Tờ hứa hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủy Linh có cuộc sống

quá tự do. Lúc quen cô,

anh đã cố tình lờ đi , bởi

ở cô lúc nào cũng có sự

hấp dẫn.

Nổi đam mê đã làm mờ lý

trí , anh đâu còn có sự

phân biệt. Anh đã từng

hận Sơn Khương, nhưng

có lẽ bây giờ cô là người

anh phải cám ơn.

Anh đã mệt mỏi rồi với

sự ngọt ngào , vuốt ve

bởi sự yêu thương giả

dối bằng chốt lưỡi đầu

môi.

Đột nhiên anh thấy thú

vị với sự bướng bỉnh ,

ương ngạnh , chống đối

trong Sơn Khương. Cô bé

là một con cọp con đang

tập sự giương những

móng vuốt ra để tìm

miệng ăn hay chống đối

kẻ thù.

Được đấy , anh cũng

muốn xem Sơn Khương

bản lĩnh tới cỡ nào. Ba

lần đụng độ là cả ba lần

cô bé đều thắng. Nghĩa

là anh đã thua 0-3, mất

mặt lắm đó, làm sao gỡ

lại đây trong khi hiện tại

ai cũng ủng hộ Sơn

Khương ?

Trí Nguyên bậm môi, anh

không tin may mắn đến

hoài với Sơn Khương

như vậy. Và nếu như

Sơn Khương cứ thắng

anh hoài thì sao ? Chà ! Ê

mặt lắm đó.

Trí Nguyên vỗ vào trán

mình và tự an ủi : Không

có đâu, anh nhất định sẽ

đáng mặt mày râu.

Vũ trường ồn ào thật,

nhưng tiếng hét sát bên

tai anh, anh không thể

không quan tâm.

-Ê ! Mày uống cái kiểu gì

vậy ? Nãy giờ ly của mày

vẫn không vơi.

Một chàng trai chồm sát

vào người Trí Nguyên :

-Nhìn cái mặt mày kìa.

Hết thờ thẩn rồi lại ngẩn

ngơ suy tư, bộ có tâm sự

sao ?

Chàng trai khác lại nói :

-Không phải đâu. Mộ

Nam ! Mày nhìn ra sàn

nhảy đi, Thủy Linh đang

ở đó.

-Thì ra ...Trí Nguyên ! Mày

rủ tụi tao đến đây uống

là để ngắm cô ta , phải

không ? Mày không thể

nào quên người phụ nữ

ấy sao ? Cô ta không

đáng để mày phải nhớ

đâu. Hứ ! Ngày trước, sự

hiểu lầm do Sơn Khương

tạo ra với Thủy Linh chỉ

là cái cớ thôi. Cô ta ép

buộc sống theo khuôn

khổ như mày làm sao cô

ta sống được. Lụy tình

cũng phải lựa người phụ

nữ nào xứng đáng chứ.

Trí Nguyên đanh giọng :

-Mộ Nam ! Thái Hoàng !

Tao biết hai đứa bay là

những người bạn tốt.

Nếu muốn tao vui thì từ

đây về sau đừng nhắc

đến tên Thủy Linh nữa.

Tao đã khai trừ cái tên

ấy trong cuộc đời rồi.

-Ồ , không nhắc thì

không nhắc. Tiếp tục

uống đi.

Thái Hoàng giơ cao ly

rượu :

-Chúc sức khoẻ , chúc

thành công.

Đzô !

Thái Hoàng và Mộ Nam

cạn ly rươu. , khi nhìn lại

vẫn thấy Trí Nguyên

chưa nhúc nhích gì, họ

ngạc nhiên :

- Hôm nay sao vậy, Trí

Nguyên ?

-Tụi bay cứ uống đi,

đừng quan tâm đến tao.

-Không quan tâm sao

được khi chúng ta đã là

bạn với nhau.

Mộ Nam điểm mặt Trí

Nguyên :

-À ! Tao biết rồi. Mày láu

cá thật đó. Cụng ly với

tụi tao để tụi tao say còn

mày tỉnh như sao. Có âm

mưu gì đây ? Nói ra đi ?

-Âm mưu gì chứ ? Phải

chừa một người tỉnh để

một lát còn lái xe về.

-Uống cũng uống, say

cũng say. Nếu lái xe

không được thì gởi lại

đây, gọi taxi. Chứ chẳng

lẽ mày mày ngồi không

bắt hai tụi tao uống ?

Trí Nguyên thở ra :

-Tao chẳng còn lòng dạ

nào để uống.

-Vậy rủ tụi tao đến đây

làm gì ?

-Tao cứ tưởng có thể

khuây khỏa được , ai

ngờ ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro