8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Katsuki và Izuku hiểu lầm nhau.

~

Chuông báo thức chói tai trên điện thoại của Katsuki khiến anh tỉnh dậy một cách không mấy dễ chịu. Anh giật mình bật dậy khỏi giấc ngủ sâu, vội vã tắt chuông bằng tay còn lại, ấn nút báo lại với lực mạnh hơn mức cần thiết.

Anh thì thầm, "Xin lỗi." với Izuku, người đang lầm bầm khó chịu, người đang cuộn lại gần anh hơn và siết chặt vòng tay quanh eo Katsuki. Em giống như một con bạch tuộc không thể thỏa mãn với những chiếc chi quấn chặt và nhiệt độ cơ thể ấm như lò nung. Nhưng Katsuki không hề phiền về điều đó, đặc biệt là khi ở trong căn phòng lạnh giá này và cũng vì nó dẫn đến toàn bộ cơ thể trần truồng của Izuku dính sát vào anh bên dưới tấm chăn.

Rất tiếc, sáng nay anh thực sự không có thời gian để tận hưởng.

Đã đến lúc anh thực hiện nghĩa vụ của mình với tư cách là phù rể của Kirishima. Những cuộc hẹn lãng mạn của anh sẽ phải tạm dừng trong thời gian này. Sẽ có thời gian để ăn uống, nhảy múa và ăn mừng sau tất cả các nghi lễ, nhưng cho đến lúc đó...

Với sự miễn cưỡng, Katsuki tách mình ra khỏi Izuku, người gần như không nhúc nhích khỏi giấc ngủ. Anh tắm rửa và thay đồ trong sự im lặng. Anh chuẩn bị cả bộ suit của mình và của Izuku, giờ đã được là phẳng phiu và sạch sẽ. Anh sẽ mặc bộ vest sau, gần thời điểm buổi lễ hơn, nhưng anh vẫn dành một chút thời gian để tiếc nuối vì không thể ở bên Izuku để giúp em thắt cà vạt.

Gần như sẵn sàng để rời đi, Katsuki quay lại phòng ngủ và dựa lưng vào cửa ra vào. Izuku giờ nằm trải rộng như một con sao biển, trông bình yên đến mức Katsuki không thể đánh thức em. Anh chọn cách đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Izuku, mỉm cười khi Izuku lẩm bẩm tên anh trong giấc ngủ và cố gắng mở mắt nhìn Katsuki một cách mơ màng.

Đôi môi em cong lên vẽ thành một nụ cười ngái ngủ nhưng lại rất đỗi đáng yêu. "Hẹn gặp lại sau nha, Kacchan." em khẽ nói.

"Gặp lại sau, mọt sách." Katsuki đáp lại, trao thêm một nụ hôn nữa vì anh chỉ có thể kịp làm vậy.

~

Sáng hôm đó, Izuku đã nhận được một loạt tin nhắn từ Ochako, không phải là một lời mời gặp mặt mà là một yêu cầu gần như là bắt buộc. Vì không phải là một phần của đội hình đám cưới, ba người họ có thời gian rảnh trước buổi lễ, vì vậy Izuku không có lý do chính đáng nào để tiếp tục tránh mặt cô. Cảm thấy nhớ sự ấm áp của Katsuki trên giường và cảm giác đau nhức ở vùng kín, Izuku đã nhìn chằm chằm vào các tin nhắn của cô một lúc trước khi cuối cùng quyết định tham gia.

[Izuku]: Được rồi, tớ đã sẵn sàng nói chuyện.

[Ochako]: CUỐI CÙNG

[Iida]: Tớ cũng RẤT tò mò

Izuku bắt đầu hối tiếc quyết định của mình ngay khi hai người họ xuất hiện. Ochako có vẻ mặt vô tội trên khuôn mặt, nhưng Izuku biết rằng cô đang gần như không kiềm chế được việc muốn đặt câu hỏi với em. Iida cũng không có nhiều khả năng giữ bí mật, vì vậy cậu ấy càng dễ đọc hơn, sự tò mò hiện rõ trên mặt khi cậu ấy chào buổi sáng.

Bỏ qua những lời chào hỏi, Ochako hít một hơi sâu, nhưng Izuku ngắt lời cô bằng một câu nói nhẹ nhàng, "Đây là một câu chuyện dài."

"Được thôi, giờ chúng tớ rảnh và quầy bar ở sảnh mới mở cửa." cô trả lời với nụ cười rạng rỡ.

Điều này không hề an ủi Izuku như cô ấy tưởng tượng.

"11 giờ sáng rồi!" Iida phản đối, tỏ vẻ tức giận, điều này khiến Izuku bật cười.

Ochako vỗ nhẹ lên tay Iida và nói, "Thư giãn một chút đi, babe."

Ba người họ cuối cùng đã ngồi ở một chiếc bàn cao, nhâm nhi các loại cocktail trái cây với những cái ô che nho nhỏ.

"Giờ thì nói đi." Ochako ra lệnh, toàn bộ sự chú ý của cô tập trung vào Izuku. "Cậu đang âm thầm lên kế hoạch gì vậy?"

"Đây không phải là một âm mưu gì cả." Izuku trả lời một cách tự động.

Cả Ochako và Iida đều nhướn mày cùng lúc. Izuku cảm thấy bị áp lực dưới sự chú ý của hai người họ, em nhấm nháp ống hút của mình một lúc trước khi thở dài và nói, "Được rồi, ban đầu nó là một kế hoạch."

Khi cả hai đều nhìn em vẻ mong chờ, em bắt đầu bằng, "Cậu có tin tớ không nếu tớ nói rằng tất cả mọi chuyện bắt đầu từ việc một người bạn thời thơ ấu gọi cho tớ và nhờ tớ giả làm bạn trai cậu ấy?"

Ochako há hốc miệng, suýt nữa làm đổ đồ uống khi cô ngồi thẳng dậy để nhìn Izuku một cách khó tin. "Cậu đang đùa đấy à?"

"Nghe có vẻ như một kịch bản phim không thể tin được." Iida nói, nhấp một ngụm đồ uống một cách thanh lịch.

"Lần đầu tiên cậu ấy liên lạc với tớ, tớ thực sự cảm thấy như mình đã bước vào một bộ phim." Izuku mỉm cười.

"Nhưng Kacchan này và Kacchan thời thơ ấu của cậu - là cùng một người à?" Ochako hỏi.

"Ừm." Izuku gật đầu. "Chỉ một và duy nhất."

"Chắc hẳn cậu ấy đã trưởng thành hơn nhiều rồi." cô bình luận rõ ràng.

Mối quan hệ đầy căng thẳng thời thơ ấu của Izuku với Katsuki không phải là bí mật với cô, Izuku đã tiết lộ chi tiết từ rất lâu trước đây, trước khi cơ hội Katsuki qua lại với em xảy ra. Izuku cảm thấy ngại ngùng khi nghĩ đến việc kể phần còn lại của câu chuyện từ khi lên kế hoạch cho mối quan hệ giả này trong vài tuần qua. Ký ức về Katsuki đêm qua vẫn còn quá mới mẻ và dịu dàng đến mức em gần như không muốn chia sẻ bất kỳ phần nào trong đó.

"Nhìn này." cuối cùng em nói, "Sự thật là chúng tớ đã giả vờ hẹn hò để giúp cậu ấy giữ thể diện với bạn bè của mình. Tớ quyết định tham gia vì, ừm, cậu đã gặp cậu ấy chưa?"

Điều này khiến cả hai bật cười. Ochako nói, "Ôi, tớ có mắt. Tớ hiểu mà."

"Đúng vậy, vậy nên không có ý gì nghiêm trọng cả. Chỉ để vui  và lừa bạn bè của cậu ấy qua đám cưới này thôi." Izuku giải thích. "Tớ chỉ không ngờ hai người lại xuất hiện ở đây để chứng kiến điều đó, và rồi tớ phải giải thích cho các cậu."

Đây không phải là toàn bộ sự thật, nhưng phần lớn là như vậy. Nó sẽ phải như vậy cho đến khi em nghĩ ra cách để phần còn lại diễn ra với Katsuki khi họ có cơ hội trò chuyện. Suy nghĩ về Katsuki khiến bụng Izuku cảm thấy bồn chồn. Em thật sự ước rằng họ không phải dành phần lớn thời gian trong ngày để rời xa nhau.

Ochako tỏ vẻ nghi ngờ, cô lắc đầu với Iida, ánh mắt ấy nói lên rất nhiều điều. Izuku ước gì cô có thể bỏ qua điều này, nhưng Izuku cũng biết mình đã đăng ký điều gì khi họ trở thành bạn. Hai người họ rất giỏi trong việc đảm bảo Izuku có trách nhiệm, đặc biệt là trong những tình huống Izuku coi thường sức khỏe của chính mình và lần này cũng không khác gì.

"Izuku, không có ý xúc phạm đâu nhưng..."

"Ôi trời," em thở dài, ngả người vào ghế.

"Nghe này, tớ hiểu cậu và cậu là người rất dễ mềm lòng." cô nói, trong khi Iida gật đầu thông thái bên cạnh. "Cậu rất dễ bị tổn thương nên nếu hai cậu thực sự đang thực hiện kế hoạch này, cậu sẽ bị thương đó."

"Tớ sẽ không bị thương đâu, Ochako." Izuku cười. "Tớ hoàn toàn an toàn khi ở bên Kacchan."

"Thật sao? Dựa vào những câu chuyện cậu đã kể, tớ không nghĩ như vậy."

"Cậu ấy đã thay đổi rồi!" Izuku kêu lên. "Tớ không ngốc, tớ sẽ không ở đây nếu cậu ấy không thay đổi."

"Nhưng cậu có thực sự biết điều đó chưa? Rõ ràng cậu ta đạt được điều gì đó từ việc này, và có thể cậu chỉ là một mục tiêu dễ dàng."

Izuku không thể không nghĩ đến cuộc trò chuyện đầu tiên của họ. Mày là lựa chọn hợp lý nhất . Cậu ấy đúng là như vậy, đúng không? Deku ngây thơ, yếu đuối.

Em lắc đầu, chiến đấu với những suy nghĩ đó đang len lỏi vào. Đó là những cảm xúc tăm tối mà em chưa từng nghĩ đến trong một thời gian dài, và đây không phải là nơi để khơi mào chúng lại. Em không thể làm điều này ngay bây giờ.

"Ochako." Izuku nhấn mạnh, không thể kiềm chế sự bực bội trong giọng nói của mình. "Đó chỉ là một màn kịch! Chúng tớ chỉ đang giả vờ! Cậu ấy hoàn toàn không có quyền làm tổn thương tớ nữa."

"Và thực sự không có ai thắc mắc về điều đó sao?" Iida tò mò hỏi.

"Không." Izuku trả lời đơn giản. "Chúng tớ đã giả vờ rất tốt cho đến nay. Tất cả những gì tớ yêu cầu các cậu là, làm ơn đừng nói gì với Mina và những người khác."

Ochako thở dài. "Tớ không biết, Izuku..."

"Hãy tin tớ khi tớ nói rằng không có cảm xúc nào liên quan ở đây cả. Vì vậy, làm ơn."

Iida đặt tay lên vai cô và nhẹ nhàng nói, "Cả hai người họ đều là người trưởng thành rồi."

Ochako bĩu môi, nhìn chằm chằm nghi ngờ về phía Izuku đang cầu xin trước khi đồng ý bằng một câu nói ngắn gọn, "Được thôi, nhưng nếu cậu ấy vượt qua giới hạn thì..."

"Cậu ấy sẽ không làm thế đâu." Izuku nói một cách tự tin.

Ochako trao cho em một cái nhìn đầy nghi ngờ lần nữa trước khi cô nhấp một ngụm đồ uống. Cô nheo mắt qua vai Izuku rồi nói, "Mới nhắc cái xuất hiện luôn? Người đàn ông của cậu kìa."

"Cậu ấy không phải là người đàn ông của tớ!" Izuku nói với vẻ mệt mỏi. Dù vậy, một nụ cười vẫn nở trên môi khi em quay người lại và ngước cổ để nhìn thấy bóng lưng của Katsuki. Anh đã đi được nửa đường qua sảnh và đến thang máy, nhưng Izuku chỉ muốn một giây bên anh. Một giây ngắn ngủi, có thể đủ để hôn. Có lẽ em có thể bắt kịp Katsuki.

Ochako cười, không phải một cách ác ý nữa mà với sự tự tin của một người bạn thân. "Cậu nên nhìn lại vẻ mặt của cậu đi, Izuku! Cậu thật sự mong chúng tớ tin rằng tất cả chỉ là giả dối sao?"

"Đi lo chuyện của cậu đi!" Izuku phản đối, không thể nhịn được cười.

Sau khi uống thêm một ngụm đồ uống, cô vẫy tay chào Izuku khi em đã rời khỏi ghế. "Đi đi, chúng tớ sẽ đợi."

~

Thật ra, Katsuki rất quan tâm đến bạn bè của mình. Thật đấy. Chỉ là năng lượng của họ đôi khi vượt quá sức chịu đựng của anh. Như bây giờ chẳng hạn, khi anh đang nhâm nhi một loại whiskey dở tệ và xem Kaminari và Sero hát karaoke một cách vụng về để chúc mừng Kirishima. Họ đang mặc quần thể thao và áo sơ mi chưa cài cúc, lướt quanh phòng trong đôi tất và sử dụng lược như micro tạm thời.

"Ai đã tặng mày cái này vậy?" Katsuki hỏi qua tiếng nhạc, chỉ vào ly của mình.

"Bố mẹ Mina." Kirishima trả lời. "Đây là loại rượu yêu thích của bố cô ấy, nhưng—"

"Thực sự nó rất tệ." Katsuki nói thẳng thừng.

Sero lại gần Katsuki, khoác tay quanh cổ anh, kéo anh lại và xoa đầu anh, "Đừng có kiêu ngạo thế chứ."

"Cút đi!" Katsuki đáp lại khi đẩy Sero ra, mà Sero thì cười khúc khích.

"Chúc mừng nhé!" Kaminari xen vào, giơ cao ly của mình lên.

Cả bốn người cùng uống hết số whiskey còn lại trong một hơi. Nó cháy xé cổ họng một cách tồi tệ. Kaminari vui vẻ chụp một bức ảnh về những biểu cảm đau đớn gần như giống hệt nhau của họ trước khi nói, "Được rồi, chúng ta có thể uống thứ gì đó khác không? Tớ sợ sẽ bị ợ nóng suốt buổi lễ."

"Yếu đuối." Katsuki chế giễu.

"Nói như thể cậu không có thuốc chống ợ nóng trong túi cậu vậy." Sero nói, cố gắng lấy cái túi Kaminari để chứng minh quan điểm của mình.

"Các cậu ơi!" Kirishima đột ngột nói.

Cả ba người đều ngừng lại việc đang làm và nhìn cậu ta. Môi dưới của Kirishima đang run rẩy. Ôi trời, Katsuki nghĩ, thế là xong. Anh không nghĩ xấu như vậy; Kirishima luôn là một chàng trai mạnh mẽ nhưng khá mềm yếu, nên đây là một trong những khoảnh khắc mà Katsuki đã chuẩn bị tinh thần.

"Cậu có tin được là hôm nay tớ thực sự sẽ kết hôn với tình yêu của đời mình không?" Kirishima nghẹn ngào nói, mắt bắt đầu rưng rưng. Cậu ấy nhận khăn tay từ Katsuki với lòng biết ơn.

"Ôi, bạn ơi, đúng vậy, đã đến lúc rồi." Sero nói rồi ngồi xuống bên cạnh Kirishima và khoác tay quanh vai cậu ta. "Hai cậu thật sự là một cặp trời sinh."

"Đúng thế, hoàn hảo một cách vô lý." Kaminari nói thêm vào từ phía bên kia của anh.

"Tớ chỉ ước mình có thể gặp cô ấy trước buổi lễ thôi." Kirishima nói, lau nước mắt.

"Mày không chuẩn bị quà cho cô ấy sao?" Katsuki nhắc nhở, hy vọng có thể đánh lạc hướng cậu ta khỏi cảm xúc dâng trào đột ngột này. "Cần tao đưa nó cho cô ấy ngay bây giờ không?"

"Nhưng lịch trình—"

"Chết tiệt, kệ lịch trình đi." Katsuki nói, vung vung tay.

Kirishima bất ngờ lao đến ôm Katsuki, siết chặt đến mức hơi thở của Katsuki bị ngắt quãng.

"Được rồi, giờ  mày đã sử dụng hết số lần ôm cho phép, mày không được ôm tao nữa." Katsuki nói khi Kirishima rút lui để lấy quà cho Mina.

Kirishima trông có vẻ bị phản bội, khiến Katsuki cười mỉa mai. "Cậu không thể từ chối ôm tớ trong ngày cưới của tớ được!"

"Đúng vậy, Kacchan, như vậy ác độc quá!" Kaminari nói.

Katsuki nhún vai. "Không được thay đổi."

Kirishima bĩu môi khi đưa Katsuki một phong bì và túi quà, nhưng ít nhất cậu ấy không còn khóc nữa. Katsuki gần như không thể che giấu nụ cười của mình, anh biết rằng đây chỉ là một màn kịch dài dòng. Dù anh có thể là người khó tính nhất trên thế giới, nhưng anh không phải là một người vô tâm.

"Muốn nhắn gì không?" anh hỏi, bỏ phong bì vào túi để giữ an toàn.

"Nói với cô ấy rằng tớ yêu cô ấy nhé?" Kirishima tràn đầy hy vọng.

"Đéo." Katsuki nói. "Thôi quên đi. Không được phép nhắn tin."

Cả ba người vẫn đang phản đối khi Katsuki bước ra hành lang và cố tình đóng cửa phòng lại để ngắt lời họ. Phòng cô dâu của Mina nằm ở một khu vực khác của khách sạn, yêu cầu anh phải quay lại sảnh chính và đi thang máy lên tầng trên. Trên đường xuống, anh liếc nhìn điện thoại và thấy một tin nhắn chưa đọc từ Izuku.

[Izuku]: Tớ nhắn tin này chỉ để chứng minh rằng tớ nghĩ thật không công bằng khi đám cưới này khiến cậu phải bận rộn cả ngày

Katsuki thấy mình bắt đầu mỉm cười và tự động kìm lại, cảm thấy dễ bị tổn thương mặc dù không có ai xung quanh để thấy điều đó. Thang máy kêu 'ting' và cửa mở ra, thúc giục Katsuki bỏ điện thoại vào túi và bước ra ngoài. Anh quyết định đi dạo trước khi lên tầng. Anh cần một chút thời gian để hít thở, biết rằng đây có thể là khoảnh khắc cuối cùng trong ngày mà anh có thể ở một mình. Sau đó, anh nghi ngờ rằng thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng, khiến anh bận rộn và tránh xa khỏi người mà anh muốn gặp cho đến tận tối muộn.

Có lẽ anh có thể đi vòng xa hơn một chút và tìm Izuku. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn.

Anh đang đi qua sảnh thì thấy mái tóc xanh quen thuộc ở quầy bar. Trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Giống như thể anh đã triệu hồi Izuku từ trong suy nghĩ của mình ra thực tại. Anh chắc chắn mình đang mỉm cười và không ngại để che giấu nó. Anh tiến về phía Izuku với sự tự tin, hy vọng sẽ làm em ấy bất ngờ, nhưng những gì anh nghe được khiến anh dừng lại ngay lập tức.

"Sự thật là chúng tớ đã giả vờ hẹn hò để giúp cậu ấy giữ thể diện với bạn bè của mình." Izuku nói. "Tớ quyết định tham gia vì, ừm, cậu đã gặp cậu ấy chưa?"

Cách Izuku cười cùng với con Mặt tròn và tên Kính cận làm Katsuki cảm thấy lạnh người.

Anh biết mình không nên nghe lén, nhưng họ vẫn chưa nhìn thấy anh. Cảm giác như một cái nhìn thoáng qua vào những suy nghĩ thực sự của Izuku, ẩn giấu đằng sau nụ cười ngọt ngào và cách cư xử quyến rũ của em vậy. Trái tim Katsuki như đang gào thét bảo anh rời đi, nhưng anh lại tò mò, một cách nguy hiểm.

"Nhưng cậu có thực sự biết điều đó chưa? Rõ ràng cậu ta đạt được điều gì đó từ việc này, và có thể cậu chỉ là một mục tiêu dễ dàng."

Katsuki ngay lập tức cảm thấy tức giận bởi nhận xét này, anh quyết định xen vào vì cô ấy không biết anh hoặc Izuku để đưa ra những đánh giá như vậy. Chỉ có điều, những lời tiếp theo của Izuku khiến anh dừng lại ngay lập tức.

"Đó chỉ là một màn kịch! Chúng tớ chỉ đang giả vờ!" Izuku nói với sự tự tin. "Cậu ấy hoàn toàn không có quyền làm tổn thương tớ nữa." 

Nghe vậy, Katsuki quay gót và bắt đầu bước đi.

"Hãy tin tớ khi tớ nói rằng không có cảm xúc nào liên quan ở đây cả." là câu cuối cùng anh nghe thấy từ giọng nói của Izuku trước khi anh biến mất.

Katsuki cảm thấy cơn giận dữ như đang dâng trào. Thật ngu ngốc. Một phiên bản trẻ hơn của anh có thể đã chen vào cuộc trò chuyện của họ và gây ra một cảnh tượng, chuyển sự xấu hổ của anh thành sự hung hăng. Thay vào đó, anh chuyển mọi cảm xúc đó vào bên trong và tức giận. Biểu cảm của anh chắc hẳn phản ánh một phần cơn thịnh nộ bên trong vì một số người nhìn anh và tránh xa anh.

Vậy ra đó là sự thật à, Izuku?

Tất cả chỉ là một phần của kế hoạch thôi, huh? Điều đau đớn nhất là những đề cập đến quá khứ của họ. Katsuki đã nghĩ rằng họ đã vượt qua được điều đó, đặc biệt là bây giờ, nhưng khi nghe điều đó được nhắc lại rõ ràng đã làm dấy lên nhiều cảm xúc mâu thuẫn trong Katsuki. Nhưng tồi tệ nhất hẳn là nhận ra rằng Izuku thực sự chỉ đang tiếp tục với mọi thứ. Rằng không còn gì để suy ngẫm nữa.

Làm sao anh lại có thể để mình bị cuốn vào tất cả như vậy? Katsuki đã xây dựng tất cả sự thân thiện và tán tình thành một kết nối tình cảm, thay vì nhìn nhận nó đúng với bản chất của nó. Anh không nhớ Izuku đã nói như thế nào? 'Chỉ để vui.'

Anh nghiến chặt răng đến mức đau cả hàm.

Anh không phải là người không quen với kiểu đối xử như vậy. Đó là lý do chính khiến anh không bao giờ hẹn hò thực sự trước đây. Quá nhiều thằng khốn theo đuổi tiền của anh hoặc quan tâm đến cái của quý của anh hơn là tìm hiểu anh. Cho đến khi yêu Izuku. Cho đến khi việc chia sẻ những phần của bản thân với Izuku trở nên dễ dàng đến mức mối quan hệ giả tạo của họ đã lừa dối mọi người, kể cả anh.

Nghe những lời đó từ Izuku cũng khiến anh cảm thấy bị lợi dụng. Katsuki cho rằng điều đó cũng công bằng vì anh đã lợi dụng Izuku trong suốt thời gian qua vì lợi ích của mình, vậy nên anh thực sự đang bực bội vì điều gì?

Anh nghiến răng và ấn nút thang máy một cách mạnh mẽ.

Anh đến phòng cô dâu của Mina và chỉ đứng ở cửa một lúc lâu, hít thở sâu để làm dịu cơn bão trong lòng mình. Anh có quá nhiều suy nghĩ để xử lý ngay lúc này, nhưng anh biết mình vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy xấu hổ. Có phải anh phản ứng thái quá không? Có thể. Nhưng anh không có thời gian để tìm hiểu ngay lúc này.

Bàn tay anh hơi run khi anh giơ lên gõ cửa, và anh vẫn nắm chặt khi thả tay xuống bên cạnh để che giấu sự run rẩy.

Cửa được mở bởi Mina, người đang mỉm cười trong bộ váy vải satin trắng có chữ 'future Mrs.' thêu trên trái tim. Cô ấy đang được bao quanh bởi một nhóm phù dâu đang hết lời khen ngợi Katsuki và món quà. Cô kéo anh vào bên trong trước khi anh kịp phản đối, suýt vấp ngã khi họ dẫn anh đi qua phòng.

Jirou ngồi dưới đèn tròn, đang được trang điểm. Cô chào Katsuki bằng một ánh mắt đau khổ mà anh cảm nhận được trong tâm hồn.

"Hai người nên đứng ở đây." nhiếp ảnh gia của Mina nói, người di chuyển hai người về phía ban công để ánh sáng được tự nhiên nhất.

"Tôi có thể đưa cô ấy món quà trước khi chụp ảnh không?" Katsuki bực bội hỏi.

"Chụp một vài bức ảnh trước đã." người đàn ông nói.

"Chơi đẹp đi." Mina nhắc nhở anh, và vì vậy anh miễn cưỡng tạo dáng cho khoảnh khắc đó.

Sau vài lần bấm máy, Katsuki nói, "Được rồi, đủ rồi, tao còn có việc khác."

Anh nhăn nhó, nhưng để Mina dẫn anh đến phòng ngủ, nơi hai người ngồi xuống mép giường. Katsuki cuối cùng cũng đưa cho cô túi quà, lần này là thật. "Mày nên đọc thư trước," anh nói. "theo gợi ý từ chồng sắp cưới của mày."

Mina cười khẽ, kéo phong bì ra và mở nó một cách cẩn thận. Cô rút ra một tờ giấy đang gấp lại. Ngay cả từ vị trí của mình, Katsuki vẫn có thể nhìn thấy chữ viết lộn xộn của Kirishima chiếm trọn cả trang giấy. Tôn trọng sự riêng tư của họ, thay vào đó anh quan sát khuôn mặt của Mina khi đọc, biết rằng Kirishima sẽ muốn biết cô ấy trông như thế nào khi đọc bức thư.

Cô ấy nở một nụ cười trìu mến trên khuôn mặt, sau đó trở nên rưng rưng khi đọc tiếp. Katsuki thường không giỏi trong những chuyện như thế này, nhưng anh quan tâm đến Mina, vậy nên anh lấy một chiếc khăn tay từ túi và đưa cho cô. Cô nhận nó với một tiếng "Cảm ơn" nghẹn ngào và chấm nhẹ vào khóe mắt để tránh làm hỏng lớp trang điểm.

"Mở quà đi." Katsuki thúc giục.

"Để tớ cảm nhận cảm xúc của mình một chút đã!" cô phản đối, nhưng cô vẫn thò tay vào túi để lấy ra một hộp trang sức nhung hình vuông. Ngón tay cô hơi run khi cẩn thận mở hộp, lộ ra một đôi bông tai vàng mảnh mai với một viên kim cương hình giọt nước ở mỗi đầu.

"Ôi, chúng đẹp quá!" cô thốt lên. Cô đưa hộp cho Katsuki để anh gỡ những bông tai cũ và thay vào bằng món quà của vị hôn phu. Cô hơi kêu lên một chút khi làm xong, đặt một tay sau tai để khoe bông tai với những phù dâu tò mò đã thò đầu nhìn vào phòng.

"Cậu ấy thực sự là người mà tớ muốn dành cả đời." cô nhẹ nhàng nói.

Mina đóng hộp trang sức lại và cho vào túi quà. Cô giữ chặt bức thư bằng cả hai tay, cẩn thận, như thể sợ làm nhăn giấy. Katsuki vô cùng tò mò về nội dung của bức thư, vì nó là một trong những thứ Kirishima chưa cho bất kỳ ai xem.

"Làm sao mày biết?" Katsuki bất ngờ hỏi.

Mina trông ngạc nhiên trước câu hỏi này, biểu cảm chuyển thành một cái nhìn thông cảm. Katsuki ngay lập tức hối hận vì đã thốt ra lời đó.

"Quên đi." anh cộc cằn trả lời, định đứng dậy thì Mina kéo tay anh lại.

Anh cố gắng chống cự, nhưng Mina kéo mạnh hơn. Hai người nhìn chằm chằm nhau một lúc lâu trước khi Mina nhướn mày đe dọa. Đó là dấu hiệu gần đến mức 'liên hệ với Kirishima', và đó là điều cuối cùng Katsuki muốn. Anh thở dài nặng nề, để Mina kéo anh ngồi xuống.

"Cậu ổn chứ?" cô nhẹ nhàng hỏi.

Lần này, Katsuki không đẩy cô ra. Anh ngồi yên lặng một chút, trước khi ngẩng đầu và lắc đầu từ chối. "Đừng lo lắng cho tao trong ngày cưới của mày, Pinky."

Trong một khoảnh khắc, Mina trông như thể sắp cãi nhau với Katsuki, nhưng rồi cô ấy có vẻ kiềm chế nó lại. Cô ấy thở dài và vỗ nhẹ vào tay anh. "Dù là gì đi nữa, hãy kể cho tớ biết khi cậu sẵn sàng nói về chuyện đó, nhé?" 

"Chắc chắn rồi." anh nói dối. Katsuki thà bị mù còn hơn phải nói với bất kỳ ai, ngay cả những người bạn thân nhất của mình, rằng anh đang trải qua sự khủng hoảng cảm xúc vì đã phải lòng người bạn trai giả mạo của mình và người đó có lẽ không cảm thấy như vậy.

"Chỉ để vui."

Những lời đó vang vọng trong tâm trí anh. Anh vừa tức giận vừa bị tổn thương, và những cảm xúc đó đang gặm nhấm anh. Mina thả anh ra với một cái vỗ nhẹ lên má, mỉm cười với anh bằng một biểu cảm hiểu biết mà Katsuki không còn đủ sức để phân tích. Katsuki lè lưỡi, lần này cau mày khi đứng dậy lần nữa.

"Tao đoán là mày cũng có quà cho vị hôn phu của mình đúng không?"

"Đương nhiên rồi." Mina cười toe toét.

Khi Katsuki rời khỏi căn phòng, anh cảm thấy như mình đã ở đó rất lâu rồi, nhưng thực ra là chưa quá nửa giờ. Anh lại cầm theo một túi quà nữa, lần này là một món quà sến súa dành cho Kirishima. Anh đã nhắn tin cho Kaminari và Sero để cược xem món quà này có làm Kirishima rơi nước mắt không.

Anh cảm thấy khá hơn một chút. Anh gần như đã đi được nửa đường đến thang máy khác, rất cố gắng tránh xa quầy bar và cố tình không nhìn qua bên đó vì anh không định kiểm tra xem Izuku có còn ở đó hay không, thì–

"Kacchan!"

Anh dừng lại. Ngần ngừ một chút trước khi quay lại đối mặt với chủ nhân giọng nói.

Izuku cười khi bước về phía anh, vẫn đẹp trai như mọi khi. Em bước đến gần Katsuki, "Tớ tưởng là mình đã lỡ mất cơ hội gặp cậu, nhưng tớ mừng vì cậu đã quay lại." Em rõ ràng đang định hôn, nhưng Katsuki lại quay đầu sang một bên để môi của Izuku chỉ lướt qua má anh.

Izuku lùi lại, nhíu mày.

"Cậu ổn chứ?" em hỏi.

"Tao đã nghe những gì mày nói lúc nãy rồi," Katsuki nghiến răng nói. Anh chỉ về phía quầy bar bằng một cử chỉ thô lỗ. "với bạn bè của mày."

Trong một khoảnh khắc, Izuku trông có vẻ bối rối, trước khi biểu cảm của em thay đổi đột ngột khi nhận ra. "Tớ không biết cậu đã nghe thấy điều gì, Kacchan, nhưng–"

"Tao đã nghe đủ rồi." Katsuki cắt ngang. Anh lùi lại một bước, tạo thêm khoảng cách giữa họ. "Tao hiểu rồi, tao đã yêu cầu mày giả làm người yêu tao và mày đã đồng ý. Tao đã để bản thân mình bị cuốn vào khoảnh khắc đó–"

"Tớ chỉ đang cố giải thích với họ thôi–" Izuku nói, nhưng Katsuki đã quá mệt mỏi và không muốn tiếp tục nghe nữa.

"Được rồi, tao đã nghe rõ ràng những lời mày nói rồi. Có lẽ đó hẳn là những gì tao đáng phải nhận cho tất cả những gì tao đã làm."

"Điều đó có nghĩa là gì?" Izuku hỏi với vẻ bực bội. "Cậu có thể chậm lại chút và để tớ–"

"Nghe này, tao phải quay trở lại với mọi người. Chúng ta chỉ cần vượt qua hôm nay và ngày mai, rồi mày sẽ được tự do." Katsuki nói. "Chuyện này sẽ kết thúc, và mày sẽ được trở lại New York."

Ngay cả khi những lời này thoát ra khỏi miệng, Katsuki cảm thấy một sự thôi thúc thu hồi chúng, nhưng anh không thể. Anh không thể thay đổi ngay cả cách mà biểu cảm trên khuôn mặt của Izuku chuyển từ sự khó tin sang thứ gì đó giống như là– tan vỡ?

Không, đó là do bộ não si tình của Katsuki đọc cảm xúc của Izuku.

"Nếu đó là những gì cậu thực sự muốn, Kacchan." Izuku nói, gạt nước mắt ra khỏi trước khi chúng có cơ hội chạm vào lông mi em.

Katsuki ngập ngừng rồi nói, "Izuku–"

"Đừng để tớ là người cản trở nhiệm vụ phù rể của cậu." Izuku nói, quay người đi.

Cái nhìn cuối cùng mà Katsuki nhận được từ Izuku khiến anh lạnh người hơn nhiều so với những gì đã nghe lén. Nó hoàn toàn không có cảm xúc nào, một cái nhìn hoàn toàn lạ lẫm trên gương mặt thường xuyên biểu cảm của Izuku đến nổi nó ngay lập tức trông có vẻ sai trái đối với với Katsuki.

Và đó là do anh.

~

Izuku trở lại và nhận được những ánh nhìn lo lắng từ cả Ochako và Iida.

"Tớ không sao." em mở miệng nói trước, nhưng giọng nói của em run rẩy rõ ràng, cho thấy thực sự là em không hề ổn chút nào.

"Có cần tớ đi đấm cho cậu ta một trận không?" Ochako hỏi, đặt ly của mình xuống với một lực mạnh hơn mức cần thiết, khiến chiếc bàn của họ rung lắc dữ dội.

"Không!" Izuku kêu lên. "Chỉ là–" em dừng lại để hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ nước mắt không rơi xuống mặc dù mắt em đang cay xè, cảm xúc thì đang dâng trào trong cổ họng.

"Ôi, Izuku!" Ochako nhẹ nhàng nói, dường như đã nhận ra. "Cậu đã nói dối chúng tớ. Mối quan hệ này không hề giả chút nào đúng không?"

Cô với tay qua bàn để nắm tay em, Izuku nắm chặt.

"Đúng, nhưng không phải, cậu ấy nghĩ rằng tớ nghĩ nó là giả ư?" Izuku lắc đầu, có cục nghẹn trong cổ họng em.

"Chờ đã, cái gì cơ?"

"Cậu ấy đã nghe lén chúng ta. Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng tớ vẫn ghét cậu ấy hay điều gì đó ngu ngốc tương tự." Izuku hít một hơi thật sâu, lắc đầu. Ý nghĩ đó thật không thể tưởng tượng nổi. Dù có một chút bất an khi nhớ lại cảm giác mình từng nhỏ bé như thế nào khi ở bên Katsuki lúc nhỏ, nhưng bây giờ điều đó rõ ràng không còn như vậy nữa.

Katsuki giờ đã trưởng thành, và anh luôn hoàn hảo trong mắt Izuku. Điều đó khiến Izuku cảm thấy tan vỡ khi Katsuki nghĩ rằng Izuku đã lừa dối anh theo cách nào đó. Nước mắt em trào ra trong một cơn dâng tràn cảm xúc mãnh liệt, và em không thể nào ngăn được.

Ochako nhẹ nhàng thông cảm. "Cậu không nói gì tệ đến thế đâu."

"Cậu ấy là đồ ngốc." Izuku nói, giấu mặt vào tay còn lại. "Tại sao tớ lại thích cậu ấy đến vậy? Điều đó càng khiến tớ trở thành một thằng ngốc hơn."

"Đàn ông đôi khi là những thằng ngốc lớn xác." Iida nói. "Nhưng như một người bạn đã từng nói với tớ, đôi khi họ cần giúp đỡ một chút để hiểu ra vấn đề."

Izuku bật cười, rõ ràng đã nhớ lại cuộc trò chuyện đó với Iida, và cảm ơn khi nhận được chiếc khăn giấy từ Ochako.

"Đó là một người bạn thông minh đấy." Ochako nói. "Nhưng nếu cậu muốn tớ đấm cậu ta, tớ rất sẵn lòng."

Izuku ngồi trong sự đồng hành lặng lẽ của bạn bè khi em lau khô nước mắt trước khi nói, "Chúng ta hãy tạm thời dừng việc đấm cậu ấy lại. Cậu ấy không phải là một kẻ xấu, chỉ là-"

Những cảm xúc phức tạp lại dâng trào bên trong Izuku. Em không biết chính xác Katsuki đã nghe những gì, nhưng Izuku tưởng tượng rằng đó là một câu nói nào đó về mối quan hệ giả của họ. Tất cả là vì Izuku đã quyết định giữ bí mật về sự phát triển mới giữa họ. Nhưng dù sao, làm thế nào em có thể khiến Katsuki nghĩ rằng em thực sự nghĩ mọi thứ là giả? Nó vẫn có thể là giả sau đêm qua sao?

Thật đau đớn khi nhận thấy bản thân bị hiểu lầm và còn bị chỉ trích như vậy. Katsuki có thể không nói gì nhiều, nhưng từ lúc anh từ chối nụ hôn của Izuku đã nói lên tất cả.

Điều đó nói lên điều gì về Izuku khi em không đặt ngay chuyến bay về New York? Điều đó nói lên điều gì về em khi trái tim em vẫn khao khát Katsuki quay lại để họ có thể giải quyết sự hiểu lầm? Có lẽ em thực sự là một kẻ ngốc trong tình yêu. Izuku thậm chí còn không chắc chắn nữa.

Tất cả những gì em chắc chắn bây giờ là em đã đi quá xa để bỏ lỡ đám cưới và làm Mina và Kirishima thất vọng.

~

Trên đường đi lên, Katsuki thực hiện các bài tập hô hấp để nhắc nhở bản thân rằng hôm nay là ngày trọng đại của Kirishima, và anh không muốn phá hỏng nó vì những vấn đề liên quan đến tình yêu không thực sự tồn tại của mình. Anh vẫn mở cửa khách sạn với lực mạnh hơn mức cần thiết, khiến ba tên ngốc đang mơ màng trước TV giật mình.

"Cậu ổn chứ?" Sero hỏi từ ghế sofa, đứng dậy nửa chừng.

"Tao ổn." Katsuki cáu kỉnh, lắc đầu khi thấy Sero có vẻ sắp hỏi gì thêm. Anh không muốn khó chịu, nhưng anh không cần bạn bè lấn sâu vào chuyện của mình. Anh cảm thấy hơi mềm yếu sau cuộc nói chuyện với Mina, như thể chỉ cần một chút áp lực là anh có thể sụp đổ.

"Này, Tóc chỉa!" thay vào đó, anh gọi, hy vọng đánh lạc hướng họ khỏi việc soi xét anh quá kỹ. "Mở quà của mày đi. Kaminari, lấy máy ảnh – theo yêu cầu của Pinky."

Anh có thể làm được, Katsuki tự nhủ. Chẳng có gì to tát cả.

Anh có thể xử lý mọi thứ sau. Còn bây giờ thì...

Anh chỉ cần vượt qua đám cưới này.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro