2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ảnh kh liên quan nữa =)))))))

Summary:

Katsuki và Izuku bắt đầu làm quen với nhau để chuẩn bị cho mối quan hệ giả của họ.

~

Quyết định đồng ý của Deku với kế hoạch của Katsuki mở đầu cho một vòng xoáy chuẩn bị mới.

Một trong những cuộc trò chuyện đầu tiên của họ sau lời đề nghị ban đầu là một cuộc gọi video như sau:

"Tao đã nghĩ—" Katsuki bắt đầu.

"Ôi không!" Deku ngắt lời với một nụ cười tinh nghịch. Katsuki lập tức giơ ngón giữa lên mà không chút do dự.

"Nghe này." anh nói nghiêm túc. "Tao nên gọi mày là Midoriya hay Izuku? Deku, à, là một biệt danh cũ. Không ổn lắm."

Deku lắc đầu, cười nhẹ. "Không sao đâu, tớ đã làm hòa với nó từ rất lâu rồi." em nói và thêm vào, "Thật đấy!" khi Katsuki có vẻ nghi ngờ với tuyên bố đó. Em nhún vai. "Tớ sẽ để cậu tự quyết định. Những người bạn trước đây của tớ đều gọi tớ là Izuku, nên cậu cứ thoải mái đi."

Katsuki cố gắng không để bụng cảm giác khó chịu khi nghĩ đến việc Deku và 'những người bạn trước đây', chắc chắn là những người xứng đáng gọi em bằng tên riêng hơn Katsuki. Dù vậy, anh vẫn thử gọi: "Izuku." Những âm tiết nghe lạ lẫm trong miệng anh, và anh gần như cảm thấy tự ti về điều đó, nhưng nó đáng giá là vì nụ cười của Deku.

Em trông rất rực rỡ.

Nụ cười của em dường như ngày càng dịu dàng hơn trước nữa. Có một sự tự tin trong đó mà khi họ còn nhỏ em chưa từng có. Và Katsuki thích điều đó.

"Tớ đây." Izuku nói như một thằng ngốc. "Tớ có nên gọi cậu là Katsuki không nhỉ?"

Katsuki vội vã lắc đầu, cau mày nói, "Giữ cái biệt danh chết tiệt đó đi. Tao cũng đã làm hòa với nó rồi."

"Được rồi, vậy là Kacchan nhé." Izuku vỗ tay và trông khá hài lòng. "Có lẽ chúng ta nên làm rõ câu chuyện của mình trước. Chúng ta đã yêu nhau như thế nào?"

"Ai nói chúng ta đang yêu chứ?" Katsuki nói một cách cáu kỉnh, dựa lưng vào ghế sofa và chuẩn bị cho một cuộc gọi dài dằng dặc.

"Kacchan!" Izuku phản đối. "Tớ không nghĩ cậu lại đưa một người bạn mà cậu chỉ 'thích' đến đám cưới của bạn thân cậu đâu." Em dùng tay để tạo dấu ngoặc kép quanh từ 'thích' và có vẻ không thể tin vào điều đó khiến Katsuki phải che giấu sự thích thú, hài lòng của mình bằng cách ho vào tay áo.

"Được rồi, thiên tài, vậy hãy nói cho tao biết ý tưởng của mày đi. Tao thấy mày đã nghĩ về điều này rồi."

Em có một cuốn sổ tay, tất nhiên, và nó dày đặc những chiến lược để khiến cho mối quan hệ giả của họ thuyết phục hơn. "Chúng ta đã học chung một vài lớp ở đại học," em bắt đầu liệt kê tên các môn học như thể chúng có ý nghĩa gì đó với Katsuki. "và có thể chúng ta đã nảy sinh tình cảm, nhưng chúng ta không bao giờ cho nhau một cơ hội vì chúng ta chỉ biết nhau như những người bạn thời thơ ấu." Em mỉm cười với Katsuki và nói thêm, "Cho đến khi các bà mẹ của chúng ta giúp chúng ta kết nối lại cách đây một năm."

"Ôi không, tao không công nhận công lao của mụ phù thủy đó đâu!" Katsuki kêu lên.

"Kacchan, nghe tớ đã!"

Sự phấn khích lấp lánh trong mắt Izuku thật dễ lây lan. Em nghiêng người về phía trước đủ gần để Katsuki có thể nhìn thấy những đốm tàn nhang nhẹ nhàng trên sống mũi của em, và dùng cử chỉ đầy sống động để hướng dẫn Katsuki kế hoạch lớn cho mối quan hệ của họ. Trước khi Katsuki nhận ra, họ đã trò chuyện lâu đến nỗi đã gần nửa đêm đối với Katsuki và Izuku thì muộn họp.

"Đặt lịch gọi lại nhé." em vui vẻ ra lệnh trước khi cúp máy.

Katsuki làm theo mà không hề tranh cãi, điều mà anh nhận ra vài ngày sau khi xem lại lịch của mình và cảm thấy hơi tức giận muộn màng vì điều đó. Nhưng anh vẫn tiếp tục cuộc gọi đã lên lịch.

Họ cũng nhắn tin giữa các cuộc gọi video. Izuku nói rằng đây là một phần trong việc xây dựng câu chuyện của họ. Nếu không thì họ có thể lấp đầy mối quan hệ một năm này bằng cách nào?

Thường thì là những điều tầm thường theo kiểu hai mươi câu hỏi – màu sắc yêu thích, món ăn, nhạc, phim. Chúng đều đơn giản cho đến khi Izuku nhắn tin, "Cậu vẫn còn thích truyện tranh All Might chứ?" Câu hỏi đó làm sống lại một cuộc tranh cãi lâu đời mà Katsuki nhớ đã từng có với Izuku khi còn nhỏ, tranh cãi về việc kỷ nguyên All Might nào là tuyệt nhất; nó kết thúc bằng một cuộc gọi video từ Izuku giữa giờ làm việc của Katsuki.

Anh nhấc máy, bực bội nói, "Không có gì có thể thay đổi ý kiến của tao hết. Khách quan mà nói, Golden Era là tuyệt nhất."

"Cậu sai rồi, Kacchan! Đó là Silver Era!" Izuku rõ ràng đang nằm trên giường, và Katsuki chỉ có thể nhìn thấy một phần vai em ló ra khỏi khung hình. Anh cảm thấy tự mãn khi thấy rằng đôi vai đó cũng có đốm tàn nhang. Trí tưởng tượng phản bội của anh muốn tự hỏi đốm tàn nhang đó trải dài bao xa. Anh nên cảm thấy tội lỗi, nhưng Izuku đang say sưa tranh luận về các giai đoạn của All Might và không nhận thấy cách mà người yêu (bạn bè? hoặc gì đó?) của mình đang nhìn chằm chằm em.

Tuy nhiên, Katsuki tận hưởng việc để Izuku hoàn thành toàn bộ bài phát biểu trước khi nói, "Được rồi, tuyệt, Golden Era vẫn tuyệt hơn. Tạm biệt." và cúp máy khi Izuku vẫn còn đang ngạc nhiên.

[Deku]: Đồ khốn nạn!!

[Katsuki]: Ngủ đi

Anh nhận được một chuỗi biểu tượng cảm xúc ngớ ngẩn, bao gồm một cái lật bàn và một cái thổi hơi nước ra khỏi mũi. Vài phút sau, anh vẫn nhận được tin nhắn đã trở thành thói quen giữa họ: Một gif của All Might đang ngủ từ series hoạt hình và ngáy khò khò. Như một cách không lời để Izuku chúc ngủ ngon.

Katsuki giơ ngón giữa với gif này.

Khi anh chuẩn bị đặt điện thoại xuống, anh nhận ra rằng mình đang bị theo dõi.

Mina đứng ở cửa phòng làm việc của anh, tay khoanh trước ngực và lông mày nhướn lên đầy nghi ngờ. "Bakugou Katsuki bị phân tâm bởi điện thoại – quả là một điều hiếm thấy."

"Có gì nói nhanh hoặc tao sẽ gọi bảo vệ." anh nói, cau có để hy vọng cô sẽ không thấy gương mặt đỏ bừng của mình.

"Chúng ta có một chuyến đi mua sắm cho đám cưới vào chiều nay, cưng ạ." cô nhắc nhở với một nụ cười có vẻ đe dọa. "Không được hủy bỏ vào phút chót đâu nếu không cậu sẽ phải trả giá." Cô không cần phải giải thích thêm về lời đe dọa.

Katsuki thở dài và, không phải lần đầu tiên, nguyền rủa ngày anh đồng ý làm phù rể cho Kirishima.

Nhiệm vụ của Mina là mua các món đồ vặt cho các hoạt động trước đám cưới mà cô đã lên kế hoạch. Katsuki thậm chí không nhớ mình đã đồng ý tham gia, nhưng anh có thể đoán đó là kết quả của việc Kirishima làm phiền anh không ngừng để xin được giúp đỡ.

Đây là cách anh thấy mình đứng trong một cửa hàng hào nhoáng, xem xét một giá treo áo sơ mi họa tiết Hawaii. Thật chướng mắt, nhưng Mina vẫn quyết tâm mua cho cả nhóm. "Trông chúng thật ngu ngốc." anh lẩm bẩm.

"Cậu đang lẩm bẩm chỉ trích à?" Mina ngọt ngào hỏi, vừa hỏi vừa đưa cho anh một lựa chọn tồi tệ khác trên một cái móc áo bằng nhựa.

Anh nhận nó với vẻ khó chịu, môi hơi nhếch lên khi trả lời, "Mày muốn tao nói thẳng vào mặt mày không?"

"Tớ không quan tâm nếu cái này làm cậu nổi mề đay khi mặc nó đâu, vì cậu vẫn phải mặc nó." cô nói.

"Tao thà tự thiêu cháy còn hơn." Katsuki phản bác, theo sau cô đến một gian hàng khác, nhìn chằm chằm vào một ma-nơ-canh trông giống như được một đứa trẻ mặc đồ.

"Nhưng điều đó sẽ khiến người yêu của cậu rất buồn!" Mina làm bộ làm tịch khiêu khích trước khi sáng mắt lên. "Nhớ thêm một cái cho cậu ấy nhé, được không? Tớ nghĩ là cậu ấy sẽ đến dự tất cả các hoạt động vui chơi trước đám cưới."

Katsuki thở dài và bắt đầu chọn lựa những chiếc áo sơ mi phù hợp cho Izuku. Anh thu hẹp lựa chọn xuống một mẫu họa tiết hơi giống với mẫu mà anh đã chọn cho mình, rồi khựng lại khi chọn size. Tệ thật. Anh đúng là một thằng bạn trai giả tạo khi không nghĩ đến điều này từ trước.

Nhưng anh thường có con mắt tinh tường cho những thứ như vậy. Chỉ là bờ vai rộng của Izuku khiến anh do dự. Cuối cùng, anh quyết định nhắn tin cho Izuku để xác nhận và quyết định sẽ trả lại kích thước không vừa.

Điện thoại của anh kêu khoảng một phút sau, tiếng thông báo khiến anh hơi giật mình.

Anh lấy điện thoại ra khỏi túi và thấy một câu trả lời ngắn gọn từ Izuku cho biết size áo mà em thường mặc. Linh cảm đầu tiên của Katsuki là đúng; anh âm thầm tự mãn một chút, nhưng sau đó anh nhìn kỹ lại. Đã khá muộn ở múi giờ của Izuku, nên anh nhắn tin cho Izuku về điều đó.

[Katsuki]: Sao mày vẫn chưa ngủ???

[Izuku]: T
ại sao cậu lại nhắn tin hỏi tớ size áo khi mà tớ đáng lẽ phải đi ngủ rồi???

[Katsuki]: Mina đang bắt tao làm việc

[Izuku]: Cậu nói vậy làm tớ thấy sợ khi gặp cô ấy đấy

[Katsuki]: Chỉ cần đừng quá đáng yêu và tốt bụng, nếu không nó sẽ nuốt sống mày

Izuku gửi lại một loạt biểu tượng cảm xúc: sợ hãi, khóc lóc, đầy đủ. Katsuki khịt mũi.

"Khi nào thì cậu sẽ kể cho tớ chi tiết về chàng trai bí ẩn của cậu vậy?" Mina đột ngột xâm nhập vào không gian của anh, cố gắng nhìn qua vai anh. Đã quen với việc tránh những đòn tấn công tò mò của cô, Katsuki né tránh rồi nhẹ nhàng khóa màn hình và bỏ điện thoại vào túi.

"Không bao giờ." anh cười khẩy.

Mina cười và cố gắng chọc ngón tay vào túi của anh, Katsuki khéo léo né tránh cuộc tấn công của cô, cố gắng che giấu việc mình đang đỏ mặt khi nghĩ rằng mình đã bị bắt gặp khi lén lút nhìn Izuku như một thằng hề.

"Tớ chưa bao giờ thấy cậu trông vui vẻ như vậy khi nhắn tin với ai đó." cô trêu chọc. "Cậu ấy chắc hẳn là một anh chàng tuyệt vời."

Katsuki bước đi, tay ôm đầy những chiếc áo sơ mi Hawaii lố bịch, thản nhiên nói: "Ừ, cậu ta khá ổn."

Anh không cần phải nhìn Mina để biết cô đang đảo mắt khi nói, "Wow, tớ mừng vì cậu ấy không ở đây để nghe lời khen ngợi đó."

~

Katsuki phải duy trì sự cân bằng mong manh giữa công việc và các cuộc hẹn chuẩn bị cho đám cưới. Anh chưa bao giờ phụ thuộc vào đống sổ tay và lịch nhiều như bây giờ, và dù vậy, anh vẫn cảm thấy như mình đang bị vắt kiệt sức. Bất chợt, anh nhận ra chỉ còn hai tuần nữa là phải bay đến Hawaii.

Chỉ còn hai tuần nữa là được gặp Izuku ngoài đời và giả vờ hẹn hò trước nhóm bạn của mình.

Dù toàn bộ kế hoạch nghe có vẻ điên rồ, Katsuki phải thừa nhận rằng việc liên lạc với Izuku là một trong những điều bất ngờ và đáng giá nhất mà anh đã làm trong thời gian gần đây. Anh đã bắt đầu mong chờ những cuộc gọi video gần như hàng đêm và những cuộc trò chuyện qua tin nhắn kéo dài về đủ thứ, từ fandom All Might đến danh sách nhạc mới và các công thức nấu ăn để Katsuki thử. Anh thích sự đồng hành của anh chàng mọt sách – dù anh sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó với Izuku.

Không thể để ẻm tự mãn được.

Katsuki đang nấu bữa tối thì điện thoại reo, trễ vài phút so với giờ hẹn mà họ đã định cho cuộc gọi tối đó. Anh lau tay khỏi vụn bánh panko bằng một cái khăn và nhận cuộc gọi, cắm tai nghe vào để có thể tiếp tục sử dụng cả hai tay.

"Chào." anh càu nhàu, liếc nhìn điện thoại trên giá đỡ cạnh bát trái cây trên bàn bếp.

"Chào, Kacchan!" Izuku vẫy tay chào khi lau mồ hôi trên trán. Em trông như vừa mới tập luyện xong; rõ ràng là kiểu người thích chạy bộ vào buổi sáng, điều mà Katsuki có thể tôn trọng. "Ôi, cậu nấu gì thế?" em hỏi, nghiêng người về phía màn hình để nhìn rõ hơn.

"Katsudon," Katsuki đáp.

Anh phải che giấu một nụ cười nhỏ khi Izuku rên rỉ và kêu lên, "Ugh, không công bằng! Cậu làm tớ thèm katsudon rồi."

"Vậy thì nấu đi." Katsuki nói, sau đó cười khẩy và thêm vào, "Ôi, quên mất, tao quên rằng mày không biết nấu ăn."

Izuku nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ. "Tớ có thể nấu ăn! Tớ chỉ không... thích làm thôi."

"Tao gọi đó là lười biếng." Katsuki trêu chọc, thích thú với việc Izuku chu môi.

"Được rồi, Kacchan, tớ không gọi cho cậu để bị trêu chọc đâu." Izuku phàn nàn. "Tớ đã lấy những bộ đồ từ trong kho ra và muốn cho cậu xem để lựa chọn."

Katsuki dừng lại để nhìn Izuku. "Những bộ đồ này bao nhiêu tuổi rồi?"

Izuku lúng túng một lúc trước khi trả lời, "Ừm, chắc là từ lúc tốt nghiệp đại học?"

Cái quái gì cơ – "Đừng lãng phí thời gian của tao."

"Kacchan, đợi đã!" Video bị mờ dần khi Izuku bắt đầu di chuyển, dẫn Katsuki đi một hành trình chóng mặt qua căn hộ của em cho đến khi em dừng lại ở phòng ngủ của mình. "Ít nhất thì hãy để tớ cho cậu xem bộ mới nhất." em nói và ném điện thoại lên giường, để Katsuki nhìn chằm chằm trần nhà khi em bắt đầu lục lọi quần áo của mình.

Katsuki quay lại với việc thái hành, chỉ ngẩng lên khi nghe thấy một tiếng "Aha!" từ phía Izuku. Sau đó Izuku xuất hiện lại trên khung hình, giơ một bộ đồ màu đỏ tía gớm ghiếc trên chiếc móc treo.

"Cái quái gì thế này." Katsuki nói, tỏ vẻ ghê tởm khi phải nhìn thấy thứ đó.

Izuku mỉm cười yếu ớt và nói, "Tớ nghĩ ánh sáng hiện tại làm nó trông không đẹp. Đợi tớ chút, để tớ gửi cậu một bức ảnh toàn thân từ một sự kiện gần đây."

Khi Katsuki mở tin nhắn, anh hoàn toàn kinh hoàng và không ngần ngại thể hiện sự thất vọng. "Bộ đồ đó thật kinh khủng. Vứt nó đi."

"Kacchan!" May mắn thay, Izuku cười, không hề tỏ ra khó chịu ngay cả khi Katsuki càu nhàu về bộ đồ xấu xí của mình.

"Mày không được mặc cái đó đến đám cưới. Sẽ rất xấu hổ." Dù đang nói vậy, Katsuki vẫn nhìn vào bức ảnh của Izuku. Anh có thể trò chuyện với Izuku gần như hàng ngày, nhưng hiểu biết của anh về cuộc sống của Izuku từ khi còn là sinh viên cho đến bây giờ vẫn còn rất ít. Nó giống như một danh sách vụn vặt về những điều thú vị: Izuku học luật. Em làm việc và sống ở New York. Em thích All Might và katsudon, có sở thích ăn đồ ngọt và ngáy khi ngủ. Nhưng mà –

Anh chưa bao giờ cảm thấy xa cách với Izuku như lúc này. Anh nhìn Izuku, mặc bộ đồ xấu xí với hai cánh tay quàng qua vai hai người, một cô gái mặt tròn và một chàng trai đeo kính với vẻ mặt nghiêm túc. Nụ cười của Izuku rất tươi sáng và rạng rỡ. Đột nhiên, Katsuki rất ghen tị với hai người đó và sự gần gũi của họ.

"Vậy tớ phải làm gì bây giờ?" Izuku trông bối rối, một chút lo lắng trong cách nhíu mày của em. "Đã quá muộn để đặt may rồi."

"Lấy số đo của mày đi." Katsuki ra lệnh, đã bắt đầu soạn email cho trợ lý của mình với các hướng dẫn. "Gửi cho tao và tụi tao sẽ may bộ đồ cho mày."

"Tớ không thể làm thế được." Izuku phản đối. "Tớ biết may đo theo yêu cầu đắt đỏ thế nào!"

"Tao không hỏi mày, Izuku." Katsuki nói, hoàn toàn sử dụng tên của Izuku để có được phản ứng mình muốn: một câu trả lời lắp bắp và, thường là sự đồng ý.  "Và tao không yêu cầu mày trả tiền."

Đúng như dự đoán, Izuku đỏ mặt và bắt đầu lắp bắp, "Nhưng tớ, ừm, nhìn này, ừm.." em dừng lại để hít thở sâu và tỏ vẻ cam chịu khi nói, "Được rồi. Tớ sẽ gửi số đo của tớ cho cậu."

"Tốt. Giờ cất cái đó ra khỏi mắt tao."

Phần còn lại trong cuộc trò chuyện của họ theo một mô típ tương tự: Izuku cho Katsuki xem quần áo trong khi Katsuki phê bình gu thời trang của Izuku trong khi nấu ăn, nhưng bằng cách nào đó, nó vẫn hiệu quả và Izuku gần như đã đóng gói xong hành lý của mình với một bộ trang phục được Katsuki phê duyệt.

Hai người ăn cùng nhau trong sự im lặng thoải mái, Katsuki với món katsudon và Izuku với bữa sáng của em.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, Kacchan," Izuku nói nhỏ, cười với một bộ ria mép dính đầy kem phô mai từ miếng bánh mì đang ăn dở.

Em trông thật ngớ ngẩn, nhưng dù vậy, Katsuki vẫn cảm thấy trái tim mình mềm yếu vì em theo một cách đáng lo ngại, nhưng anh phớt lờ nó và chỉ khịt mũi, "Được rồi." và cố gắng không nghe quá tình cảm. "Rất sẵn lòng."

~

Vài ngày sau, anh kiểm tra email và thấy rằng Izuku đã gửi số đo của mình. Ngay lập tức, anh gọi cho Izuku, không quan tâm rằng đã gần nửa đêm ở múi giờ của người kia.

"Mày nghĩ tao là đồ ngốc à?" anh gầm gừ qua điện thoại.

"Ơ, cái gì cơ? Kacchan?" Izuku hỏi, giọng có vẻ khàn khàn vì vừa mới ngủ dậy. Katsuki chắc chắn không quan tâm đến việc đã làm phiền giấc mơ của Izuku. Thực ra, có lẽ anh cảm thấy tội lỗi một chút khi nghe thấy Izuku cố gắng ngăn cơn ngáp và xoay người trong chăn, nhưng anh dập tắt nó sau khi nhìn vào laptop và nhắc nhở mình về mục đích ban đầu.

"Email của mày." anh làm rõ. "Mày thật sự nghĩ tao sẽ tin rằng đó là số đo chuyên nghiệp à?"

Izuku cười ngượng ngùng và nói, "Ừm, được rồi, vì tớ bận quá nên tớ tự làm một mình." Katsuki không trả lời ngay, vì anh quá bận rộn hít thở sâu để không la hét một điều gì đó cực kỳ thô lỗ với người đang giúp mình, Izuku lắp bắp, "Tớ, tớ đã xem và làm theo một video trên Youtube!"

"Một video trên Youtube!!" Katsuki gào lên và ước gì anh có thể xuyên qua video để bóp cổ cái tên tóc xanh ngốc nghếch mà anh chắc chắn đang cười ngượng ngùng bên kia.

Anh gần như có thể nghe thấy trong cách Izuku nhẹ nhàng nói, "Ừm, một video trên Youtube. Nó không khác biệt quá nhiều đâu."

Katsuki thở dài ngao ngán. "Tao sẽ bảo trợ lý sắp xếp cho mày một cuộc hẹn với một thợ may địa phương vào ngày mai."

"Được rồi, Kacchan. Lần này tớ sẽ làm tốt hơn." Giọng Izuku nghe có vẻ... khá trìu mến? Katsuki lắc đầu. Suy nghĩ ngu ngốc thật.

"Giờ tớ đi ngủ tiếp đây." Izuku thì thầm, và có thêm tiếng động lật chăn từ phía em. Katsuki gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Izuku cuộn tròn người lại, má áp vào lòng bàn tay, đôi mắt đang từ từ khép lại. Đó là cảnh tượng anh đã từng thấy trước đây trong một cuộc gọi đêm khuya của họ, và anh cảm thấy hối hận vì đã không gọi video với Izuku.

"Ngủ ngon, mọt sách." Anh giữ máy đủ lâu để nghe hơi thở của Izuku chuyển sang nhịp độ đều đặn của giấc ngủ trước khi kết thúc cuộc gọi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro