Tờ hứa hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơn Khương khoát tay:

- Đừng bận tâm đến ông ta nữa.

Chúng ta về thôi.Mi có nhớ hôm

nay ta phải đi viếng thăm một

người không ?

- Ba chồng sắp cưới của mi chứ

gì ?

Đột nhiên , Sơn Khương trầm

tư :

- Tuân theo sự sắp đặt, đúng

hay sai đây ?

- Ba mi đã chọn thì chắc chắn

người chồng của mi không tệ

đâu.

- Nhưng ta bỗng tiếc nuối một

điều gì đó. Cuộc hôn nhân mà

người trong cuộc chưa từng

yêu.

- Thôi , mi đã chấp nhận thì

đừng đặt cho mình câu hỏi

nữa.Hy vọng người chồng của

mi đừng giống như gã đàn ông

vừa rồi.

Sơn Khương chấp tay :

- Chúa ơi! Lúc đó chết sướng

hơn ..

Sơn Khương nắm tay bạn để

đứng dậy, nhưng cô đã quỳ

xuống kèm theo la tiếng rên

- Ui da!

Nam Như xem xét:

- Không xong rồi mi đã bị bông

gân.

- Vậy bây giờ làm sao ?

- Về nhà bỏ thuốc chứ sao. Để ta

gọi xích lô.

Nương theo tay bạn, Sơn

Khương nhăn nhó, Nam Như thì

chép miệng :

- Năm trăm ngàn không quá

đáng tí nào.

- Ôi! Phải ngồi nhà , đúng là một

cực hình.

- Chịu thôi.

Có tín hiệu của điện thoại , Sơn

Khương ngơ ngác :

- Cái gì vậy?

- Tiếng reo của điện thoại mà

người đàn ông lúc nãy đưa cho

mi đó.

- Vậy ư ?

Sơn Khương mở máy , áp vào

tai. Cô chưa kịp "Alô" thì đã nghe

sự giận dữ của một cô gái:

- Trí Nguyên! Anh làm cái quái gì

vậy ? Sao giờ này chưa thấy anh

tới ?

- ...

- Anh không trả lời , anh tưởng

anh ngon sao ? Thủy Linh này có

khối người bu quanh đây.

À! thì ra cô Thủy Linh gì đó là

người yêu của gã Trí Nguyên lúc

nãy. Phen này tôi cho ông điêu

đứng luôn. Sơn Khương rụt rè:

- Chị Ơi ! Chị muốn gặp anh

Nguyên hở ?

Hình như cô gái hơi sựng

người :

- Cô là ai ?

- Dạ , em tên Sơn Khương.

"Cụp".

Tiếng máy nghe khô khóc, chắc

chắn Thủy Linh đang rất giận.

Sơn Khương tủm tỉm cười :

- Đang đợi ông nghe, Trí

Nguyên.

Vừa bước vào phòng khách, ông

Nam đã lên tiếng :

- Sơn Khương ! Con xem ai đến

thăm con nè ?

Đang nằm xem báo ở ghế sa

long, Sơn Khương phải bật

dậy.Nhìn người đối diện, cô tròn

mắt reo lên.

- A , bác Dũng !

Ông Dũng ngồi xuống quan

tâm :

- Nghe ba cháu nói cháu đang bị

đau ở chân à ?

Nhớ tới vụ đụng xe hôm qua,

Sơn Khương vẫn còn tức tối vì

cái chân đau này mà cô chẳng đi

đâu được.Ở nhà thì buồng

không thể tả.

Sơn Khương xụ mặt :

- Nếu không vì gã đàn ông chết

tiệt kia thì hôm qua cháu đã

sang thăm bác rồi.

Cô bẻ bẻ những ngón tay :

- Xin lỗi bác, hôm qua cháu đã

thất hứa.

Ông Dũng dễ dãi..

- Không gì đâu.Đó cũng là

chuyện ngoài ý muốn mà. Bác

cháu ta vẫn còn nhiều cơ hội để

gặp nhau. Lúc này bác rảnh, bác

sẵn sàng đón cháu lúc nào.

Sơn Khương vò tay :

- Ôi! Thế thì hãy biết qua. Cháu

sẽ đăng ký dài dài.Lúc này, bác

đừng cho cháu phiền nghe.

- Không có đâu.

- Thú thật , cháu rất mê khu

vườn nhà bác đấy. Chỉ nghe ba

cháu kể thôi thì cháu đã thấy

tiếc vì mình đã bỏ lỡ cơ hội.

Ông Dũng vuốt tóc cô bé :

- Cơ hội của cháu còn rất nhiều,

và cháu cùng sẽ là chủ nhân của

nó chứng không ai khác đâu.

- Thật hả bác ?

- Ừm ..

Sơn Khương yếu xìu :

- Ai biết đâu được ngày mai, và

có những việc đâu phải muốn là

được. Bác ơi !Cháu nghĩ việc

hôn nhân của cháu và anh

Nguyên, hai bên gia đình nên

suy nghĩ lại và có quyết định

đúng hơn để khỏi phải nuối tiếc

hay ân hận điều gì.

- Việc này bác có bàn với ba

cháu. Khi nào cái chân cháu hết

đau, bác sẽ nói chuyện với chau

sau.Bác có một việc muốn nhờ

cháu giúp đỡ , nó chỉ nằm ở

trong khả năng của cháu.

Sơn Khương nhoẻn miệng cười :

- Ba cháu bảo cháu hay lo

chuyện bao đồng. Mà thật vậy,

tính cháu là lại thích xen vào

chuyện chướng tai, gai mắt.Nếu

giúp bác để bác không còn phải

lo lắng hay nặng nề thì cháu rất

sẵn sàng.

- Vậy bác cám ơn cháu trước.

Ông Nam đằng hăng để cho biết

con có ông bên canh. Sơn

Khương nũng niụ:

- Con không quên ba đâu, nhưng

mà đừng ganh với bác Dũng

nghe. Không hiểu sao ngoài ba

ra, bác Dũng là người con rất

thích nói chuyện.

- Hay thích nhõng nhẽo ?

Ông Nam quay sang bạn:

- Chọn con bé này làm dâu dòng

họ Lâm, tôi nghĩ anh nên suy

nghĩ lại.Tôi đã quá sợ rồi đấy.

Sơn Khương hét lên:

- Ba ! Tại sao ba lại nói xấu con ?

Ông Nam đùa dai :

- Chuyện đụng xe hôm qua, biết

đâu đi đường nghịch ngợm té

bông gân chân rồi đổ thừa cho

người ta tông vào mình.Ai thì ba

tin, chứ con thì không tin tí nào

cả.

Sơn Khương ức lắm, cô chỉ biết

nắm tay ông Dũng :

- Bác có tin là cháu nói dối việc

đụng xe không ?

Ông Dũng lắc đầu :

- Không.

- Vậy là được rồi, chỉ cần bác

không tin là đủ.

Sơn Khương bỗng đứng dậy :

- Để cháu vào nói với Vú Hà, làm

nước cho bác.

Ông Dũng ngăn lại :

- Chân cháu đang đau, không

nên đi lại quá nhiền, không sẽ

sưng to lên đấy.

- Nhưng ...

- Hãy để bác tự nhiên nhé.

Sơn Khương áy náy:

- Bác đừng buồn vì cháu không

chu đáo nghe.

Co nhìn xuống chân mình lẩm

bẩm:

- Cái gã Trí Nguyên chết tiệt này

báo hại mình không đi đâu

được. Còn Nam Như nữa , ngày

hôm nay cũng biến mất luôn.

Điện thoại reo, Sơn Khương ngồi

gần đó, cô chụp lấy ống nghe :

- Alô ...

- ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro