Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3

Tôi gật đầu như gà mổ thóc: "Đương nhiên là chắc rồi."

Cậu ta động đậy bả vai, ánh mắt mỉm cười, chỉ thoải mái thả lỏng cơ ngực ra rồi nói.

"Ừ, tới đi."

Tôi gật đầu hài lòng, đang định tiếp tục làm thịt con hàng này thì điện thoại lại reo lên inh ỏi.

Bố của Lâm Tụng Niên lo lắng cuống cuồng "Này này, bắt c.óc thì bắt c.óc rồi, cô còn định làm gì thằng quý tử nhà tôi nữa? Đồ lưu manh."

Tôi cảm thấy cực kỳ tủi thân.

"Chẳng phải là tôi nghe lời ông nói sao?"

Lão già kia chắc chỉ muốn xuyên qua điện thoại mà vả cho tôi 1 cái "Đầu óc cô nghĩ cái gì cũng bẩn thỉu. Nói đi, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu tiền?"

Tôi yên lặng liếc nhìn Lâm Tụng Niên, thử dò xét hỏi một câu: "À thì... 60 vạn? Con số này cũng may mắn."

Hai bố con đồng thanh nói: "Sáu mươi vạn?"

Tôi cũng hơi chột dạ "À thì... 50 vạn thì sao?"

Thêm 2 giây im lặng...

Tôi yếu ớt bổ sung: "Không thể ít hơn được nữa..."

Lâm Tụng Niên vẻ mặt đau thương khốn khổ "Cho nên trong lòng cô, tôi chỉ đáng giá như thế?"

Bố cậu ta thì lại càng tức giận "Cô khinh thường Lâm Thành Công này không có tiền, đúng không?"

À, tôi đọc trên báo thì ông ta tên Lâm Thành Công, tài sản cũng không ít hơn 100 triệu.

Tôi nghĩ một chút rồi lại chân thành hỏi: "Anh Công, anh nghĩ bao nhiêu là phù hợp?"

Ông ta hùng hồn trả lời "Ít nhất cũng phải...", sau đó lại im lặng một lúc, như vừa sực nhớ ra là mình đang bị tống tiền.

"Ừ... chỉ 50 vạn thôi."

"Đưa số thẻ của cô cho tôi."

Tôi trợn tròn cả mắt.

Lão già ơi, thế khi nãy còn giả bộ làm gì?

Sau khi nhắn số thẻ của mình cho ông ta, tôi nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời: "Số nào?"

Tôi cũng không biết ông ta hỏi gì, nhưng vẫn thành thật nói "Cái nào cũng được."

"Tôi hỏi là ngân hàng nào..."

"À, ngân hàng tín dụng nông thôn Liên Hoa..."

4

Sắp xếp xong tất cả, tôi ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế dài nhỏ và chờ đợi thông báo "tinh tinh" về tài khoản của mình.

Lâm Tụng Niên mở miệng "Cô không sợ dùng thẻ ngân hàng này sẽ bị lộ thông tin cá nhân sao?"

Ừ ha, trời ơi đúng nhỉ.

Thẻ ngân hàng này được liên kết với chứng minh thư của chính tôi!

Lâm Thành Công sẽ đưa thông tin của tôi cho cảnh sát, thế thì tôi ngỏm cmnr.

Tôi lo lắng nắm lấy Lâm Tụng Niên: "Vậy... vậy thì tôi phải sao bây giờ?"

Cậu ta bất đắc dĩ nhìn tôi: "Nhưng với chỉ số thông minh của bố tôi thì..."

Đang nói chuyện giữa chừng, điện thoại lại vang lên. Là Lâm Thành Công gọi đến.

Tôi và Lâm Tụng Niên nhìn nhau, ngại ngùng không dám nghe điện thoại.

Dựa theo thực lực của Lâm Thành Công, có lẽ đã tìm được thân phận của tôi rồi.

Tiếng chuông điện thoại này, có khác gì tiếng chuông nguyện hồn ai, đưa tiễn tôi về nơi an nghỉ cuối cùng.

Lâm Tụng Niên ra hiệu, ý bảo tôi nhận điện thoại đi.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng mắng của Lâm Thành Công:

"Tôi không chuyển được tiền, đây là thẻ gì vậy? Hạn mức tiền không đủ."

Tôi vỗ đầu mình: "Ờ ha tôi quên mất! Đây là thẻ hạng 2 mà nhà trường dùng để cấp học bổng, hạn mức chỉ có 1 vạn!"

Lâm Thành Công cũng choáng váng: "Vậy làm thế nào bây giờ? Cô còn có cái thẻ khác không?"

Tôi lắc đầu: "Không, tôi làm gì có đồng bạc nào trong người".

Lâm Tụng Niên lại chán nản thở dài.

Một lúc sau, Lâm Tụng Niên thấy tôi đi tới đi lui trong phòng, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Thật ra cũng có 1 cách".

Mắt tôi sáng lên: "Cách gì?"

"Mỗi ngày chuyển cho cô 1 vạn, chuyển đến khi nào đủ thì thôi."

Ờ ha, thông minh tuyệt đỉnh.

Quả không hổ danh là cậu ấm con nhà giàu.

Tôi bèn nói lại cách này cho Lâm Thành Công biết.

Lão già lại do dự "Con trai tôi thì sao? Cứ để nó ở bên ngoài thế à?"

Ừ ha, đây cũng là vấn đề nan giải.

Lâm Tụng Niên chủ động giải vây giúp tôi, cậu ta nhận điện thoại và giải thích với bố mình.

Cũng không biết 2 người họ nói gì, nhưng khi tôi nghe được giọng của Lâm Thành Công, lão già ấy đang cười phớ lớ như bắt được vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro