4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Katsuki và Izuku chuẩn bị gặp bạn bè.

ra mắt quan viên hai họ thôi=)))))))))))

~

Izuku tỉnh dậy với một cảm giác ấm áp áp vào lưng em, với một cánh tay quàng qua eo và một vật cứng cạ vào mông em. Với một hơi thở hít vào mạnh mẽ, Izuku cẩn thận thoát ra, nhẹ nhàng đặt cánh tay của Katsuki trở lại giường. Katsuki chỉ thở dài trong giấc ngủ và quay sang nằm sấp, để lộ phần lưng cơ bắp vì áo của anh ấy đã bị kéo lên cao trong khi ngủ.

Izuku lao vào phòng tắm, di chuyển nhanh nhất có thể và đóng cửa lại rồi nhìn chằm chằm vào gương. Khuôn mặt của em in hằn vết gối, tóc thì dựng đứng, và đầu em tràn đầy những cảm giác về dương vật của Bakugou Katsuki.

Em ngay lập tức mở vòi sen và chỉ tay nghiêm khắc vào bản thân mình trong gương. "Mày sẽ không làm thế đâu. Hãy tôn trọng một chút."

Sức mạnh ý chí của em dao động nhiều lần nhưng em vẫn kiên trì tắm vòi nước lạnh.

Em không thể ngừng nghĩ về Katsuki: anh ấy đẹp trai hơn bao giờ hết khi gặp ngoài đời, giọng nói khàn khàn của anh, những lá chắn phòng thủ của sự thô lỗ và mỉa mai, cách anh ấy cười như thể anh không có nhiều cơ hội luyện tập. Izuku vẫn đang kinh ngạc về việc em thực sự đang ở Hawaii cùng với Katsuki.

Sau tin nhắn đầu tiên đó, Izuku đã tin rằng Katsuki đã nhắn nhầm số. Cuộc trò chuyện đầu tiên của họ đã diễn ra dễ dàng, nhưng Izuku vẫn tự hỏi. Câu hỏi đó, dù không được giải đáp thỏa đáng nhưng nó vẫn lởn vởn trong đầu em: Tại sao lại là tớ?

Sự tò mò đã kéo em ở lại; em nghĩ rằng việc tìm hiểu Katsuki như một người trưởng thành là một cơ hội hấp dẫn. Em thường tự nhủ rằng em có thể rút lui bất cứ lúc nào. Nếu Katsuki thể hiện một chút xấu tính mà anh ấy đã khi có còn nhỏ, Izuku sẽ lập tức rút lui. Nhưng càng nói chuyện với Katsuki, khả năng đó càng xa vời.

Giờ đây, em cảm thấy như mình đang lún sâu hơn và em cố gắng giữ bình tĩnh trước mọi thứ về Katsuki vì nó khiến trái tim em đập nhanh hơn. Những tình cảm thời thơ ấu là một chuyện, nhưng việc tìm hiểu chàng trai này chỉ khiến Izuku càng bị thu hút hơn. Đôi khi em thậm chí nghĩ rằng Katsuki có thể cũng cảm thấy giống như vậy, nhưng rồi những nỗi sợ hãi quen thuộc lại tràn về. Izuku không thể mạo hiểm và sai lầm để rồi làm phá hỏng tình bạn mong manh mà họ đã xây dựng trong vài tuần qua.

Izuku nhận ra rằng em sẵn sàng tiếp tục chuyện này cho đến cùng với hy vọng Katsuki sẽ ở lại trong cuộc sống của em sau tất cả, ít nhất là với tư cách như một người bạn.

Katsuki chắc chắn không làm cho điều đó trở nên dễ dàng.

Izuku không thể ngừng nghĩ về nụ hôn đó. Em đã biết ngay khi đôi môi của họ chạm nhau lần thứ hai, với đôi tay của Katsuki trên mặt em trong một cái vuốt ve ân cần, rằng đó là một sai lầm. Thật ngu ngốc khi Izuku đề nghị một nụ hôn ngay từ đầu. Thật là ngốc khi nghĩ rằng nó sẽ không thay đổi bất cứ điều gì.

Em đã cố gắng bảo vệ trái tim mình bằng cách tiếp cận chiến lược, và giờ đây Izuku biết chính xác những gì em đang bỏ lỡ.

"Mình đúng là đồ ngốc." Izuku thì thầm với hình bóng của mình khi em ra khỏi vòi sen.

Có tiếng gõ cửa làm em giật mình khỏi vòng xoáy tự châm biếm. "Nhanh lên nào, được không?" Đó là Katsuki, giọng vẫn còn khàn khàn vì ngái ngủ. "Tao cần đi vệ sinh."

"Gần xong rồi!" Izuku trả lời, thở dài khi em vội vàng mặc quần áo.

Khi mở cửa, em được chiêm ngưỡng cảnh Katsuki đang kéo dài tay, tay cao trên đầu và một dải tóc vàng biến mất vào thắt lưng của quần ngủ. Izuku hướng ánh mắt của mình đi nơi khác và chen qua anh, lẩm bẩm, "Chào buổi sáng."

Katsuki ậm ừ trả lời và biến mất vào phòng tắm.

Izuku thấy rèm cửa đã được kéo ra. Mặt trời mới chỉ ló dạng trên đường chân trời, với bầu trời màu tím sẫm và biển cả tĩnh lặng. Thật là một cảnh đẹp yên bình.

Em ngắm cảnh một lúc trước khi quay đi và bận rộn xem lại lịch trình cho phần còn lại của chuyến đi trong khi máy pha cà phê nhỏ của khách sạn kêu lạch cạch trên quầy. Đây sẽ là cốc cà phê nhạt nhất mà em từng uống, nhưng Izuku đã cảm nhận được cơn đau đầu do thiếu caffeine đang đến.

Đó là cách Katsuki tìm thấy em, ngồi khoanh chân trên ghế sofa khi em viết vào sổ tay và uống những ngụm cà phê nhạt nhẽo với vẻ mặt nhăn nhó.

"Mày đang làm gì vậy?" Katsuki hỏi khi rót một ít cà phê vào cốc nhựa.

"Xem lại kế hoạch của chúng ta." Izuku trả lời. "Hôm nay bạn bè của cậu sẽ đến đúng không?"

"Ừ, chiều muộn." Katsuki uống một ngụm cà phê và ngay lập tức làm ra vẻ mặt ghê tởm. "Cái quái gì vậy, dở quá. Mày đang uống cái này hả?"

Izuku nhún vai, nâng cốc của mình như thể đang chúc mừng. "Còn hơn là không có gì."

Katsuki giật lấy chiếc cốc khỏi tay Izuku với một cái nhăn mặt, bỏ qua lời phản đối "Này!" của Izuku.

"Chúng ta đi uống cà phê đi." anh ra lệnh, tiến về phía bồn rửa trong phòng tắm để đổ cà phê đi.

Điều này dẫn họ đến một cuộc phiêu lưu xuống Waikiki, nơi Izuku dẫn Katsuki đến một quán ăn sáng được đánh giá cao. Nó đủ gần để đi bộ từ khách sạn, mặc dù mặt trời đang nhanh chóng mọc và nóng lên. Izuku đã đỏ bừng mặt khi họ đến nơi, và Katsuki cũng vậy, sống mũi của anh hơi đỏ

Anh ấy trông thật dễ thương, Izuku nghĩ một cách lơ đãng khi anh trò chuyện với người tiếp tân để được ngồi. Đầu óc của em lạc vào suy nghĩ về việc họ sẽ ra biển sau đó và phải giúp Katsuki bôi kem chống nắng, tay lướt qua những cơ bụng rộng lớn có chủ đích.

"Oi, mọt sách!" Katsuki búng tay vào mặt Izuku, làm em giật mình khỏi cơn mơ mộng của mình. "Mày chỉ uống cà phê thôi mà cũng được à?"

"Ừm, đ-đúng thế." Izuku lắp bắp, trước khi thêm vào, "Cho thêm kem và đường nữa nhé."

"Không vấn đề gì, tôi sẽ mang nó ra ngay với cà phê." người phục vụ nói với một nụ cười.

"Xin lỗi." Izuku ngượng ngùng nói với Katsuki. "Tớ hơi vô dụng trước khi uống cà phê buổi sáng."

Katsuki lắc đầu, nhưng anh nói, "Tao biết. Chúng ta đã thường xuyên trò chuyện trước khi đi làm, và đó là thời điểm ít hiệu quả nhất."

Izuku cười, nhớ lại những cuộc trò chuyện đó. "Ừm, chúng ta luôn kết thúc bằng cách nói về phim ảnh hoặc gì đó, không bao giờ nói về kế hoạch."

"Nhân tiện," Katsuki nói, nghiêng người về phía trước, đột nhiên tập trung. "Mina xác nhận đã đặt bàn cho bữa tối nay."

"Được rồi, và chỉ có nhóm của các cậu thôi, đúng không?"

Katsuki rên rỉ. "Làm ơn đừng gọi họ là một nhóm."

"Các cậu hoàn toàn là một nhóm mà." Izuku trêu chọc, bắt lấy gói đường mà Katsuki ném vào em và đặt nó xuống bàn, nơi nó vỡ ra. Các hạt đường rải rác trên bàn và Izuku vội vàng hốt chúng lại thành một đống nhỏ.

"Chắc chắn sẽ là bữa ăn tối, sau đó có thể là uống rượu, rồi chúng ta có thể rút lui mà không bị nghi ngờ." Katsuki tiếp tục, vừa pha cà phê vừa lờ đi sự bừa bộn của Izuku.

"Nghe có vẻ khả thi đó." Izuku nói.

"Mày nói thế vì mày chưa gặp họ." Katsuki nói một cách u ám.

Izuku đá nhẹ mắt cá chân của Katsuki dưới gầm bàn. "Đừng bi quan như thế! Cậu đã cảnh báo và chuẩn bị cho tớ nhiều tuần nay rồi. Chúng ta sẽ ổn thôi." Em kéo dài từ "ổn" một cách cố ý chỉ vì em biết rằng nó làm Katsuki khó chịu. Ngay lập tức, Katsuki nhăn mặt. Nó lẽ ra phải không hấp dẫn, nhưng Izuku thì quá mê mẩn để nghĩ như vậy.

"Quan trọng nhất," Izuku nói, chuyển chủ đề để chỉ tay xuống một cột thực đơn đầy món ăn ngon. "chúng ta có thể chia hai đĩa không?"

Katsuki thở dài. "Được rồi, nhưng chỉ khi chúng ta gọi thêm một phần bánh pancake taro này."

"Ok!" Izuku đồng ý ngay lập tức, cười tươi.

Buổi sáng của họ trôi qua nhanh chóng, giữa bữa sáng thịnh soạn với món loco moco và kalua pork eggs benedict và một chuyến đi dạo về khách sạn. Hai người họ rẽ sang bãi biển trước, háo hức để có một cái nhìn gần hơn. Izuku không ngừng khen ngợi sự đẹp đẽ của nó, nước biển màu xanh tinh khiết với những làn sóng bọt hoàn hảo. Phần tuyệt đẹp nhất là cảnh Diamond Head ở phía xa, một lời nhắc nhở về vẻ đẹp tự nhiên của hòn đảo có thể nhìn thấy từ bất kỳ góc độ nào trong thành phố.

Họ cởi giày để đi xuống bờ biển và cuối cùng nhúng chân vào nước. Cát nóng dưới chân họ, nhưng điều đó xứng đáng khi dòng nước tươi mát từ những cơn sóng vỗ chảy vào. Những con sóng mạnh, nước kéo họ khi nó chảy ra ngoài đại dương.

Izuku lắc lư một cách nguy hiểm, nhưng Katsuki giữ chặt em lại bằng một cái nắm chắc ở cánh tay trên của em. Izuku mỉm cười nhìn anh, nói, "Chúng ta phải tận hưởng bãi biển này trong khi chúng ta còn ở đây."

"Ngày mai." Katsuki nhắc nhở Izuku.

Trước khi họ quay trở lại, Izuku ép Katsuki chụp một bức ảnh với mình, em kéo họ gần lại bằng một tay quàng qua cổ để ép đầu họ gần nhau hơn sao cho anh có thể lọt vào khung hình nhiều nhất có thể.

Katsuki càu nhàu suốt thời gian đó, nhưng anh vẫn mỉm cười trong bức ảnh khi Izuku véo nhẹ vào hông anh.

~

Quay trở lại phòng, Katsuki cuối cùng cũng mở chiếc túi đựng đồ mà Izuku đã tò mò bấy lâu nay.

Đầu tiên, Katsuki lấy bộ đồ của mình ra, một bộ đồ màu xanh hải quân tuyệt đẹp trông rất sang trọng. Izuku ngắm nhìn nó trước khi Katsuki đặt sang bên.

Sau đó, Katsuki ra hiệu cho Izuku lại gần. "Bộ này là của mày. Tao chọn bộ đồ vải lanh vì thời tiết như thế này rất phù hợp, và chỉ một trong hai chúng ta phải chịu đựng." anh giải thích khi lấy bộ đồ thứ hai ra khỏi túi.

Đó là một bộ đồ có màu be với cổ áo gọn gàng nhưng tổng thể thì rất nhẹ nhàng. Izuku có thể cảm nhận được chất liệu dưới ngón tay mình. Nó cũng trông rất đắt tiền, và Izuku hỏi, "Tớ phải trả cho cậu bao nhiêu vậy?"

"Hỏi lại một lần nữa thì tao sẽ giết mày đấy." Katsuki nghiến răng trả lời. "Mày có mang theo đôi giày lười như tao đã dặn không?"

"Tớ có!" Izuku không thể ngừng nhìn bộ đồ, kinh ngạc trước bộ đồ đẹp nhất mà cậu từng mặc cho một sự kiện. "Kacchan, bộ đồ này đẹp quá đii. Tớ không thể tin là các cậu đã làm xong nhanh như vậy!"

"Đương nhiên." Katsuki chỉ nói như vậy, cố tỏ ra không quan tâm nhưng Izuku nghi ngờ rằng anh đang tự mãn trong lòng.

Izuku cười rạng rỡ với anh. "Cảm ơn cậu! Thực sự, tớ không thể chờ đợi để được mặc nó."

"Tốt. Nó đẹp hơn nhiều so với cái bộ đồ quái quỷ xấu xí của mày."

"Cậu có thể quên chuyện đó đi được không?" Izuku hỏi một cách bực bội.

"Không, trừ khi mày có thể xóa trí nhớ của tao về việc từng thấy nó." Katsuki nghiêm túc đáp lại.

Điện thoại của Katsuki reo lên, và hai người họ cùng tìm đến nó, Izuku nhìn qua vai Katsuki khi anh mở tin nhắn nhận được từ Kirishima.

[Tóc Chỉa]: Tụi tớ đến rồi!!

Tin nhắn đi kèm với một bức selfie của cậu ta và Mina, cả hai đang giơ tay Hi giữa hàng dài có vẻ như là tại hải quan. Izuku đã thấy những bức ảnh của họ trước đó, khi Katsuki lần đầu giới thiệu tất cả các nhân vật chính trong kế hoạch thông qua một bài thuyết trình căng thẳng về bạn bè của mình. Biết rằng anh sẽ gặp họ trong vài giờ nữa làm Izuku cảm thấy bụng mình quặn thắt.

"Mấy giờ chúng ta sẽ gặp nhau?" Izuku hỏi, sự lo lắng thể hiện rõ qua giọng nói.

"8 giờ tối, vậy nên chúng ta có thể thong thả một chút." Katsuki trả lời, nhưng khuôn mặt anh cau có như thể biết rằng sự hồi hộp sẽ phá hỏng phần còn lại của buổi chiều.

Izuku gật đầu, hít một hơi thật sâu khi nhìn vào bức ảnh trên điện thoại của Katsuki một lần nữa. Em đã cố gắng thể hiện sự tự tin suốt thời gian qua, nhưng giờ đây mọi thứ đang diễn ra quá nhanh khiến Izuku đột nhiên cảm thấy chưa sẵn sàng. Em chỉ hy vọng rằng hai người có thể hành động đủ tự nhiên để đánh lừa bạn bè của Katsuki và vượt qua đám cưới một cách an toàn.

Có lẽ em nên xem xét kỹ lưỡng bài thuyết trình của Katsuki hơn.

~

Izuku đã mặc đồ xong từ sớm. Em đã dành một khoảng thời gian ngượng ngùng để xem xét các lựa chọn quần áo mà em mang theo trước khi phải nhờ đến lời khuyên của Katsuki.

Katsuki xem xét các lựa chọn trải trên giường với ánh mắt nghiêm khắc, trong khi Izuku toát mồ hôi lo lắng mặc dù Katsuki đã giúp em chọn hầu hết các món đồ trong hành lý của mình. Khi cuối cùng Katsuki cũng đưa ra lựa chọn, em đón nhận một cách biết ơn. Em không phải là người thường suy nghĩ về việc lựa chọn trang phục có hợp thời trang hay không, nhưng em biết rằng điều đó quan trọng với Katsuki, vì vậy em đã cố gắng.

Em vẫn cảm thấy bồn chồn sau đó, từ việc ngồi trên mép giường đến việc lướt qua các kênh TV trên ghế sofa, đến việc nhìn Katsuki cố gắng làm thẳng mái tóc trong phòng tắm.

"Tớ nghĩ cậu nên từ bỏ đi." Izuku gợi ý từ cửa, mỉm cười khi thấy Katsuki nhìn em với ánh mắt giận dữ trước khi đập mạnh lược xuống mặt bàn.

"Mày có tư cách gì mà nói." Katsuki cười khẩy.

"Tớ biết mà." Izuku nói một cách đơn giản, vỗ nhẹ vào mái tóc xù của mình. "Đó là một số phận mà tớ đã chấp nhận từ lâu rồi."

Katsuki hừ một tiếng nghe như sự pha trộn giữa một tiếng cười khẩy và một tiếng cười khúc khích. Anh kéo vài sợi tóc thêm một lúc trước khi lắc đầu và buông tay, rửa sạch gel trong bồn rửa tay. Izuku cắn môi dưới để không nói thêm bất kỳ điều gì khác, nhưng Katsuki vẫn nhìn em và nói, "Đây không phải là tao bỏ cuộc."

"Đúng rồi." Izuku gật đầu một cách dứt khoát.

Katsuki vẫn khẽ va vào em khi ra khỏi phòng tắm, khiến Izuku bật cười. Đó là một tiếng cười khúc khích, thực ra là đầy lo lắng và chẳng ngầu chút nào, nhưng em thoáng thấy một nụ cười trên khuôn mặt của Katsuki và cảm thấy ổn về điều đó.

Hai người cuối cùng cùng ngồi trên ghế sofa, xem tin tức buổi chiều mà thực ra không chú ý gì nhiều. Katsuki liên tục kiểm tra điện thoại bằng cách lật nó lên, xem có tin nhắn nào không, rồi đặt nó lại trên đùi khi tiếp tục giả vờ xem TV. Izuku theo dõi anh làm việc này khoảng bốn lần trong khoảng ba mươi phút trước khi em hành động theo cảm xúc và vỗ tay lên tay Katsuki khi anh cầm điện thoại lần thứ năm.

"Ngừng lại đi, Kacchan." Izuku ra lệnh trước khi suy nghĩ lại về điều đó, sau đó em cười ngượng ngùng khi thấy vẻ mặt phẫn nộ của Katsuki. "Cậu làm tớ càng lo lắng hơn."

"Mày cũng chẳng làm tao thấy an tâm chút nào." Katsuki gắt gỏng.

Izuku giơ tay đầu hàng, khiến Katsuki dừng lại và miễn cưỡng thả lỏng vai. "Xin lỗi." anh gầm gừ, nhìn đi chỗ khác.

"Tớ hiểu mà." Izuku nói. "Ngồi đây và chờ đợi – không phải là ý tưởng tốt nhất của chúng ta."

"Thế thì làm gì?" Katsuki hỏi.

Izuku gõ nhẹ vào môi dưới, suy nghĩ về các lựa chọn của họ. "Xem một bộ phim?" em gợi ý.

Katsuki lắc đầu. "Sẽ không thể tập trung đâu."

Izuku đồng ý. "Được rồi, chúng ta có thể đi dạo hoặc, ừm, uống một ly đi."

"Uống để lấy can đảm á? Tao không nghĩ mày là loại người đó." Katsuki nói, cười khẩy.

"Tình huống của chúng ta hoàn toàn yêu cầu điều đó, không phải sao?"

"Công bằng mà nói thì cũng ổn." Katsuki với tay về phía điện thoại bên cạnh ghế sofa và gọi dịch vụ phòng. "Chúng tôi có thể gọi 4 ly Kona Longboards không?" Anh nhìn về phía Izuku, đặt điện thoại vào cổ và thì thầm, "Mày có đói không?"

Izuku cười với sự phi lý của việc gọi dịch vụ phòng cho một đơn hàng nhỏ như vậy, kìm nén lại khi Katsuki ném cho em một cái nhìn khó chịu. "Ừm, tớ có thể ăn nhẹ một chút. Có thể gọi một món khai vị?"

"Như cái gì?"

Izuku hoảng sợ một chút trước khi quyết định chọn một lựa chọn an toàn, có thể có trong thực đơn. "Khoai tây chiên?"

Katsuki lặp lại vào điện thoại và với một câu "Cảm ơn," đơn hàng của họ đã được đặt.

"Chúng ta có thể xuống quán bar mà!" Izuku kêu lên, đẩy vai Katsuki.

"Tao không muốn mạo hiểm gặp mấy đứa ngốc đó ở dưới đó đâu." Katsuki nói.

"Ôi, chúng ta sẽ phải đối mặt với họ sớm thôi! Thực ra," Izuku dừng lại để nhìn đồng hồ của mình một cách kịch tính. "chúng ta sẽ gặp họ trong đúng bốn giờ nữa."

"Và chúng ta sẽ gặp họ. Trong đúng bốn giờ nữa và không sớm hơn một giây nào."

"Vậy chúng ta uống bia và ăn khoai tây chiên trong lúc chờ nhé?"

"Chính xác."

Khi dịch vụ phòng đến, Izuku rất vui khi nhận ra rằng những khoai tây chiên đơn giản mà Katsuki đã gọi thực ra là khoai tây chiên truffle. Katsuki có vẻ không thích thú lắm, nhưng anh vẫn ăn vài miếng khoai tây chiên theo sự khuyến khích của Izuku và miễn cưỡng thừa nhận rằng chúng ngon.

Bầu không khí trở nên thoải mái hơn, và hai người bắt đầu trò chuyện thay vì ngồi im lặng cứng nhắc như trước đó. Cảm thấy gần như giống những lần trước, khi họ trò chuyện video hàng giờ để chuẩn bị cho tuần này.

Cảm giác thật tuyệt, và nó giúp Izuku quên đi sự lo lắng của mình cho đến khi thời gian trôi qua và Katsuki nhận được một tin nhắn trong nhóm chat:

[Pinky]: Đến giờ rồiiiiiiii

[Pinky]: Hẹn gặp mọi người trong 15 phút nữa. Người đến trễ nhất sẽ phải trả tiền cho một lượt đồ uống 😈

Tin nhắn của cô kết thúc với biểu tượng cảm xúc ác quỷ. Điện thoại của anh tiếp tục kêu tít khi các thành viên khác trong nhóm chat phản ứng, nhưng Katsuki chỉ thở dài.

Izuku cố gắng tỏ ra vui vẻ và nói, "Đến giờ biểu diễn rồi?"

Cái nhìn của Katsuki dành cho em thật sự đáng sợ. "Nhắc lại cho tao lý do tại sao chúng ta phải làm chuyện này?"

Izuku kéo Katsuki đứng dậy và đi lấy chiếc áo khoác từ giường. "Vì danh dự của cậu à?" em gọi qua vai, chỉ để bị giật mình khi thấy Katsuki đứng ngay sau lưng mình.

"Để tao tóm tắt lại nhé." Katsuki nói. "Một lần cuối."

Katsuki muốn xem lại một số chi tiết nữa, và mặc dù Izuku thích anh, nhưng anh đã chán ngấy. Izuku đã phát triển nhiều kỹ năng đối phó trong những năm qua và giả vờ như sự lo lắng của mình không bóp chặt não của anh, nhưng Katsuki càng cố gắng cảnh báo em về những tính cách lập dị của bạn bè mình, thì áp lực trong lồng ngực em lại càng lớn.

"Kacchan, chúng ta đã nói về chuyện này hàng triệu lần rồi. Chúng ta chỉ cần là chính mình thôi." Izuku nói, bắt đầu tiến về phía cửa một cách dứt khoát.

"Chờ đã, chờ đã." Katsuki nắm lấy tay Izuku và kéo em dừng lại.

Izuku khẽ kêu lên, loạng choạng ngã vào ngực Katsuki với một tiếng kêu nhẹ nhàng, "Kacchan! Cậu đang làm gì thế?"

"Mina, cẩn thận với nó." anh cảnh báo, thêm vào, "Tao nghiêm túc đấy!" khi Izuku bắt đầu cười như thể danh tiếng của họ đang không hề bị đe dọa. "Cô ấy đã nghi ngờ ngay từ đầu rồi."

"Tại sao?"

"Tao không thường xuyên hẹn hò."

"Những người như tớ à?" Izuku hỏi, cố gắng giả vờ như câu trả lời không có khả năng gây tổn thương.

"Không. Chỉ là," Katsuki vẫy tay một cách mơ hồ, tránh ánh mắt tò mò của Izuku. "tất cả. Vậy nên cô ấy sẽ không dễ dàng tin tưởng đâu."

"Cậu nghi ngờ khả năng diễn xuất của tớ sao?" Izuku chuyển sang trêu chọc Katsuki vì điều đó rất dễ dàng và an toàn. Em nghiêng người tới gần Katsuki hết sức, cố gắng bắt lấy ánh mắt của anh. "Hay là cậu nghĩ tớ hoàn hảo đến mức không có thật?"

"Câm miệng đi." Katsuki cảnh cáo.

"Hay là sao?" Izuku nháy mắt với Katsuki, môi cong lên.

Katsuki vẫn có vẻ như đang tìm kiếm một câu trả lời phù hợp, chắc chắn là một câu gì đó có phần ác ý thì bỗng có người gõ cửa phòng họ như thể khách sạn đang bốc cháy.

"Này, thôi nào, đừng có hôn hít nữa mà ra đây đi!" Đó chắc chắn là giọng Kaminari, và Katsuki trông như thể sắp giết cậu ta vậy.

Katsuki mở cửa ra và gầm gừ, "Cái quái gì thế."

Kaminari không thèm để ý đến anh, thay vào đó, cậu ta dựa vào cửa để nhìn Izuku và nói, "Chà, vậy ra cậu chính là người bí ẩn đó!"

Sero xuất hiện phía sau cậu ta với đôi tay mở rộng chào đón và lặp lại, "Người bí ẩn!"

Izuku cười, vẫy tay. "Tớ đoán vậy! Tớ là Midoriya Izuku. Rất vui được gặp các cậu!"

"Làm thế quái nào mà bọn mày có số phòng của tụi tao?" Katsuki hỏi, nhưng anh bị lờ đi bởi Kaminari và Sero quan tâm đến Izuku hơn.

"Wow." Kaminari thốt lên, bắt tay Izuku một lúc trước khi Sero chen vào để bắt tay em. "Sao cậu lại tử tế như vậy? Không giống những gì tớ mong đợi từ bạn trai của anh chàng này." cậu ta nói phần cuối này với một cử chỉ nhấn mạnh về phía Katsuki bằng ngón tay cái.

"Ừ thì, trái ngược thường thu hút nhau, đúng không?" Sero thêm vào, cười tươi ngay cả khi Katsuki gầm gừ, "Cút đi."

Katsuki kéo tay Izuku và gần như lôi em về phía thang máy.

"Đó chính là tinh thần, Bakugou!" Kaminari gọi ra. "Nếu tất cả chúng ta đến đó cùng nhau thì không ai phải trả tiền đồ uống cả."

"Mày không biết tính Pinky à?" Katsuki châm chọc.

"Cậu nói đúng." Sero thở dài. "Tất cả chúng ta đều sẽ nợ cô ấy một lượt."

Izuku bật cười trước sự chen vào đột ngột này. Đó là một sự gián đoạn rất bất ngờ của sự bình yên và thư giãn mà em và Katsuki đã tìm thấy trong những ngày qua, nhưng đây chính là thời điểm đó. Em nắm chặt tay Katsuki, siết chặt hơn khi Kaminari và Sero vào thang máy theo sau họ, vẫn tiếp tục trò chuyện ồn ào.

Katsuki cũng siết chặt tay em, điều này khiến Izuku mỉm cười.

Đến lúc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro