Tờ hứa hôn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơn Khương đeo cánh tay ông

Dũng:

- Bác ơi ! Hay là nhận cháu làm

con nuôi đi nghe.

- Đâu có được. Là dâu cũng như

là con bác rồi.

- Khác chứ. Dâu chỉ phục vụ , còn

con thì được nhõng nhẽo. Cháu

xem phim nhiều rồi , làm dâu

cực lắm.

Ông Nguyên lắc đầu :

- Sơn Khương ơi là Sơn

Khương ! Con có biết về làm dâu

nhà họ Lâm là phước ba đời của

con không ? Đừng ở đó mà ăn

nói lung tung nữa.

- Ba chỉ giỏi la con.

Ông Dũng chen vào :

- Với ai thì bác không biết ,

nhưng làm dâu nhà bác thì cháu

yên tâm. Không phải cực nhọc

mà sống rất thoải mái như nhà

của mình.

Sơn Khương vỗ tay :

-Ôi ! Thế thì còn gì bằng. Hôm

nào bác cho cháu đến tham

quan nhà bác nghe.

- Được thôi.

- Bác hãy cho cháu thử xem anh

Nguyên có biết cháu là ai không

đã.

Hai ông già nhìn nhau mỉm cười.

Sơn Khương quả thật trẻ con ,

nhưng ông Dũng vẫn tin con bé

làm thay đổi được Trí Nguyên

bằng những lời lẽ chân thật của

mình , mà thời gian thì ông

không dám khẳng định , vì ông

biết trong hành trình của Sơn

Khương, con bé sẽ gặp không ít

khó khăn.

Trí Nguyên rất cố chấp và khó

khăn. Với lại , hiện tại anh là một

người đang được chú ý , bảo

anh cưới một con bé như Sơn

Khương dĩ nhiên là không rồi.

Mất mặt chết đi được ... Mà lời

hứa thì không thể coi như

không. Nếu ông không làm áp

lực với Trí Nguyên thì không

được.

Sơn Khương vừa dễ thương

vừa hiểu chuyện , nhất định con

bé sẽ giúp ông. Chuyện này ông

phải gặp riêng con bé rồi.

Trí Nguyên gác ông nghe , anh

đứng lên :

- Con ra ngoài chút nghe ba.

Ông Dũng thoát khỏi dòng suy

nghĩ:

- Lời nói của ba , con vẫn không

nghe ư ?

Trí Nguyên gãi đầu :

- Con có việc cần giải quyết.

Anh nhìn đồng hồ :

- Ba nói bác Nam trưa mới ghé.

Bây giờ chỉ mới tám giờ hơn , ba

bắt con ở nhà chán chết.

Ông Dũng thở nhẹ :

- Con trưởng thành rồi , ba

không cần phải nói nhiều , Con

cũng hiểu. Công việc thì công

việc , bạn bè thì bạn bè , nhưng

nhớ đừng làm ba mất mặt đấy.

- Dạ, con biết rồi.

- Thôi , đi đi. Nhớ phải có mặt ở

nhà đúng giờ để đón bác Nam.

Chỉ chờ có thế , Trí Nguyên chụp

chùm chìa khóa rồi phóng nhanh

ra ngoài.

Ông Dũng nhìn theo con trai.

Liệu có sai lầm không khi mà con

bé Thủy Linh dần chiếm trọn tim

con trai ông ?

Trí Nguyên phóng xe chạy tới

điểm hẹn cới Thủy Linh. Ở bên

cô , anh không còn thấy sự khó

khăn hay ràng buộc gì nửa cả.

Trong cuộc sống của anh sau

này , nhất định Thủy Linh không

thể thiếu. Trí Nguyên mặc kệ sự

không hài lòng của cha, nhưng

anh cũng có quyết định cho

riêng mình. Một ngày nào đó ,

cha anh sẽ chấp nhận thôi ,

chẳng lẽ ông không thừa nhận

cháu của mình ?

Trí Nguyên vạch ra cho mình

một kế hoạch. Nếu cha làm quá ,

anh cũng bằng lòng cưới theo ý

ông , nhưng sau đó anh sẽ dẫn

Thủy Linh đi bỏ lại tất cả. Chỉ cần

hai bàn tay thôi , anh có thể tạo

dựng lại từ đầu.

Trí Nguyên bực tức. Gia đình họ

Vũ kia bao nhiêu năm bặt vô âm

tín , tự nhiên cái xuất hiện làm

cho cuộc sống của anh đảo lộn

và gặp nhiều rắc rối. Hứa hôn gì

chứ ? Chỉ là những chuyện cũ ,

xưa như trái đất. Còn cô gái kia

nữa , ế lắm sao mà đến độ phải

đi coi mắt chồng ?

Gặp Trí Nguyên này thì cô phải

hủy hôn thôi. Hừ! Cứ chờ đấy.

Mãi mê theo dòng suy nghĩ mà

Trí Nguyên không để tâm đến

những chuyện chung quanh,

đấn khi ...

- Rầm.

Người ở một nơi , xe ở một chỗ.

Trí Nguyên chồm dậy dù chân

khá đau.

Cách anh không xa có hai cô gái

ngồi bẹp dưới vệ đường. Một cô

nhăn nhó trông đau đớn lắm.

Ơ kìa! Anh đã tông vào người ta

rồi sao ? Còn số trái cây ở đâu

mà lung tung thế này ?

Không suy nghĩ nữa , Trí

Nguyên dựng chiếc xe lên. Anh

đến bên hai cô gái :

- Hai cô có sao không ?

Cô gái đang nhăn nhó bỗng

quát :

- Còn trăng sao gì nữa ? Ông

chạy xe kiểu gì vậy ?

Trí Nguyên gãi đầu :

- Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.

- Gây ra tai nạn xin lỗi là hết

chuyện sao ?

Co gái rên lên :

- Ui da !Đau quá. Chắc gãy

xương rồi.

Trí Nguyên quýnh quáng ngồi

xuống :

- Để tôi xem.

Cô gái hất tay Trí Nguyên ra :

- Đừng đụng vào tôi.

Cô gái ngồi kế bên nắm tay bạn :

- Nương theo ta đứng dậy thử

xem. Nếu có sự thật thì bắt ông

ta đưa vào bệnh viện ngay.

Cô gái lắc đầu :

- Đau lắm , Nam Như ơi !

Trí Nguyên đề nghị :

- Tôi đỡ cô nghen.

- Không cần.

Cô gái tên Nam Như nói :

- Ông giúp Sơn Khương vào lề

đi.

Rồi mặc cho Sơn Khương phản

đối , Trí Nguyên cũng khom

người bế đại cô vào trong lề.

Vừa đặt cô xuống thì Trí

Nguyên bổng la lên :

- Ui da!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro