9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Đám cưới cuối cùng cũng bắt đầu, Katsuki cảm thấy hối hận.

~

Katsuki đang đeo một đôi tất All Might tinh tế nhất để đi cùng với đôi giày tây của mình và chợt nhận ra mình đang nghĩ, Izuku sẽ thích những đôi tất này lắm đây. Đây là một suy nghĩ mà anh cố gắng ngăn chặn nhưng đã quá muộn, nó đã vào trong tâm trí anh rồi. Niềm vui trên gương mặt của Izuku. Cách mà em sẽ trêu chọc Katsuki đến thế nào khi anh mặc bất kỳ món đồ merch của All Might.

Izuku có thể sẽ hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra với gu thời trang của cậu vậy?"

Và Katsuki sẽ cảm thấy mình đang kìm nén khao khát muốn nói rằng, "Do mày."

Izuku sẽ cười và hiểu đó là một lời chế giễu, nhưng thực ra, Katsuki đang nói, "Do mày. Do mày đã đến với tao. Cuộc sống của tao trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều kể từ cuộc gọi đầu tiên với mày."

Cảm xúc này ngọt ngào đến mức lấn át lý trí. Katsuki lắc đầu để xua tan những tưởng tượng đó.

Dù sao thì mọi thứ đã hỏng rồi.

Anh phải nỗ lực rất nhiều để tự nhắc nhở bản thân rằng anh không thể nhắn tin với Izuku chỉ để gửi em bức ảnh của đôi tất này. Hoặc kể cho Izuku về cách mà anh phải giúp tất cả bạn bè thắt cà vạt của họ, và anh có thể nhờ ai giúp anh thắt cà vạt đây?

Anh cảm thấy thiếu vắng sự gắn bó với Izuku như một cơn đau gần như thực sự ở lồng ngực.

Nhưng có lẽ theo cách này thì tốt hơn. Không có lời chia tay vụng về nào ở sân bay. Không phải lo lắng về những gì xảy ra tiếp theo. Không có tương lai nếu mối quan hệ này chưa bao giờ có cơ hội bắt đầu.

Kaminari vỗ vai anh và nói, "Chúng ta đi thôi!"

Katsuki thở dài và nắm tay Kaminari, để cậu kéo mình đứng dậy.

"Cố lên nào, Kacchan." Kaminari nói với một nụ cười toe toét, hoàn toàn không biết trái tim Katsuki thắt lại khi nghe thấy biệt danh đó.

Sero đến gần và khoác tay lên vai anh. "Buổi lễ lố bịch này sẽ kết thúc nhanh thôi." cậu nói.

"Chẳng tệ đến vậy đâu." Kirishima thêm vào, bước ra khỏi phòng tắm trong khi chỉnh lại cà vạt của mình.

Cậu ấy trông điềm tĩnh hơn nhiều so với vài giờ trước và rất đẹp trai trong bộ vest, đúng như hình ảnh mà Mina đã hình dung cho đám cưới.

Katsuki khịt mũi. "Dễ dàng như chú rể nói vậy. Ít nhất thì mày cũng có một cái kết đẹp đang chờ đợi mày ở cuối." Anh nói khi tránh ánh mắt của Kirishima, tiến lại gần và thắt lại cà vạt của cậu ấy một cách thô bạo, nhằm tạo ra một nút thắt gọn gàng hơn.

Phía sau anh, Kaminari châm chọc, "Cũng có nhiều kết thúc hạnh phúc nữa!"

Có tiếng Sero đánh vào đầu Kaminari, khiến một tràng cười vang lên giữa họ. Thậm chí Katsuki cũng miễn cưỡng cười khi hoàn tất.

Khi họ ổn định lại, đã đến lúc ra ngoài. Katsuki đang mặc áo vest thì Kirishima ngăn anh lại bằng cách đặt tay lên khuỷu tay anh.

"Ý cậu là gì thế?" cậu ấy hỏi.

"Gì cơ?"

"Cái đoạn về cái kết đẹp ấy." Kirishima kiên trì. "Có chuyện gì xảy ra với Midoriya à?"

Katsuki lắc đầu. "Không có gì. Chỉ là đùa thôi."

Kirishima nhìn anh với một biểu cảm đáng sợ giống hệt Mina. Cậu ấy không nói gì cả, điều này là một kỳ tích theo tiêu chuẩn của Kirishima. Và điều này chỉ làm Katsuki khó chịu vì bạn bè anh hiểu anh quá rõ. Anh cảm thấy mệt mỏi vì bị đọc như một cuốn sách bởi tất cả bọn họ. Từ khi nào mà mọi chuyện lại trở nên dễ dàng đến vậy?

Không quan trọng. Katsuki chưa đi xa đến mức phá hỏng tất cả bằng cách tiết lộ kế hoạch điên rồ của mình cho người bạn thân nhất. Chỉ còn vài phút nữa là đến lễ cưới.

"Ý tao là thế." Katsuki khăng khăng, cau mày. "Không có gì đâu. Giờ thì mày đã sẵn sàng để kết hôn chưa?"

Kirishima lắc đầu, như thể cậu biết chính xác điều Katsuki không nói, nhưng cậu chấp nhận sự chuyển hướng đó. "Tớ đã sẵn sàng từ lâu rồi!" cậu dõng dạc tuyên bố, như thể sẽ không khóc trong vài phút tới.

"Chuẩn tinh thần rồi, anh bạn." Sero nói, rồi cùng nhau, tất cả bọn họ bước ra ngoài.

~

Nhìn các khách mời đi vào không gian lễ cưới lấp đầy hàng ghế này đến hàng ghế khác thật sự rất nhàm chán. Anh đang trò chuyện với Kirishima, thỉnh thoảng chế giễu cậu ấy khi cậu ấy bắt đầu tỏ ra lo lắng, điều này nhanh chóng giúp cậu ấy bình tĩnh lại sau mỗi lần như thế. Anh chia sẻ gánh nặng với Kaminari và Sero, vì vậy khi không chú ý đến Kirishima anh sẽ quét mắt qua đám đông.

Anh không phải đang tìm Izuku.

Anh không phải.

Ngoại trừ việc thực sự, chắc chắn là anh đang tìm kiếm, bởi vì trái tim anh lập tức nhảy lên cổ họng khi phát hiện mái tóc xanh quen thuộc xuất hiện qua cánh cửa. Izuku trông rất tuyệt vời trong bộ suit mà Katsuki đã tặng cho em, chất liệu linen mềm mại là phông nền hoàn hảo cho vẻ đẹp tự nhiên của em. Em thậm chí còn đeo cà vạt, trông không tồi chút nào. Suy nghĩ về việc Izuku nhờ người khác, rất có thể là con Mặt tròn để giúp em đeo thực sự làm Katsuki cảm thấy tức giận.

Anh cố gắng không nhìn chằm chằm, nhưng anh không làm tốt lắm vì ánh mắt của họ chạm nhau. Đôi mắt đỏ hoe của Izuku mở to trong giây lát, rồi em vật lộn để điều chỉnh biểu cảm của mình thành vẻ bình tĩnh. Katsuki nhận ra rằng Izuku đã khóc.

Katsuki muốn tức giận, đúng vậy, anh thực sự muốn, vì Izuku đã nói về anh một cách hời hợt và anh cảm thấy mình thật nhỏ bé, nhưng anh không thể. Không thể khi Izuku cũng không rời mắt khỏi anh và nhìn anh với một loạt cảm xúc không thể định nghĩa được, đó không phải là sự thù ghét. Có lẽ đó là sự thất vọng, cái mà tồi tệ hơn nhiều.

Nhưng tại sao?

Nếu tất cả chỉ là để vui và duy trì mối quan hệ giả này, thì lẽ ra em không nên cảm thấy bị tổn thương khi Katsuki quyết định kết thúc và giải thoát cho em. Rõ ràng Katsuki đã cư xử rất tồi tệ, nhưng đó là những gì mà em phải nhận được từ anh. Katsuki đang làm việc tốt cho cả hai, vì anh rõ ràng đang lún sâu và Izuku thì không, nên như thế này.

Đúng không?

Katsuki bối rối trong vài phút, cố gắng không tỏ ra quá lộ liễu khi liếc nhìn Izuku lần thứ hai. Izuku đã ngồi xuống, nhưng em đang nói chuyện với Mặt tròn, đầu cúi xuống và nói thầm về điều gì đó. Chưa bao giờ Katsuki muốn có khả năng đọc khẩu hình môi vào lúc này. Anh nghĩ mình nhìn thấy đôi môi Izuku gọi tên biệt danh của anh - Kacchan - và anh bị cuốn hút vào việc phân tích gương mặt Izuku đến mức ngạc nhiên khi ánh mắt của họ lại chạm nhau lần nữa. Lần này, không phải sự thất vọng còn sót lại trong đôi mắt xanh lục đó nữa, mà là sự khao khát.

Trái tim Katsuki thắt lại trong lồng ngực, nhưng anh không nhìn đi chỗ khác. Izuku tránh ánh mắt anh. Katsuki hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung vào lưng Kirishima ở trước mặt. Khi đứng đó, anh không thể không suy nghĩ về việc Izuku có thể đang buồn về cuộc trò chuyện trước đó.

Những tuần qua hiện lên trong tâm trí anh, như một đoạn phim nổi bật về từng khoảnh khắc với Izuku qua cuộc gọi hoặc video chat và trên đảo. Anh lật đi lật lại từng nụ cười, từng lời trêu chọc, từng khoảnh khắc yên bình bên nhau. Anh nhớ lại nụ hôn dưới mưa dưới mái che, rồi đêm ấy.

Anh thực sự nghĩ rằng Izuku có thể vô tình đến vậy sao? Rằng em không có cảm xúc gì với Katsuki trong suốt thời gian qua? Chỉ đơn thuần là lợi dụng anh thôi sao?

Trong một khoảnh khắc sáng suốt không đúng lúc, Katsuki bắt đầu nhận ra rằng hành động của Izuku với bạn bè của anh không khác nhiều so với hành động của chính mình. Những bình luận mà anh đã hiểu lầm và coi là sự khiêu khích thực ra chỉ là những lời nói nhằm giữ thể diện trong khoảnh khắc đó. Katsuki đã để sự bất an của mình biến thành một thứ gì đó tăm tối.

Anh đã phản ứng dựa trên cảm xúc thuần túy. Thật dễ để tin vào tất cả những điều đó về Izuku hơn là tin rằng em ấy thực sự muốn ở bên Katsuki, bất chấp mọi thứ mà Izuku biết về anh.

Cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng anh. Katsuki cảm thấy như mình đã phá hỏng tất cả những điều tốt đẹp đã xảy ra giữa họ, điều mà có thể đã phát triển thành một mối quan hệ mà anh chưa bao giờ có, chỉ vì anh để sự bất an ngu ngốc của mình cản trở.

Âm nhạc vang lên, giai điệu chuyển sang một bản nhạc không lời đầy cảm xúc, báo hiệu sự xuất hiện của cô dâu.

Anh không có thời gian để tiếp tục suy nghĩ về tình trạng mối quan hệ của mình với Izuku, dù là giả hay không, bởi vì đột nhiên Mina đứng ở cuối lối đi, rực rỡ trong bộ váy cưới trắng. Anh không phải là một người lãng mạn, nhưng cách mà Kirishima gần như bật khóc khi nhìn thấy cô ấy khiến trái tim anh thắt lại.

Katsuki đưa cho Kirishima một chiếc khăn tay và vỗ lưng cậu ấy, thì thầm, "Bình tĩnh nào." Có vẻ như anh nói hơi lớn vì hàng ghế đầu tiên của các khách mời đang bật cười khúc khích. Từ khoảng cách này, anh không thể nhìn thấy đôi mắt của Mina, nhưng anh chắc chắn rằng cô ấy đang nhìn anh qua lớp mạng che mặt.

Anh để mắt mình quét qua đám đông lần cuối, giao mắt với Izuku, trước khi đến lúc phải vào vai của mình. Katsuki cố gắng hết sức để không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào hoặc tỏ ra quá mất tập trung, vì anh biết rằng máy quay đang ghi lại từng giây của buổi lễ. Anh đã sẵn sàng để trao nhẫn, thứ mà anh đã cất giữ an toàn trong túi, rồi quay lại nhìn chăm chú khi Mina và Kirishima đọc lời thề truyền thống, giữ kín những phần riêng tư nhất của câu chuyện của họ trong những bức thư.

Katsuki đã luyện tập từng phần của buổi lễ với Kirishima, tất cả chỉ để đảm bảo người bạn thân của anh sẽ không quá lo lắng trong khi thề nguyện hoặc trao nhẫn. Anh gần như thuộc lòng những lời này vì đã được nghe quá nhiều lần.

"Eijirou, con có đồng ý lấy Mina làm vợ hợp pháp của mình không, để cùng nhau yêu thương và chăm sóc, đồng hành trong lúc ốm đau cũng như khỏe mạnh, lúc giàu có hay lúc nghèo khổ cho đến hết cuộc đời này?"

Katsuki quan sát cách Mina cười, nhẹ nhàng và trìu mến khi Kirishima gần như hét lên, "Tôi đồng ý!" bằng chất giọng dũng cảm nhất của mình, khiến một số khách mời giật mình.

Katsuki chưa bao giờ dạy những phản ứng đó cho Kirishima.

Nhưng anh cho rằng điều đó không quan trọng, không quan trọng khi cách Mina nhìn Kirishima đầy yêu thương cho thấy sự vụng về thỉnh thoảng của Kirishima không hề thay đổi cách cô ấy cảm thấy về cậu.

"Mina, con có đồng ý lấy Eijirou làm chồng hợp pháp của mình không, để cùng nhau yêu thương và chăm sóc, đồng hành trong lúc ốm đau cũng như khỏe mạnh, lúc giàu có hay lúc nghèo khổ cho đến hết cuộc đời này?"

Thật ngọt ngào khi Mina dành một chút thời gian để nắm tay Kirishima trước khi trả lời, "Tôi đồng ý. Mãi mãi như thế."

Ngay khi nụ hôn đầu tiên giữa cặp vợ chồng kết thúc, tất cả khách mời đều vỡ òa trong tiếng reo hò hạnh phúc. Sau khi trở lại lối đi, Katsuki cố gắng lẩn tránh và rời khỏi nhóm lễ cưới. Anh định chen qua những người đang tụ tập quanh lối đi để đi tìm Izuku trước khi em rời khỏi không gian lễ cưới, nhưng đột nhiên Mina nắm chặt tay áo vest của anh, hét lên, "Cậu định đi đâu?!"

Cái quái gì? Cô ấy vừa mới lau nước mắt cách đây vài giây thôi mà?

"Thả tao ra, Pinky!" anh phản đối ầm ĩ, cố gắng gỡ tay cô ấy ra trong khi mắt vẫn chằm chằm dõi theo Izuku.

"Ồ không nhé!" cô ấy nói, mỉm cười với anh với cái vẻ đe dọa đó. Bằng cách nào đó, cô ấy làm điều này khi Momo chỉnh lại mạng che mặt cho cô và Jirou thì đưa cho cô ấy một hộp phấn để dặm lại lớp trang điểm. "Lịch trình của chúng ta đang chính xác từng phút một. Cậu không thoát được đâu."

Nhiếp ảnh gia của cô ấy xuất hiện ngay lúc đó, "Đến lúc chụp hình rồi! Đầu tiên là cô dâu và chú rể, sau đó là nhóm nhé?"

Katsuki không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạm thời chấp nhận số phận.

~

Izuku lo lắng uống một ly cocktail đặc trưng của cặp đôi, một loại đồ uống ngọt được pha bằng rượu gin mà không hề có cảm giác cay nóng khi uống.

"Cậu ổn chứ?" Ochako hỏi khi cô đến gần chiếc bàn cao mà Izuku đã chọn trong giờ cocktail.

"Ừm, tớ ổn." Izuku đáp, giọng có vẻ cao hơn bình thường. Để phân tán sự chú ý, em lấy một miếng bánh quiche nhỏ từ một chiếc khay đi ngang qua và nhét vào miệng.

"Thử lại lần nữa nhé?" Ochako nhướng mày lo lắng nhìn em.

Izuku phải nuốt hết miếng quiche khô trước khi có thể trả lời.

"Chúng tớ đã nhìn nhau. Hoặc là, cậu ấy trừng mắt nhìn tớ. Nhưng nó xảy ra nhiều hơn một lần! Điều đó có vẻ hứa hẹn gì đó." Izuku nói. "Điều tệ nhất là suy nghĩ đầu tiên của tớ không phải là muốn đấm cậu ấy, mà là về việc cậu ấy trông đẹp trai thế nào và tớ rất nhớ cậu ấy." Izuku thở dài và thêm vào, "Tớ ghét bản thân mình."

Iida nhìn em qua cặp kính. "Tại sao cậu lại muốn đấm cậu ta?"

"Bởi vì cậu ấy vẫn là một thằng ngốc!" Izuku thì thầm, cố gắng không gây sự chú ý từ những khách mời khác đang tụ tập xung quanh.

"Tớ xin lỗi, Izuku." Ochako nói, vỗ vai em để an ủi. "Tớ không nên tò mò và dò hỏi cậu."

"Cậu chỉ là đang quan tâm đến tớ," em nói, cắn môi dưới. "tớ nghĩ chuyện này có thể xảy ra dù sớm hay muộn thôi. Kacchan thì...phức tạp."

"Nhưng đáng để thử à?"

Izuku cười nhẹ, nghe giống như một tiếng thở dài hơn. "Ừm, tớ nghĩ vậy. Ít nhất thì tớ cũng muốn có một cơ hội để thử."

"Nếu ai đó có thể thay đổi tình hình, thì đó chính là cậu." Iida nói.

"Nếu cậu ấy nhìn cậu nhiều như vậy, có thể cậu ấy cũng đang nghĩ về điều đó." Ochako thêm vào.

Izuku yếu ớt cười. "Hy vọng tớ có thể gặp cậu ấy trước khi buổi tiệc bắt đầu."

Một giờ đồng hồ trôi qua vô ích vì Katsuki không hề xuất hiện. Izuku cố gắng không để sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt khi mọi người được chỉ dẫn đến khu vực tiếp đãi, nhưng trái tim em đã thắt lại trong lồng ngực. Càng suy nghĩ về cuộc cãi vã của họ, Izuku càng nhận ra rằng em không thể để chuyện này kết thúc như vậy. Em cần phải nói chuyện với Katsuki.

Sẽ còn cơ hội khác mà, đúng không?

~

Katsuki bắt đầu hối hận vì không ăn trưa khi anh phải tạo dáng cho bức ảnh thứ 100 của nhóm cùng phù rể và phù dâu, bụng anh đói cồn cào. Bên cạnh anh, Jirou thở dài qua một nụ cười gượng gạo. Đúng vậy, anh hoàn toàn hiểu được cảm giác đó.

"Mẹ kiếp, tao xong rồi." Katsuki tuyên bố và rời khỏi nhóm.

"Ồ, tốt, tớ cũng xong rồi." Jirou nói, rũ bỏ tư thế đã giữ và để gương mặt trở lại trạng thái tự nhiên.

"Má tớ đau quá." Kaminari than thở, áp lòng bàn tay lên mặt.

"Chúng ta có thể đi chưa?" Katsuki hỏi, chỉ về phía khu vực tiếp đãi.

"Chờ chút đã," Mina nói. "chúng ta còn phải làm lễ vào cửa."

Lễ vào cửa? Katsuki thầm rên rỉ. Mặc dù về lý thuyết anh nên biết tất cả điều này, nhưng thành thật mà nói thì anh không để tâm nhiều đến chúng khi Mina và Kirishima hướng dẫn tất cả trước khi bay ra ngoài. Anh nghĩ đơn giản đó là một đám cưới - có gì mà phức tạp? Anh lo lắng hơn về việc phải duy trì mối quan hệ giả với Izuku để lừa dối mọi người.

Rõ ràng là vẫn còn vài sự kiện nữa và bữa tối cùng Izuku.

Katsuki nghiến chặt răng, "Kết thúc chuyện này thôi."

"Cậu phải cười khi quay video nhé." Mina nói, khoác tay anh khi họ bắt đầu đi xuống con đường dốc dẫn đến hội trường tiếp đãi.

"Vâng, thưa mẹ." Katsuki đáp, nhăn mặt khi Mina đấm nhẹ vào cánh tay anh.

Phía trước họ, Kirishima mở cửa với một nụ cười. "Mời cô dâu của anh vào trước."

Katsuki giả vờ nôn mửa, còn Mina đưa ngón tay giữa ra cho anh dù vẫn mỉm cười với Kirishima và nói, "Cảm ơn anh, tình yêu của em."

Cô quay lại nhìn Katsuki và nói thêm, "Đừng quên là cậu phải nhảy cùng chúng tớ."

Katsuki cố gắng bỏ chạy nhưng Sero và Kaminari đã nắm chặt tay anh và lôi anh vào mặc cho anh phản đối kịch liệt.

~

Izuku chỉ hơi xấu hổ khi em ngẩng đầu lên ngay khi DJ bắt đầu thông báo về lối vào cửa tiệc cưới, gọi tên từng người mà Izuku đã quen biết trong vài ngày qua. Thay vì vào cửa theo cách truyền thống, họ bước vào cửa theo nhóm. Izuku tìm kiếm Katsuki, thấy anh bị kẹt giữa Kaminari và Sero, những người đang vui vẻ nhảy vào hội trường và dường như kéo Katsuki cùng đi.

Izuku mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Mặc dù Katsuki có vẻ miễn cưỡng, nhưng anh vẫn tham gia. Ngay từ những giây phút đầu tiên của buổi lễ vào cửa đến hội trường buổi tiệc, Katsuki vẫn kiên trì cùng với nhóm. Izuku không khỏi cảm thấy tự hào vì với tính cách của Katsuki, em có thể tưởng tượng được Katsuki muốn chạy trốn khỏi tất cả đến mức nào. Cả nhóm nán lại gần sàn nhảy khi nhạc chuyển sang điệu nhảy đầu tiên.

Izuku thực sự nên chú ý đến Kirishima và Mina, nhưng thay vào đó, em lại nhìn Katsuki khi anh ấy nhìn họ. Vẻ cau có thường ngày của Katsuki đã được thay thế bằng một biểu cảm dịu dàng hơn, có gì đó gần như buồn bã trong đôi mắt anh khi cô dâu và chú rể xoay tròn trên sàn nhảy dưới ánh đèn của sân khấu.

Thực ra, Izuku không thể rời mắt khỏi Katsuki, nhưng em không ngờ Katsuki đột nhiên nhìn thấy mình. Khi ánh mắt của họ chạm nhau, Izuku cảm thấy như có một luồng điện kỳ lạ khiến em muốn đứng dậy và nắm tay kéo Katsuki đi.

Nhưng ánh mắt của họ bị phá vỡ bởi Kirishima vui vẻ, người vươn tay ôm Katsuki để nói chuyện với anh khi cả nhóm di chuyển đến bàn chính. Bên phía anh, nhiều nhân viên phục vụ vây quanh bàn để dọn món khai vị đầu tiên, một món salad tươi ngon và đầy màu sắc. Trong khi mọi người bắt đầu ăn, Izuku dành một chút thời gian để nhìn Katsuki một lần nữa, người đã ngồi ở bên phải Kirishima và Sero.

Katsuki đã nhìn về phía em. Ánh mắt của họ khóa chặt trong giây lát. Katsuki có động thái đứng dậy, Izuku cũng làm theo khi đột nhiên có ánh sáng chiếu vào Katsuki. Em đứng lại, bối rối một lúc trước khi DJ bắt đầu nói.

"Mọi người hãy bắt đầu thưởng thức bữa ăn tuyệt vời của mình nhé, chúng ta hãy chào đón người bạn thân lên phát biểu chúc mừng cho cô dâu và chú rể nào!"

Katsuki thở dài và uống cạn ly champagne của mình trước sự thích thú của những vị khách tụ tập xung quanh. Sau đó, anh dừng lại để rút tờ giấy gấp có lẽ chứa bài phát biểu mà anh đã chuẩn bị từ nhiều tuần trước. Izuku nhớ anh đã làm việc đó trong một cuộc gọi video yên tĩnh của họ. Anh chưa bao giờ chia sẻ bất kỳ phần nào trong đó với Izuku, và Izuku cũng không hỏi, em tôn trọng Katsuki vì anh cần làm việc đó một mình. Katsuki vuốt phẳng tờ giấy trên bàn trước mặt mình trước khi cầm mic được DJ đưa cho và đứng lên sàn nhảy gần Kirishima và Mina, cùng với ánh đèn sân khấu.

Anh nhìn vào số lượng khách mời và ánh mắt anh tìm thấy Izuku lần nữa. Trái tim Izuku hẫng một nhịp. Ánh mắt của họ giao nhau một chút trước khi Katsuki nuốt nước bọt khó khăn và nhìn xuống tờ giấy của mình. Anh hắng giọng, giọng có chút thô lỗ, "Tao không giỏi ăn nói và Kirishima cũng biết điều đó, vậy nên, Mina đừng tức giận nhé?"

Điều này khiến cả nhóm cười khúc khích, Mina lên tiếng, "Tớ tha thứ cho cậu!"

Katsuki lắc đầu. "Đừng vội tha thứ thế." anh cảnh báo, cười nhẹ rồi nói, "Được rồi, vào vấn đề chính. Tôi là người không dễ kết bạn, nhưng Kirishima dính vào tôi như kẹo cao su dưới đế giày vậy." Đến đây, anh dừng lại để để cho tiếng cười đầy nghi ngờ lắng xuống, người cười to nhất là Kirishima.

"Bây giờ tôi nhận ra rằng tôi thật may mắn khi cậu ấy làm vậy. Kirishima Eijirou, cậu là người kiên nhẫn và trung thành nhất từng chịu đựng tôi, và cuộc sống của tôi trở nên tốt đẹp hơn nhiều khi có cậu là bạn thân." Katsuki chỉ vào Kirishima với tờ giấy trong tay và nói thêm, "Cậu nên hy vọng họ đã quay lại cảnh đó, vì tôi sẽ không bao giờ lặp lại lời mình nói đâu."

Khi tiếng cười vang lên trong đám đông, Kirishima cười mếu máo trên ghế của mình, cậu đã rơi nước mắt trước khi Katsuki bắt đầu, nhưng Mina thì mỉm cười tự hào với Katsuki khi cô đưa cho chồng mình một chiếc khăn để lau nước mắt.

"Dù sao đi nữa, cùng với cậu ta còn có hai kẻ gây rối này," Katsuki chỉ vào Kaminari và Sero, những người đang cười rạng rỡ một cách ngây thơ. "và rồi là những cơn đau đầu này." anh nói với một động tác cuối cùng chỉ về phía Mina và Jirou.

"Khi bên cạnh tôi không có ai, tôi bất ngờ thấy mình bị bao vây. Họ đã dạy tôi rất nhiều về ý nghĩa của tình bạn, đôi khi trái với ý muốn tôi, nhưng Kirishima và Mina là những người đã dạy tôi tình yêu trông như thế nào. Tôi không nghĩ họ nhận ra điều đó, nhưng cả hai người họ đã trở thành hình mẫu của một mối quan hệ lành mạnh cho chúng tôi và những kẻ rắc rối còn lại."

Điều này khiến phần lớn khách mời bật cười, Kaminari kêu lên, "Đúng vậy!"

"Mina, mày là một sự cân bằng hoàn hảo cho Kirishima. Mày hãy nhắc nhở cậu ta rằng cậu ta xứng đáng nhận lại nhiều như những gì cậu ta cho đi. Tao đã chứng kiến mối quan hệ của hai người từ những ngày đầu. Kể từ đó, tụi mày đã dạy tao rằng tình yêu có rất nhiều hình thái, cả lớn và nhỏ." Katsuki nói và mỉm cười nhẹ. "Rằng tình yêu có thể là dành thời gian để trò chuyện với nhau mỗi ngày hoặc nấu món ăn yêu thích cho nhau. Rằng tình yêu là sự hỗ trợ lẫn nhau từng bước trên mọi con đường, sự nghiệp, sở thích và các cột mốc quan trọng khác. Thậm chí còn bao gồm việc dậy sớm để chạy bộ cùng Kirishima, dù tất cả tụi tao đều biết mày ghét chạy bộ, Mina ạ."

Mina cười, che mặt bằng tay khi Kirishima nhìn cô với vẻ phản bội giả vờ trước khi hôn lên đỉnh đầu của cô.

Katsuki không còn nhìn vào tờ giấy của mình nữa khi tiếp tục bài phát biểu của mình, "Tình yêu là sự hiểu nhau ngay cả khi có vẻ như không ai khác có thể hiểu bạn. Rằng tình yêu là sự tử tế và đầy ắp tiếng cười, nhưng cũng cần sự kiên nhẫn và tha thứ khi có hiểu lầm. Việc vượt qua mọi trở ngại trên con đường của bạn là xứng đáng vì bạn không thể để mất một thứ gì đó quan trọng và quý giá như vậy."

Izuku giật mình nhận ra rằng Katsuki đang nhìn thẳng vào em khi nói. Cảm giác gần gũi gần như thế, như thể Katsuki đang nói trực tiếp với Izuku. Bài phát biểu thực sự rất ngọt ngào, ấm lòng theo cách mà Izuku không ngờ tới từ Katsuki. Trong một khoảnh khắc, Izuku cho phép mình mơ tưởng rằng Katsuki có thể đang nói về họ, về tình yêu của chính họ, và mắt em bắt đầu rưng rưng.

Giờ đây, Kirishima thực sự đang khóc khi chia sẻ chiếc khăn với Mina, người cũng đang rơi nước mắt.

"Trên hết, hai người đã dạy tôi ý nghĩa của việc kiên trì trong tình yêu. Tôi hy vọng có thể vun đắp một tình yêu như của hai người -chỉ cần ít khóc lóc và làm những chuyện kỳ lạ hơn. Tôi không thể nghĩ có hai người nào khác hợp nhau hơn nữa. Dù sao thì, tôi cũng không nghĩ có ai khác muốn chịu đựng gu thời trang xấu tệ của Kirishima ngoài Mina. Mặc dù hai người đã khiến tôi phải trải qua một số chuyện điên rồ cho đám cưới này, nhưng hai người là những người duy nhất tôi sẵn sàng làm vậy. Thật xui xẻo cho những người còn lại nếu muốn kết hôn lần nữa." Katsuki thêm vào như một lời nhắc nhở.

Tiếng cười và tiếng vỗ tay đến từ tất cả các khách mời. Katsuki dường như đang cố nhịn cười khi trao mic cho Jirou, để cô đổi chỗ với anh cho bài phát biểu của mình. Trước khi ngồi xuống, anh dừng lại để Kirishima và Mina ôm anh cùng lúc.

"Katsuki, chúng tớ yêu cậu!" Mina nói khi cả hai người ôm chặt Katsuki trong vòng tay của họ. Izuku thấy rằng tai của Katsuki đang đỏ, nhưng anh vẫn đáp lại cái ôm và giữ nguyên tư thế cho nhiếp ảnh gia chụp.

Katsuki trở lại chỗ ngồi của mình cho bài phát biểu của Jirou, lắc đầu trước điều gì đó khi Kaminari nói với anh và mỉm cười với Sero, người mà anh đang bắt tay.

Bài phát biểu của Jirou cũng rất ngọt ngào nhưng pha thêm chút mỉa mai và trêu chọc để làm nhẹ bầu không khí của bữa tiệc. Izuku nghĩ có lẽ em chỉ tập trung nghe được một nửa của nó, không xử lý được nhiều vì em vẫn tiếp tục giao tiếp bằng mắt với Katsuki.

Izuku phải thừa nhận rằng em không thể đọc được Katsuki. Rõ ràng là anh ấy đang nghĩ về Izuku theo cách nào đó, nhưng Izuku không thể đoán được với cảm xúc gì trong đầu. Liệu anh ấy vẫn còn giận hay bị tổn thương như trước? Sự căng thẳng từ sự xa cách kéo dài của họ khiến dạ dày Izuku thắt lại.

Em vẫn cắn môi dưới. Em chỉ nhìn đi nơi khác một chút khi Ochako thúc khuỷu tay vì một nhân viên phục vụ đang cố hỏi về món salad chưa động đến của em, món đó được lấy ra khỏi bàn và thay thế bằng một món chính đầy đủ. Izuku thậm chí không nhớ mình đã chọn món hải sản, nhưng em không quan tâm đến điều đó bằng việc nhìn về phía bàn chính khi bài phát biểu của Jirou kết thúc.

Em nhiệt tình vỗ tay, cảm thấy hơi tội lỗi vì đã bỏ lỡ. Khi em nhìn lại Katsuki, Katsuki đang nghiêng người thì thầm điều gì đó với cô dâu và chú rể, khiến họ nhìn anh với vẻ bối rối rồi như hiểu ra, trước khi đứng dậy và đi thẳng về phía bàn của Izuku. Izuku ngay lập tức phản ứng, đứng dậy theo khi Katsuki đến bên cạnh em.

"Kacchan, tớ-

Anh nắm lấy tay Izuku và nói, "Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?"

~

Hai người lặng lẽ đi ra ngoài, đi theo con đường mà Katsuki đã đi trước đó cùng nhóm đến sảnh chiêu đãi. Con đường được chiếu sáng mờ ảo bởi những chiếc đèn lồng ấm áp và dẫn đến một khu vực rộng rãi, bãi cỏ xanh mướt nhìn ra đại dương bao la. Khoảng cách giữa họ khi đi rõ ràng là có chủ ý. Katsuki đã buông tay Izuku ngay khi Izuku đồng ý nói chuyện, nhận thức được rằng Izuku có thể không muốn tiếp xúc với Katsuki lúc này. Katsuki không trách em.

Dù vậy, anh vẫn nắm chặt tay mình khi đi, cố gắng giữ lấy sự ấm áp từ cái chạm của Izuku, dù chỉ là ngắn ngủi, và cố gắng làm cho tay mình đỡ mồ hôi hơn. Khi anh liếc nhìn Izuku, anh thấy Izuku đang cúi đầu bước đi, vẫn cắn môi dưới như cách em đã làm suốt buổi chiều, thỉnh thoảng dừng lại để lẩm bẩm cái gì đó có thể là 'bình tĩnh lại' nhưng Katsuki không giỏi đọc khẩu hình, đặc biệt là khi anh cảm thấy hồi hộp.

Dù vậy, chưa bao giờ có thử thách nào khiến anh lùi bước, kể cả những thử thách do chính anh tạo ra. Càng nhìn vào Izuku trong suốt buổi lễ và bài phát biểu của mình, anh càng nhận ra rằng anh không muốn để lỗi lầm của mình trở thành kết thúc của họ. Anh phải làm cho mọi thứ trở lại đúng chỗ, nếu Izuku sẵn lòng cho anh cơ hội ấy.

Họ dừng lại ở một góc khuất và vắng vẻ, đủ xa khỏi lễ tiếp đón và những vị khách khác. Chỉ còn âm thanh của tiếng sóng vỗ, ánh sáng cuối cùng của mặt trời phản chiếu trên đại dương khi hoàng hôn dần buông và biến mất phía chân trời.

"Tao-" Katsuki bắt đầu, quay sang đối diện với Izuku.

"Tớ-" Izuku cũng bắt đầu cùng lúc.

Hai người vấp phải lời nhau và dừng lại tạm thời, trước khi Izuku bật cười để phá vỡ sự im lặng.

"Tao có thể nói trước không?" Katsuki mạo hiểm với một chút do dự.

Izuku gật đầu. "Được thôi."

Katsuki mất một lúc, trong khi anh nhìn lên trời, cố gắng vượt qua rào cản tâm lý của chính mình để nói ra những lời cần nói. "Tao xin lỗi. Tao đã phản ứng thái quá."

Anh không phải là kiểu người thường xuyên nói những lời này. Katsuki đã sống cả đời một cách không e ngại bất kỳ ai: nóng nảy, bộc trực và đôi khi thô lỗ. Tuy nhiên, gần đây, Izuku đã mang đến một điều gì đó khác trong anh- điều gì đó dịu dàng và mềm mại. Đó là phần anh phải khai thác để tìm nên những từ ngữ cho lời xin lỗi này.

Sự im lặng kéo dài giữa họ, đủ lâu để làm tay Katsuki toát mồ hôi, trước khi Izuku cuối cùng lên tiếng, "Cậu nên để tớ giải thích."

"Tao nên như thế." Katsuki lắc đầu và nói thêm, "Tao... Izuku, nghe này, tao không thích những mối quan hệ không nghiêm túc."

Katsuki cuối cùng cũng nhìn xuống Izuku, chỉ để thấy đôi mắt xanh to tròn của em đã dán chặt vào người anh, vững vàng và ngày càng ấm lên. Có chút gì đó tinh nghịch lấp lánh trong chúng.

"Thật à? Tớ không nhận ra đó." Izuku nói, nhướng mày về phía Katsuki.

"Ừ, thì, mày nên biết mình đang bước vào điều gì," Katsuki trả lời với vẻ nhăn nhó, không thể ngăn mình ở ranh giới phòng thủ. "tao không bao giờ che giấu con người thật của mình, ngoại trừ-"

"Ngoại trừ gì?"

Katsuki kiên quyết không trả lời, Izuku thở dài và hỏi, "Cậu nghĩ tại sao tớ lại đồng ý tham gia kế hoạch kỳ quặc đó của cậu?"

Katsuki nhún vai. "Tao không biết, vì, ờ, cái này?" Anh chỉ vào cơ bụng của mình một cách mỉa mai. Anh hối hận vì điều đó làm lộ rõ rằng, anh vẫn bận tâm về những lời mình đã nghe lén.

Izuku đảo mắt. "Ừm đúng rồi, tớ chắc chắn đã dành toàn bộ thời gian nghỉ phép của mình chỉ để giả vờ làm người yêu với một người tớ không hề nói chuyện suốt nhiều năm qua, vì tớ nghĩ người ấy thật hấp dẫn." em cười khẩy.

"Vậy hãy khai sáng cho tao đi, thiên tài."

"Bởi vì đó là cậu."

"Tao á? Cái quái gì thế?"

"Bởi vì tớ sẽ có cơ hội để hiểu rõ cậu, vậy nên tớ đã nắm lấy nó. Và đoán xem điều gì xảy ra?"

Katsuki kêu lên một tiếng để thừa nhận vì anh không thể nói gì cả. Anh quá bận rộn để cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình vì anh cứ quên cách xử lý nó.

Izuku tiếp tục nói, vung tay loạn xạ khi em điên cuồng lẩm bẩm, "Tớ thích cậu. Cậu luôn làm những điều tốt đẹp cho người khác, mặc dù cậu thường phủ nhận điều đó. Tớ thậm chí còn nói rằng cậu rất dễ thương. Chưa từng có ai chăm sóc tớ như vậy cả. Cậu có thể lắng nghe tớ nói về bất cứ điều gì. Tớ thậm chí còn thích cả thái độ của cậu! Cảm giác như chúng ta đã hợp nhau ngay từ lần gọi đầu tiên, nhưng mọi thứ sau đó thì? Chết tiệt, Kacchan, tớ đã yêu cậu trước khi máy bay của tớ hạ cánh."

Khi những lời đó thốt ra khỏi miệng trước khi Izuku kịp suy nghĩ, em há hốc miệng và đặt tay lên môi mình.

Ồ.

Ồ.

Katsuki cảm thấy như mình bị sốc đến mức không thể thở nổi. Anh khá chắc rằng miệng mình đang há hốc vì ngạc nhiên thực sự không dễ nhìn.

"Ôi, giờ tớ làm nó trở nên kỳ quặc rồi." Izuku than thở, lắc đầu. "Nghe này, tớ-"

Katsuki không nói gì, nhưng anh tiến lại gần và cẩn thận kéo tay Izuku ra khỏi mặt mình để làm lộ khuôn mặt đáng yêu ngu ngốc đó của em. Nhìn thấy vẻ mặt đó khiến anh chỉ muốn làm những điều không thể diễn tả ngay lúc này. Biểu cảm trên mặt em lộ rõ sự hoảng sợ, từ bỏ và một chút hy vọng. Nó khiến đôi môi Katsuki cong lên thành một nụ cười nhỏ.

"Điều duy nhất mà tao từng che giấu," anh khẽ nói, tiến gần hơn đến Izuku cho đến khi không còn khoảng cách giữa họ, đan những ngón tay của họ vào nhau khi anh hạ tay Izuku xuống. "là điều sẽ tiết lộ rằng tao đã thực sự, thực sự muốn ở bên cạnh mày chứ không phải chỉ là mối quan hệ giả tạo này."

"Kacchan-" Izuku trông không chắc chắn lắm, cố gắng thoát khỏi tay Katsuki.

"Izuku, nghe tao nói." Katsuki nói. "Mày nhớ lần đầu tiên chúng ta video call không? Lúc mày lấy ra cuốn sổ tay và ngồi xuống để dạy tao về tình yêu ấy?"

Izuku gật đầu.

"Đó chính là lúc tao nhận ra. Tao không thể thừa nhận điều đó lúc ấy vì tao-à thực ra là tao.. và điều đó đôi khi rất khó, nhưng từ đó trở đi mày đã chiếm lấy trái tim tao. Tao không... tao không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, nhưng nếu mày vẫn chấp nhận tao, tao muốn thử nghiêm túc với mày. Lần này là thật lòng."

Khi Katsuki kết thúc lời thú nhận của mình, tai anh nóng bừng. Điều này vượt quá giới hạn mà anh cảm thấy thoải mái, nhưng nó đáng giá. Izuku đáng giá.

"Được rồi, Kacchan." Izuku nghiêm túc nói. "Không hẹn hò giả nữa. Hẹn hò thực sự đi."

Katsuki gật đầu. "Được thôi."

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, nụ cười của họ ngày càng lớn dần như những hình ảnh phản chiếu của nhau. Izuku là một đứa mọt sách nhạy cảm, hay khóc nhè, nhưng Katsuki nhận ra rằng anh chỉ yêu em ấy nhiều hơn vì điều đó.

"Chúng ta thật ngốc nghếch phải không, Kacchan?" Izuku hỏi.

"Tự hiểu đi." Katsuki hừ giọng, nhưng vẫn mỉm cười khi anh cúi xuống để hôn Izuku.

Đây là một nụ hôn ngọt ngào, dịu dàng, gần như do dự vì Katsuki vẫn đang để Izuku có không gian để thay đổi ý định và rút lui. Thay vào đó, Izuku kéo anh lại gần hơn, quàng tay quanh cổ Katsuki để kéo anh xuống và hôn sâu hơn.

Một cảm giác đúng đắn không tên tràn ngập trong Katsuki khiến anh cảm thấy choáng ngợp. Anh không thể đoán trước rằng anh và Izuku sẽ kết thúc ở đây, nhưng anh rất vui vì họ đã đến đây.

"Uh, xin chào?" một giọng nói ngắt lời.

Katsuki tách khỏi Izuku, mắt vẫn nhắm nghiền và trán dựa vào trán Izuku. Anh nói, "Kaminari, buổi tiệc tốt nhất là đang cháy."

"Không hẳn thế." Kaminari nói một cách hối lỗi. "Nhưng Kirishima đã cử tớ đến để đảm bảo hai người không bị đuối nước hay bị gì đó. Thay vào đó, tớ có thể báo cáo rằng hai người đang đắm chìm trong tình yêu." Kaminari hôn gió họ.

Katsuki giơ ngón giữa lên, khiến Kaminari bật cười.

"Dù sao, hai người đã bỏ lỡ bữa tối, nhưng tin tốt là-buổi khiêu vũ đã bắt đầu. Mina muốn hai người quay lại để quay video." Kaminari nói.

"Mày nghiêm túc đấy à?" Katsuki gầm gừ.

"Đến giờ tiệc tùng rồi?" Kaminari giơ ngón tay giả vờ thành súng một cách nghiêm túc.

Izuku đặt một nụ hôn lên má Katsuki. "Nhiệm vụ gọi rồi~" em thì thầm.

Kaminari đi trước họ, đi lùi xuống con đường để nói, "Nhân tiện, tớ đã nghe hết mọi chuyện." Cậu ta cười toe toét, đưa tay ra và nói thêm, "Trả tiền bịt miệng cho tớ đi."

Izuku cười lớn, trong khi Katsuki hừ giọng và nói, "Dù sao thì cũng chẳng có ai tin mày đâu. Tụi tao thực sự giỏi việc này mà."

"Thôi nào," Kaminari kêu ca. "để tớ tống tiền các cậu điii."

"Mày có thể thử," Katsuki nói. "nhưng đừng trách tao nếu có chuyện không hay xảy ra nhé."

Mặc dù Katsuki tiếp tục tranh cãi với Kaminari khi họ trên đường trở về, anh vẫn nắm chặt tay Izuku trong suốt thời gian đó.

~

Kaminari không đùa khi nói rằng hai người đã bỏ lỡ bữa tối. Các bàn đã được dọn dẹp khi họ bước vào trong, điều mà Katsuki và Izuku chấp nhận với sự cam chịu. Thay vào đó, hai người đi qua sàn khiêu vũ và đến quầy bar trước khiến Mina rất bực bội.

"Vì họ định để chúng ta đói nên chúng ta tốt nhất là hãy say xỉn bằng tiền của họ." Katsuki nói.

"Chúc mừng nhé." Izuku nâng ly với Katsuki, chạm ly một lát trước khi hai người uống cạn ly của mình.

"Cậu khoa trương quá rồi đấy." Mina nói vọng vào qua vai Katsuki. "Chúng tớ sẽ yêu cầu thêm quầy đồ ăn nhẹ."

"Đúng vậy, chúng tớ phải chăm sóc khách mời của mình mà." Kirishima thêm vào và mỉm cười. "Chúng tớ chỉ không đoán được rằng hai người sẽ biến mất trong bữa tối."

Cậu ấy không hỏi trực tiếp nhưng sự tò mò hiện rõ lên trong ánh mắt của cả hai người họ. Katsuki nhìn vào Izuku, người chỉ nhún vai một cách nhẹ nhàng.

"Tụi tao... có một số việc cần giải quyết." Katsuki trả lời, giữ nó đơn giản. "Giờ thì ổn rồi."

"Ừm, ổn cả rồi." Izuku lặp lại, giấu nụ cười của mình sau ly rượu.

"Thế thì tốt, tớ mừng quá." Mina nói, véo má Katsuki. Anh chịu đựng với vẻ cau có. "Bây giờ hãy chuẩn bị khiêu vũ nghiêm túc đi, làm ơn. Người quay phim của chúng tớ đang đợi."

Katsuki thở dài ngao ngán, nhưng Izuku khoác tay họ lại và nói, "Có lẽ cậu sẽ thấy vui vẻ đó!"

"Không đâu, đừng nghĩ vậy." Katsuki nói chỉ để phản kháng.

Thực sự, anh cảm thấy rất vui.

Nhưng chỉ vì anh có Izuku ở bên cạnh, thúc giục anh vào đó và mỉm cười với anh mỗi khi Katsuki có nhu cầu nhìn vào em, nắm tay em, hoặc hôn trộm em khi anh có thể. Những động tác khiêu vũ của họ thật kinh khủng, Katsuki là vì anh không khiêu vũ bao giờ còn Izuku là vì em có hai bàn chân trái, nhưng đủ để bị cuốn theo sự nhiệt tình của những người khác trong bữa tiệc cưới xung quanh họ.

Giữa việc uống rượu và khiêu vũ, trời nóng đến mức Katsuki phải cởi áo vest, ném nó ra lưng ghế, để Izuku tháo cúc tay áo của mình và giúp anh xắn tay áo của áo sơ mi lên vừa là cái cớ để em chạm vào mình. Izuku bình luận một cách tình cờ về cẳng tay của Katsuki khiến anh đỏ mặt và đảm bảo rằng không có người bạn nào xung quanh đó nghe thấy được.

"Giờ thì cậu không thể ngại ngùng được rồi." Izuku trêu chọc.

Katsuki chặn em lại bằng một nụ hôn-một sự nuông chiều vô liêm sỉ, nhưng Izuku vẫn mỉm cười cho phép.

Đúng như anh mong đợi từ bạn bè của mình, nghi lễ ném bó hoa cưới và dây garter không diễn ra như kế hoạch.

Kaminari vô tình đi ngang qua sàn khiêu vũ vào lúc đó, đang trên đường đến bên Shinso ở đầu bên kia thì Mina ném bó hoa qua vai cô khiến nó đập vào đầu cậu ta.

"Kaminari, không!" Mina và Jirou hét lên, nhưng đã quá muộn.

Bó hoa lăn khỏi đầu Kaminari và rơi thẳng vào tay cậu ta. Cậu ta dừng lại một chút trước khi giơ bó hoa lên một cách đắc thắng, trong khi tất cả phù dâu và khách mời như Ochako nhìn với vẻ ngạc nhiên. Biểu cảm của cậu ngượng ngùng khi phải tạo dáng chụp ảnh với Mina.

May mắn thay, Mina và Kirishima bỏ qua việc gỡ garter theo truyền thống, nhưng Kirishima vẫn nhiệt tình thái quá khi phóng garter như một chiếc ná vào đám đông. Nó lướt qua những vị khách mời đang chờ và đập thẳng vào trán Sero, làm cậu ta bị ngắt lời giữa chừng tại quầy bar.

Chuyện này không thể xảy ra với những người tốt hơn được vì cả Kaminari và Sero đều thích đùa giỡn. Katsuki và Izuku vô cùng xấu hổ khi được chứng kiến cách Sero nỗ lực một cách lúng túng để đeo garter cho Kaminari. Kaminari không thể ngừng cười để cho bạn mình có thể đeo garter vào chân cậu, trong khi Sero rối rít xin lỗi Shinso-người chỉ nhún vai và nói, "Tớ không lo lắng đâu." khiến tất cả mọi người cười ầm lên.

Bữa tiệc đạt đỉnh điểm với màn karaoke bất ngờ theo một bài nhạc city pop cũ mà Sero đã yêu cầu DJ phát như một trò đùa. Chỉ là nó không phải là một trò đùa khi tất cả bọn họ đều biết bài hát đấy nhờ vào bố mẹ họ, vì vậy nó kết thúc bằng một nhóm trong số họ vừa hát vừa khiêu vũ giữa sàn nhảy, bao gồm cả cô dâu và chú rể.

Bức ảnh cuối cùng của đêm đó không phải do nhiếp ảnh gia chụp mà là do Izuku, người chụp một bức selfie nhóm với toàn bộ dàn phù dâu. Lần này, Katsuki mỉm cười một cách tự nguyện trong bức ảnh, áp mặt vào mặt Izuku khi tất cả mọi người chen chúc vào khung hình.

~

Chỉ đến khi bữa tiệc cuối cùng cũng dần lắng xuống, Katsuki mới lại có một khoảnh khắc yên bình bên Izuku.

Hai người họ nhảy chậm giữa sàn nhảy, xoay vòng nhẹ nhàng theo giai điệu của một bản tình ca cổ điển. Ngay cả Kirishima và Mina cũng đã nghỉ ngơi; hai người đang ngồi lại ở bàn chính, mồ hôi nhễ nhại và mất giày nhưng vẫn rạng rỡ hạnh phúc khi đút bánh cho nhau.

Lần này, Katsuki cảm thấy mình có thể đồng cảm.

"Này!" anh thì thầm vào tai Izuku. Anh siết chặt tay quanh Izuku, kéo em lại gần hơn. Anh khẽ hôn vào bên cổ Izuku, làm em hơi rùng mình một chút.

Anh nhận ra Kaminari đang chụp lén họ từ bên kia sàn nhảy vì thằng ngốc đó bật đèn flash, nhưng Katsuki quyết định không gây án mạng ở đây vì anh còn có việc quan trọng hơn phải làm. Thay vào đó, anh tập trung vào cách Izuku nằm gọn hoàn hảo trong vòng tay anh, ấm áp và gần gũi, "Muốn ra khỏi đây không?"

Izuku nhìn lên anh và mỉm cười. "Tớ cứ tưởng là cậu sẽ không hỏi chứ!"


Note:

Bài hát city pop mà tác giả nghĩ đến là "Mayonaka no Door / Stay With Me" của Miki Matsubara và bài hát tình yêu jazzy cổ điển là "Endless Love" của Diana Ross/Lionel Richie

Chap sau có r18 nha :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro