Tờ hứa hôn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy vẫn biết Trí Nguyên là con

rể trong tương lai của mình ,

nhưng ông Nam không khỏi lo

lắng.

Là giám đốc một công ty có tầm

cỡ , Trí Nguyên là sự ngưỡng

mộ của nhiều người , trong đó

có phái nữ lại rất đông.

Ông mến tài cuả Trí Nguyên,

nhưng ông không hài lòng cho

lắm về sự lăng nhăng của anh.

Người đàn ông đẹp trai , giàu

có , tài giỏi như Trí Nguyên, đó

là , mẫu người đàn ông lý tưởng

của thời đại ngày nay. Ông cũng

không bất ngờ cho lắm khi Trí

Nguyên có đến hai, ba cô bồ.

Vấn đề ông chú ý là cô gái mang

cái tên Thủy Linh mà ông đã vô

tình biết. Nghe đâu Trí Nguyên

sống với cô gái này như vợ

chồng. Thế ông bạn già có biết

không nhỉ ?

Thủy Linh là một cô gái đẹp , sức

thu hút đàn ông thật là đáng sợ.

Trí Nguyên lao vào ở cô ta sẽ

không có ngày dứt ra, bởi vì cô

ta biết cách níu kéo.

Sơn Khương tham gia trò chơi

tình cảm này, ông sợ con bé sẽ

đau khổ vì Trí Nguyên.

Tâm hồn Sơn Khương còn trong

sáng chưa một lần vẩn đục, còn

trái tim kia lại chưa lần có vết

tích.

Thực hiện lời hứa năm xưa của

vị cha già , ông rất yên lòng khi

giao Sơn Khương cho Trí

Nguyên nếu Trí Nguyên là người

đàn ông còn nguyên vẹn.

Giờ ông biết phải làm sao đây ?

Ông không còn sự chọn lựa nữa

rùi. Thôi thì tương lai hạnh phúc

của Sơn Khương đã được định,

ông chỉ biết cầu chúc cho con bé

tránh được khỏi đau khổ trong

tình yêu mà tìm đến hạnh phúc

của mình.

Sơn Khương là một cô gái cứng

rắn không yếu hèn , ông tin con

bé cũng sẽ cứng rắn trong mọi

tình cảm.

Sơn Khương lắc nhẹ cánh tay

cha:

- Ba ơi! Ba vẫn không tin con

sao ?

- Tin chứ.

- Vậy ba đừng than thở Và

đừng suy nghĩ nữa. Hãy để chất

xám kia còn dùng vào trong

công việc của ba.

Ông Nam vuốt tóc con gái:

- Ba chúc con thành công nhé.

- Nhất định là vậy.

Có tiếng reo của điện thoại,

nhưng không phải điện thoại

của ba. Ông Nam lấy cái điện

thoại nhỏ trong túi áo của mình

ra.

Không phải.

Sơn Khương cầm cái điện thoại

nhỏ đang nằm ở góc ghế xa

lông.

- Của con nè.

Ông Nam ngơ ngác:

- Con mua điện thoại lúc nào

vậy ?

- Điện thoại này không phải của

con mà là vật cầm của một

người đàn ông đang thiếu nợ

con.

- Thiếu nợ ?

Cả ông Dũng và ông Nam đồng

kêu lên Sơn Khương thản nhiên :

- Ba và bác đừng lạ lẫm như vậy.

Chuyện tông xe hôm qua ấy.Ông

ta không có đủ tiền đền mớ trái

cây và thuốc men cho cái chân

đau của con , nên bắt buộc con

phải giữ lại cái điện thoại cầm

tay của ông ta. Bao giờ đủ tiền

thì gọi điện cho con để mà

chuộc lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro