Tờ hứa hôn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơn Khương buồn hiu trao ống

nghe cho ông Nam :

- Của ba.

Ông Nam lịch sự :

- Tôi xin phép.

- Anh cứ tự nhiên.

Quan sát khuôn mặt của Sơn

Khương ông Dũng hỏi :

- Cháu buồn à ?

Cô bé lắc đầu :

- Không, cháu thấy mình đang

cô đơn đấy chứ.

Ông Dùng ngạc nhiên :

- Cô đơn ư ?

- Bác ngạc nhiên lắm, phải

không ?Nhưng thực sự là thế.

Không phải một mình mới thấy

cô đơn, dù cháu đang vui đùa

cùng bạn, những phút chốc nào

đó cháu bỗng nhiên lòng cháu

cô đơn chi lạ.Và những lúc đó,

cháu trong mình lẻ loi.

Ông Dũng nhíu mày :

- Cảm giác ấy, cháu có từ khi

nào ?

- Một vài tháng trở lại đây thôi.

- Thế cháu có thường bị áp lực

gì không ?

Sơn Khương lắc đầu :

- Cháu hay suy nghĩ về hôn

nhân của cháu và cũng hay tự

hỏi: đồng ý như thế nào mà

không đồng ý như thế nào

nữa ?

Cô bé nhìn xa xôi :

- Khi cháu lớn lên, cháu đã được

biết cháu không còn là con

người được tự do.

Tuân theo sự sắp đặt của cha,

cháu tự dặn lòng mình không

nên để ý vui cười với một

người con trai nào khác ...Thế

nhưng ..

Ông Dũng hồi hộp:

- Sao hả ?

- Cháu lướt qua những người

đàn ông si tình một cách vô tình

và tàn nhẫn, nhưng trong lòng

cháu lại không khoái băn khoăn

về người chồng hứa hôn của

mình. Anh ta như thế nào ? Có

hòa nhã,dễ thương và cùng

đồng ý chấp nhận cuộc hôn

nhân như cháu ?Hay anh ta khó

chịu lạnh lùng ? Nếu anh ta phản

đối cuộc hôn nhân thì cháu phải

làm sao đây ? Bác ơi ! Cháu đang

rất buồn khi nghĩ đến anh ta sẽ

lạnh lùng nhìn cháu bằng đôi

mắt khinh khi, tàn nhẫn.

Ông Dũng đặt tay lên vai cô bé :

- Cháu đừng suy nghĩ nhiều mà

tự làm mình căng thẳng.Tuy

rằng cuộc hôn nhân này, nó sẽ

không dễ dàng như ý muốn của

bác và ba cháu, nhưng bác tin

nó cũng sẽ tốt đẹp.

- Nghĩa là anh Nguyên phản

đối ?

- Không hẳn là vậy. Con người

thường có những đam mê nhất

thời. Trí Nguyên cũng có trong

đó. Hãy tin tưởng bác, tất cả rồi

sẽ không là trở ngại.

Ông Dũng mỉm cười :

- Đừng buồn nữa nha. Đời chẳng

có gì đáng để chúng ta buồn

cả,trừ khi bản thân chúng ta làm

chúng ta buồn. Sơn Khương! Bác

thích cháu cười hơn.Cháu không

nên để buồn vấn vương trên

khuôn mặt đẹp.

- Cháu sẽ nghe lời bác, cháu

không suy nghĩ và để nỗi buồn

xâm chiếm cháu nữa.Vì như anh

Nguyên không thương cháu thì

cháu còn có bác mà.

- Tốt.

Sơn Khương quay sang ông

Nam đã lắng nghe tự bao giờ :

- Ba và bác Dũng phải ủng hộ

con đấy.

- Mà ủng hộ về chuyện gì mới

được ?

- Con không làm việc gì sai, chỉ

cần hai người luôn ủng hộ con

về mặt tinh thần thì con tin sẽ

có một kết quả như ý muốn.

Ông Nam ngơ ngác, cũng tỏ ông

không hiểu gì, nhưng ông Dũng

thì hiểu đấy.Sơn Khương thông

minh, cô bé làm việc gì luôn có

chủ đích.Với cá tính của cô bé ,

ông tin Trí Nguyên nhà ông sẽ bị

đánh bại.

Sơn Khương nghiêm mặt:

- Cuộc hôn nhân giữa con và anh

Nguyên, con linh cảm có điều gì

đó không thuận lợi. Nhưng con

xin ba và bác Dũng đừng quá lo

lắng.Ngay từ đầu khi nghe ,

không những Trí Nguyên mà cả

con cũng bất mãn về cnhững

vấn đề cổ hủ xa xưa. Nó thật sự

hong hợp với thế kỷ hai mươi

mốt này. Nhiều đêm suy nghĩ,

con có một đề nghị như thế này.

Cuộc hôn nhân kia đùng nhắc

đến nữa, nếu ba và bác muốn

con và anh Nguyên bên nhau thì

hãy để chúng con tự tìm hiểu

nhau và đến với nhau bằng tình

yêu chân thật , không có sự

gượng ép hay uỷ quyền nào.

Ông Dũng tham gia theo:

- Bằng cách nào ?

- Ba và bác hãy giúp đỡ để

chúng con gặp gỡ nhau.

- Rồi sau đó ?

Sơn Khương mỉm cười bí mật:

- Là chuyện của chúng con.

Ông Nam băn khoăn:

- Tham gia vào cuộc chơi , con

cũng biết thành công và thất

bại luôn đi liền nhau.

Con đã suy nghĩ kỹ chưa?

- Con biết và con sẽ chấp nhận

tất cả. Hạnh phúc là phần

thưởng của con. Còn không , con

chẳng trách ai đâu.

- Nhưng ...

- Ba đừng làm con chùn lòng

chứ ?

- Ba vẫn lo sợ Sơn Khương ạ. Con

là thân nữ nhi.

- Thì đã sao. Trí Nguyên cũng là

chồng chưa cưới của con mà.

Sơn Khương nghiêng đầu :

- Ba lo lắng Trí Nguyên sẽ ăn thịt

con ha? Vậy là ba coi thường

con gái ba quá rồi.

Ông Nam nhìn bạn :

- Anh nghĩ sao?

- Chúng ta nên tôn trọng quyết

định của Sơn Khương thì hơn.

- Vậy ...Thôi đươc. Nhưng Trí

Nguyên có ăn hiếp con thì con

nói ba nghe.

- Vâng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro