Before this body turns to dust

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nhánh khác của câu truyện khi Seimei không bị trục xuất đến Quỷ Vực cùng Kidomaru. Thiếu niên tóc trắng đã có một lời hứa, và dù việc mất trí nhớ đã gây khó khăn, nhưng cậu vẫn quyết thực hiện nó.
***----***
Bầu không khí bồn chồn bao phủ khắp núi Ooe

Ibaraki Doji nghiêng đầu, tóc mái bàng bạc che đi đôi mắt vàng sắc sảo. Môi anh ấy cong xuống và cảm giác khó chịu bó chặt chân tay. Đã lâu rồi anh ấy không cảm thấy như vậy và anh không thích có bất cứ thứ gì xâm chiếm tâm trí mình. Cứ coi anh là kẻ hoang tưởng đi, nhưng anh không sống sót sau hàng trăm năm chỉ bằng sức mạnh. Yêu quái có sừng đã hy vọng hòa bình cuối cùng được lập lại ở ngọn núi này khi ký ức của Shuten Doji đã trở lại và lấp đầy khoảng trống mà anh ta để lại trước đây với tư cách là Quỷ Vương duy nhất, nhưng than ôi, linh cảm không lành này quá mãnh liệt đến mức không thể bỏ qua.

Quỷ Vương của anh đang nằm bên cạnh, khẽ ngáy khò khò với một chén rượu trống rỗng lỏng lẻo cầm trong tay, hơi ấm cơ thể tỏa ra ấm áp ngay cả trong buổi tối se lạnh. Khi nhìn lên, Ibaraki Doji gần như hét lên khi thấy Hoshiguma Doji cách mình một inch.

"Ngài cũng cảm thấy nó, Ibaraki-dono?" yêu quái nhỏ hơn hỏi, không bối rối với phản ứng mà cậu ta nhận được.

"Khó mà không cảm thấy," anh trả lời, kín đáo cố gắng ngả người về phía sau - tạo ra một khoảng trống. "Ngươi liệu có biết nó là gì không?"

"Không, nhưng nó đến từ cánh cổng của Quỷ Vực" Hoshiguma Doji nói, nhìn về hướng của cái nơi chết tiệt - nơi mà không có linh hồn hay ác quỷ nào muốn đến gần.

"Không có gì tốt lành xuất phát từ đó cả" Ibaraki Doji thì thầm, nhăn mặt. Anh đứng dậy, cẩn thận để không tạo ra bất kỳ tiếng ồn không cần thiết nào có thể làm bạn mình thức giấc, và đi về phía nguồn gây ra sự xáo trộn. Anh ta xua tay với yêu quái nhỏ hơn, tỏ ý anh sẽ đi một mình.

"Hãy cẩn thận, Ibaraki-dono," quản lý của Mt. Oe thì thào, từ xa nhìn bóng lưng cường tráng kia mà không khỏi lo lắng.

****-----****

Shuten Doji đã nói với anh ta về Quỷ Vực trước đây.

Đó là một vùng đất cằn cỗi, không có gì ngoài bóng tối và mặt trăng đỏ treo trên bầu trời đen bao la. Ma quỷ bị giam cầm ở nơi đó rất hung dữ và dã man. Khi Ibaraki Doji tỏ ý muốn đến thăm nó, bạn của anh đã nhanh chóng gạt ý tưởng đó đi, cảnh báo anh ta rằng mối nguy hiểm nằm trong Quỷ Vực không phải là quỷ, mà là một sinh vật khác sống sâu trong bóng tối. Nó luôn quan sát, và luôn tìm kiếm con mồi mới.

Nó không phải là một con quỷ. Không phải là một yêu quái. Và cũng không phải thần thánh . Shuten Doji đã gặp nó từ rất lâu rồi, và anh ấy không muốn gặp lại hay thậm chí thoáng thấy nó một lần nữa.

Khi Ibaraki Doji hỏi thực thể đó mạnh đến mức nào, khuôn mặt của người bạn của anh ta đã xuất hiện một biểu cảm kỳ lạ mà anh ta chưa từng thấy trước đây. Môi anh ấy cong xuống và sau đó anh ấy đã trả lời,

"Không mạnh hơn ta, nhưng... nó có thể làm hỏng tâm trí của ngươi, làm mất đi sự tỉnh táo của ngươi và khiến ngươi phát điên. Đừng bao giờ đến nơi đó, Ibaraki Doji "

Và vì vậy Ibaraki Doji đã gạt sự tò mò về Quỷ Vực ra sau đầu, nhanh chóng lãng quên nó, cho đến tận bây giờ. Khi anh tiến gần hơn và gần hơn đến nơi có cánh cổng, đôi mắt tinh tường của anh bắt gặp một bóng người mà anh dễ dàng nhận ra. Lông mày anh ta nhướng lên.

"Abe no Seimei?"

Vị âm dương sư căng thẳng khi nghe thấy giọng anh. Cậu ta quay phắt về phía Ibaraki Doji, không khác gì một con nai bị giật mình. Khi nhân loại này phát hiện ra anh ta, ngay lập tức sự căng thẳng rời khỏi cơ thể cậu và cậu ta nở một nụ cười dịu dàng với anh, trông như thể cậu ta chỉ đang đi dạo hàng ngày và không đứng trước khu vực cấm.

"Chào buổi tối, Ibaraki Doji," vị âm dương sư nhỏ nhẹ với một cái cúi đầu.

"Ngươi đang làm gì ở đây?"

Seimei do dự. Cậu lại nhìn thung lũng hẹp trước mặt, nơi có cánh cổng dẫn đến Quỷ Vực, nơi nổi tiếng chỉ giam cầm những con quỷ quyền năng. "Tôi... chỉ đơn giản là đang đợi," cậu trả lời, mơ hồ nhưng thành thật.

Yêu quái tóc bạc cau mày. "Chờ đợi cái gì?"

"Một thời điểm thích hợp."

"Đó là cổng của Quỷ Vực, Seimei. Nếu ngươi khiến ngọn núi gặp nguy hiểm- "

"Không, không," người đàn ông nhanh chóng đảm bảo, vươn tay rồi nhẹ nhàng giữ vai anh. Ánh mắt của cậu ta kiên định và chắc chắn. "Tôi hứa với người, Mt. Oe không gặp nguy hiểm. Ý định của tôi sẽ không ảnh hưởng gì tới ngọn núi cả" cậu nói một cách nhẹ nhàng.

"Nhưng nó có liên quan gì đó đến Quỷ Vực"

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào anh ta, và Ibaraki Doji chờ đợi. Và chờ đợi. Anh nhìn thấy sự giằng co trong đôi mắt xanh biển đẹp đẽ trước khi Seimei thở dài và gật đầu.

"Phải... Có một lời hứa mà tôi đã giữ trong một thời gian dài, và thời gian để thực hiện nó đã gần kề," anh nói. Có một tia mong mỏi mà yêu quái tóc trắng bắt gặp trong những lời nói nhẹ nhàng đó, và anh tự hỏi đó là lời hứa gì và tại sao nó lại liên quan đến nơi ngay cả Shuten Doji cũng từ chối đến gần.

"Tin tôi đi, Ibaraki Doji. Tôi biết mình đang làm gì, "âm dương sư tiếp tục, giọng đều đều khi nhìn thấy sự nghi ngờ trong đôi mắt vàng thông minh đó.

Và Ibaraki Doji, người luôn luôn - luôn - luôn dễ thỏa hiệp với Abe no Seimei, cau mày không vui. "Tốt thôi. Ta sẽ nhớ lời ngươi, Seimei. "

"Cảm ơn người."

****----*****

Khi Ibaraki Doji quay lại, người bạn của anh ta đã tỉnh hẳn - đang nằm dài trên chiếc ngai ma quỷ của mình và nhấm nháp thêm một tách rượu sake. Anh ấy nhướng mày khi con quỷ tóc bạc đến gần và Ibaraki Doji nghiêm túc kể lại cuộc gặp gỡ của mình với Seimei, cùng với những gì âm dương sư đã nói với anh ta. Hoshiguma Doji bên cạnh im lặng lắng nghe.

"Một lời hứa," Quỷ Vương trầm ngâm, nghiêng đầu và trông khá đăm chiêu khi yêu quái có sừng kết thúc câu chuyện này. "Ta đã khá tụt hậu với tình hình của Quỷ Vực và những gì đã xảy ra trong đó, nhưng nếu Seimei nói rằng chúng ta không gặp nguy hiểm thì ta sẽ tin tưởng cậu ta," cuối cùng, anh ta quyết định.

"Liệu đó có phải một điều khôn ngoan?" Hoshiguma Doji cau mày nói. "Tin tưởng 1 âm dương sư một cách mù quáng như vậy...?"

Shuten Doji ậm ừ. Anh dành thời gian để suy nghĩ câu trả lời, cẩn thận trong việc lựa chọn từ ngữ để đảm bảo với người quản lí của ngọn núi: "Ta và Ibaraki - chúng ta biết rõ Abe no Seimei. Con người đó thà tự sát còn hơn gây nguy hiểm cho Heian-Kyo và những người xung quanh cậu ta, "anh ta trả lời, uống một ngụm lớn rượu sake và tiếp tục," Dù là gì, cậu ta dường như đã chuẩn bị tốt. Chỉ hi vọng cậu ta đừng làm loạn. "

Những người bạn đồng hành của anh ta đều im lặng, và cuộc thảo luận kết thúc vào đêm hôm đó.

Tuy nhiên, một vài ngày sau, một nguồn năng lượng lớn đột nhiên bùng nổ, và Bộ ba Mt.Oe dừng bất cứ việc gì họ đang làm và chạy nhanh về phía cánh cổng của Quỷ Vực, kéo theo một Onikiri vừa đến thăm vẫn còn đang bối rối. Khi họ đến nơi, không có gì trông khác lạ, chỉ còn một ít linh lực còn sót lại rỉ ra từ cánh cổng trước khi biến mất hoàn toàn. Đồng thời, bầu không khí bồn chồn bao trùm Mt. Oe từ từ tan biến.

Ibaraki Doji thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh biết một câu hỏi lớn vẫn còn hiện hữu trong đầu họ.

***---***

Rất nhanh, câu hỏi đó đã được giải đáp khi Abe no Seimei đến Quỷ vương chi yến với một con quỷ mà Ibaraki Doji chưa từng thấy trước đây.

Con quỷ cao bằng Seimei, với mái tóc ngắn, màu đỏ sẫm và nhãn cầu đỏ rực. Anh ta mặc áo da quỷ và âm thanh yếu ớt của dây xích vang lên mỗi khi anh ta bước đi - vô hình và đáng lo ngại. Yêu quái tóc bạc ngay lập tức phát hiện ra dấu hiệu của Seimei trên cổ tay hắn ta. Nhưng điều khiến anh chú ý nhất chính là mùi máu bám dày đặc quanh con quỷ kia, cũng như thứ mà anh không thể xác định chính xác nó là gì.

"Seimei-" Shuten Doji cau mày nhìn chằm chằm vào người mới. "-anh ta là...?"

"Thức thần của tôi," Seimei trả lời câu hỏi. Thức thần vừa được nhắc tới mỉm cười và nắm lấy vòng eo mảnh mai của cậu, kéo cậu trở lại gần trong vòng ôm đầy chiếm hữu. Âm dương sư không nói bất cứ điều gì hoặc thậm chí còn không cố gắng tránh xa hành động xâm lược đó, đúng hơn là cậu trông bực mình một cách kỳ lạ.

Từ khóe mắt, Ibaraki Doji bắt gặp Tamamo no Mae đang nheo mắt nhìn con quỷ mới. Sự không hài lòng về phong cách ấn tượng của hắn ta lớn đến nỗi, Suzuka Gozen, người ngồi cách y không xa, phải nhìn cửu vĩ với vẻ cảnh giác.

"Ngươi đang làm gì ở đây, Kidomaru?" Tamamo no Mae nói với một giọng trầm, nguy hiểm - dường như y không hề xa lạ với người mới.

"Hộ tống chủ nhân của ta, còn gì nữa," Kidomaru ngâm nga, nhìn lại y với ánh mắt của sự thách thức.

Tamamo no Mae không mấy dao động. Đôi môi đỏ của y nhếch lên thành tiếng gầm gừ im lặng, thu hút sự chú ý của các đại yêu khác vào y vì y thường là người thoải mái nhất trong số họ. Y phớt lờ nó và hướng ánh mắt về phía Seimei, nhướng mày. Âm dương sư có vẻ như đang hối lỗi nhưng ngược lại lại không bị tổn thương. Không nhìn Tamamo no Mae, cậu quay đầu về phía Kidomaru - đôi mắt xanh lam truyền đi một thông điệp im lặng khiến cửu vĩ hồ vĩ đại ngả người ra sau và hừ nhẹ, đành nhượng bộ lần này.

Trong khi đó, Kidomaru quan sát cuộc trao đổi với đôi mắt khép hờ. Bạo dạn, hắn tựa cằm vào vai Seimei và thưởng thức cách đôi mắt vàng của Tamamo no Mae lóe lên một cách nguy hiểm. Hắn ta nhếch mép cười, trông hoàn toàn hài lòng mặc dù nhận được cái nhìn độc địa từ một đại yêu, người rất nổi tiếng với trận hỏa công chết người. Tuy nhiên, trước khi mọi thứ có thể vượt qua tầm kiểm soát, Seimei đã can thiệp - ném cho thức thần của mình một ánh mắt khiến hắn ta đảo mắt và lùi lại, rút ​​lui. Con quỷ tóc đỏ đặt một tay lên ngực và nhếch mép chế nhạo.

"Bây giờ, tôi tin rằng chúng ta có một vấn đề khá quan trọng cần thảo luận," âm dương sư nói, nhẹ nhàng gạt đi chuyện (có vẻ) cá nhân của mình và vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của thức thần, mỉm cười nhẹ nhàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro