7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Katsuki và Izuku đã vượt qua ranh giới giữa mối quan hệ giả tạo và thực tế của họ từ khi nào?

ý là có H ạ 😞

~

Ngày mới lại bắt đầu với một chuyến đi khám phá hòn đảo Oahu. Họ lái xe qua một con đường ngoằn ngoèo khác, dần trở thành một con đường hai làn ít người qua lại hơn với những ngọn núi đẹp mắt ở phía xa và những cánh đồng rộng lớn ở giữa. Sự chuyển giao không khí từ Waikiki đến bờ Bắc của hòn đảo ngay lập tức rõ ràng.

Izuku dựa đầu vào cửa kính mát lạnh của xe, nhìn những vùng nông thôn lướt qua trong các sắc thái xanh và nâu khác nhau. Ở hàng ghế phía sau là Sero, Kaminari và Shinso, đang trò chuyện nhẹ nhàng với nhau. Một cú chạm nhẹ vào đùi khiến Izuku giật mình thoát ra khỏi cơn mơ màng.

Chỉ có Katsuki, người lướt mắt khỏi con đường một chút chỉ để hỏi, "Mày ổn chứ?"

"Ừ, chỉ là tớ hơi mệt một chút thôi." Izuku đáp, vỗ nhẹ lên tay Katsuki.

Katsuki nhìn Izuku một lúc lâu nhưng không hỏi gì thêm. Anh chỉ gật đầu rồi đặt tay lại lên tay lái, để lại dấu vết ấm áp từ tay anh trên làn da của Izuku.

Đó là sự thật. Mặc dù đây được coi như một kỳ nghỉ trước đám cưới, nhưng họ đã không ngừng nghỉ kể từ khi họ đến, giữa các buổi giao lưu vào các bữa ăn, những chuyến đi biển và các chuyến tham quan. Sự mệt mỏi do chênh lệch múi giờ thực sự đang ảnh hưởng đến em. Nó không giúp gì khi cảm xúc của Izuku dâng trào, cả từ những sự xuất hiện bất ngờ của những người có thể làm lộ bí mật của họ và từ áp lực của việc giả vờ rằng em hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Bakugou Katsuki.

Izuku đã nhắn tin với Ochako và Iida vào đêm hôm trước, trong khi Katsuki nhìn em đầy lo lắng khi nghĩ rằng Izuku không để ý. Rốt cuộc thì ba người họ cũng chưa gặp nhau để uống đồ uống gì đó, nhưng em vẫn hứa sẽ giải thích khi họ có thể gặp nhau riêng tư hơn.

[Izuku]: Cho đến lúc đó, Kacchan vẫn là bạn trai của tớ. Được chứ?

[Ochako]: Umm CHÚC MỪNG

[Iida]: Tớ không chắc mình có thể theo kịp

[Ochako] Cậu không thể chỉ nói thế rồi mong tớ ngồi yên được

[Izuku] Chuyện dài lắm!!

[Izuku] Tớ sẽ giải thích sớm thôi, tớ hứa đấy

Nhớ lại cuộc trao đổi tin nhắn khiến Izuku cảm thấy thật xấu hổ. Nghĩ đến việc giải thích toàn bộ kế hoạch cho Ochako và Iida em cảm thấy thật... ngớ ngẩn. Em cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Có vẻ như thật dễ dàng để cố gắng xác định giới hạn của việc giả vờ trong một mối quan hệ, em cảm thấy bối rối và bị tổn thương vì đã quyết định chạm vào và tán tỉnh như một phần của kế hoạch giả vờ. Em cảm thấy như mình bị 'hỏng' vì sự giả dối này.

Ngay cả ngày hôm qua, em và Katsuki đã dành cả buổi chiều tại Bảo tàng Bishop, tay trong tay đi dạo qua những triển lãm đẹp về Hawaii và các đảo Thái Bình Dương khác, tìm hiểu về con người, văn hóa và lịch sử phong phú của họ. Việc bị cuốn vào những chi tiết thú vị trong nhiều giờ là một khoảng thời gian cần thiết để nghỉ ngơi khỏi áp lực. Izuku vẫn rất biết ơn Katsuki vì đã kiên nhẫn ngay cả khi Kirishima và Mina đã rút lui sau một giờ để ngồi trong vườn, họ viện cớ đau chân và xin lỗi khi rời đi.

Trong sự im lặng trang nghiêm của bảo tàng, Katsuki dường như hài lòng để Izuku kéo anh đi. Hai người họ có thể ngừng nắm tay hay đứng gần nhau bất cứ lúc nào sau khi họ được ở một mình. Izuku cảm thấy như mình đang nín thở suốt thời gian đó, chờ đợi khoảnh khắc Katsuki sẽ bỏ tay ra nhưng điều đó không bao giờ đến.

Izuku biết rằng em đang tự chuốc lấy thất bại, nhưng em không thể làm gì khác được. Khi việc giả vờ ở bên Katsuki lại dễ dàng đến thế, như thể nó đã trở thành bản năng thứ hai để tình bạn của họ nở hoa và vượt qua ranh giới lãng mạn.

Câu hỏi thực sự là, liệu Katsuki có cảm thấy giống như vậy không? Liệu anh có thấy khó khăn khi giữ cho các ranh giới không bị mờ nhạt?

Tiếng "Woah!" của Kaminari khiến Izuku rời khỏi những suy nghĩ xoay vòng của mình.

Họ đến thung lũng Waimea, đi theo một hàng xe khác xuống một con đường dài. Izuku không thể rời mắt khỏi những ngọn núi xung quanh, dường như đủ gần để chạm vào nếu em bước ra khỏi xe.

Trời đã mưa kể từ tối qua, một cơn mưa liên tục và không ngừng. Khu vực đậu xe đầy những vũng nước bùn, và bầu trời vẫn âm u với những đám mây xám mỏng di chuyển chậm chạp, vì vậy có vẻ như mưa vẫn sẽ tiếp tục.

Nhưng thời tiết không làm giảm đi năng lượng chung của cả nhóm. Tất cả họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng để bơi trong hồ ở dưới chân thác nước mà họ sẽ đi bộ đến và không có gì có thể ngăn cản họ. Ngay cả Izuku cũng bị kéo ra khỏi tâm trạng suy tư của mình bởi cách Mina gần như nhảy lên kéo theo Kirishima đang mỉm cười, người đang mặc chiếc quần bơi sặc sỡ nhất mà Izuku từng thấy trong suốt chuyến đi. Chúng có màu vàng nổi bật và có họa tiết nhiệt đới của những cây cọ và những mặt trời nhỏ.

Izuku chỉ nhận thấy điều này vì Katsuki đã bình luận nhẹ về nó khi họ xếp hàng phía sau Kirishima để trả tiền vào vườn. Giọng nói của Katsuki và hơi thở của anh gần với đường cong của tai Izuku khiến một cơn rùng mình chạy xuống dọc sống lưng em mà em khó khăn để kiểm soát. Tự ý thức điều đó, Izuku cố gắng lùi lại một bước để tạo khoảng cách giữa hai người. Để che giấu điều đó, em đáp lại sự châm biếm của Katsuki bằng một lời thì thầm, "Cậu ấy không làm tổn thương ai cả!"

Katsuki đáp lại, "Gì cơ, mắt của tao không tính sao?"

Phía sau họ, Sero đang cố gắng che giấu nụ cười của mình bằng cách ho vào tay, nhưng Mina và Kirishima hoàn toàn không biết gì. Càng gần đến ngày cưới, hai người họ dường như cứ lơ lửng trên mây. Izuku nghĩ rằng điều đó thật ngọt ngào, mặc dù nó không giúp gì cho cảm giác kỳ lạ đang ngày càng lớn trong em về Katsuki và mối quan hệ của họ.

Khi vào trong với bản đồ trong tay, Katsuki vỗ tay và ra lệnh, "Đi thẳng đến thác nước nào, lũ thất bại! Đi thôi!"

"Vâng, thưa ngài!" Kaminari đáp với một động tác chào, điều mà Sero và Jirou cũng bắt chước một cách chế giễu.

Katsuki cau mày với họ, nhưng thật khó để nghiêm túc khi anh đã kéo mũ áo mưa xuống thấp trên khuôn mặt và trông khá ẩm ướt bởi cơn mưa phùn lại bắt đầu. Izuku phải giấu nụ cười của mình khi nhìn từ phía sau bản đồ giấy trong tay.

Khi họ bắt đầu đi bộ theo dòng người xung quanh, cả nhóm bắt đầu đi lang thang, chọn dừng lại để ngắm nhìn hoặc chụp ảnh các khu vườn thay vì đi đến đích. Rõ ràng là điều đó bắt đầu làm Katsuki cảm thấy khó chịu, anh đang cố gắng dẫn dắt họ với một tốc độ đều đặn. Izuku có thể thấy rõ cách anh đang nghiến răng để không nổi cáu với người khác, vì vậy Izuku quyết định tự mình nắm lấy tay Katsuki và kéo anh lại để nói, "Này, chúng ta không cần vội đâu."

"Cơn mưa này nói lên điều ngược lại đó." Katsuki đáp lại.

"Không sao đâu, chúng ta vẫn sẽ đi bơi mà."

"Không, nếu thời tiết trở nên quá khắc nghiệt. Họ có thể đóng cửa."

"Được rồi, nhưng tớ có thể thấy cậu đang tức giận và điều đó không đáng đâu. Hãy để họ chụp ảnh đi."

"Mày nghĩ Mina cần bao nhiêu bức ảnh của những bông hoa và lá giống nhau hả? Không cần nhiều đến vậy đâu."

Izuku cố gắng giữ thái độ trung lập, nhưng em không thể ngăn được tiếng cười thoát ra vì Katsuki nói đúng. Dù sao thì, cuộc tranh luận này vẫn có lý. "Đây là kỳ nghỉ cưới của cô ấy! Để cô ấy chụp ảnh đi!" em kêu lên.

Katsuki nheo mắt lại. "Rốt cuộc mày đứng về phía ai vậy?"

"Không ai cả!" Izuku đáp và cố gắng tiếp tục bước đi, kéo tay Katsuki.

Khi Katsuki không nhúc nhích, Izuku thở dài bực bội và nói thêm, "Tớ sẽ đứng về phía mà cậu không phải la hét vào bạn bè của mình về những thứ không đáng."

"Tao tự biết làm thế nào!

"Tớ không có nói là cậu không biết mà!"

Katsuki đang mở miệng để chế nhạo lại, miệng méo mó thành một trong những biểu cảm đặc trưng chỉ có khuôn mặt của anh mới có thể tạo ra, đột nhiên Izuku nắm lấy tay Katsuki. Cái chạm tay rõ ràng đủ để làm dịu sự cãi vã đang dâng lên trong lòng anh.

"Chờ đã," Izuku nói. "yên tĩnh quá."

Em nhận ra không có ai bình luận về cuộc "cãi vã tình nhân" của họ giữa đường. Thực ra, Izuku đã mong ít nhất một lời trêu chọc từ Kaminari hoặc Sero, hoặc một người như Shinso nói rằng họ đang phá vỡ sự yên tĩnh. Thay vào đó, không có gì cả.

Katsuki nhìn xung quanh và cười một cách mỉa mai. Không có một người tóc hồng hay đỏ nào trong tầm mắt. Không có cả Sero, người thường nổi bật trong bất kỳ đám đông nào nhờ chiều cao của mình. Con đường xung quanh họ vắng tanh chỉ còn lại một vài cặp đôi và nhóm người đang đi loanh quanh.

"Chết tiệt, tụi nó bỏ rơi chúng ta rồi." Katsuki nói một cách kinh ngạc.

Anh kiểm tra điện thoại và mắng thầm. "Tất nhiên rồi. Không có tín hiệu."

"Chúng ta đang ở đâu trên bản đồ thế?" Izuku hỏi. "Có lẽ họ không đi xa hơn chúng ta đâu. Họ thậm chí có thể không nhận ra chúng ta đã dừng lại."

Lời nói của em dường như không được chú ý vì Katsuki đã bắt đầu cằn nhằn về những người bạn tồi tệ của mình. Bản đồ của Izuku bị nhăn nhúm trong tay, gần như ướt đến mức có thể rách khi em cố gắng mở nó ra. Em nhìn vào bản đồ một lúc trước khi vò nó lại và nói, "Quên cái bản đồ ngu ngốc đó đi. Quên nhóm đi. Chúng ta cứ làm việc của mình."

Katsuki có lẽ nghe thấy có chút cầu xin trong giọng nói của Izuku vì vậy anh đồng ý với một chút miễn cưỡng.

Không có tín hiệu, không có cách nào để gửi tin nhắn SOS hoặc thông báo cho nhóm biết nơi họ sẽ gặp lại, nhưng tất cả các con đường đều dẫn đến thác nước (hầu hết thế, Izuku nghĩ), vì vậy thực sự không có cách nào khác ngoài việc đi tiếp.

Sau vài phút đi bộ trong im lặng, Izuku thử nói, "Chúng ta đã cãi nhau về cái gì nhỉ?"

Katsuki cười khinh bỉ. "Đó không phải là một cuộc cãi vả."

"Tớ chỉ là quản lý cậu quá mức thôi." Izuku nói. "Tớ xin lỗi."

Katsuki mất một lúc lâu trước khi đáp lại, "Tao đã làm quá lên tao xin lỗi," Anh nhún vai chậm rãi. Sau đó, anh liếc nhìn Izuku, va vai vào nhau. "ít nhất thì nó cũng khiến mày nói chuyện trở lại."

Nhận xét này rất bất ngờ. Izuku biết mặt mình đang dần đỏ lên, tai em nóng bừng vì xấu hổ. Thật quá lộ liễu.

Em hắng giọng. "Như tớ đã nói, hôm nay tớ hơi mệt."

"Uh-huh." Katsuki ngẩng đầu lên, nhìn vào tán lá dày đặc phía trên họ. "Mày nói sao cũng được, mọt sách."

Izuku quyết định không trả lời.

Sự im lặng lại bao trùm giữa họ. Không phải là khó chịu, nhưng đó là sự im lặng của nhiều điều chưa nói. Katsuki thật sự không phải là người nói nhiều, vì vậy Izuku thường nói đủ cho cả hai. Đáng tiếc, tất cả những suy nghĩ đang xoay vòng trong cái đầu lo âu của em không thích hợp để chia sẻ, đặc biệt là những suy nghĩ có thể làm mọi thứ trở nên ngượng ngùng giữa họ. Tốt hơn là giữ vững lập trường và giữ bình tĩnh.

Một lúc sau, họ tiếp tục đi một mình, các du khách tham quan khác đi sau hoặc đi xa hơn. Một âm thanh 'vù vù' đặc trưng đều đặn lấp đầy không khí. Không quá lớn, không đến mức lấn át những âm thanh đẹp đẽ của thiên nhiên xung quanh nhưng đủ để thu hút sự chú ý. Nhìn lên bầu trời, Izuku nhìn thấy những cánh quạt của một chiếc cối xay gió trắng vừa mới nhô ra khỏi những tán lá.

Gió nổi lên, làm rung chuyển những cái cây xung quanh đủ lớn để lấn át tiếng cối xay gió và mang theo một cơn mưa rào đột ngột. Cả hai đều kêu lên ngạc nhiên, nhanh chóng kéo mũ áo lên để che mặt. Thật khó để đi bộ trong khi mưa phùn liên tục, nhưng giờ có vẻ như sẽ là một cơn mưa lớn và tán cây trên con đường không còn đủ dày để che chắn nữa.

Izuku từ bỏ mọi cơ hội để giữ khô ráo với sự thất vọng.

Katsuki nắm tay em và hét lên, "Đi nào! Đi tìm chỗ trú!"

Cả hai chạy lên con đường dốc đứng, làm họ trượt chân và loạng choạng, cố gắng không ngã. Đến đỉnh con đường, có một ngã ba khác, một ngã dốc lên còn một ngã vòng xuống hướng đến một bệ đá nơi có một cái lều. Không do dự, Katsuki nhắm thẳng đến cái lều và kéo Izuku chạy theo sau.

Khi vội vã tránh khỏi cơn mưa như trút nước, Izuku cố gắng bước từng bước một và bị vấp ngã, nhưng rất may Katsuki đã kịp thời đỡ lấy em. Izuku ngã vào lòng Katsuki như một người thiếu nữ gặp nạn, hai tay đặt lên ngực anh, trán gần như chạm vào trán Katsuki. Em vẫn thở hổn hển vì bất ngờ và nỗi sợ hãi nhẹ xuất phát từ việc suýt ngã, tiếp theo là sự nhẹ nhõm khiến em bật cười không ngừng được.

"Chết tiệt, cẩn thận một chút, Izuku." Katsuki nắm chặt hai cánh tay của Izuku.

"Tớ xin lỗi." Izuku nói, vẫn cười khi giữ thăng bằng lại trên đôi chân của mình. "Tớ tưởng mình sẽ bị gãy mắt cá chân khi chạy trong mưa rồi đấy chứ, nhưng cuối cùng lại suýt chết khi tìm được nơi trú mưa."

"Tao sẽ phải cõng mày ra đấy." Katsuki nói, mỉm cười khi anh nới lỏng vòng tay khỏi Izuku và đặt tay quanh eo em. "Thật là xấu hổ."

"Tớ chẳng biết đâu." Izuku vui vẻ đáp lại. "Tớ không nghĩ mình sẽ phiền lòng nếu được nằm trong vòng tay của cậu."

Lời trêu đùa của Izuku có vẻ hơi lố. Em nhận ra điều này ngay khi những từ đó rơi khỏi miệng vì Katsuki đang nhìn em bằng ánh mắt suy tư và quá nghiêm túc. Ngón tay của Izuku co lại trên ngực Katsuki, cuộn lại thành nắm đấm khi em cố gắng rút lui để nói điều gì đó nhằm giảm bớt sự căng thẳng này, nhưng Katsuki không cho phép em rút lui.

"Mày không cần bị gãy chân để có được điều đó, mày biết mà?" Katsuki khẽ nói, cúi đầu về phía Izuku.

Izuku thấy mình cũng nghiêng người về phía trước, em thì thầm, "Kacchan, tớ..."

Họ vẫn dính sát vào nhau, chỉ có hai người. Không có khán giả. Không có ai để biểu diễn.

Trước khi Izuku kịp suy nghĩ thêm, môi họ chạm vào nhau, và mọi suy nghĩ lý trí đều tan biến.

Điều này hoàn toàn khác với nụ hôn thử nghiệm mà họ đã chia sẻ vào đêm đầu tiên trên đảo. Không có cảm giác kiềm chế ở đây, không khi nào Katsuki đáp lại nhanh và ấm áp như vậy, anh kéo Izuku sát vào cơ thể anh hơn. Izuku vòng tay quanh cổ Katsuki và kéo anh xuống, ngân nga vui vẻ khi Katsuki cho phép em hôn sâu, thưởng thức Katsuki theo cách em đã muốn làm trong lần đầu tiên.

Khoảnh khắc yên bình của họ bị phá vỡ bởi tiếng cười ồn ào từ xa, dấu hiệu cho thấy một nhóm người đang di chuyển ồn ào đi xuống con đường mà họ đã trốn xuống. Chỉ trong vài phút, cái lều của họ sẽ nằm trong tầm mắt.

Hai người miễn cưỡng tách ra với một tiếng thở dài từ Izuku, người vẫn trì hoãn việc mở mắt vì vẫn có một giọng nói lo lắng trong đầu em khiến em sợ hãi về những gì sẽ thấy trong mắt Katsuki khi mở mắt ra.

"Này." Katsuki thúc giục.

Izuku lắc đầu. "Xin lỗi, tớ không nghĩ mình nhận được thông điệp. Làm lại lần nữa nhé?"

Katsuki cười khẽ, trầm và gợi cảm. "Tham lam." anh mắng, nhưng rồi vẫn đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Izuku theo yêu cầu.

Izuku mỉm cười và mở mắt ra. "Cẩn thận nha, tớ có thể ngất xĩu và làm cậu xấu hổ thật sự đấy."

"Tao sẽ đỡ mày." Katsuki nói. Anh nhìn Izuku một lần nữa, nhưng lần này Izuku nhận ra cảm xúc trong ánh mắt anh: Khao khát. Izuku cảm thấy nó gần như là một cái chạm thể xác, và em đột nhiên ước gì họ đang ở đâu đó khác.

Katsuki rời mắt khỏi ánh mắt của Izuku. "Tao nghĩ mưa đã tạnh rồi."

"Chúng ta phải tìm ra họ trước khi họ cử đội tìm kiếm." Izuku nói.

Lần này, sự im lặng giữa họ khi đi dường như càng tràn ngập những điều chưa nói hơn, Katsuki vẫn nắm tay Izuku và Izuku không thể kiềm chế nụ cười ngốc nghếch trên mặt mình.

Khi họ đến thác nước, thậm chí còn có một chút ánh sáng mặt trời xuyên qua những đám mây.

"Này, có chuyện gì đã xảy ra với các cậu thế?!" Kirishima hét lên từ mép hồ. Cậu ta đang đeo áo phao và ở phía sau, những người còn lại đã bơi lội.

"Chúng tớ bị lạc!" Izuku trả lời. Em nhìn vào mắt Mina, người nháy mắt với em khiến em đỏ mặt ngay lập tức.

"Tao không thể tin được là lũ khốn tụi mày lại bỏ tụi tao lại!" Katsuki hét lên, giơ tay giữa không trung khi họ om sòm tìm lý do bào chữa.

Izuku thấy thật ngọt ngào khi Katsuki vẫn nắm tay em trong suốt thời gian đó. Còn dễ thương hơn khi anh giúp Izuku mặc áo phao bắt buộc, các khớp xương của anh chạm nhẹ vào ngực Izuku, kéo từ xương ức xuống rốn khi anh cài các khóa. Izuku hít một hơi thật sâu khi cài khóa cuối cùng và thì thầm, "Giờ thì ai tham lam đây?" khi em nhìn thấy nụ cười nhếch mép của Katsuki.

Katsuki lại nắm tay em để giúp em giữ vững khi đi qua bãi đá về phía hồ. Đây là điều mà anh có thể đã làm, nhưng bây giờ Izuku nhìn nhận nó theo một cách khác. 

Chỉ khi họ trở lại với nhóm, mọi chuyện không còn dễ dàng như trước vì Izuku muốn Katsuki chỉ thuộc về em, không phải chia sẻ anh với bạn bè của họ, những người muốn nô đùa té nước và cố gắng leo lên những tảng đá bên thác nước. Nhưng chẳng mấy chốc, Izuku thấy mình bị phân tâm bởi một cuộc thi bất ngờ để xem ai có thể chịu đựng được áp lực trực tiếp của dòng nước đổ từ trên cao xuống.

Tất nhiên là Katsuki thắng.

Đó là một khoảng thời gian vui vẻ cho đến khi Izuku không thể lờ đi những cơn rùng mình không thể tránh khỏi nữa và kiếm cớ để rời khỏi những trò đùa để lau khô người, quan sát từ trên ghế. Nó mang lại cho em một chỗ ngồi đẹp để xem Katsuki bước ra khỏi làn nước không lâu sau đó, những dòng nước chảy dài xuống ngực anh khi anh lắc tóc để xua bớt nước đi.

Em giấu mặt vào tay mình ngay lập tức, biết rằng biểu cảm của mình quá phấn khích để có thể chia sẻ với mọi người. Em nhớ lại nụ hôn trong lều khi trú mưa và cảm thấy đầy những con bướm, như thể em trở về là một thiếu niên, choáng váng vì lần đầu tiên được hôn người mình thích.

Hãy bình tĩnh lại đi, em cố gắng nghiêm khắc nói với chính mình, nhưng mọi sự bình tĩnh đều bị phá hủy khi Katsuki tiến đến và đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của em trước khi ngồi xuống băng ghế bên cạnh để xỏ dây giày.

Bakugou Katsuki sẽ là lý do khiến em chết.

~

Việc rời đi dễ dàng hơn nhiều so với lúc đi vào.

Khi đã khô ráo và vào trong xe, Katsuki và Izuku cuối cùng cũng được ở riêng với nhau. Không gian yên tĩnh ngoại trừ tiếng ồn của máy lạnh trong xe và tiếng ù ù của radio được chỉnh sang kênh phát thanh địa phương. Katsuki liếc nhìn Izuku và thấy em đang mỉm cười một cách vô hồn vào không gian, ngón tay đặt lên môi dưới của mình. Không cần phải là thiên tài mới đoán được em đang nghĩ gì.

Có lẽ anh đã phát ra một âm thanh gì đó trong vô thức, Izuku đột ngột nhìn về phía anh, nụ cười em tập trung vào Katsuki. Anh cảm thấy một luồng ấm áp xung quanh gáy và tai dưới sự chú ý đó. Giống như trước đây, Katsuki để mình hành động theo bản năng, anh cảm thấy thoải mái với cách Izuku bắt chước anh, dễ dàng đọc được anh và sẵn sàng gặp anh nửa chừng.

Katsuki nín thở, nghĩ về việc anh đã muốn tiếp tục hôn Izuku dưới cái lều đó nhiều đến mức nào, anh có thể đã làm thế nếu không bị những người đó can thiệp. Có lẽ bây giờ...

Kirishima mở mạnh cửa xe và trượt vào ghế sau, Mina theo sau, hai người họ đang nói chuyện phiếm về một điều gì đó nhanh đến nỗi không thể bắt kịp. Katsuki và Izuku giật mình tách ra như thể bị bỏng.

"Có ổn không nếu chúng tớ đi cùng các cậu?" Mina hỏi khi Kirishima vỗ vai Katsuki, hai người họ dường như không nhận thấy sự căng thẳng trong xe.

Katsuki phải cố gắng hết sức để làm mặt mình trở nên bình tĩnh và làm dịu đi vẻ cáu kỉnh. Thật may là anh nhận thấy Izuku đang cố gắng kìm nén sự thích thú của mình trước tình huống này ngay cả khi em với tay qua bảng điều khiển trung tâm để nắm lấy tay Katsuki. Katsuki nắm lấy tay Izuku, đan những ngón tay của họ vào nhau, và điềm tĩnh nói, "Được thôi. Chúng ta đi đâu vậy?"

"Ăn trưa! Một số xe bán đồ ăn địa phương được mọi người giới thiệu." Trong khi nói, Mina cúi người giữa các ghế để cắm dây aux vào điện thoại của mình, sau đó ngả người trở lại ghế để ôm Kirishima và lướt trang nhạc của mình.

Không cần nhắc nhở, Katsuki đã bật chế độ radio và điều chỉnh âm lượng để có thể trò chuyện. 

"Dù sao thì tớ chỉ muốn dành chút thời gian với bạn thân nhất của tớ thôi." Kirishima nói.

Katsuki khịt mũi. "Mày đang cố gắng nịnh bợ tao để làm gì thế?"

"Không có gì cả!" Kirishima cười, "Hứa đấy! Cậu đã ở đúng chỗ rồi: phù rể trong đám cưới của tớ."

"Tao là con tin." Katsuki nói một cách nghiêm túc, ngay cả khi Mina hét lên vì nhận ra điều đó.

"Còn 24 giờ nữa!" cô ấy reo lên và vỗ tay.

Kirishima hôn lên trán cô ấy. "Còn 24 giờ nữa và cậu sẽ là vợ của tớ!"

"Để có nhau và giữ chặt nhau!" cô ấy nói với vẻ lãng mạn.

"'Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta!'" Kirishima thêm vào.

Qua gương chiếu hậu, Katsuki thấy họ nhìn nhau với nụ cười ngọt ngào. Katsuki bắt đầu giả vờ nôn mửa, lẩm bẩm, "Tởm quá."

"Ngọt ngào thật." Izuku nói.

Mina vui vẻ đẩy đầu Katsuki ra khỏi đường khi cô nghiêng người để nhìn Izuku, lờ đi cách Katsuki gầm gừ khó chịu. "Midoriya, cậu có phải là người lãng mạn không?"

Izuku ngay lập tức đỏ mặt, nhún vai. "Thực sự là tớ chưa bao giờ nghĩ nhiều về điều đó!"

"Ồ, có vẻ như cậu đang làm đúng đấy." Mina nói và chỉ vào Katsuki.

"Đừng có xen vào chuyện của tụi tao." Katsuki ra lệnh với thái độ thường lệ của mình, buông tay Izuku ra để thay đổi số, lùi xe ra khỏi chỗ đậu xe. "Bây giờ ngồi xuống và thắt dây an toàn đi."

Vì đã quen với điều đó, Mina chỉ cười và làm theo, "Tớ mừng vì cậu có thể làm dịu bớt những cái 'gai góc' của cậu ta, Midoriya."

Izuku cười cùng với Mina và Kirishima, ngay cả khi em quan sát Katsuki từ khóe mắt. Katsuki biết Izuku không nghĩ như vậy thật, nhưng Katsuki không thể tự mình tranh cãi với Mina về điều đó, mặc dù nó làm anh khó chịu vì cô ấy nói đúng. Anh vẫn là một người thẳng thắn, nhưng việc ở bên Izuku đang thay đổi cách anh nhìn nhận mọi thứ và những ưu tiên của mình. Liệu anh có thể thực sự có được Izuku không?

Những suy nghĩ này tốt nhất nên để lại cho một cuộc trò chuyện mà cả hai cần phải thực hiện sau.

Khi họ quay lại đường, Katsuki lại nắm tay Izuku. Cảm giác bồn chồn trong bụng anh dâng lên khi Izuku giơ bàn tay nắm chặt của họ lên và hôn vào đó. Katsuki thường muốn chết khi nghĩ đến bất kỳ kiểu PDA nào, nhưng Mina và Kirishima lại đang mải mê xem video trên điện thoại của mình, đầu họ cúi xuống trên màn hình và không chú ý đến họ.

Katsuki cho phép mình nở nụ cười nhẹ, hài lòng.

Địa điểm mà Mina chọn cho bữa trưa hôm nay đông nghẹt, nhộn nhịp với những người xếp hàng cho các xe bán thực phẩm khác nhau. Xe phổ biến nhất ngay lập tức hiện ra khi họ đến, và Katsuki rên rỉ khi Mina xác nhận đó là nơi họ đang hướng đến.

"Chờ đợi một chút cũng không giết chết cậu được đâu." cô trách móc.

Dòng người vẫn di chuyển và không lâu sau, họ có hộp đựng tôm tỏi trong tay. Tuy nhiên, không gian có hạn, vì vậy họ đã giành được một cái bàn dã ngoại miễn phí tuy nó không đủ lớn để chứa tất cả mọi người. Với một nụ cười trên môi, Katsuki đề nghị Izuku ngồi lên đùi mình,và, theo như 'lời khen ngợi' của em, ngẩng cằm lên và ngồi xuống một cách lịch sự trên đùi của Katsuki, ngay cả khi tai em đỏ bừng.

"Thật là không biết xấu hổ." Izuku mắng.

Katsuki nhún vai và nói, "Nhưng mày vẫn ngồi xuống."

Izuku đánh nhẹ vào sau đầu Katsuki, cười khi Katsuki nhẹ nhàng véo bên hông em để trả đũa.

"Ugh, kiếm phòng đi." Sero lầm bầm từ chỗ ngồi bên cạnh họ.

"Thế thì đừng có nhìn nữa." Katsuki nói trong khi miệng vẫn còn đầy tôm.

Anh ăn bằng một tay, tay kia đặt lên lưng Izuku để giữ cho em thăng bằng, đầu ngón tay chỉ chạm nhẹ vào lớp da trần lộ ra khi áo em bị vén lên. Izuku dường như không chú ý đến Katsuki khi dễ dàng tiếp tục cuộc trò chuyện với Shinso và Momo trong khi ăn, nhưng em vẫn ngả người ra sau để Katsuki chạm vào.

Katsuki cảm thấy mình hơi táo bạo, như thể anh đang vượt qua ranh giới nhưng Izuku có vẻ như tiếp nhận mọi thứ một cách dễ dàng với nụ cười nhỏ trên môi. Em đang tỏa sáng đầy hạnh phúc mỗi khi Katsuki nhìn vào em. Liệu em đã bao giờ trông như thế này trước đây, vào bất kỳ thời điểm nào trong chuyến đi này? Khi giả vờ là bạn trai của Katsuki? Có phải sự căng thẳng ấm áp giữa họ luôn hiện diện?

Đã chiều muộn khi cả nhóm quyết định quay lại khách sạn. Katsuki và Izuku gần như không ngừng chạm vào nhau vì lý do này hay lý do khác trong suốt thời gian đó, các ngón tay họ đan chặt với nhau trừ khi có việc gì đó bận rộn.

Khi họ bước ra khỏi xe, Mina hỏi, "Các cậu có muốn cùng chúng tớ ăn tối không?"

"Nếu không có kế hoạch gì, chúng tớ rất vui khi ở bên các cậu thêm chút nữa." Kirishima chen vào.

Katsuki liếc nhìn Izuku, trái tim anh nhảy lên trong lồng ngực khi thấy đôi mắt xanh lục bảo của em đã nhìn mình. "Tao nghĩ tụi tao sẽ đi khám phá một mình." anh trả lời trước khi kịp suy nghĩ thêm.

Anh đã bị phân tâm suốt cả ngày và anh biết rằng sẽ không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa khi giả vờ như bản chất của toàn bộ chuyến đi này chưa thay đổi trong vài giờ qua. Bạn thân của anh có thể chờ đến ngày mai, khi anh có Katsuki bên mình cả ngày để chuẩn bị cho đám cưới. Katsuki chỉ muốn được ích kỷ vào tối nay.

Izuku gật đầu, quay lại nhìn Mina và Kirishima với một nụ cười nhẹ. "Tớ muốn mua một số quà lưu niệm cho mẹ tớ trước khi tớ quên. Tớ đã bắt Kacchan hứa sẽ đưa tớ đi."

"Tất nhiên rồi, đừng lo lắng!" Mina nói.

"Được rồi, hẹn gặp lại các cậu vào sáng mai, anh bạn!"

"Chúc các cậu có một buổi tối vui vẻ trước đám cưới nha!" Izuku gọi với theo họ.

Kirishima vẫy tay khi cậu ấy và Mina đi về phía thang máy, tay nắm chặt nhau. Katsuki và Izuku nhìn họ đi trong im lặng trước khi Izuku hỏi, "Vậy... giờ thì sao?"

"Tao không biết, tao không nghĩ xa đến thế." Katsuki nói một cách chân thành.

Izuku khịt mũi. "Chỉ muốn trốn đi thôi phải không?"

"Trời ơi, đúng thế. Chúng ta đã ở cùng họ cả ngày rồi!"

"Nhưng cậu vẫn chưa chán tớ sao?" Izuku hỏi đùa.

Katsuki thấy rõ sự nghi ngờ ẩn sau câu hỏi đùa đó. "Hôm nay tao chưa đủ rõ ràng sao?"

Izuku trông có vẻ ngại ngùng khi trả lời, "Tớ tự nhủ rằng mình đang tưởng tượng thôi."

"Không, mày không tưởng tượng ra đâu." Katsuki nói.

Katsuki kéo Izuku vào lòng và nhẹ nhàng nâng cằm em lên.Izuku nhắm mắt lại, nụ cười đang chờ trên môi.

Nhưng trước khi Katsuki có thể nghiêng người và thưởng thức hương vị của Izuku một lần nữa, anh bị một đứa trẻ hăm hở va vào chân mình với tiếng kêu vui vẻ. Izuku giữ anh đứng vững với sự bối rối ngay cả khi Katsuki lầm bầm vài lời chửi thề.

"Xin lỗi, xin lỗi!" tiếng kêu từ một người đàn ông trông có vẻ vội vã, bế đứa trẻ dưới cánh tay. Đứa trẻ lại hét lên, rõ ràng đã chạy trốn khỏi cha mình trong trò chơi. Izuku vẫy tay về phía người cha, dù Katsuki vẫn giữ vẻ mặt cau có.

Khoảnh khắc đó lại bị phá vỡ một lần nữa.

"Không sao đâu." Izuku trấn an. "Tớ không nói dối về việc cần mua quà lưu niệm. Cậu có muốn đưa tớ đi mua sắm không?"

"Tao ghét mua sắm." Katsuki càu nhàu nhưng vẫn để Izuku dẫn anh rời khỏi sảnh khách sạn.

~

Katsuki nhanh chóng nhận ra rằng anh có khả năng chịu đựng rất cao khi có Izuku bên cạnh. Ngay cả khi Izuku đang tạo dáng với chiếc mũ cao bồi cho vui và khen ngợi những hình chạm khắc gỗ nhỏ như rùa và cá heo, Katsuki vẫn kiên nhẫn nhìn theo em.

Nếu là bất kỳ ai khác, Katsuki đã bỏ đi từ lâu với một vài lời lẽ không mấy hay ho. Nhưng thay vào đó, anh nhận ra mình không cảm thấy phiền khi nhìn Izuku thích thú với những điều nhỏ nhặt, như một chiếc nam châm hình Diamondhead Crater và một gói cà phê Kona. Em cân nhắc mỗi món quà với sự chú ý tỉ mỉ không khác gì khi lập kế hoạch cho mối quan hệ giả của họ. Quá trình của em là hướng đến người nhận và cuối cùng là chu đáo.

Katsuki cũng không thể trách em về điều đó.

Khi đứng đợi thanh toán, Izuku nhận xét, "Cậu thực sự rất chiều chuộng tớ đấy, Kacchan."

Katsuki lập tức cau mày khi bị nhận xét công khai như vậy. "Không, tao không làm vậy." anh phủ nhận, mặc dù anh thực sự, thực sự là có.

Izuku không phản đối, em chỉ cười theo cách thể hiện rõ sự vui vẻ của mình, thì thầm nhẹ nhàng khi thanh toán những món quà lưu niệm.

Như một phần thưởng cho sự kiên nhẫn, Izuku dụ dỗ Katsuki dừng lại lần cuối để ăn đá bào. Katsuki nhìn em phấn khích khi nhìn vào thực đơn các hương vị, cố gắng quyết định xem mình muốn kết hợp hương vị gì.

"Cậu thích hương vị nào?" Izuku hỏi qua vai.

Katsuki nhún vai. "Cái gì cũng được trừ root beer."

Izuku cuối cùng quyết định chọn lilikoi và xoài, ghi lại quá trình tạo ra ngọn núi đá bào đầy màu sắc để gửi cho mẹ của em. Cả hai tìm một chỗ để ngồi và thưởng thức món tráng miệng khi bầu trời trên đầu bắt đầu chuyển sang tím khi mặt trời lặn. Đá nhanh chóng tan chảy trong cái nóng nực, và Izuku bị đau đầu khi vội vã ăn nó, điều đó khiến em tạo ra một biểu cảm siêu dễ thương vì khó chịu.

Ngay cả khi Katsuki quan sát một cách thích thú trong im lặng, anh vẫn không thể ngăn được sự rung động trong tim mình.

Khi mặt trời cuối cùng đã lặn, họ đi bộ trở lại khách sạn với tay trong tay, những màn pháo sáng bất ngờ sáng lên trên bầu trời. Izuku thở phào vui sướng, ngước đầu lên để xem chúng.

"Ôi, Kacchan, chúng ta có thể đi xem không?" em hỏi một cách hào hứng, kéo Katsuki đi trước khi có thể chờ câu trả lời.

"Làm như chúng ta chưa từng xem pháo hoa thế?" Katsuki lẩm bẩm, nghĩ về những lễ hội mùa hè và các buổi lễ năm mới vô số lần.

"Nhưng chưa bao giờ xem ở Hawaii!" Izuku khăng khăng.

Họ đi xuống bãi biển, theo sau một số người khác cũng đang tìm một chỗ tốt để ngắm màn trình diễn đêm. Dọc theo một con đường hẹp và ra ngoài bãi biển, Katsuki và Izuku tìm một chỗ ngồi xa mọi người.

Biển tối và phản chiếu trước mặt họ, với âm thanh sóng vỗ vào bờ nhẹ nhàng xa xôi so với những ánh sáng lấp lánh xoay tròn và bay lên bầu trời đêm, nổ tung thành những vũ điệu màu sắc. Katsuki nhấn bàn chân vào làn cát mát lạnh và ngả người ra sau để ngước đầu lên xem màn trình diễn, bắt chước Izuku.

"Tớ thực sự rất vui vì cậu đã liên lạc với tớ những tháng trước." Izuku đột ngột nói, dán đôi mắt xanh to tròn vào Katsuki với sự chân thành rực cháy.

Màn trình diễn ánh sáng lấp lánh tô điểm cho khuôn mặt đầy tàn nhang của Izuku. Em hơi cháy nắng ở sống mũi, nơi đang bắt đầu bong tróc. Katsuki không nhớ lần cuối cùng anh thấy ai đó đẹp đến thế là khi nào. Anh không biết làm sao để tìm từ ngữ để diễn tả điều đó hay giải thích về cảm giác ngực mình thắt lại khi nhìn vào Izuku, chưa phải lúc. Anh quyết định để bản thân đắm mình trong cảm giác đó thay vì giải thích.

Katsuki mỉm cười, nhỏ nhưng chân thành và nói, "Ừ, tao cũng vậy."

Chuyến đi thang máy lên phòng của họ rất yên tĩnh.

Mọi tương tác của họ trong ngày hôm nay đã được đánh dấu bởi một sự im lặng ấm áp, nặng nề với tất cả những điều chưa nói nhưng cũng với lời hứa đằng sau những cái chạm kéo dài của họ. Cả hai đứng cạnh nhau, mu bàn tay chạm nhau khi các ngón tay tìm cách đan xen vào khoảng trống giữa họ.

Izuku dường như lại đang chìm sâu trong suy nghĩ.

Đôi khi Katsuki ước anh có thể nhìn vào trong não của Izuku, giải mã những suy nghĩ phức tạp khiến em rơi vào vòng xoáy và hiểu em hơn. Anh nghĩ rằng anh sẽ có nhiều thời gian cho phần cuối và bù đắp cho thời gian đã mất khi bỏ qua những khả năng giữa họ.

"Mày suy nghĩ nhiều quá." anh bình luận chỉ để xem cách Izuku phản đối và suýt trượt ngã trên thảm hành lang mềm mại khi bước ra khỏi thang máy.

"Chỉ là những suy nghĩ bình thường thôi." Izuku khẳng định.

"Cái nếp nhăn nhỏ trên trán mày cho thấy điều ngược lại đó." Katsuki chọc vào trán Izuku giữa hai lông mày, cười khi biểu cảm của Izuku trở nên thư giãn hơn.

"Điều đó hơi ác ý đó." em nhẹ nhàng nói.

"Tao không thể vừa ác ý vừa chiều chuộng mày được." Katsuki nói, trích dẫn lại lời của Izuku.

"Ừ, cậu hoàn toàn có thể." Izuku đáp lại. "Cậu đã trêu đùa tớ cả ngày hôm nay rồi. Cảm xúc của tớ đang rối tung lên."

"Cảm xúc của mày? Còn của tao thì sao?" Katsuki phản đối.

"Đầu tiên là những du khách khác, rồi bạn bè của cậu..." Izuku tiếp tục như thể Katsuki chưa nói gì. "kể cả đứa trẻ ngẫu nhiên đó. Tiếp theo là gì? All Might sao?" Đôi mắt Izuku lấp lánh tinh nghịch khi em trêu chọc Katsuki. Em nhìn lên trần nhà khi hỏi, "Tớ có thể hôn Kacchan lần nữa không?"

Katsuki hành động trước khi anh cảm thấy bất an. Anh áp sát Izuku vào tường, chiếm lấy đôi môi của em trong một nụ hôn nồng cháy. Izuku không thể ngừng mỉm cười khi đuổi theo đôi môi của Katsuki và trượt tay lên ngực Katsuki để đặt lòng bàn tay lên trái tim đang đập nhanh của anh.

Nhịp đập gấp gáp của trái tim là dấu hiệu rõ ràng cho sự ảnh hưởng sâu sắc của em, Katsuki biết điều đó, nhưng anh cũng biết rằng sự quan tâm là ở hai chiều. Anh đã ghép lại những mảnh ghép kể từ khi cuộc phiêu lưu điên rồ của đám cưới này bắt đầu, mặc dù sự bất an và sợ hãi của anh đã cố gắng kìm hãm anh lại.

"Cuối cùng thì," Izuku thở ra khi họ tách nhau để thở, điều này làm Katsuki bật cười. Âm vang của nó nhắc nhở anh rằng họ đang hôn nhau ở hành lang khách sạn với rất ít sự riêng tư. Anh cần vào phòng của họ ngay lập tức.

Lần này không lóng ngóng mò mẫm chìa khóa nữa. Izuku đẩy cửa vào bằng vai, kéo Katsuki vào theo với sự sốt ruột. Ngay khi cửa đóng lại sau lưng họ, Katsuki ôm Izuku quanh eo khi em cố tìm công tắc đèn và kéo em vào lòng. Anh vùi mặt vào mái tóc của Izuku và hít vào mùi hương đặc trưng của biển và kem chống nắng còn bám lại trên tóc em, đặt một tay lên bụng của Izuku, bụng em rung lên dưới tay Katsuki với một hơi thở run rẩy.

Izuku nghiêng người vào anh một chút, thì thầm, "Cậu nóng vội quá, Kacchan."

"Tao không biết từ bao giờ tao đã muốn như vậy, chỉ là..." Katsuki ngừng lại, cảm thấy rất dễ bị tổn thương.

Izuku quay lại trong vòng tay của Katsuki để đối diện với anh, nhìn anh với nụ cười dịu dàng đến mức cảm giác như em đang vươn vào lồng ngực Katsuki để nắm lấy trái tim của anh bằng đôi tay nhẹ nhàng của mình. "Chỉ là gì?" em hỏi.

Katsuki lắc đầu. "Mày đừng có mà cười." anh cảnh cáo, điều này khiến Izuku phản đối dữ dội ngay lập tức.

"Tớ sẽ không bao giờ cười nhạo cậu!" Izuku đưa tay lên để ôm lấy khuôn mặt Katsuki, ngón tay cái lướt qua xương gò má của anh với sự nhẹ nhàng khiến Katsuki cảm thấy đau nhói. Katsuki nghiêng mặt vào cái chạm của Izuku, tìm kiếm sự ấm áp ngay cả khi Izuku di chuyển gần hơn vào anh để họ sát lại với nhau từ hông đến eo.

"Kacchan, nhìn tớ này." Izuku nhẹ nhàng ra lệnh.

Katsuki không nhận ra rằng mình đã nhắm mắt. Anh nhìn vào Izuku, người đang nhìn anh mãnh liệt khiến anh rùng mình.

"Cậu muốn gì?" Izuku thúc giục.

"Chỉ là mày, Izuku." Katsuki trả lời.

"Vậy thì hãy chiếm lấy tớ đi." Izuku trả lời một cách quyết đoán.

Katsuki tiến lại để chiếm lấy miệng Izuku trong một nụ hôn thô bạo. Izuku lao vào anh, đáp trả anh nửa chừng với cùng một cường độ. Cảm giác như sự căng thẳng giữa họ đang dần tan biến, bộc lộ những ham muốn thật sự của họ.

Ngón tay của Izuku hiện đang ở trong tóc anh, siết chặt vào những lọn tóc gai ngắn để đáp lại động tác xoay hông thử nghiệm của Katsuki. "Ah –" em thở hổn hển tách ra môi Katsuki một chút, điều này tạo cơ hội hoàn hảo để Katsuki hôn sâu hơn. Anh khám phá miệng của Izuku và để tay mình lang thang, vuốt ve lên xuống hai bên hông của Izuku, tận hưởng sức mạnh rắn chắc hiện rõ trên cơ thể của Izuku.

"Chúng ta có thể–" Katsuki cố gắng nói, nhưng anh hoàn toàn bị phân tâm bởi đôi môi của Izuku.

"Bất cứ điều gì." Izuku lầm bầm, tập trung vào việc giúp Katsuki cởi áo.

Katsuki tuân theo, rùng mình khi Izuku lướt tay lên vai anh, xuống ngực anh, và dừng lại trên thắt lưng quần của anh.

"Mày cho phép nhiều quá, nguy hiểm đấy." Katsuki nói.

Izuku mỉm cười nhìn anh, nhẹ nhàng và trêu chọc. "Tớ tin tưởng cậu." em nói một cách chân thành.

Những lời nói đó tác động đến bên trong Katsuki và làm cho ham muốn bùng cháy sáng lên trong bụng anh. "Mẹ kiếp." anh thở ra, cười khi bị Izuku châm biếm, "Đó chính là kế hoạch, trai đẹp ạ."

Đó là phần tuyệt vời khi ở bên Izuku, Katsuki nhận ra là Izuku có thể nhìn thấy tất cả những góc cạnh sắc nhọn lạ lùng trong Katsuki và nhận ra những phần đó có thể phá hoại những gì hiện ra trước mắt mình, nhưng Izuku biết chính xác phải nói hay làm điều gì để khiến anh cảm thấy thoải mái. Đã rất lâu rồi, nếu không muốn nói là chưa từng, kể từ khi Katsuki cảm thấy thoải mái đến thế với một người nào đó.

Chuyển động của cơ thể họ chuyển dần sang việc cởi đồ nhau, để lại dấu vết lộn xộn của quần áo vứt trên sàn từ lối vào, qua ghế sofa và vào phòng ngủ của họ. Katsuki không thể không nhìn chằm chằm Izuku khi làn da của em ngày càng được phơi bày trước mắt. Chắc chắn, anh đã nhìn khi họ ở trên bãi biển, nhưng chưa bao giờ như thế này. Bây giờ, anh có thể nhìn và chạm vào thỏa thích, đắm chìm trong sự mê hoặc với hình xăm của Izuku và sự chuyển động các cơ của em khi em di chuyển dưới tay Katsuki.

Katsuki giúp Izuku lên giường và cởi quần lót, cuối cùng để em hoàn toàn khỏa thân. Cảnh tượng dương vật cứng lên của Izuku và ươn ướt ở đầu khấc, làm Katsuki thèm đến phát điên.

Izuku đột nhiên trông ngượng ngùng dưới ánh mắt của anh. "Đừng nhìn chằm chằm tớ nữa." em ra lệnh. "Làm điều gì đó đi."

"Thử làm cho tao xem." Katsuki trả lời một cách tự động.

Izuku lao vào. Cả hai lăn lộn trên giường, cười đùa khi họ vật lộn cho đến khi Katsuki nằm dài ra bên dưới Izuku, cặp đùi săn chắc của em gác hai bên hông của Katsuki. Tiếng cười của họ tan thành những tiếng thở hổn hển và rên rỉ khi họ cọ sát vào nhau và trao nhau những nụ hôn nồng cháy. Đôi tay của Katsuki thúc giục Izuku áp sát vào anh, bóp lấy một bên mông mà anh đã luôn thèm khát kể từ khi anh nhận ra anh đã bị thu hút bởi Izuku và phải giả vờ không có cảm giác đó trong một tuần gần gũi với nhau.

"Chờ đã, chờ đã." Izuku thở gấp, trèo ra khỏi Katsuki và di chuyển ra xa khỏi anh.

"Mày đang làm gì vậy?" Katsuki hỏi, lăn mình sang một bên để nhìn Izuku khi em bước vào phòng tắm và lục lọi túi đồ cá nhân của mình.

Cuối cùng em xuất hiện trở lại với một chai bôi trơn cỡ nhỏ. Katsuki nhướng mày. "Có kỳ vọng cao về chuyến đi Hawaii nhỉ?"

"Thủ dâm cũng là một thứ đấy, cậu biết không?" Izuku nói một cách nghiêm túc.

Katsuki ngả đầu ra sau và cười. Izuku ném chai cho anh và suýt trúng đầu anh, điều này khiến Izuku cười theo dù không muốn.

"Lại đây." Katsuki nói, kéo Izuku trở lại vào vòng tay của mình. Anh ấn Izuku xuống giường và để lại một đường hôn ướt từ đường cong của hàm xuống cổ. Anh mút một vết bầm để tạo một vết hickey ngay nơi anh cảm nhận được nhịp đập nhanh của Izuku bên dưới đôi môi mình.

"Cậu thật may mắn khi tớ thích cậu." Izuku thì thầm.Có vẻ em muốn nói bằng giọng mỉa mai nhưng giọng điệu của em bị chệch hướng khỏi điều đó, dịu dàng hơn khi em luồn tay qua tóc Katsuki và thư giãn trong vòng tay anh ấy.

Bất chấp tất cả, trái tim Katsuki vẫn lỡ một nhịp khi nghe lời thừa nhận đó. Anh thực sự rất may mắn, vô cùng may mắn, anh nghĩ điều đó khi anh nghiêng người để ngắm nhìn Izuku. Anh lướt tay xuống ngực Izuku, qua phần bụng cơ bắp của em, và xuống dương vật đang rỉ nước của Izuku, vuốt ve nó một vài lần chỉ để ngắm Izuku vặn vẹo dưới sự đụng chạm của anh.

Katsuki không kìm lòng được mà trượt xuống giường chỉ để anh có thể ngậm nó. Những tiếng rên rỉ mạnh mẽ thu được rất đáng giá với cơn đau nhức trong hàm của anh. Bị kẹp giữa đùi của Izuku, dương vật nhỏ rỉ nước trong miệng anh, Katsuki bị đắm chìm vào việc làm thỏa mãn Izuku cả bằng miệng và bằng tay. Anh đổ chất bôi trơn lên các ngón tay của mình để có thể ấn một, hai, rồi ba ngón vào bên trong Izuku, tìm kiếm cho đến khi anh tìm thấy điểm khiến hơi thở của Izuku bị nghẹn lại với mỗi cú móc của anh. Izuku rất đáng yêu khi em uốn éo rên rỉ và vặn vẹo dưới sự chú ý của Katsuki.

"Ưm, Kacchan, chỗ đó-" Izuku thở dốc, tay siết chặt vào tóc Katsuki, trước khi cơ thể em căng cứng và bắt đầu run lên vì cực khoái.

Katsuki cảm thấy khá tự mãn khi rút tay khỏi Izuku với một nụ cười nhếch mép, lau khóe miệng. Izuku cười khẽ khi những cơn rùng mình vẫn còn chạy dọc khắp cơ thể. Em vươn tay về phía Katsuki, người để mình bị kéo vào một nụ hôn mãnh liệt với một hơi thở hắt ra.

"Cậu thật tuyệt vời." Izuku nói với nụ cười trên môi.

"Tất nhiên rồi." Katsuki khàn khàn đáp, chỉ để giữ vững hình tượng của mình, nhưng thật ra anh đang cảm thấy dịu dàng và yếu đuối trước chàng trai tuyệt đẹp trước mặt mình này, một bữa tiệc thực sự cho đôi mắt của anh.

"Vậy thì, làm việc tốt sẽ được đền đáp." Izuku nói và nháy mắt.

Katsuki muốn châm chọc về việc Izuku sến súa đến thế nào, nhưng rồi Izuku luồn tay vào giữa họ để vuốt ve Katsuki với lực vừa đủ khiến hông của anh giật về phía trước một cách vô thức. Ý nghĩ trêu chọc biến mất. Không còn gì để nói nữa, đặc biệt là khi Izuku đang dẫn dương vật của Katsuki đến lối vào.

Đâm dương vật của mình vào cơ thể Izuku, Katsuki cảm thấy khoảnh khắc này quá vô thực, anh gần như không tin rằng mình thực sự được gần gũi với Izuku theo cách này. Cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng và trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, Katsuki bị động khi cái siết đầu tiên của Izuku làm anh hoàn toàn bị choáng ngợp. Katsuki thở gấp, làn da anh cảm thấy quá căng. Đã lâu rồi anh không ở bên ai, Katsuki khao khát Izuku đến mức nỗi ham muốn dành cho em bùng cháy dữ dội bên trong anh.

"Hít thở đi." Izuku nhắc nhở, tay em vuốt ve dọc sống lưng Katsuki.

"Không phải câu đó là của tao sao?" Katsuki nói qua hàm răng nghiến chặt, anh không thấy bị xúc phạm khi Izuku mỉm cười.

Anh tập trung giữ bình tĩnh và di chuyển chậm rãi để cho Izuku có thời gian thích nghi. Khi anh đã đâm lút cán vào bên trong, hoàn toàn được bao bọc trong cơ thể ấm áp của Izuku, anh thở ra một hơi thở run rẩy, cùng với một tiếng thở dài thoải mái của Izuku khi anh thử nhấp. Những tia lửa lóe lên trong mắt Katsuki, và anh căng thẳng, chuyển động mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì anh mong đợi.

"Đến đây nào." Izuku động viên, đẩy chân lên để gót chân đặt lên lưng dưới của Katsuki. Điều này khiến cho họ gần nhau hơn, Izuku tận dụng khoảnh khắc này để nhẹ nhàng kéo anh xuống để hôn.

Những cú thúc đầu tiên của Katsuki còn ngập ngừng, tìm kiếm góc độ và độ sâu phù hợp, cho đến khi anh tìm thấy nó và được đền đáp khi tiếng rên rỉ của Izuku vang vào tai anh. "Ah, c-đó–" Izuku rên rỉ, tay em bám chặt vào lưng Katsuki. Được khích lệ, Katsuki theo đuổi cảm giác đó, ổn định nhịp điệu của mình cho đến khi Izuku nắm chặt tấm ga trải giường trong tay, những âm thanh rên rỉ không thể kiềm chế thoát ra khỏi miệng em.

Cách Izuku siết chặt quanh anh và đáp trả những cú thúc của Katsuki làm cho khoái cảm trong anh thắt chặt thành một vòng xoáy mơ hồ cho đến khi tất cả những gì Katsuki có thể nghĩ đến là Izuku. Cách em không ngừng chạm vào mọi inch trên cơ thể của Katsuki nếu có thể, cách hơi thở của em kết thúc bằng tiếng rên rỉ hoặc tiếng thở hổn hển, đôi mắt xanh lục của em lấp lánh dưới hàng mi dài khi em theo đuổi khoái cảm của riêng mình.

Lần này khi Izuku lên đỉnh, Katsuki biết mình phải nhìn kĩ em. Anh muốn khắc sâu hình ảnh và âm thanh của Izuku trong cơn khoái lạc vào tâm trí mình, cách mà lưng em cong lên và ngửa đầu ra sau giường. Những cảm giác trở nên quá mãnh liệt đối với Katsuki, cơn khoái cảm của chính anh cũng đột ngột chạy dọc sống lưng như tia chớp.

Hông của Katsuki loạn xạ đến mức anh không giữ được nhịp điệu. "Chết tiệt, Izuku," anh rít lên, thúc mạnh lần cuối khi anh rơi vào vực thẳm của cực khoái.

Anh thấy mình đang áp mặt vào cổ Izuku, thở hổn hển, tiếng thở gấp gáp của Izuku bên tai.

"Vẫn còn ổn chứ?" Izuku thì thầm, hôn nhẹ lên xương gò má của Katsuki, khiến Katsuki mỉm cười.

"Còn một chút thôi." Katsuki đáp lại.

"Ồ tốt quá." Izuku nói, và cả hai người cùng bật cười.

Bàn tay trên lưng Katsuki di chuyển theo một vòng tròn chậm rãi và dịu dàng, và Katsuki không muốn rời xa sự kết nối thể xác giữa họ. Tim anh cảm thấy như quá lớn so với lồng ngực của mình, chúng có nguy cơ vỡ ra, và anh chắc chắn rằng Izuku có thể cảm nhận được điều đó khi họ áp sát vào nhau, nhưng điều đó không quan trọng khi anh có thể cảm nhận được trái tim của Izuku cũng đập nhanh không kém.

Sẽ có nhiều thời gian để trò chuyện sau. Hiện tại, Katsuki chỉ muốn đắm chìm trong khoảnh khắc này.



lần đầu trans sếch đọc nó như gg viết luôn dm=))))))) 
đoạn nào ngoo qá sửa giùm t với  
🥲🥲🥲






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro