1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

no quirk! 
gồm 10 chap
toi có tật lựa ảnh bìa truyện kh hợp nd sr mng nhiều nga =)))))) nhma đẹp trai qá ỏ

Summary:

Katsuki bị trêu chọc vì mãi độc thân, nên anh cược rằng anh sẽ dẫn người yêu đến ngày cưới của Kirishima và Mina. Khi sự kiện này sắp đến gần, anh quyết định liên hệ với người bạn thân thời thơ ấu, Izuku, và mời em làm bạn trai giả của mình.

Sai chỗ nào sao?

~

"Xin lỗi, mày vừa nói cái gì cơ?" Katsuki hỏi, xoay người lại để nhìn chằm chằm vào Kirishima, người đang cười một cách thích thú như không hề bị ảnh hưởng bởi ánh mắt giận dữ của Katsuki.

"Chúng tớ sắp kết hôn!!" Kirishima nói to đến mức một cặp đôi và một gia đình đứng đằng sau xếp hàng cũng muốn chúc mừng cậu ta, điều này khiến cả cửa hàng và cả các nhân viên pha chế phía sau quầy cũng tham gia vào.

Kirishima bước ra với một cốc cà phê miễn phí và một món ăn nhẹ, trông rất hài lòng với chính mình. "Wow, thật tuyệt vời. Mà tớ thậm chí còn chưa đính hôn nữa!"

Katsuki đập vào sau đầu cậu ta. "Đồ ngốc! Vậy tại sao mày lại nói là sắp kết hôn?"

"Bởi vì tớ đã quyết định được thời gian, địa điểm và mua nhẫn rồi! Ý tớ là, Mina đã giúp tớ chọn nhẫn, nhưng chúng tớ thực sự làm điều này, anh bạn ạ."

Trên thực tế, chuỗi sự kiện này đã được dự đoán từ lâu.

Dù nhóm bạn đã cùng nhau quấn lấy Katsuki, người đã bị kéo vào tình bạn một cách miễn cưỡng, Mina và Kirishima đã đóng vai trò là chất keo kết nối. Cả hai là người yêu từ thời trung học, đã vượt qua tất cả những thăng trầm của quá trình trưởng thành qua đại học và sau đại học. Gần đây, mọi thứ đã dần ổn thỏa với họ: một căn hộ chung; công việc ổn định và sự nghiệp đang phát triển; một tình yêu bền vững, lâu dài. Đó là một tình cảm gia đình ghê tởm.

Katsuki lẽ ra phải thấy trước điều này, nhưng anh vẫn cảm thấy bất ngờ trước thông báo của Kirishima. Đám cưới là một cơn ác mộng, và giờ anh sẽ bị kéo vào. Anh cau mày, điều này thực sự không phù hợp, vì vậy anh cuối cùng cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình trông như một người bình thường. "Chúc mừng hai người," anh lầm bầm. "cũng đến lúc rồi."

Thực sự là như vậy. Hai người họ thực sự rất hợp nhau.

"Ừ," Kirishima thở dài một cách mơ mộng, miệng nở một nụ cười ngốc nghếch. "Sẽ hoàn hảo thôi."

Katsuki lườm cậu ta và vòng tay quanh đầu Kirishima, kéo anh vào một cái ôm lỏng lẻo để làm rối mái tóc được tạo kiểu hoàn hảo của cậu ta. "Vậy thì tao sẽ là phù rể của mày, đúng không?"

"Đương nhiên rồi!" Kirishima hét lên, cười lớn khi đẩy Katsuki ra. "Dù sao thì giờ tớ đang bắt đầu suy nghĩ lại về quyết định đó."

Katsuki cười khẩy và bóp cổ Kirishima mạnh hơn khi cậu ta cố gắng vật lộn để thoát khỏi.

~

Bữa tiệc đính hôn là một sự kiện riêng tư tỉ mỉ, như hầu hết các sự kiện khi Mina là người chỉ đạo. Nó được tổ chức tại một nhà hàng trên sân thượng với tầm nhìn tuyệt vời ra thành phố vào một đêm trời quang đãng. Toàn bộ khu vực được chiếu sáng bằng những dây đèn fairy lights chồng lên nhau, tạo ra ánh sáng lãng mạn nhẹ nhàng cho các buổi tụ họp. Âm nhạc được phát qua các loa giấu kín, vừa đủ âm lượng để làm tăng thêm không khí mà không làm át đi sự trò chuyện giữa các khách mời.

Katsuki đến vừa kịp giờ ăn tối, một cuộc họp công việc với một khách hàng cấp cao kéo dài khá lâu. Luôn là người tổ chức hoàn hảo, Mina đứng dậy chào anh khi anh đến, khoác cánh tay anh để dẫn anh đến chỗ ngồi của mình tại bàn dài đầy bạn bè của họ. Một số người reo lên chào đón anh, anh đáp lại họ bằng một cái vẫy tay miễn cưỡng.

Anh hoàn toàn bỏ lỡ giờ cocktail mà Mina đã rất hào hứng, nhưng anh biết mình được tha thứ khi đưa một hộp quà nhỏ nhưng đắt tiền vào tay cô và nói, "Chúc mừng vì đã đính hôn với thằng Tóc Chỉa. Thật thông minh khi bẫy cậu ta trước khi nó kịp sáng suốt."

Cô cười khúc khích, ngả đầu ra phía sau. "Cậu khốn nạn quá đi." cô nói một cách trìu mến, "Đi ăn và giao lưu đi."

Ngồi vào chỗ bên cạnh Kaminari, Katsuki tranh thủ cướp lấy ly champagne của người kia và uống cạn một hơi.

"Ê!" Kaminari phản đối, nhưng Katsuki chỉ nhăn mặt với một câu "Im đi."

Xung quanh anh không ngừng bàn tán về đám cưới: nơi tổ chức (hình như là Hawaii); chủ đề họ sẽ là gì (là một bất ngờ); có bao nhiêu khách mời (tổng cộng là 50 khách); và nhiều chủ đề khác nữa. 

Katsuki thở dài trong lòng và ngồi phịch xuống ghế, nhanh chóng gọi một món gì đó mạnh hơn champagne khi người phục vụ đến lượt tiếp theo.

Anh thực sự ghét đám cưới.

~

Katsuki không thể tránh khỏi chuyện đám cưới, mặc dù anh không phải là người kết hôn. Điều này càng trở nên tồi tệ hơn khi anh thường xuyên phải qua lại căn hộ của Kirishima và Mina, nơi đã trở thành trung tâm bàn kế hoạch đám cưới.

Katsuki vừa bỏ giày ở lối vào, vừa phải né một hộp mẫu vải và một chồng hồ sơ, mỗi cái đều được dán nhãn khác nhau cho các thành phần của đám cưới từ địa điểm đến giải trí. Anh tìm thấy Kirishima và Kaminari trong bếp, đang rót bia, một chai lập tức được đưa cho Katsuki.

"Hôm nay cẩn thận nhé. Mina đang nổi điên với danh sách khách mời đấy." Kaminari cảnh báo Katsuki bằng giọng khẽ. "Cô ấy đã mắng mỏ Sero vì không coi trọng chuyện này."

Katsuki đảo mắt. "Hiểu rồi, tránh xa cô dâu hung dữ."

Kirishima cười khúc khích nhưng nhanh chóng kìm lại như thể sợ bị Mina nghe thấy.

Kế hoạch ban đầu là xem phim cả ngày, nhưng khi ba người chuyển đến phòng khách để ngồi trên ghế sofa, rõ ràng là điều đó sẽ không xảy ra. Mina đã chiếm lấy bức tường xa nhất với một bảng trắng có bản vẽ đơn giản về cách sắp xếp bàn trong hội trường tiếp đãi. Một tay cô cầm danh sách tên in ra, trong khi tay còn lại sắp xếp các nam châm có mặt lên bảng. Sero nằm dài trên ghế dài ở góc phòng, mặt vùi vào điện thoại trong khi nhâm nhi bia.

Khi cảm nhận họ đang đến gần, Mina xoay người lại và vỗ tay. "Được rồi, vậy ý kiến về việc mời người yêu đi cùng thì sao?"

Kirishima đứng khựng lại. Sau một khoảng lặng, cậu nói, "Thế... còn bọn họ thì sao?"

Mina ra hiệu cho cậu giải thích thêm. "Chúng ta có nên cho phép tất cả mọi người hay chỉ những người đang ở trong một mối quan hệ nghiêm túc?"

Kaminari do dự trước khi cuối cùng nói, "Đám cưới của cậu còn một năm mới tổ chức, nên tình trạng đó có thể dễ dàng thay đổi."

"Đúng rồi, vì thế tớ nghiêng về việc không cho phép người yêu đi cùng."

"Còn Shinsou thì sao?" Kaminari hỏi, bĩu môi.

Mina thở dài. "Được rồi, cậu được đem theo người đi cùng, Denki."

Sero bắt đầu phản đối, "Được rồi, tớ biết mối quan hệ của tớ chỉ mới đây thôi, nhưng nếu tớ muốn thì sao–"

Katsuki ngay lập tức lờ đi. Anh nghĩ rằng tất cả những chuyện này là quá phóng đại và không quan trọng, vì vậy khi một cuộc tranh luận nổ ra giữa nhóm, anh chỉ ngồi xuống ghế sofa và uống bia một cách bình thản.

Đột nhiên, Mina hét lên, "Cậu không thấy Bakugou không yêu cầu người đi cùng sao!"

Khi nghe tên của mình, Katsuki chú ý trở lại và nhướng mày.

Sero xua xua tay. "Cậu ấy thì độc thân trước giờ rồi, nên chắc chắn không phải là ví dụ tốt nhất."

"Cái quái gì thế?" Katsuki nói, bỗng nhiên cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. "Điều đó có nghĩa gì vậy?"

"Nghĩa là cậu chưa từng có một mối quan hệ lâu dài đó, bro, nên tớ nghi ngờ điều đó sẽ thay đổi trước đám cưới." Kaminari cười cợt nói và quàng tay quanh vai Katsuki. Katsuki lập tức đẩy cậu ấy ra bằng một tiếng gầm cảnh cáo.

"Mẹ kiếp biến đi." anh nói. "Tụi mày chẳng biết gì cả."

"Tớ không biết," Mina nói, nhíu mày. "Họ nói đúng đấy. Cậu không cần người đi cùng."

"Dm mày cũng biến luôn." anh gắt.

"Này!" Kirishima can thiệp, là một người bạn trai trung thành. "Đừng có nổi nóng vì chuyện người đi cùng."

"Điều đáng nói đó là từ người mà gần như không theo dõi cuộc trò chuyện này đấy."

Cả nhóm phá lên cười trong tiếng 'whoas' cường điệu khi Katsuki xông vào lần thứ tư, lông mày dựng đứng. Anh thích khi tất cả họ tranh cãi với nhau về những chuyện cưới xin ngớ ngẩn hơn là dồn hết sự chú ý vào anh và cuộc sống của anh.

"Tụi mày chẳng biết gì cả." anh lặp lại. "Tụi mày còn chả biết tao có đang trong một mối quan hệ nào hay không nữa."

Có một khoảng lặng dài khi tất cả họ đều nhìn anh chằm chằm trước khi Sero dám nói, "Người mạo hiểm đó là ai vậy?"

Cả nhóm cười ầm lên khi Katsuki hất từng người một.

"Vậy thì cho tao đem theo một người đi cùng rồi biết ở đám cưới nhé." Katsuki nói một cách tự tin, như thể anh không hề nói dối trắng trợn với nhóm bạn của mình, nhưng lòng tự trọng của anh đang bị đe dọa nên anh cảm thấy có chút liều lĩnh hơn.

Mina khoanh tay và nheo mắt nhìn Katsuki, hình ảnh rất đáng ngờ, nhưng anh vẫn đứng vững dưới sự giám sát của cô. "Mày nghe thấy rồi đấy." anh quát, hất cằm ra thách thức. "Tao cần đem theo một người đi cùng."

Đó là một cuộc giằng co căng thẳng trong khoảng 30 giây trước khi cuối cùng cô ấy thở dài, giơ tay lên và nói, "Được rồi! Mọi người đều có thể đem người đi cùng!" Rồi cô ấy kết thúc với một ngón tay đe dọa chỉ vào Katsuki. "Nếu cậu lỡ hẹn, Bakugou Katsuki, tớ sẽ xử lý cậu."

~

"Bakugou, bro, cậu có lịch thử đồ rồi phải không?" Kirishima nói ngay khi anh cầm điện thoại lên. " 3 giờ chiều Thứ Sáu tuần này, đừng quên nhé."

"Gì–huhh, ừ, đúng rồi." Katsuki lúng túng đáp, cau có khi anh nhấp chuột vào hộp thư của mình. Quả nhiên, sau một cuộc họp cuối tuần với nhóm của anh và một cuộc hẹn với khách hàng là lịch thử đồ.

Rồi anh bỗng nhận ra điều đó.

"Không thể tin được rằng chỉ còn 6 tuần nữa là đến đám cưới." Kirishima nói một cách phấn khích. "Chúng ta sẽ bay đi trước khi cậu nhận ra điều đó!"

Katsuki không nhớ phần còn lại của cuộc trò chuyện với Kirishima vì não anh hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn với tiếng chuông cảnh báo inh ỏi và đèn đỏ khẩn cấp nhấp nháy. Tâm trí anh bắt đầu xoáy thành vòng khi anh nhận ra mình hoàn toàn chưa chuẩn bị để đến dự đám cưới này. Không phải vì anh chưa sẵn sàng cho nhiệm vụ phù rể của mình – anh đã sẵn sàng – mà là vì lời thách bốc đồng mà anh đã đưa ra cho Mina và nhóm bạn.

Anh đã gạt nó sang một bên sau đêm đó, hoàn toàn khuất tầm mắt và ra khỏi tâm trí, vì nó có vẻ không quan trọng lắm. Anh đã tự mãn khi nghĩ rằng anh sẽ bắt đầu hẹn hò đúng thời gian. Dù sao thì còn hơn một năm để chuẩn bị. Nếu những người bạn ngốc nghếch đó làm được, tại sao anh lại không thể?

Thay vào đó, Katsuki đã tiếp tục sống cuộc sống của mình như trước, trong một chu trình ăn uống, ngủ nghỉ, làm việc, và lặp đi lặp lại. Trên thực tế, đời sống cá nhân của anh còn tệ hơn bây giờ.

Với việc cha mẹ anh cuối cùng cũng từ chức, Katsuki đã đứng ra quản lý công ty dệt may của họ, một nhiệm vụ mà anh đã được đào tạo gần như suốt đời. Đây là một sự chuyển giao dự kiến, nhưng nó vẫn đòi hỏi phần lớn sự tập trung của anh trong suốt năm qua. Công ty đang hoạt động rất tốt, tất nhiên; không ai kỳ vọng điều gì hơn nữa.

Nhưng giường của anh vẫn trống.

Anh vẫn còn một mình.

Gạt bỏ nỗi lo lắng, Katsuki bắt đầu suy nghĩ. Dù anh định chọn một người ngẫu nhiên, nhưng anh hiểu bạn bè của mình, đặc biệt là Mina, cô ấy sẽ ngay lập tức nghi ngờ nếu anh xuất hiện tại đám cưới với một người lạ. Mặt khác, anh có khả năng thành công hơn nếu anh mang theo ai đó mà Mina không biết. Ít khả năng xảy ra rắc rối hơn, nhưng anh có thể tin tưởng ai để lôi kéo vào kế hoạch này đây?

Dòng suy nghĩ của anh bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại chói tai. Anh gầm gừ khi thấy mẹ mình đang gọi. Anh có thể lờ đi cuộc gọi của bà, nhưng luôn có hậu quả khi làm vậy.

Anh quyết định nhấc máy thay vì từ chối với một giọng nói thô lỗ, "Gì thế?"

"Katsuki, con nghiện công việc quá ha, ít nhất hãy gọi cho mẹ con một lần mỗi tháng đi chứ!"

"Im đi, bà già, tôi gọi cho các người thường xuyên mà!" anh quát, ngay lập tức cáu kỉnh.

"Không thường xuyên như đứa con trai dễ thương của Inko đâu!" mẹ anh gào lên trong tai anh. "Izuku sống ở nước ngoài mà vẫn gọi cho Inko ít nhất một tuần một lần!"

Một ý tưởng lóe lên trong đầu Katsuki.

Anh có thể làm điều này.

~

Midoriya Izuku, hay Deku, đã không còn xuất hiện trong tâm trí Katsuki một thời gian rồi. Em là một phần quan trọng trong ký ức thời thơ ấu của Katsuki, và cũng là một điểm nhấn trong ký ức thời trung học mà anh thực sự rất hối tiếc và muốn quên đi nhất. Katsuki đã là một thằng khốn nạn với Deku trong phần lớn thời thơ ấu của mình. Mặc dù đại học đã cho phép con đường của họ giao nhau lần nữa, giờ đây họ đã trưởng thành và chín chắn hơn, Katsuki đã phải vật lộn với cảm giác tội lỗi và xấu hổ về hành vi của mình trong quá khứ khi tương tác với Deku.

Deku luôn lịch sự, thậm chí tử tế, và Katsuki thì vẫn là chính mình. Cáu kỉnh với mọi người, nhưng Deku luôn thu hút sự chú ý của Katsuki khi các lớp học đưa họ lại gần nhau. Ngoài ra, họ có các nhóm bạn khác nhau, có lịch trình khác nhau và mục tiêu dài hạn khác nhau. Họ đã lịch sự với nhau và thỉnh thoảng gặp nhau ở thị trấn khi họ về thăm gia đình. Họ đã học chung một vài lớp trong suốt thời gian học đại học, cùng nhau làm ít nhất một dự án nhóm mà không có sự cố nào, rồi tốt nghiệp và đi theo con đường riêng của mỗi người.

Có lẽ Deku chưa bao giờ nói thẳng rằng em không muốn dính líu nhiều đến Katsuki ở trường đại học, nhưng Katsuki luôn cảm thấy như anh đã vuột mất cơ hội sửa chữa mọi thứ và vì thế anh đã giữ khoảng cách.

Vì vậy, anh biết rằng điều này sẽ cực kỳ ngượng ngùng và khó xử. Thật yếu đuối khi nghĩ rằng có thể nhờ Deku giúp đỡ. Trong một khoảnh khắc, Katsuki nghĩ đến việc thuê một người bạn trai giả, một người lạ trên internet hay gì đó. Có lẽ sẽ ít đau đớn hơn.

Nhưng Katsuki không phải là kiểu người lùi bước trước một thách thức hoặc một tình huống xấu hổ. Anh xông vào và trình bày trường hợp của mình.

Anh nghiến răng và ngồi xuống để soạn tin nhắn của mình. Anh thử một vài phiên bản khác nhau của chào, xin chào và bạn thế nào, trước khi cuối cùng quyết định đi thẳng vào vấn đề.

Chào, tao là Bakugou Katsuki. Tao biết đã lâu rồi chúng ta không liên lạc, nhưng tao muốn nói chuyện với mày nếu mày sẵn sàng lắng nghe. Có lẽ tao cần mày giúp tao một việc.

Việc thừa nhận rằng mình cần sự giúp đỡ với bất kỳ điều gì cũng khiến Katsuki cảm thấy khó chịu. Anh buộc mình phải đặt điện thoại sang một bên sau khi gửi tin nhắn, nhưng không lâu sau điện thoại của anh reo lên với âm thanh quen thuộc của tin nhắn đến. Phản hồi đến nhanh hơn anh dự đoán. Thật ngớ ngẩn, nhưng trái tim anh lại đập nhanh hơn khi nhận được thông báo và chỉ mất một giây để mở tin nhắn.

[Deku]: Tất nhiên rồi! Tớ tò mò quá nên không thể từ chối được. Hãy cho tớ biết khi nào chúng ta có thể trò chuyện nhé.

[Katsuki]: 9 giờ tối theo giờ Nhật Bản được không?

[Deku]: Được chứ! Tớ sẽ gọi cho cậu.

~

Khi cuộc gọi đến, Katsuki cảm thấy tim mình đập thình thịch khi nhận cuộc gọi.

"Kacchan!" Deku vui vẻ cất tiếng, như thể thời gian không hề trôi qua. "Cậu dạo này thế nào?"

Katsuki cảm thấy đầu óc mình như bị ngắt kết nối. Kacchan? Anh đã không nghe thấy biệt danh thời thơ ấu đó suốt nhiều năm nay. Nghe nó được sử dụng một cách thoải mái như vậy khiến anh cảm thấy như mình lại trở thành một đứa trẻ. Anh ít nhất là mong đợi được gọi Bakugou, vì vậy biệt danh này mang lại cho anh một chút hy vọng cho cuộc trò chuyện sắp tới.

"Tao ổn." Katsuki trả lời theo bản năng, rồi lấy lại bình tĩnh và thêm vào, "Cảm ơn vì đã nhận cuộc gọi của tao vào thời gian ngắn như vậy."

"Không đời nào tớ lại từ chối đâu." Deku nói. "Tớ không thể tin rằng đã 5 năm rồi chúng ta chưa nói chuyện hay gặp nhau!"

Em thật tử tế, làm Katsuki cảm thấy ngứa ngáy. Không có chút oán hận nào, chỉ là sự thân thiện chân thành.

"Tao biết việc liên lạc với mày đột ngột như vậy là rất kỳ lạ." anh bắt đầu, nhưng Izuku vẫy tay xua đi nỗ lực tỏ ra trang trọng của anh.

"Kacchan, tớ đã quen biết cậu từ khi chúng ta còn bé xíu." em cười khúc khích nói. "Chuyện này hoàn toàn ổn mà. Có chuyện gì vậy?"

Katsuki cảm thấy xấu hổ khi bắt đầu giải thích ngắn gọn về tình huống của mình. Deku lắng nghe một cách lịch sự, thỉnh thoảng đưa ra những âm thanh xác nhận đúng lúc, không có dấu hiệu nào của sự phán xét. Katsuki vẫn chú ý, nhưng chỉ thấy một tiếng cười nhẹ từ phía đầu dây bên kia khi cuối cùng anh nói đến phần cốt lõi của vấn đề. Mặc dù Deku không thể thấy, Katsuki nhăn mặt đáp lại, hoàn toàn nhận thức được sự ngu ngốc của tất cả những điều này.

Sau một khoảng lặng suy ngẫm, Deku cuối cùng nói, "Để tớ nói rõ nhé... tức là cậu muốn tớ giả làm bạn trai đang yêu xa của cậu và đến dự đám cưới của bạn thân cậu trong một tháng nữa à?"

"Đúng thế." Katsuki nói, nghiến răng. "Tao sẽ thanh toán mọi chi phí."

Deku vẫn có vẻ nghi ngờ khi hỏi, "Không phải bạn bè của cậu sẽ cảm thấy kỳ lạ khi họ chưa từng nghe gì về tớ à?"

"Tao là người khá kín tiếng." Katsuki giải thích. "Hơn nữa, chúng ta có thể nói rằng chúng ta giữ bí mật vì yêu xa. Vì chúng ta đã quen biết nhau từ thời thơ ấu, tao nghĩ việc thuyết phục phần còn lại sẽ khá dễ dàng."

"À!" Deku nói, "Kiểu như, dùng một nửa sự thật che lấp lời nói dối đó ha."

Suy nghĩ về trọng tâm của lời nói đó khiến Katsuki cảm thấy không thoải mái, nhưng danh tiếng của anh với bạn bè đang bị đe dọa. Hơn nữa, có thật sự tội lỗi khi muốn có người bên cạnh trong khi anh phải trải qua thử thách khi bạn thân của anh kết hôn không?

"Này, tao biết đây là một yêu cầu khó. Nếu mày có việc khác thì không sao đâu."

"Tớ cảm thấy rất vinh dự, nhưng... tại sao là tớ?" Deku hỏi.

Katsuki dừng lại. Anh biết có sự tò mò chân thành trong câu hỏi, nhưng anh hoàn toàn không chuẩn bị để trả lời nó một cách trung thực. Anh nhắm mắt, gần như tưởng tượng được ánh mắt xanh mãnh liệt của Deku đang chăm chú chờ đợi câu trả lời của anh.

"Mày là sự lựa chọn hợp lý nhất." Katsuki nói nhanh.

Có một khoảng lặng rõ ràng sau đó. Sau đó, Deku hắng giọng và nói, "Đúng rồi. Hợp lý nhỉ."

Katsuki nghe thấy một giọng nói ở phía bên kia cuộc gọi, giọng nói quá xa để anh nghe rõ. Deku trả lời bằng tiếng Anh với người đó. Rồi em nói, "Nghe này, tớ có một cuộc họp cần phải tham gia. Để tớ kiểm tra lịch của mình rồi tớ sẽ báo cho cậu biết."

"Được rồi. Không có nghĩa vụ gì đâu."

Cuộc gọi kết thúc và Katsuki thở dài khi anh ngồi xuống ghế sofa. Anh thậm chí không nhận ra rằng anh đã đi qua lại trong phòng khách suốt thời gian cuộc gọi.

Nhìn chung, nó diễn ra tốt hơn mong đợi. Ít nhất là Izuku không bảo anh biến đi ngay từ đầu.

Thay vào đó, anh nhận được một tin nhắn trên điện thoại vào sáng hôm sau khiến anh nở một nụ cười mãn nguyện.

[Deku]: Làm thôi nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro