Tờ hứa hôn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Nam khép cổng:

- Mày đến đâu cũng mang theo

cơn lốc lớn.

- Hừ! Đừng đánh trống lãng, giải

thích đi !

- Mày muốn biết lý do vì sao giờ

này tao ở nhà, phải không Trí

Nguyên ?

- Ừ.

Chàng trai ấy đúng là Trí

Nguyên.Anh ta đã chân chống

xã, khoanh tay nhìn bạn. Mộ

Nam ôn hòa :

- Vào nhà đi đã.

- Hừ!

Trí Nguyên hậm hực bước đi.

Anh đang giận thật bởi chưa ai

để cho anh phải leo cây hết gần

một tiếng đồng hồ mà không hề

có một tiếng gọi báo tin.

Hai người vừa ngồi xuống ghế

xa long thì Mộ Nam phán ngay :

- Tính cách của mày hôm nay

không giống như mọi khi. Chỉ lỡ

một cuộc hẹn thôi, đâu cần mày

nóng giận như vậy.

Anh hạ giọng:

- Có phải đã xảy ra vấn đề gì

không?

Trí Nguyên chối phăng:

- Không có.

Mộ Nam nhìn vào mặt bạn:

- Tao hơi nghi ngờ đấy, Trí

Nguyên. Thằng bạn tao, nó rộng

lượng lắm mà.

Trí Nguyên ngã ra xa lông , đôi

mắt anh lim dim nhìn lên trần

nhà. Anh cau gắt, bực bội không

phải là không có nguyên nhân.

Gần một tuần nay Thủy Linh

giận anh không tiếp anh làm cho

anh phải buồn chán và mang

nhiều tâm sự mà ai nào có biết.

Càng nghĩ đến càng giận con bé

Sơn Khương. Xe ai không va vào

lại va vào xe anh cho có chuyện.

Việc bồi thường anh không tính

toán, nhưng xui lại là điện thoại

cầm tay của anh bị con bé giữ,

cũng đúng lúc Thủy Linh gọi đến

tìm.

Đúng là tình ngay lý gian. Và bây

giờ anh có giải thích cũng vô

dụng. Không biết hôm ấy Sơn

Khương đã nói gì mà Thủy Linh

đã vô cũng giận dữ, và lần gặp

này chắc không đơn giản rồi.

Cả tuần nay cô hoàn toàn cắt

đứt liên lạc với anh , làm cho anh

không thể nào tập trung được.

Ăn không ngon , ngủ không yên.

Đã thế, ở nhà "ông già" lại còn

nhãi thêm một điệp khúc về cô

vợ hứa hôn.

Úi da! Trí Nguyên muốn điên lên

được , nhưng anh không thể trở

thành một đứa con nghịch tử.

Trong thời gian không liên lạc

với Thủy Linh này đột nhiên anh

rất sợ ...Sợ ba bắt anh đi xem

mắt cô vợ chưa cưới. Ôi! Như

thế anh còn con đường nào lựa

chọn khác?

Trí Nguyên vỗ lên trán mình.

Anh phải làm sao đây? Tuy Thủy

Linh giận , nhưng anh không thể

rời bỏ cô, nhưng anh cũng hơi

chùn lòng trước sự phẫn nộ của

ba.

Thương con thì rất thương ,

nhưng ba anh sẽ không bao giờ

lấy chuyện quyết định của mình.

Anh đã từng thử, nhưng vô

dụng.

Hình như trong đôi mắt của ba

anh thì Sơn Khương là một cô

gái hoàn hảo nhất và không có

cô gái nào có thể so sánh.

Ngày tháng bình lặng trôi qua ,

anh cứ tưởng cuộc đời như thế

là hạnh phúc , nhung nào ngờ

Sơn Khương xuất hiện thì đảo

lộn tất cả. Anh muốn nguyền rủa

Sơn Khương, Sơn Khương...

Cái tên ấy bỗng làm cho anh gợi

nhớ. Sơn Khương, cô gái đã gây

cho anh bao rắc rối cũng trùng

tên với cô vợ hứa hôn gì đó của

anh.

Chúa ơi! Nếu hai người là một

thì sao nhỉ ?Trí Nguyên không

dám tưởng tượng đâu.

- Em đến nhà bạn đây.

Tiếng nói trong trẻo của cô gái

làm Trí Nguyên thoát khỏi dòng

suy nghĩ. Anh mơ?

mắt anh, cũng vừa lúc cô gái

lướt qua anh.

Mộ Nam gọi:

- Nam Như! Lại đây anh giới

thiệu bạn anh nè , để mai mốt

trách móc không biết ai.

Cô gái quay lại làm Trí Nguyên

sựng người. Thì ra em gái Mộ

Nam là cô gái đi chung với Sơn

Khương hôm ấy. Đúng là oan gia

ngõ hẹp.

Mộ Nam nắm tay em gái:

- Trí Nguyên! Bạn thân của anh ,

cũng là người đàn ông mà em

vừa hỏi đến.

- Chào ông.

Nam Như gật đầu chào khách

mà khuôn mặt lạnh lùng không

mấy thiện cảm cho lắm.

Không để ý đến bầu không khí

ấy, Mộ Nam quay sang bạn:

-Nam Như, em gái tao.

Trí Nguyên lịch sự:

- Chào cô bé. Hân hạnh được làm

quen.

Nam Như mím môi:

- Không dám. Tôi nghĩ tôi không

có cái hân hạnh đó đâu..

Trí Nguyên xởi lởi:

- Cô bé định đi đâu à ?

- Tôi đến chỗ Sơn Khương. Ông

có nhắn gởi gì không?

- Cho tôi gởi lời thăm cô ấy, chúc

cô ấy mau lành bệnh.

- Thay mặt Sơn Khương, tôi cảm

ơn ông. Thế ống không có ý

định lấy lại điện thoại nữa à ?

Trí Nguyên gãi đầu, anh không

ngờ cô bé nói chuyện ấy trong

lúc này. Còn đang lúng túng

chưa biết phải làm sao thì Nam

Như lại tiếp lời:

- Ông không nhắn , tôi cũng sẽ

nói. Yên tâm đi. Chân Sơn

Khương chưa hết đau thì chính

tôi mang điện thoại trả cho ông.

Chúng tôi không cần ông phải

bồi thường cho chúng tôi nữa.

Mấy hôm nay như thế cũng đã

quá đủ rồi, xin phép.

Nam Như đi ra ngoài , Mộ Nam

nhìn theo:

- Cái con bé này...

Anh hất mặt:

- Mày hiểu gì chưa ?

Trí Nguyên chợt quạu:

- Mày vui lắm khi em gái mày kể

tao chứ gì.

- Ồ! Tao là người ngoài cuộc

trong câu chuyện của mày. Ai

biểu mày đắc tội với mỹ nhân

chi.

- Sợ tao xui nên mới gặp phải

em mày và cô nàng Sơn

Khương. Cả tuần nay tao luôn

phiền phức và khổ sở.

- Liên quan đến Nam Như và Sơn

Khương ư ?

- Chỉ là một phần. Ba tao không

hề bỏ qua chuyện hứa hôn năm

xưa, cho thấy ông rất cương

quyết. Còn Thủy Linh...

Trí Nguyên bỏ lửng câu nói làm

Mộ Nam nôn nóng:

- Thủy Linh sao? Cô ấy đã gặp

chuyện gì ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro