Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Tôi có 2 cái túi quần. Một cái trống không, cái kia rỗng tuếch.

Sau đó, khi tôi húp sạch miếng cuối cùng ở quán mì vỉa hè, ông chủ quán vui vẻ hỏi tôi trả tiền mặt hay quẹt thẻ.

Tôi gãi đầu cười ngu "Cháu rửa bát trả nợ được không ạ?"

Thấy ông chủ sắp muốn tiễn tôi bay về miền cực lạc. Tôi đành móc ra 10 tệ cuối cùng đưa ra cho ông ấy.

Tôi nghèo nát mồng tơi.

Tôi khao khát tiền, tôi cần tiền quá.

Thế là tôi trói thằng con trai của tập đoàn bất động sản về nhà, chuẩn bị tống tiền bố nó.

Lúc đầu, tôi cầm tờ báo nhìn cậu ta chằm chằm: "Cậu thật sự là Lâm Tụng Niên sao? Trên báo nói cậu mới 15 tuổi! Sao mà nhìn phổng phao vậy?"

Thân hình chắc cũng 1m85, cơ thể săn chắc ẩn hiện sau lớp áo... nhìn kiểu gì vẫn không nhìn ra 1 thằng nhóc 15 tuổi.

Cậu ta bị trói trên ghế, vẻ mặt vẫn điềm nhiên "Này bà chị, báo lá cải chị xem từ năm nào đấy?"

Tôi nhanh tay lật đến ngày phát hành.

Trời, từ năm 2018 lận.

Bảo sao có mùi mốc hơi thum thủm.

Tôi vội vàng đếm ngón tay: "Vậy cậu năm nay... 20 tuổi?"

Cậu ta liếc nhìn tôi "19 tuổi, còn chưa đủ 20."

À, hóa ra vẫn là một thằng nít ranh.

Tôi gật gật đầu, làm như là mình hiểu lắm.

Sau đó tôi mới nhớ tới mục đích ban đầu, tôi cầm con d.ao gọt trái cây lên, hung dữ nói với cậu ta:

"Ừ, tôi là cướp đây. Đưa số điện thoại của bố cậu đây, nếu không tôi đâm ch.ết cậu bây giờ!"

Khóe miệng Lâm Tụng Niên hơi căng thẳng, cậu ta kìm nén nửa ngày rồi mới nói "Bà chị đây là đang bắt c.óc tống tiền đấy hả?"

Tôi vỗ vào đùi cậu ta một cái "Chuyện của người lớn, con nít ranh xen vào làm gì?"

Cậu ta thấp giọng phản bác "Tôi không phải trẻ con, tôi là người lớn rồi."

Ai rảnh mà quan tâm cậu còn nhỏ hay lớn.

Dưới sự thúc giục của tôi, cuối cùng cậu ta mới hé miệng đọc ra một dãy số.

Tôi gọi lần đầu tiên, chỉ nghe âm thanh tít tít nhưng không có ai nghe.

Lâm Tụng Niên thấy mặt tôi như bị táo bón, cậu ta không nhịn được mà bật cười: "Bố tôi không nghe máy của người lạ."

"Đưa điện thoại của cậu đây."

Lâm Tụng Niên ngại ngùng nhìn tôi, sau đó nhìn bộ dạng đang bị trói của chính mình:

"Tôi đưa cho cô kiểu gì?"

Thế là tôi phải tự thò vào vào túi quần Lâm Tụng Niên để tìm điện thoại, nhưng lần mò mấy lần mà vẫn không ra.

Tôi nhìn Lâm Tụng Niên "Sao không lấy ra được nhỉ?"

Khuôn mặt của Lâm Tụng Niên đã đỏ như quả cà chua chín, cậu ta trầm giọng: "Bà chị, cầm nhầm rồi."

2.

Khó khăn lắm mới gọi được 1 cuộc điện thoại cho bố cậu ta.

Đầu bên kia tỏ vẻ vui mừng.

"Tụng Tụng? Sao lại nhớ gọi điện thoại cho bố rồi?"

Tôi hơi xấu hổ: "Tôi không phải Tụng Tụng."

Giọng nói của lão già lập tức thay đổi: "Hả? Cô là bạn gái của Tụng Tụng?"

Tôi lại càng lúng túng: "Không..."

Lâm Tụng Niên bên cạnh đã cười thành tiếng.

Tôi đường đường là bắt cóc cơ mà, sao có thể không có tí dũng khí nào như vậy?

Thế là tôi hắng giọng, hung dữ nói: "Lão già, nghe cho kỹ! Tôi không phải Tụng Tụng cái gì cả, tôi là cướp đây!"

Lão già có vẻ hơi bận rộn, cũng không muốn nói chuyện với tôi:

"Lại bày ra trò nhảm nhí gì nữa hả? Cút ngay!"

Tôi bắt chước y như trong phim truyền hình:

"Cái gì mà cút? Không tin hả? Vậy để cho ông nghe thử giọng của con trai mình trước nhé!"

Sau khi nói xong, tôi dùng ánh mắt đe dọa Lâm Tụng Niên.

Cậu ta có vẻ không tình nguyện, nhưng vẫn phối hợp "Ứ ứ ớ ớ" vài câu, biểu hiện là cực kỳ sợ hãi.

Tôi lập tức nói thêm: "Ông đã nghe chưa? Đưa tiền chuộc nhanh lên, nếu không tôi gi.ết con tin bây giờ!"

Đầu bên kia im lặng một lúc rồi gầm lên một tiếng: "F.uck!"

F.uck ấy hả?

Tôi không ngờ ông già ấy lại nói như vậy, tôi sững sờ trong giây lát, vô thức nhìn lại Lâm Tụng Niên.

Lông mày thẳng, vai rộng eo hẹp...

Mặc dù nghe hơi ấy... nhưng mà điều kiện này cũng rất có lợi cho tôi!

Tôi mím môi rồi đồng ý không chút do dự: "Được!"

Lâm Tụng Niên từ từ ngẩng đầu dậy, ánh mắt kinh hoàng nhìn tôi.

Tôi trực tiếp cúp điện thoại và bước về phía cậu ta.

Hai mắt cậu ta mở to trừng trừng nhìn tôi xé quần áo, giọng nói hơi run: "Này này... cô làm cái gì đấy?"

Tôi nặng nề thở dài, bất đắc dĩ nói: "Cậu cũng nghe rồi đấy, đây là do bố cậu yêu cầu."

Vẻ mặt Lâm Tụng Niên đờ đẫn, như thể đang suy nghĩ điều gì.

Tôi cũng lười để ý, tôi kéo chiếc áo phông trắng của cậu ta lên, lộ ra cơ bụng tươi ngon mơn mởn.

"Yên tâm, tôi chỉ cần tiền thôi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ không hại gì đến cậu."

Nói xong, tôi không kìm được mà lại sờ mó thêm vài cái.

Khóe môi Lâm Tụng Niên mím chặt, ánh mắt dần trở nên hung dữ.

"Cô... có chắc không đấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro