Tờ hứa hôn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt Nam Như bâng quơ,

bỗng dưng lại có một cặp nam

nữ tay trong tay rất tình tứ. Cô

bất ngờ lắc mạnh vại ban:

- Mày nhìn kìa!

Sơn Khương có vẻ đau, cô nhăn

nhó:

- Mày không thể nào nhẹ nhàng

với tao được sao Nam Như? Lúc

nào cũng mạnh bạo, sau này

chàng trai nào chịu nổi mày

đây?

Không đễ ý đến câu nói móc

họng của bạn , Nam Như chỉ:

- Lâm Trí Nguyên kìa.

Sơn Khương giật mình:

- Linh dữ vậy sao? Mới nhắc đã

có mặt rồi. Ông ta đâu?

- Đang ở chỗ không cách xa

chúng ta mấy.

Nhìn theo tay chỉ của bạn , Sơn

Khương cau mày khi nhận ra Trí

Nguyên đang rất tình tứ cùng

người tình.

Sơn Khương lẩm bẩm:

- Có phải cô nàng mà mình đã

từng nói chuyện qua điện thoại

không? Nếu vậy , hôm nay hai

người không may rồi.

Sơn Khương đứng dậy, tiến đến

chỗ đôi tình nhân. Chưa biết bạn

định làm gì nhưng Nam Như

cũng hơi hoảng , cô chạy theo.

- Mày làm gì hở?

Sơn Khương nhếch môi:

- Mày muốn biết ư ? Hãy chờ đợi

đi.

- Không được Sơn Khương! Mày

không nên đụng mặt với họ.

Sơn Khương trấn an:

- Chỉ là những câu chào hỏi lịch

sứ của người đã từng quen biết

nhau thôi, mày đừng lo lắng.

- Nhưng...

- Đừng cản tao nữa. Đây là cơ

hội tốt nhất để tao tiếp xúc với

Trí Nguyên.

Sơn Khương bước đi một cách

tự tin. Thoáng chốc, cô đã đứng

trước mặt đôi tình

nhân.

Nở nụ cười dễ thương nhất, Sơn

Khương chào hỏi như thân

thiện từ lúc nào :

- Anh Nguyên ! Rất vui khi gặp

anh ở đây.

Trí Nguyên há hốc khi nhận ra

cô gái đanh đá hôm nọ. Trời ơi !

Oan gia hay sao

ấy ?

Nghe tiếng cô ta qua điện thoại,

Thủy Linh đã giận gần nữa

tháng. Mới làm hòa được hai

ngày thì bây giờ cô ta lại xuất

hiện. Sơn Khương ! Cô muốn gì

đây ?

Trong khi Trí Nguyên ngỡ ngàng

và với hàng loạt câu hỏi trong

đầu thì cô gái đứng cùng anh

vừa ngạc nhiên vừa tức giận.

Thì ra đây là cô bạn gái của Trí

Nguyên. Cô ta vừa trẻ vừa xinh

đẹp và đáng yêu. Vậy Trí

Nguyên đâu có đau khổ vì cô.

Không có cô , anh vẫn có hàng

loạt cô gái khác mà.

Sơn Khương hơi đắc ý khi nhìn

khuôn mặt của đôi tình nhân.

Một cuộc chiến sẽ bùng nổ chứ

chẳng chơi. Để có một đoạn

phim hay, Sơn Khương phải

nhập vai cho thật đặt. Cô dài

giọng nũng nịu:

- Trí Nguyên! Anh mời có bạn

của anh sang kia với tụi em đi.

Ánh mắt cô gái lên tia lửa giận,

Trí Nguyên ôm lấy vai người

yêu:

- Thủy Linh! Đừng nghe cô ta

nói.

Cô ta tên là Thủy Linh à ? Được

thôi, gặp Sơn Khương này rồi ,

không những ghen mà còn tức

nữa.

Sơn Khương hất mặt:

- Chị đừng nghe anh ta nói và

đừng tin vào lời anh ta thì đúng

hơn. Anh ta không thuộc loại

đàn ông chung tình đâu. Ảnh chỉ

giả vờ đau khổ để chúng ta

chùn lòng rồi sau đó vẫn đi

đường năm , đường bảy.

Cô làm khuôn mặt buồn bã:

- Bản thân tôi đã từng tin Trí

Nguyên một cách tuyệt đối,

nhưng sau đó thì sao ?

Anh ta luôn lừa dối tôi. Trái tim

của con người đào hoa như anh

không biết là bao nhiêu ngàn.

Trí Nguyên quát:

- Cô im đi!

Sơn Khương chợt khóc:

- Tại sao anh không cho em nói ?

Anh sợ người ta biết sự thật về

anh chứ gì? Vậy thì anh đừng

lừa dối trái tim người khác. Anh

độc ác lắm , anh tàn nhẫn lắm.

- Cô ...

Hay thật! Không biết nước mắt

ở đâu sẳn có mà tuôn ra ào ào.

Sơn Khương thấy hả dạ lắm,

nhưng cô hợi lo sợ với khuôn

mặt đanh lại của Trí Nguyên.

Anh ta mím môi, cho thấy anh ta

rất giận dữ trước tình cảnh này.

Dù có giải thích , cô người yêu

của anh ta cũng không bao giờ

tin.

Lau khô những giọt nước mắt,

Sơn Khương mím môi:

- Em đã suy nghĩ rồi , em sẽ

không làm khó dễ anh đâu. Trái

tim người đàn ông như anh, em

không còn lạ. Thôi thì anh cứ

mặc rong chơi đi , nếu khi nào

thấy mỏi chân rồi quay về , em

sẽ năn nỉ bác để bác không còn

giận anh nữa.

Nắm tay Thủy Linh một cách

thân mật, Sơn Khương nói :

- Đừng tin vào người đàn ông

đa tình , chị nhé.

Sơn Khương quay lưng bỏ đi.

Cùng như lúc cô chọc đến Trí

Nguyên tức điên người , nhưng

không thể nào gọi cô lại vì như

thế càng hiểu lầm nặng nề hơn.

Thủy Linh cũng quay phắt người

đi, nhưng Trí Nguyên đã chận

lại:

- Em tin lời con bé đó sao?

Thủy Linh hất tay Trí Nguyên ra:

- Đừng đụng vào tôi. Cô ta

không nói, tôi cũng biết được

bản tính đa tình của anh. Đã

nhiều lần tôi tự dặn mình, yêu

một người đàn ông như thế thì

phải chấp nhận thôi. Nhưng tôi

không thể nào chịu được khi

anh hết cô này đến cô khác. Anh

đã không tôn trọng tình cảm

của tôi.

Trí Nguyên khổ sở:

- Yêu nhau phải tin tưởng nhau

trong trái tim anh , chỉ có một

mình em thôi.

- Người con gái nào anh cũng có

thể nói như thế, phải không? Tin

anh ư ? - Thủy Linh cười khẩy -

Lúc trước thì tôi có thể nói là tin

anh, nhưng bây giờ trái tim anh

nhiều ngăn quá , nên tôi phải

suy nghĩ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro