Tờ hứa hôn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thì ra Sơn Khương đã cắn vào

bả vai của anh. Xoa xoa chỗ

đau , Trí Nguyên hầm hầm :

- Sao cô dữ dằn thế ?

Sơn Khương hất mặt :

- Đó là một sự trả thù đấy. Ông

tông vào tôi , hiện tại chưa biết

cái chân tôi như thế nào , cắn

như vậy là còn nhẹ cho ông đấy.

- Cô không biết nói lý lẽ sao ?

Cho dù tôi co gây ra tai nạn cho

cô , cô cũng không nên hành

động như vậy.

- Nhưng tôi thích thì sao ?

Trí Nguyên buông gọn:

- Ngang tàng !

Anh bực bội toan quay lưng bỏ

đi thì Sơn Khương hét lên :

- Ông đứng lại ! Nếu ông không

đứng , tôi la lên đó. Bớ người

ta ...

Trí Nguyên nhìn Sơn Khương

bằng con mắt có lửa:

- Cô muốn gì đây ?

- Làm tròn trách nhiệm của một

người có lỗi.

- Được thôi.

Trí Nguyên lấy điện thoại cầm

tay ra bấm số. Sơn Khương hỏi :

- Ông gọi đó đâu ?

- Bệnh viện

- Để làm gì ?

- Nhờ xe đưa cô đến bệnh viện.

Hai từ bệnh viện làm Sơn

Khương nổi da gà. Cô xua tay :

- Không cần đâu.

Trí Nguyên ngạc nhiên :

- Sao vậy ? Thế còn cái chân của

cô ? Không bó bột làm sao mà

lành?

- im ngay đi ! Ông muốn trù ẻo

tôi hả ?

- Ủa ! Không phải cô bị gãy chân

sao ?

Trí Nguyên chợt hiểu :

- À ! Thì ra cô bé muốn ăn vạ.

Sơn Khương hất mặt :

- Ừ , đúng đó thì sao ?

- Không trăng sao gì hết. Nếu cô

bé không có gì thì tôi đi được

rồi chứ ? Nhưng tôi cũng phải

gởi một lời xin lỗi.

- Khoan đã !

Lúc này thì Nam Như mới lên

tiếng :

- Tuy bạn tôi không có gì

nghiêm trọng , nhưng biết đâu

được lúc va chạm , cái chân kia

bị trầy hay sưng tấy lên làm sao

bạn tôi đến trường , rồi tiền

thuốc men kia, ai chịu đây ?

Chưa nói đến mớ trái cây bị dập

nát , làm sao đem biếu người

ta ?

Nhìn giỏ trái cây văng tung tóe,

một số thì bị dập nát , Sơn

Khương mím môi :

- Số trái cây ấy tôi làm quà biếu ,

bây giờ ông tính sao ? Mọi việc

cũng do ông cả thôi. Chạy xe mà

đầu óc bận suy nghỉ Đến người

đẹp. Cũng may là tôi chứ gặp

phải xe tải , không chừng người

nhà hốt xác ông rồi.

Trí Nguyên trừng mắt :

- Tâm hồn độc địa. Cô không

nguyền rủa ngươi khác ,cô

không chịu được hả ?

- Cũng tùy người chứ. Biết phải

trái khác. Người như ông , hiền

hiền để ông ăn hiếp sao ?

Trí Nguyên làu bàu:

- Mới sáng sớm đã gặp xui xẻo.

Lòng bồn chồn , anh nhìn đồng

hồ :

- Mớ trái cây đó bao nhiêu tiền ?

- Hai trăm ngàn.

Trí Nguyên nhảy nhỏm:

- Cái gì ? Cô định cắt cổ tôi à ?

Sơn Khương tỉnh bơ :

- Một ký nho mỹ : sáu lăm ngàn.

Một ký táo trung quốc : hai

mươi lăm ngàn. Hồng mười tám

ngàn ...Đó là tôi chỉ mới tính sơ

mấy loại. Không tin ông cứ vào

gian hàng trái cây mà hỏi đi.

Trí Nguyên liếc ngang. Anh móc

bóp lấy bốn tờ năm mươi ngàn

đưa cho Nam Như:

- Đây này.

- Vẫn chưa đủ. Còn tiền thuốc cái

chân tôi.

Trí Nguyên bắt đầu giận :

- Cô đừng có quá đáng nghe.

- Tôi thấy hợp lý có gì quá đáng

đâu. Tính rẻ cho ông , tiền thuốc

ba trăm ngàn nửa.

- Tôi không mang theo tiền.

- Vậy thì để địa chỉ với số điện

thoại lại.

- Đừng hòng.

Sơn Khương ra lệnh :

- Nam Như ! Mi đến ngã tư đèn

đỏ kia gọi hai anh cảnh sát lại

đây. Ta muốn công bằng.

Nam Như dợm bước đi thì Trí

Nguyên ngăn lại:

- Thôi được.

Trí Nguyên giận cứng người khi

để thua hai con bé này. Nhưng

cũng không the trách ai, lỗi ở

anh mà. Ai biểu chạy xe mà lo

suy nghĩ để đụng phải thứ

thiệt.

Thật ra, Trí Nguyên vì không

phải sợ công an mà bằng lòng

đưa tiền. Chỉ Tại vì...lỡ như có

một tin "Giám đốc công ty địa ốc

An Nguyên chạy xe gây tai nạn

cho hai cô gái trẻ " thì sao nhỉ ?

Trí Nguyên sợ lắm những tay

săn tin.Họ cứ bám vào những

nhân vật nổi tiếng. Thôi thì

đành chịu lép họ đi.

Trí Nguyên mò bóp , nhưng hỡi

ơi ... Đọc cần chỉ còn đúng một

trăm ngàn , vì lúc sáng đi vội vã

đã không mang theo tiền. Giờ

làm sao đây ?

Thấy Trí Nguyên cứ ngây người

ra Nam Như hỏi :

- Sao hả đủ tiền không ? Chúng

tôi không có nhiều thời gian đâu

nghe.

Trí Nguyên lúng túng :

- Thú thật, tôi đã không mang

đủ tiền.

- Ông còn bao nhiêu ?

- Chỉ một trăm ngàn thôi.

Sơn Khương chép miệng :

- Ít qúa ! Ông có thể chấp

không ?

- Tôi ...

- Cò không thì ghi địa chỉ nhà

đây.

Trí Nguyên không muốn năn nỉ

tí nào vì mất mặt đàng ông lắm.

Anh lấy điện thoại cầm tay ra

Sơn Khương sáng mắt :

- Ông đưa cái đó cho tôi.

Trí Nguyên ngập ngừng:

- Nhưng ...

- Không nhưng nhị gì hết. Ông

không có tiền thì tôi đành giữ

vật.Bao giờ đủ tiền thì gọi điện

chuộc lại, tôi không tính tiền lời

đâu.

Sơn Khương xòe tay:

- Nhanh lên đi !

Trí Nguyên mím môi đặt điện

thoại cầm tay vào tay Sơn

Khương rồi anh quay người bỏ

đi nhanh.Anh không đủ can đảm

nhìn nụ cười chiến thắng ấy

đâu.

Hừ! Trí Nguyên rồ máy xe cho

thấy anh đang rất giận. Sơn

Khương nhún vai :

- Đừng tưởng mình thừa bản

lỉnh.

Nam Như ái ngại:

- Làm như vậy có quá đáng lắm

không ?

- Không quá đáng chút nào. Đó

chỉ là cái giá mà ông ta phải trả

cho sự không biết điều của

mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro