nổi lên trong trận chiến và Kidomaru thoáng chốc tiếc nuối về sự tự do ít ỏi mà anh ta có trong tay vào lúc này.

Khi nhìn xác quỷ biến mất, anh bắt đầu đi về phía người đồng môn của mình và nhìn chằm chằm xuống anh ta. Người đệ tử vừa nói đang quay lại nhìn Kidomaru với vẻ sợ hãi thuần khiết thể hiện trong đôi mắt nâu đục ngầu của cậu. Có lẽ đó là do máu của con quỷ làm đỏ bộ quần áo của anh ta, hoặc có lẽ đó là một cái gì đó hoàn toàn khác. Tuy nhiên, con người có ánh mắt đẹp đẽ khi bị săn đuổi. Nó khơi dậy ham muốn găm móng vuốt vào anh ta và xé nát khuôn mặt đó.

Kidomaru nhấc tay lên, và sự sợ hãi được thay thế bằng nỗi kinh hoàng tuyệt đối. Một cảnh tượng thật đáng yêu.

Nhưng không, không. Kidomaru phải kìm nén bản chất của mình, nếu không nỗ lực của anh để hòa nhập với những con người kinh tởm này kết thúc vô ích và anh sẽ phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của Sư phụ. Và vì vậy anh thu lại móng vuốt của mình và vỗ nhẹ vào vai người đàn ông. Anh nở một nụ cười từ khóe miệng và nói,

"Hãy quay trở lại."

***---***

Những lời thì thầm càng lúc càng lớn.

Tin đồn về danh tính của Kidomaru đã lan rộng trong trường. Những người luôn theo dõi cậu thiếu niên tóc đỏ giờ cũng ném cho cậu một ánh mắt sợ hãi. Hơn nữa, ba đệ tử mà Seimei đặc biệt chú ý lại đang cư xử kỳ lạ. Thường xuyên, cậu nghe thấy một đoạn các cuộc trò chuyện giận dữ, rít gào giữa họ ở một nơi vắng vẻ với tên Kidomaru lặp lại nhiều lần. Nó gặm nhấm tâm trí cậu và khiến cậu bồn chồn cho đến khi cuối cùng Seimei quyết định cảnh báo senpai của mình.

Nhưng khi Seimei nói với Kidomaru về điều đó, thiếu niên lớn hơn vẫy tay với nụ cười lười biếng. Một lời khiển trách vừa dứt trong cổ họng thì đột nhiên bị anh chặn lại một cách dễ dàng và cậu ngã nhào vào lòng Kidomaru. Sau đó một đôi tay mạnh mẽ vòng qua eo cậu thật chặt và đầu cậu được đẩy vào khuôn ngực rắn chắc. Kidomaru rúc đầu vào cổ cậu và nói,

"Đừng lo, cáo nhỏ. Những con người thối nát đó không phải là mối đe dọa đối với ta. "

"Vẫn còn," Seimei nhấn mạnh, gạt bỏ cảm giác khó chịu sang một bên về sự xúc phạm tuôn ra từ lưỡi Kidomaru và nhìn chằm chằm vào cậu bé lớn hơn. "Xin hãy cẩn thận, senpai."

Câu trả lời duy nhất cậu nhận được là một nụ cười thích thú và một cái vuốt ve mái tóc của mình.

****----****

Cuộc tàn sát vẫn chưa dừng lại.

Các quý tộc kinh đô đang nhốn nháo trong sự hoảng loạn và bắt đầu rải áp phích truy tìm khắp khu vực. Họ hứa sẽ trao một khoản vàng khổng lồ cho bất cứ ai tìm cách kết thúc việc giết chóc và bắt được kẻ gây ra nó. Điều này, tất nhiên, đã thu hút sự chú ý lớn hơn và thậm chí mong muốn mạnh mẽ hơn để khuất phục thủ phạm bằng bất kỳ cách nào cần thiết.

"Hợp tác tìm kiếm?" Kidomaru nhẹ nhàng nhắc lại, nghiêng đầu nhìn vài đệ tử Kamo trước mặt hắn một cách khó hiểu . Họ đã nhờ anh hỗ trợ trong việc tìm kiếm con quái vật, nói rằng họ sẽ chia cho anh số tiền công bằng nếu họ tìm thấy con quái vật và giết nó. Họ nói rằng điều đó cũng tốt cho danh tiếng của trường.

Kidomaru ngửi thấy mùi hôi của sự dối trá từ con người, và tâm trí anh chợt nghĩ đến lời cảnh báo mà Seimei đưa ra chỉ vài ngày trước. Anh chậm rãi chớp mắt, thích thú với vẻ khinh bỉ được che giấu trong mắt họ. Thay vào đó, anh nuốt chửng ý muốn cười toe toét và gật đầu.

"Tốt thôi."

****----*****

Kidomaru đưa cho cậu sợi chỉ đỏ đã quấn quanh cổ anh. Nó đã ở đó lâu đến mức anh không thể nhớ được anh có nó từ khi nào.

Senpai của cậu đã nói rằng nó chứa một lượng nhỏ thần tính khiến nó không thể bị hỏng hoặc hao mòn. Anh không biết vị thần  nào đã ban phước cho sợi dây, nhưng anh không quá quan tâm vì nó sẽ không, không thể , gây ra bất kỳ tổn thương nào cho chủ nhân.

Khi Seimei hỏi tại sao lại đưa nó cho cậu, anh chỉ nhún vai và nói,

"Ta đơn giản là muốn."

Seimei nghĩ rằng có một lý do khác đằng sau nó, nhưng cậu không gặng hỏi chàng trai lớn hơn và chỉ đơn giản là nhận món quà. Cậu để Kidomaru quấn sợi chỉ đỏ trên cổ tay phải của mình và nó đã ở đó kể từ đó, được giấu trong tay áo dài của cậu.

*****-----*****

Cú đâm đầu tiên đến bất ngờ.

Kidomaru sững người, nửa ngờ vực, nửa thích thú. Những con người ghê tởm này thực sự đã động tay với anh . Và rồi anh cảm thấy một cơn đau da khác khi da thịt lại bị xuyên qua, lần này là từ phía sau. Thanh katana cắm trong bụng anh xoay tròn, kéo lên, rồi lại đâm vào người anh ở một nơi khác. Các đệ tử nhà Kamo không lãng phí thời gian và tận dụng tốc độ phản ứng chậm của anh ta, đâm anh hết lần này đến lần khác. Quần áo của anh nhuộm một màu đỏ, và máu chảy ra từ miệng, xuống cằm, nhưng những kẻ tấn công anh không hề tỏ ra thương xót.

Tai anh ù đi, và tim anh đập nhanh đến mức có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào. Một cách lờ mờ, anh nghe thấy những tiếng kêu khắc nghiệt, tự mãn từ con người, và một thứ gì đó bên trong anh vỡ vụn.

Anh cười khúc khích.

Đó là một điều mờ nhạt, nhưng các đệ tử Kamo đã đóng băng ngay lập tức.

Kidomaru tự chữa lành những vết thương chí mạng và đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào những kẻ tấn công với một nụ cười toe toét đáng sợ.

"Nhìn này, có vẻ như ngươi đã quên vị trí của mình rồi."

Và anh mở cửa lồng giam con quái thú trong mình.

****------*****

Có một âm thanh lạch cạch lớn, sau đó là thứ gì đó bị xé toạc, và Seimei đến đúng lúc Kidomaru xé đôi bạn cùng lớp của họ.

Cậu sững người tại chỗ, tròn mắt nhìn cảnh tượng kinh hoàng. Cậu ấy đã đến tìm Kidomaru khi Sư phụ của họ nói rằng cậu bé lớn hơn đã tham gia đội tìm kiếm cùng với các đệ tử khác để tìm kiếm con quái vật đã khủng bố mọi người trong nhiều tuần. Seimei, người biết rằng senpai của mình không bao giờ quan tâm đến điều đó, ngay lập tức đi tìm cậu thiếu niên tóc đỏ vì có một cảm giác tồi tệ đang bao trùm trong lòng cậu. Thật khó để biết những người tìm kiếm đang ở đâu và khi cậu đến nơi, khu vực xung quanh đã là một mớ hỗn độn, như thể một cuộc chiến lớn đã xảy ra gần đây. Nhưng điều khiến anh lo lắng nhất là cảm giác về yêu khí của Kidomaru trong không khí. Nó dày và nặng, ngột ngạt và nguy hiểm.

Và bây giờ cậu đang ở đây, tận mắt chứng kiến ​​sự tàn bạo mà Kidomaru ban cho các đệ tử Kamo. Đó là một cuộc tàn sát đẫm máu.

"Senpai?" anh thì thào, muốn tiến lên một bước nhưng chân anh nặng trĩu.

Kidomaru quay đầu, và cậu bé ngay lập tức bắt gặp ánh mắt thiêu đốt của kẻ săn mồi. Cậu nuốt nước bọt một cách nặng nề và tiếp tục, "Senpai, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Không có gì nhiều. Họ nghĩ tấn công ta là một ý kiến ​​hay" Kidomaru nói sau một lúc im lặng. Anh ta lăn vai và bẻ khuỷu tay, trông hoàn toàn không bị tổn thương như thể anh ta không ở giữa hiện trường giết người đẫm máu

Trước khi Seimei kịp phản ứng, một ngôi sao đột nhiên xuất hiện trên mặt đất nơi Kidomaru đứng. Nhanh như chớp, những sợi dây từ trên mặt đất bung ra, quấn chặt lấy tay chân thiếu niên và khiến anh không thể cử động. Chỉ một giây sau, Sư phụ Tadayuki đã đến khoảng đất trống, bàn tay của ông tạo thành dấu hiệu trói buộc mạnh mẽ. Đôi nhãn cầu tối đang cháy sáng rực và hàm của người căng cứng. Khi ông nói, giọng ông u ám và đầy tiếc nuối.

"Ta nên biết rằng, việc thuần hóa một con quỷ là một hành động bất khả thi. Ta đã mong đợi điều kì tích sẽ xảy ra, Kidomaru. "

Khi câu nói tàn nhẫn đó rời khỏi miệng người đàn ông lớn tuổi, Kidomaru đứng hình. Nhưng sau đó anh ấy đứng lại và một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt.

"Vì vậy, ngay từ đầu người đã không bao giờ tin tưởng con."

Seimei rất thân với Kidomaru - đến mức cậu có thể biết cậu nhóc đang nghĩ gì chỉ bằng cách nhìn vào mắt cậu hoặc nghe giọng anh. Và lúc này đây, trái tim cậu tan nát vì sự tổn thương thầm lặng trong câu trả lời của Kidomaru. Thật không may, cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo khi một thứ gì đó đột ngột đập vào gáy cậu và điều cuối cùng anh nhìn thấy trước khi bóng tối nuốt chửng anh là đôi mắt chết chóc đáng sợ của Kidomaru đang nhìn lại mình.

****-----****

Cuối cùng, Kidomaru và Seimei bị đày đến Quỷ Vực.

Mặc dù cố gắng giải thích về sự không thể yêu hóa của Seimei, các cấp trên đã gây sức ép buộc Sư phụ Tadayuki phải trục xuất cậu bé cùng với anh ta. Sư phụ của cậu đã cố gắng phản đối, nhưng cuối cùng đã cúi đầu trước mong muốn của họ vì họ cáo buộc cậu sẽ gây nguy hiểm cho Heian-kyoto nếu Abe no Seimei vẫn ở lại.

Con người chỉ tin những gì họ muốn tin. Đối với họ, sự thật không quan trọng. Cái mà họ gọi là sự thật chẳng qua là ý kiến ​​của những người hét to nhất. Họ không quan tâm rằng Seimei chỉ là một người ngoài cuộc vô tội và buộc tội cậu rằng đã tạo điều kiện cho Kidomaru làm hại các đệ tử của mình.

Seimei tốt bụng, dịu dàng . Nghĩ mà xem. Chưa bao giờ Kidomaru phẫn nộ với con người đến mức muốn lột da sống chúng và vứt xác cho quạ ăn.

Anh không quan tâm đến việc bị trục xuất của mình, nhưng Seimei thì khác. Tiểu hồ ly ngốc nghếch của anh. Cậu bé đã chấp nhận sự trừng phạt bất công với sự yên tĩnh đáng ngạc nhiên và hiện đang ngồi trên một trong những tảng đá cứng rải rác khắp Quỷ Vực. Khi đến gần cậu, Kidomaru nhìn thấy sự run rẩy trên tay cậu bé và anh ta cau mày.

Không thể không cảm thấy gì sau tất cả

"Cáo nhỏ," anh gọi, sải bước về phía Seimei, dịu dàng một cách kỳ lạ với cậu bé và nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải đối mặt với mình.

Đôi mắt xanh đó hiện lên sự sợ hãi, nhưng khi Kidomaru nhìn kỹ, nó không hướng vào anh.

"Tôi ở đây," anh nói một cách bình tĩnh, truyền đạt ý nghĩa bằng đôi mắt của mình và tin tưởng cậu bé sẽ hiểu được nó - giống như anh đã từng làm trong nhiều lần trước đây.

Và Seimei đã thực sự hiểu được.

Kidomaru được thưởng bằng một nụ cười yếu ớt và không một giây sau, cánh tay nhỏ nhắn vòng qua cổ cậu và một mùi thơm nồng của hoa anh đào xâm chiếm mũi anh.

****----***

Vài ngày sau, Seimei nhanh chóng nhận ra rằng Quỷ Vực chẳng qua chỉ là sân chơi cho Kidomaru.

Gần như không thể tin được, cậu nhìn thiếu niên tóc đỏ giết chết tất cả những con quỷ không may gặp họ một cách dễ dàng, như thể anh sinh ra để làm điều đó. Phải thừa nhận rằng điều đó khiến Seimei một lần nữa cảm thấy kinh hoàng và hơi buồn nôn, nhưng anh đã chấp nhận một sự thật khác rằng Kidomaru đã hoàn toàn chấp nhận phe ác quỷ của anh.

Seimei nghĩ rằng mình nên lên án hành động của senpai nhiều hơn về những gì đã xảy ra với các đệ tử Kamo, nhưng anh luôn trung thành với những người mà anh coi là quan trọng đối với mình. Anh đã nhìn thấy những vết thương trên khắp cơ thể Kidomaru và Seimei đã không làm gì để ngăn senpai của mình giết người đã gây ra nó. Cậu có lỗi khi nghĩ rằng con người xứng đáng với số phận mà họ đã chọn cho mình. Vì vậy, cuối cùng, sự trục xuất của cậu thực sự chính đáng.

Kidomaru, kỳ lạ thay, dường như không đồng ý với Seimei

Thiếu niên lớn hơn đã hứa sẽ tìm cách đưa cậu ra khỏi nơi này, nhưng Seimei đã đặt chân xuống và nói rằng họ sẽ tìm ra cách để đưa cả hai ra khỏi Quỷ Vực.

Trái tim cậu đau nhói khi nhìn thấy vẻ bất ngờ rõ ràng trên khuôn mặt Kidomaru trước lời tuyên bố của mình. Anh ta thực sự nghĩ Seimei sẽ để anh ta một mình ở nơi hoang tàn này sao?.

*****------*****

Khi Enmusubi vô tình lạc vào Quỷ Vực, cô gặp phải một con quỷ quen thuộc mà cô đã gặp trong quá khứ từ rất lâu trước đây - Kidomaru. Điều này đơn giản chỉ là do cô xui xẻo, gặp lại đứa trẻ đáng sợ ấy sau nhiều năm. Cô tuyệt vọng hành động như thể đây là lần gặp đầu tiên của họ và cầu nguyện rằng anh sẽ không nhớ nhiều hay thậm chí bất cứ điều gì về cô.

Kidomaru không thực sự thay đổi nhiều, Enmusubi lưu ý. Tuy nhiên, cô ngay lập tức nhớ đến sợi chỉ đỏ từ cây của cô trên người anh và tự hỏi nó đã đi đâu.

Anh ta đã ném nó đi?

Nhưng rồi cô nghe thấy tiếng quần áo sột soạt và cô quay ngoắt về phía nguồn phát ra âm thanh. Enmusubi phát hiện một con quỷ khác đứng cách cô và tên thợ săn quỷ đáng sợ không xa. Mái tóc dài bạch kim xõa trên vai, dài xuống thắt lưng như một tấm màn che. Trên đỉnh đầu có một đôi tai cáo trắng - và Enmusubi cố gắng ngăn lại ham muốn chạm vào chúng khi đôi tai mềm mại ấy vẫy nhẹ. Cái đuôi trắng muốt của anh ta khẽ hất lên, và đôi mắt xanh lam đẹp nhất cô từng thấy nhìn cô với vẻ thích thú nhàn nhạt. Anh ta ặc  da quỷ rất giống Kidomaru và có vẻ hoàn toàn thoải mái. Tư thế của anh ta không hề đe dọa chút nào, trên thực tế trông khá thân thiện.

Tuy nhiên, điều khiến Enmusubi chú ý nhất là một sợi chỉ đỏ rất rõ ràng, rất mạnh mẽ của số phận đã quấn chặt cả hai, cả yêu hồ đó và Kidomaru lại với nhau.






















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro