Tờ hứa hôn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh hai!

Mộ Nam giả vờ đi luôn , nhưng

Nam Như nào có buông tha. Cô

phóng theo giật tay anh trai lại:

- Anh hai!

Mộ Nam dừng chân:

- Gì vậy ?

- Em muốn hỏi anh một vài

chuyện.

- Anh đang nghe.

- Chuyện của em không phải là

đơn giản như câu chào hỏi. Anh

có thể đến đây ngồi giùm em

không?

Mộ Nam nhìn đồng hồ :

- Thế thì khi khác đi , anh có hẹn

rồi.

- Không được. Em đã chờ anh

gần một tuần rồi, không thể chờ

thêm được nữa.

- Quan trọng lắm ư ?

- Có thể nó liên quan đến cuộc

đời của một con người.

- Vậy ...

Mộ Nam suy nghĩ:

- Quả thật anh không có thời

gian nhưng ...

Anh quyết định:

- Thôi được , anh sẽ ngồi nghe

em trình bày chuyện của em.

- Cám ơn anh.

- Còn cái hẹn của anh thì sao

đây ?

- Chắc họ không làm khó anh

đâu.

Mộ Nam ôm vai em gái trở lại xa

lông.

- Nào! Em nói đi.

Nam Như không vòng vo ,

không rào đón bởi tính cô là

thế. Lâu rồi , không biết từ khi

nào cô đã nhiễm cá tính ấy của

Sơn Khương.

Nhìn thẳng anh trai, Nam Như

vào thẳng vấn đề:

- Anh có người bạn nào tên Trí

Nguyên không?

Mộ Nam mở to mắt:

- Trí Nguyên ? Em biết cậu ấy à?

Nam Như không trả lời mà nhắc

nhở :

- Anh trả lời câu hỏi của em đi.

Mộ Nam đằng hắng:

- Bạn thì anh có rất nhiều đến

nỗi không đếm xuể nhưng cái

tên Trí Nguyên thì vô cùng ấn

tượng vì hắn vừa là người bạn

thân , vừa là giám đốc của anh.

Nam Như trợn tròn mắt:

- Có lộn không đây ?

- Há! Em mới lạ thì đúng hơn. Khi

không kêu réo hỏi tên Trí

Nguyên rồi bây giờ thì lạ lẫm.

- Nếu đúng gã Trí Nguyên là bạn

của anh thì thú vị thật đấy. Anh

biết Sơn Khương, bạn em chứ ?

- Biết nhưng Sơn Khương có liên

quan gì đến Trí Nguyên?

- Nói rõ "oan gia" thì đúng

hơn.Gã Trí Nguyên lái xe tông

vào Sơn Khương làm hư một số

đồ đạc và làm nó bị bồng gân

chân. Sơn Khương bắt đền, xui

sao hôm đó Trí Nguyên không

có mang theo đủ tiền mà còn

nói ngang nên buộc lòng Sơn

Khương giữ lấy điện thoại di

động của Trí Nguyên. Mấy hôm

trước,Sơn Khương có gọi sang

nói, trong tổng số điện thoại mà

nhỏ ấy tra được trong đó có số

của anh nên nhỏ ấy thắc mắc. Và

để rõ ràng nên mới hỏi anh. Nếu

như anh xác nhận là đúng thì

em cũng không hề thấy áy náy

về hành động của Sơn Khương

đâu ..

Mộ Nam gục gặc :

- Chuyện này thì anh có nghe Trí

Nguyên nói. Cậu ta than đã gặp

phải dân thứ thiệt.

- Bạn anh cũng đâu có vừa.

Mắng bọn em không hết lời, còn

chửi Sơn Khương ác độc ,

nhưng rất tiếc lức ấy bọn em

không nhận ra thân phận của Trí

Nguyên, nếu không ông ta sẽ

chẳng nói được lời nào.

- Anh biết em gái của anh giỏi

rồi.

- Đương nhiên.

Mộ Nam cốc lên đầu Nam Như:

- Anh không khen cũng không

khuyến khích ủnh hộ đâu nghe.

Con gái dữ dằn nghịch ngợm,

bướng bỉnh không hay cho lắm

đâu.

Nam Như bướng :

- Dữ dằn, nghịch ngợm cũng tùy

thuộc người. Ví như Trí

Nguyên , anh chàng giám đốc

của anh vậy.Hiền hiền với ông ta

thì rất dễ bị ăn hiếp.

- Tụi em làm cho Trí Nguyên

phát sợ thì đúng hơn.

-Ông ta đã nói với anh như vậy

à ?Sao giỏi lý lẽ thế ?

- Trí Nguyên không có nói,

nhưng khi nghe toàn bộ sự việc

thì anh có thể đoán ra.

Nam Như bĩu môi:

- Anh đừng biện hộ cho ông ta.

Đàn ông dễ gây sự, em thấy khó

có cảm tình. Có lỗi không muốn

nhận lỗi mà còn muốn chạy tội.

Cũng may Sơn Khương bị trật

chân , chứ không bị gãy...

Mộ Nam nghi ngờ:

- Trí Nguyên tệ như em nói sao?

Chứ như anh biết , bạn anh là

người đàn ông rất có trách

nhiệm. Trí Nguyên chưa bao giờ

để bọn anh buồn hay giận.

- Gần nhau quá thì đâu bao giờ

thấy cái lỗi , cái sai của người

đó. Với lại, anh chưa đụng trận,

đụng trận đi rồi sẽ biết. Em gái

anh không bao giờ nói thêm.

Mộ Nam cười :

- Anh sẽ không tin ở một phía

nào, vì như thế dễ mất lòng

nhau.

- Em không ép anh, nhưng rồi

anh sẽ thấy.

Mộ Nam định hỏi gì thêm, nhưng

chợt chuông điện thoại reo làm

anh phải đứng lại :

- Không phải điện thoại của anh

đâu. Chắc cô bạn của em gọi đến

để hỏi kết quả.

đấy.

Nam Như lườm anh trai :

- Anh chưa hề hay đến thế đâu.

Cô nhắc ống nghe :

- Alô.

Đầu dây bên kia là tiếng của Sơn

Khương :

- Sao, thế nào rồi ?

Nam Như nhìn anh trai rồi ngắn

gọn :

- OK.

- Nghĩa là sao ?

- Ta nghĩ mi thông minh mà.

Như sợ anh trai phát hiện , Nam

Như kết thúc :

- Thôi nhé. Ta sẽ qua ngay.

Gác ống nghe, bắt gặp nụ cười

như chế giễu của Mộ Nam, Nam

Như đột nhiên nổi sùng :

- Cười cái gì ?

Quê quá, Nam Như đi tuốt lên

lầu. Cô vừa khuất bóng ở cầu

thang thì chuông cổng reo.

Mộ Nam có muốn ngồi cũng

không được, vì một khi Nam

Như đã giận rồi thì đừng hòng ...

Tiếng chuông reo dồn dập, Mộ

Nam không thể suy nghĩ gì

thêm. Anh đứng dậy , miệng

không ngớt làu bàu :

- Ai mà gọi cổng kỳ cục vậy ?

Cánh cổng sắt được mở ra , Mộ

Nam chưa kịp nhận ra ai thì từ

ngoài, chiếc xe máy đã vọt vào

bên trong một cách thật nhanh.

Tiếp theo đó là một câu hỏi đầy

xốc xược :

- Ê! Mày hẹn tao, tại sao để cho

tao chờ dài cổ, còn mày vẫn ung

dung ở nhà hả , nghĩ là sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro