Tờ hứa hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Hoàng tiếp lời :

-Càng buồn thêm chứ

gì ?

Anh hỏi :

-Là chuyện lúc sáng à ?

-Không.

Trí Nguyên lại đốt cho

mình điếu thuốc :

-Thị trường mỗi ngày

mỗi biến động. Ngày

hôm nay không giống

ngày hôm qua. Chúng ta

làm ăn được ắt có nhiều

người cạnh tranh. Việc

tao đang lo lắng là Tân

Nam Hoa luôn đối đầu

với ta. Tháng này, nguồn

thu nhập từ ngành du

lịch của khách sạn chúng

ta đã bị tuột xuống.

Thêm nữa , hai tòa nhà ở

Hoàng Vân Thu vẫn chưa

được giá. Tao đang đau

đầu cho An Nguyên và

cũng đau đầu cho Tây

Đô.

Mộ Nam và Thái Hoàng

tắt hẳn nụ cười :

-Xin lỗi nhé.

Trí Nguyên khoát tay :

-Tao biết tụi bay cũng lo

lắng lắm, chỉ muốn uống

để giảm bớt căng thẳng

thôi.

-Thế bay giờ chúng ta

phải làm sao đây.?

-Trước mắt , tao vẫn

chưa có cách gì , nhưng

tụi bay phải để ý đến

vấn đề : Tại sao khách

sạn của chúng ta bị vắng

khách ? Hình thức coi

không được, trang thiết

bị cũ cũ hay cách phục

vụ quá tồi. Nếu đúng là

những nguyên do ấy thì

cần phải khắc phục ngay.

-Tụi tao biết rồi.

- Đầu tuần sau, tao đã có

một trợ lý mới. Mộ Nam

tạm thời qua phụ Thái

Hoàng đi.

-Thế còn công việc tao ở

An Nguyên ?

-Tao lo cho.

-Mệt lắm đó.

-Kinh doanh ngành du

lịch khách sạn , đó là ý

tưởng của ba tao, tao

không muốn nó bị mai

một. Nếu có thể hy sinh

An Nguyên để vực dậy

nó, tao không từ nan.

Thái Hoàng đề nghị :

-Hay mày hỏi ý kiến của

ba mày xem. Biết đâu có

sự góp ý của bác, chúng

ta tìm ra chìa khóa.

-Mấy thằng này, ba tao

buồn phiền vì tao quá

nhiều. Tao không muốn

ba tao phải lo lắng thêm.

Mộ Nam mỉa mai :

-Uả ! Mày biết thương ba

mày từ bao giờ vậy ?

Trí Nguyên trừng mắt :

-Mày nói móc tao đó hả ?

-Chứ không phải sao ?

Thúy My than với tao,

mày bỏ ngoài tai tất cả

những lời khuyên để

chạy theo ảo ảnh sắc

tình làm cho ba mày tức

giận.

Trí Nguyên làu bàu :

-Cái con nhỏ này, chuyện

trong nhà cũng đem ra

nói.

Mộ Nam nhìn bạn :

- Đừng trách Thúy My. Ý

cô ấy muốn nhờ tao

khuyên can mày thôi.

Tao vẫn biết lời nói tao

khôngn có giá trị lắm.

Nhưng thấy ba mày và

Thúy My buồn, tao

không thể không nói.

Mày không trách tao

chứ ?

Trí Nguyên lắc đầu :

-Tao đã có lỗi với ba tao

và tao cũng hiểu mọi

người đang lo lắng cho

tao. Họ không trách tao

thì thôi, chứ tao đâu

dám trách họ.

Thái Hoàng chen vào :

Đù sao mọi chuyện cũng

đã qua rồi , đừng nên

ray rứt hay cắn đắng

nhau, chúng ta nên lo

cho đại sự thì hơn.

Mộ Nam phụ họa:

- Đúng đó. Tao cũng

không muốn nhắc lại

Đâu, đừng giận tao nhé.

Trí Nguyên cười:

- Nếu tao giận thì nãy

giờ mày đâu có ngồi yên

ở đây.

Ba người đàn ông cùng

cười, vì họ đã thông cảm

cho nhau. Thái Hoàng

nhắc nhở:

- Trở lại vấn đề đi. Ở

không khí ồn ào này,

chúng ta bàn chuyện

không ai nghe thấy đâu.

Theo tao, Tân Nam Hoa

đang là đối thủ cạnh

tranh ra mặt nhất. Tao

còn nhớ cách đây

khoảng năm tháng , phó

giám đốc Tân Nam Hoa

có đến khu nhà hàng của

chúng ta ăn uống, sau đó

còn nghỉ trọ lại một đêm

ở khách sạn.

-Suy đoán của mày là ...

-Hắn ta đã để ý từ món

ăn, cách phục vụ, bài trí

của chúng ta, cả hệ

thống phòng ốc khách

sạn. Khi về, hắn sang lọc

lại, bổ sung thêm cho nó

hoàn chỉnh hơn sau đó

mới đưa vào sử dụng.

Mộ Nam cau mày :

-Hắn có thể làm như thế

được ư ?

-Tại sao không ? Thương

trường chẳng những

hơn nhau ở cái đầu, mà

con hơn nhau ở thủ

đoạn , sự tinh vi học hỏi.

-Hắn ta copy thì có.

-Không thể nói như thế.

Trí Nguyên có vẻ suy

nghĩ :

-Chúng ta không nên suy

đoán lung tung , cũng

không thể nói Tân Nam

Hoa đến cho chúng ta là

để dò la thám thính.

Chúng ta là những người

có chỗ đứng trong xã

hội, chỉ một câu phát

ngôn bừa bãi thôi cũng

có thể ảnh hưởng cả sự

nghiệp của chúng ta.

-Nhưng ...

-Tụi bay đừng quá nóng

nảy , không khéo họ

thưa chúng ta về tội vu

khống. Bao nhiêu người

đến nhà hàng khách sạn

chúng ta ăn uống, rồi

bao nhiêu cái giống như

vậy chẳng lẽ nghi ngờ

hết sao ? Hay vận dụng

cái đầu này và sử nhanh

lẹ đi. Điều tra cho kỹ rồi

giải quyết không muộn.

Cái quan trọng là vì sao

họ đông khách hơn

chúng ta ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro