3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Katsuki và Izuku cuối cùng cũng gặp nhau, và Katsuki cảm thấy ngượng ngùng về điều đó.

~

Ngày đó cuối cùng cũng đến.

Hai người họ đã quyết định đặt vé máy bay vài ngày trước khi lễ cưới chính thức bắt đầu để có thời gian làm quen. Đó là gợi ý của Izuku, được đưa ra một cách do dự như thể em không chắc liệu Katsuki có chấp nhận hay không. Điều này có lý; việc lên kế hoạch mọi thứ qua mạng là một chuyện, nhưng nếu họ gặp nhau ngay mà không có thời gian để làm quen trực tiếp thì bất kỳ ai cũng có thể nhận ra rằng họ chưa bao giờ gặp nhau ngoài đời.

Vậy đây là cách mọi thứ diễn ra: Katsuki đến Oahu trước, chuyến bay của anh ngắn hơn nhiều so với chuyến xuyên quốc gia của Izuku từ Mỹ. Anh thuê xe và giết thời gian bằng cách lái xe vào trung tâm thành phố. Anh cuối cùng dừng lại ở một quán cà phê trong một trung tâm thương mại ngoài trời, nơi anh thưởng thức một ly cold brew và sử dụng WiFi miễn phí để trả lời các email công việc mặc dù anh đang ở trong kỳ nghỉ. Tất cả chỉ là để xua tan cảm giác lo lắng và căng thẳng.

Kế hoạch này đã được chuẩn bị trong nhiều tuần, nhưng khi sắp được gặp Izuku trực tiếp lần đầu tiên sau nhiều năm, Katsuki không thể không khỏi nghi ngờ. Không phải về sự hợp tác hay sự chân thành của Izuku; anh không thể tưởng tượng được việc người kia cố tình làm hỏng mọi thứ để phá hoại mình. Nhưng về những thứ khác, đặc biệt là ranh giới mơ hồ giữa thực tế và sự giả dối, như khoảng cách giữa những nụ cười ngọt ngào của Izuku và sự tán tỉnh thân thiện của em.

Càng nghĩ nhiều tâm trạng của Katsuki lại càng tồi tệ hơn.

Cuối cùng, anh nhận được tin nhắn từ Izuku.

[Izuku]: Máy bay đã hạ cánh!

[Katsuki]: Đang trên đường đi

Câu trả lời ngắn gọn, anh biết, nhưng anh hoàn toàn không nghĩ ngợi nhiều về nó khi ném phần nước còn lại vào thùng rác và thu dọn laptop. Tim anh đập nhanh một cách khó chịu. Katsuki lái xe trở lại sân bay và cố gắng không đổ mồ hôi vì lo lắng, nhưng nhiệt độ và độ ẩm của hòn đảo không ủng hộ anh, dù anh bật điều hòa hết mức. Giao thông gần sân bay thì thật kinh khủng, nhưng không lâu sau anh đã đến khu vực đón khách.

Anh nhìn thấy Izuku từ xa trước khi Izuku nhìn thấy xe. Em đứng ở lề đường, mặc một chiếc áo thun họa tiết và một chiếc mũ lưỡi trai màu All Might, chăm chú nhìn xung quanh khi lắc lư gót chân.

Katsuki hạ cửa sổ ghế phụ khi dừng xe trước Izuku và nói, "Tốt hơn hết đó là món đồ duy nhất mày mang theo trong chuyến đi này."

Izuku cười lớn và thích thú, rồi nói một cách láo xược, "Biết nhiều quá sẽ làm hại cậu đó."

Katsuki không đáp lại, chỉ nhìn Izuku một cái nhìn khó chịu nhất có thể khi anh cho xe vào chế độ đỗ và trèo ra khỏi ghế lái để giúp kéo va li của Izuku vào cốp xe. Izuku giúp đỡ, và Katsuki cố gắng không nhìn chằm chằm vào cơ bắp của em khi em kéo vali hay những hình xăm đầy màu sắc lộ ra từ dưới tay áo bên trái. Một hình xăm, Katsuki nghĩ với sự thất vọng, tất nhiên là em có hình xăm. Anh chưa bao giờ nhìn thấy nó trong các cuộc gọi của họ vì Izuku có vẻ khá kín đáo và thường giữ điện thoại ở phía trên vai, em khiến Katsuki liên tục bất ngờ bởi những chi tiết này.

Khi anh đóng cốp, Izuku dựa vào xe và nói, "Tớ rất vui khi được gặp cậu ngoài đời, Kacchan."

Katsuki đỏ mặt nhưng hy vọng điều đó chỉ là do thời tiết oi ả. "Ừ, tao cũng vậy." anh trả lời ngắn gọn trước khi lùi lại vào ghế lái.

Khi lái xe đến khách sạn của họ, Izuku nói luyên thuyên về chuyến bay, một chút rung lắc mà họ gặp phải giữa Arizona và California, sự hối hả tại LAX để kịp chuyển tiếp, cách em đã cố gắng ngủ khi đi qua Thái Bình Dương nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Katsuki thấy mình dần thư giãn với mỗi dặm đường khi anh trở lại với cuộc trò chuyện quen thuộc của họ, xen vào khi cần thiết, và rũ bỏ tâm trạng xấu đã đeo bám anh kể từ khi lên máy bay từ Tokyo.

Ở bên Izuku ngoài đời không khác gì các cuộc trò chuyện video và gọi điện. Anh đã lo lắng không cần thiết.

"Wow!" Izuku đột ngột thốt lên khi khúc cua của con đường cao tốc đưa thêm nhiều phần của thành phố vào tầm nhìn xen kẽ địa hình núi non và hướng ra một vịnh lấp lánh. "Nơi đây thực sự rất đẹp!"

Katsuki liếc nhìn em và thấy em đang dựa vào cửa sổ ghế phụ. Em dường như cảm nhận được ánh mắt của Katsuki và nhìn qua vai với nụ cười toe toét đến mức khiến má của Katsuki đau.

"Đó là một cách nói giảm nói tránh rồi." Katsuki nói. Anh không chắc mình đang nói về thành phố hay Izuku, nhưng anh không cố gắng làm rõ điều đó với chính mình.

Tại khách sạn, hành lý của họ được chất lên xe đẩy hành lý, và Katsuki đưa chìa khóa xe cho một nhân viên gửi xe. Sảnh lễ tân khiến Izuku lại thốt lên một tiếng 'wow' nhỏ, đầu ngẩng lên để ngắm những tác phẩm gỗ tinh xảo của trần nhà cao. Toàn bộ không gian mô phỏng một sân hiên mở, cho phép làn gió từ Thái Bình Dương thổi qua. Những du khách khác đang đi lại xung quanh, thư giãn trên những chiếc ghế bành và ghế sofa bằng mây.

"Đi nào." Katsuki dẫn Izuku vào hàng làm thủ tục. "Chúng ta có thể khám phá sau."

Nhân viên lễ tân vui vẻ thông báo với họ rằng phòng của họ đã được nâng cấp. "Một sự ưu đãi trong khuôn khổ lễ cưới." cô giải thích, mỉm cười thân thiện khi đưa cho họ hai thẻ phòng.

Katsuki không nghĩ nhiều về điều đó cho đến khi mở cửa phòng và bước vào. Anh đã kỳ vọng có thể nhìn ra biển, nhưng giờ họ có một khu vực ngồi rộng rãi, một quầy bar và một ban công. Anh nheo mắt nhìn chai champagne và hai ly rượu được đặt sẵn cho họ, nhưng anh chỉ thực sự dừng lại tại cửa ra vào phòng ngủ.

Thay vì phòng hai giường mà anh đã đặt, giờ chỉ còn một giường duy nhất.

Katsuki phải cố gắng biểu lộ cảm xúc của mình trở nên trung lập vì bên trong, cảm xúc của anh giờ đang rất hỗn loạn. Tâm trí anh bị chiếm lĩnh bởi những suy nghĩ về việc chia sẻ chiếc giường đó với Izuku. Nhìn Izuku nằm bên cạnh anh mỗi tối, có thể là không mặc áo như là sở thích của em. Thức dậy bên cạnh anh mỗi sáng, có thể đủ sớm để có thể ngắm nhìn đôi mắt em mở ra, và nghe được một lời thầm thì ngái ngủ "Chào buổi sáng, Kacchan" trước khi Izuku còn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Katsuki cảm thấy mặt mình như đang nóng bừng lên.

Izuku đến gần từ phía sau và nói, "Tớ cá là cái ghế sofa ngoài kia là một chiếc giường sofa."

"Chết tiệt. Tao sẽ không để mày ngủ trên một cái giường sofa đâu." Anh nói với sự khinh bỉ đến mức Izuku phải hừ một tiếng thích thú.

"Muốn tớ gọi cho lễ tân không? Xem họ có thể chuyển chúng ta sang phòng có hai giường á?"

Katsuki nhún vai và đi tìm điều hòa, đấu tranh với chính mình một lúc trước khi nói, "Tao đồng ý chia sẻ nếu mày muốn. Một cái giường king đủ cho hai người. Hơn nữa, có thể sẽ tệ hơn nếu chúng ta ngủ trên hai chiếc giường khác nhau mà rõ ràng đã có người ngủ trên đó."

"Đó là do họ thiếu trí tưởng tượng. Lỡ như chúng ta muốn một cái để ngủ và một cái để vui vẻ thì sao?" Izuku nói một cách suy tư.

"Mày có nhiều kinh nghiệm với việc đó nhỉ?"

Izuku đỏ mặt rất nhanh, la lên, "Kacchan, không! Tớ chỉ nói, theo logic thì–"

"Logic ư? Đó là một suy nghĩ dâm đãng thì có." Katsuki không thể kìm được tiếng cười khi thấy Izuku lúng túng thêm một chút nữa.

"Ngoài đời cậu xấu tính hơn nhiều thật." Izuku than vãn, áp bàn tay lên cặp má nóng bừng của mình.

Katsuki nói, "Ừ, ừ, không có gì mà tao chưa từng nghe trước đây." khi anh lấy chai champagne ra khỏi thùng làm mát và bắt đầu vặn nút chai. Anh vật lộn với nó một lúc trước khi Izuku mang cho anh một cái khăn tay từ phòng tắm. Đó là đòn bẩy anh cần. Champagne mở ra với một tiếng nổ lớn và bọt tràn ra khá nhiều.

Izuku cười vui vẻ, và Katsuki mỉm cười với âm thanh đó khi rót cho em một ly. "Chúng ta nên tận dụng tối đa những điều vô lý này, đúng không?" Katsuki thêm vào, rót cho mình một ly nữa để cả hai cùng cụng ly.

"Đúng tinh thần đó Kacchan!" Izuku nhiệt tình cụng ly với Katsuki, champagne tràn ra cả tay họ. Izuku đuổi theo những giọt champagne trên tay, liếm những giọt đó khi em bước đi, và Katsuki thì cố nhìn chằm chằm vào ly của mình để không nhìn vào Izuku. Anh chộp lấy khăn tay và ném vào mặt Izuku.

Chưa đầy một giờ đồng hồ bên nhau và Katsuki không biết liệu mình có giữ được lòng tự trọng này hay không, nhưng ít nhất có vẻ như Izuku sẽ thấy vui.

Hai người họ di chuyển ra ban công, nơi họ có thể ngắm nhìn vẻ đẹp của đại dương và ánh mặt trời dần lặn, một làn gió nhẹ làm họ cảm thấy mát mẻ. Chỉ khi chai rượu còn lại chưa đến một phần tư, và Katsuki có lẽ hơi say vì rượu, cuối cùng anh cũng nói, "Thành thật mà nói, tao không biết tại sao mày lại đồng ý giúp tao chuyện này. Tao đã đối xử rất tệ bạc với mày mà."

Izuku trông ngạc nhiên khi nghe anh nói điều đó, miệng em mở ra thành một cái 'o' nhỏ trước khi biểu cảm của em biến thành thứ gì đó giống như là lo lắng. May mắn là không có sự thương hại, nếu không thì Katsuki có thể đã nhảy ra khỏi ban công. Có lẽ em đã nghĩ Katsuki sẽ hài lòng với việc không bao giờ thảo luận chi tiết về quá khứ của họ.

"Chuyện đó đã lâu lắm rồi." Izuku nói. "Cậu đã thay đổi rồi mà."

"Có thật không?"

Có một khoảng lặng dài. Katsuki giật mình khi chạm vào tay của mình, bàn tay mà anh đã vô thức nắm chặt như thể chuẩn bị chống trả một cú đánh.

"Ừm, tớ nghĩ vậy." Izuku nói, cố gắng nhìn thẳng Katsuki. "Tớ sẽ không nói dối và nói rằng thời trung học không khó khăn, nhưng chúng ta đã trưởng thành. Ở đại học, cậu luôn tử tế với tớ. Có thể hơi xa cách một chút nhưng – Chờ đã. Lúc học đại học cậu đã cố gắng tránh mặt tớ hả?"

Katsuki uống một ngụm lớn từ ly, uống hết champagne trong đó.

"Ôi trời." Izuku thốt lên, ngửa đầu ra sau. "Giờ thì mọi chuyện mới rõ ràng!"

"Rõ ràng cái gì?" Katsuki cau mày.

"Tớ tưởng cậu vẫn luôn ghét tớ!"

"Tao không ghét mày! Tao đã nghĩ mày vẫn sẽ ghét tao như trước."

"Kacchan, tớ chưa bao giờ ghét cậu cả! Kể cả khi còn ở trung học."

"Thật nhảm nhí. Lúc đó tao là một thằng khốn nạn đểu cáng thật sự. Tao đã thấy ngạc nhiên vì mày không đấm tao khi gặp tao ở đại học đấy."

Izuku thốt ra một âm thanh vừa là tiếng thở dài vừa là tiếng rên rỉ của sự thất vọng, em đặt ly xuống chiếc bàn nhỏ để có thể giơ tay lên. "Điều đó chỉ khiến tớ buồn hơn thôi! Cậu là người bạn thân nhất của tớ, và rồi không còn là gì cả! Cậu có vẻ không quan tâm đến việc kết bạn ở đại học, nên tớ chỉ dừng lại ở đó."

Lời thừa nhận đó khiến trái tim Katsuki siết lại đau đớn. "Chết tiệt, Izuku. Tao chỉ không muốn mày cảm thấy chúng ta phải làm bạn lại ở đại học chỉ vì tao hối hận về những gì tao đã làm khi còn nhỏ. Tao nghĩ hòa bình sẽ tốt hơn."

"Ừm, đúng là ngốc thật." Izuku nhăn mặt với Katsuki, sau đó biểu cảm của em dịu lại. "Dù sao thì, lúc đó tớ cũng quá hèn nhát để cố gắng tiếp cận cậu." Dù lời đề nghị kết bạn sẽ bị Katsuki từ chối không được nói ra, nhưng Katsuki vẫn biết. Anh xứng đáng với việc bị nghi ngờ, vì dù sao thì anh đã đẩy Izuku ra xa.

"Tao sẽ không để mày làm vậy đâu." Katsuki thừa nhận, với sự chân thành hơn những gì anh đã chia sẻ với hầu hết mọi người.

"Ừm, tớ vui vì cuối cùng cậu cũng đổi ý." Izuku đáp, rót phần champagne cuối cùng cho Katsuki.

"Chắc chắn rồi, không gì nói lên lời 'chúng ta hãy hàn gắn lại' tốt hơn lời mời làm bạn trai giả của tao để đến dự đám cưới của bạn tao hết." Katsuki nâng ly lên một cách mỉa mai.

"Tớ ở đây mà, đúng không? Vì vậy, đúng là mọi thứ đã khác nhưng theo hướng tốt hơn. Tớ sẽ không ở đây nếu không tin điều đó." Izuku đứng dậy và đưa tay ra giúp Katsuki đứng dậy khỏi chiếc ghế mà anh đã ngồi đó trong gần một giờ. "Giờ thì đừng có mà cáu kỉnh nữa. Đi ăn tối thôi."

Katsuki nắm lấy tay Izuku, nhăn mặt. "Rõ ràng là giờ mày hay ra lệnh nhiều hơn những gì tao nhớ."

Lần này Izuku đấm nhẹ vào tay Katsuki, một cú đấm thân thiện khiến Katsuki thật sự bật cười.

~

Trong bữa tối, Izuku mở danh sách việc cần làm trên điện thoại để xem các chi tiết mà họ vẫn cần giải quyết. Katsuki thậm chí còn không hề ngạc nhiên. Một trong những mục là PDA (tiếp xúc công khai), và nó có nhiều mục phụ được liệt kê dưới đó mà Izuku đã gõ thành 'Nắm tay?', 'Hôn?', 'Khác?'. Cảnh tượng này khiến anh uống một ngụm bia sâu hơn.

"Tại sao điều này lại quan trọng?" anh cau mày hỏi. Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này – Không, đó là nói dối. Anh đã nghĩ về nó rất nhiều, vì vậy anh đã quyết định không nhắc đến nó. Thực ra, anh đã ngây thơ nghĩ rằng họ có thể vượt qua chuyện này một cách trong sáng nhất có thể để tránh làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn với bất kỳ hành động thể xác nào.

"Ừm, từ những gì tớ nhớ thì cậu không phải là người..." Izuku có vẻ lưỡng lự ở đây, trước khi kết thúc bằng, "thích tiếp xúc thể xác."

Katsuki hiểu rất rõ. Phản ứng đầu tiên của anh là phản đối, miệng há hốc, nhưng sau đó anh dừng lại và thở dài, "Chết tiệt, Izuku, nếu điều đó quan trọng thì chúng ta có thể làm theo tất cả những gì mày muốn để thêm phần thuyết phục. Tao sẽ đồng ý hết."

Izuku lắc đầu. "Không, Kacchan, những gì cậu muốn cũng quan trọng. Tớ không ngại PDA, nhưng nếu cậu không muốn, tớ sẽ tôn trọng điều đó. Có những cách khác để thể hiện tình cảm, hơn nữa, mối quan hệ của chúng ta là của chúng ta, đúng không? Dù là giả hay thật, thì chúng ta cũng không cần phải chứng minh với người khác."

Katsuki ngạc nhiên nhìn em một lúc, bị sốc trước mức độ Izuku quan tâm đến cảm giác của mình. Sự im lặng kéo dài đến mức Izuku bắt đầu lảm nhảm. "Ý tớ là, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn. Đây là kế hoạch của cậu. Tớ chỉ muốn nói – ừm, tớ không muốn làm cậu khó chịu hoặc ưm–"

Katsuki giơ tay lên để yêu cầu em ngừng nói. Izuku cắn chặt môi, mặt đỏ bừng. "Được rồi, tao hiểu rồi. Tao sẽ không làm điều gì khiến tao khiến tao không thoải mái. Mày cũng vậy." Anh nói chậm rãi, như thể đang cảm nhận từng từ và Izuku gật đầu theo.

"Đúng thế, vậy thì, nguyên tắc cơ bản."

"Nắm tay cũng ổn." Katsuki nói, đột nhiên ý thức được lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi. "Nếu chúng ta phải hôn nhau trước mặt họ, thì cũng được. Chỉ là, mày biết đấy, không dùng lưỡi."

Izuku vẫn gật gù, thực ra là đang gõ ghi chú vào điện thoại. Em đang cắn môi dưới, trông quá đáng yêu. Katsuki muốn giật điện thoại khỏi tay em và ném nó vào hồ cá koi gần đó để em có thể tập trung vào mình, nhưng thay vào đó Katsuki tập trung vào việc xé vụn vỏ ống hút thành từng mảnh.

Sau đó Izuku nhìn lên và nói, "Chúng ta có nên thử hôn nhau không? Để tránh sự ngại ngùng trước khi chúng ta ở trước mặt bạn bè của cậu ý?"

Katsuki cảm thấy đầu óc mình như bị chập mạch.

Có lẽ anh mất quá nhiều thời gian để trả lời vì Izuku bắt đầu lẩm bẩm nữa, cúi xuống để giấu mặt sau chiếc điện thoại.

"Ừ! Được thôi, chúng ta có thể làm điều đó." Katsuki nói, thở dài mệt mỏi. "Còn gì nữa không?"

"Ôm thì sao?"

Katsuki nhăn mặt. "Tùy tình huống. Cũng giống như ôm ấp vậy."

"Thế còn những loại tiếp xúc thể xác không liên quan đến tình dục khác thì sao?"

"Trời ơi, mày có thể nghe giống như một cuốn sách giáo khoa hơn nữa không? Điều đó có nghĩa là gì?"

Izuku cười khi em chạm tay vào tay Katsuki, đặt ngón tay lên tay Katsuki để nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của anh bằng ngón tay cái. "Như thế này nè."

Miệng Katsuki đột nhiên cảm thấy rất khô. Anh hắng giọng để nói, "Được rồi. Còn mày thì sao?" Anh nghe có vẻ tự tin hơn nhiều so với cảm giác của mình, với trái tim đang thực hiện một bài tập thể dục nhịp điệu trong lồng ngực.

"Hửm?" Izuku nghiêng đầu và mỉm cười. Dưới ánh sáng ấm áp từ những ngọn đuốc đang cháy, trông em rất thư giãn. Và hạnh phúc. "Tớ đã nói rằng tớ không ngại PDA mà. Theo kịp tớ đi, Kacchan, nếu không thì họ sẽ phát hiện ra chúng ta ngay đó."

"Im đi." Katsuki càu nhàu, cố che giấu sự xấu hổ của mình bằng một miếng thức ăn.

~

Khi trở lại phòng của họ, Izuku thản nhiên nói, "Vậy, về việc hôn thử đó."

Katsuki dừng lại giữa chừng khi đang uống một chai nước. Izuku đang dọn đồ, xếp quần áo giữa tủ quần áo và tủ đựng đồ. Điều đó nhắc Katsuki rằng anh cần phải là áo vest của họ, và anh sẽ làm điều đó vào ngày mai, sau khi đã nói cho Izuku biết. Hôm nay đã là một ngày rất dài và tất cả những gì anh muốn làm là đi ngủ, nhưng bây giờ, chàng trai mà anh thích đang yêu cầu luyện tập cách hôn với anh.

Anh sẽ là một tên ngốc nếu từ chối cơ hội này.

"Ừ, mày muốn–ngay bây giờ à?" Anh nói với vẻ ngượng ngùng và vụng về, nhưng may mắn thay Izuku có vẻ không nhận ra.

"Không có thời điểm nào thích hợp hơn hiện tại đâu." Izuku nói, bước tới Katsuki và vuốt phẳng cổ áo của anh, đưa tay lên và đặt lên vai anh. Không phải lần đầu tiên Katsuki cảm thấy ngạc nhiên về việc Izuku đã thay đổi nhiều như thế nào. Ngay cả khi còn học đại học, Izuku vẫn là người khá ngại ngùng, mọt sách, thân thiện nhưng vẫn có chút e dè nhút nhát. Không phải kiểu người mà bạn sẽ mô tả là tự tin. Nhưng bây giờ, Katsuki liên tục ngạc nhiên về em.

Không muốn thua kém, Katsuki đưa tay lên nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt Izuku bằng cả hai tay, ngón tay cái vuốt ve xương gò má của em trước khi kéo gần khoảng cách giữa họ. Nụ hôn đầu tiên là một cái chạm môi khô khốc, sự do dự hiện rõ từ cả hai bên. Khi họ tách nhau ra, cả hai nhìn nhau một chút trước khi phá lên cười một cách hồi hộp. Điều này khiến họ thở hổn hển, dựa vào nhau cho đến khi khoảnh khắc đó trôi qua.

"Được rồi, thử lại một lần nữa nhé?" Izuku nghiêng người về phía Katsuki trước khi anh kịp nghĩ ra lý do để từ chối.

Katsuki gặp em giữa chừng, chắc chắn rằng trái tim anh đang đập đủ mạnh để Izuku có thể nghe thấy. Đây là một nụ hôn đúng nghĩa, đôi môi họ lướt nhẹ nhàng nhưng dịu dàng âu yếm. Hôn Izuku thật dễ dàng và ngọt ngào, em có vị như Mai Tai mà em đã uống ở bữa tối. Izuku rên rỉ vào nụ hôn như thể em bị hấp dẫn, và Katsuki tưởng tượng em đang ghi chú trong đầu như thể đây là một khoảnh khắc em sẽ viết vào sổ chiến lược nhỏ của mình sau này, ở đâu đó trong danh sách các yếu tố để giả vờ một mối quan hệ.

Giờ đây có một suy nghĩ cay đắng trong anh làm mất đi vị ngọt của khoảnh khắc đó.

Katsuki phải rút lui nếu không sẽ lộ rõ sự háo hức, âu yếm và sự miễn cưỡng để ngừng chạm vào Izuku. Anh vẫn không thể không nhìn Izuku trong khoảnh khắc trước khi mắt em mở ra, khi thấy em mỉm cười với Katsuki như thể việc hôn bạn bè là điều bình thường hàng ngày. Trái tim anh thắt lại đau đớn.

Katsuki lùi lại để tạo khoảng cách phù hợp giữa họ một lần nữa và nói nhỏ, "Tao nghĩ điều đó sẽ qua mặt được họ."

Izuku quay người lại, trở về hành lý của mình, vui vẻ nói, "Ừm, tớ cũng nghĩ vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro