Tờ hứa hôn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em tin lời Sơn Khương thì em

quá hồ đồ.

- Đúng. Phải tôi hồ đồ sớm hơn

một chút thì tôi đâu có đau khổ.

Sơn Khương! Cái

tên ấy tôi đã từng nghe rồi. Cô

bé xinh đẹp và trẻ trung hơn sự

tưởng tượng của tôi , anh cũng

biết chọn đấy.

Trí Nguyên vỗ đầu:

- Nói sao em mới chịu hiểu cho

anh đây? Sơn Khương là cô gái

anh đã vô tình đụng phải, cô ta

ăn vạ với anh và đòi giữ điện

thoại cầm tay của anh. Đúng lúc

ấy , em gọi điện tới thì đương

nhiên em nghe tiếng cô ta rồi.

- Một khi người ta đã phạm sai

lầm thì lúc nào cũng tự biện hộ

cho mình. Rất tiếc sự , biện hộ

của anh bây giờ không còn tác

dụng với tôi nữa.

Trí Nguyên bất lực:

- Thôi được , em không tin anh

nữa thì anh cũng đành chịu.

Nhưng anh cho em biết , em sẽ

rất hối hận đấy.

Thủy Linh hất cao mặt:

- Em cũng nghĩ vậy. Nhưng em

đang rất cần thời gian để kiểm

lại sự kiên nhẫn và sự bao dung

rộng lượng của mình.

- Anh sẽ không ép em.

Thủy Linh làm một cử chỉ dứt

khoát để chấm dứt câu chuyện:

- Em về đây. Không phiền anh

đưa em đâu.- Cô còn thông thêm

một câu- Hy vọng chúng ta sớm

tìm lại những ngày đầu.

Thủy Linh đi rồi, Trí Nguyên ôm

đầu, ngồi phịch xuống ghế đá.

Vì đâu mà chuyện tình anh nên

nổi ? Tại ai, hay là số kiếp của

anh như thế?

Tình yêu kia tưởng chừng như

bình lặng , nào ngờ sống gió lại

nổi lên giữa chừng.

Trí Nguyên mím môi, tất cả cũng

vì con nhỏ đỗng đảnh Sơn

Khương cả. Kiếp trước anh đã

nợ nần gì cô , tại sao cô cứ theo

phá phách anh mãi?

Trời ơi! Anh giận đến nổi muốn

tìm cô mà "thanh toán" cho

xong.

Anh nghiến răng:

- Sơn Khương! Đừng bao giờ

xuất hiện trước mặt tôi nữa

nhé. Nếu không , tôi sẽ

không tha cho hành động của cô

hôm nay đâu.

Nếu ai đó biết được tổng giám

đốc công ty An Nguyên thất

tình và đang đau khổ thì sao

nhỉ ? Ôi! Còn mặt mũi nào để

nhìn mọi người và bạn bè chứ?

Không đựơc , phải chứng tỏ

mình là người đàn ông trong

mắt bao cô gái, phải lấy lại

phong độ của mình. Thất tình

thôi, đâu phải là đánh mất cả

cuộc đời , mất tất cả.

Không có Thủy Linh, anh vẫn làm

việc , vẫn sống và vẫn có thể

đón hàng ngàn

cô gái trong vòng tay mà.

Tự ái của người đàn ông không

cho anh lụy vì tình nữa. Bất cần

đi, anh sẽ là người đàn ông

quyến rủ nhất.

Mặc cho Trí Nguyên ngồi đó với

bao suy nghĩ. Đằng kia, hai co

gái trẻ đang chụm đầu với nhau.

Nam Như ái ngại:

- Mày có thấy làm như vậy là

quá đáng không? Trí Nguyên

không phải với mày,

nhưng Thủy Linh thì vô tội. Tao

thấy lần này Trí Nguyên khó

lòng mà năn nỉ Thủy Linh.

Sơn Khương hất mặt lên:

- Thì càng tốt chứ sao? Mục đích

chính của tao là muốn họ rời

nhau kia mà.

- Nhưng mày làm vậy, liệu Trí

Nguyên có nghe lời cha , bằng

lòng cưới mày không hay càng

hận mày thêm?

- Tao không cần biết , bởi Trí

Nguyên cưới tao hay không

cưới tao cũng không quan

trọng. Cái chính là ông ta đừng

quan hệ với Thủy Linh nữa, Bác

Dũng không thích.

- Thì ra tất cả những gì mày làm

điều vì bác Dũng?

Sơn Khương chau mày:

- Chứ mày nghĩ tao gì cái gì ?

- Mà đẹp trai, vẻ đàn ông của Trí

Nguyên không làm mày chút gì

xao xuyến sao?

Sơn Khương bĩu môi:

- Chuyện đó đừng nói với tao.

Tao đồng ý tham gia cuộc chơi

không vì gã đẹp trai đâu, mà tao

muốn thử chính mình.

- Thử chính mình hay thử con

tim mình?

- Sao cũng được. Nói cho cùng ,

bao giờ Trí Nguyên điêu đứng ,

tao mới dừng tay.

Nam Như chép miệng :

- Tao thật không dám đảm bảo ,

chỉ sợ mày đầu hàng Trí Nguyên

quá sớm. Ông ta mất Linh thì

vẫn còn những cô gái đeo khác,

ông ta không biết chung tình là

gì đâu.

Sơn Khương cắn môi :

- Dù thế nào, tao cũng muốn

thử.

- Vậy thì hãy tham khảo thêm

với ba chồng tương lai đi. Nếu

không, mày thua cuộc là cái

chắc.

Sơn Khương có vẻ đăm chiêu :

- Tao thật là nông nổi khi nhận

nhiệm vụ này. Chuyện xảy ra ,

Tríc Nguyên căm ghét tao là cái

chắc. Nhưng điều tao lo lợ là Trí

Nguyên không muốn nhìn thấy

mặt tao. Đến lúc ấy, tao làm sao

mà tiến lên ?

Nam Như kề tai bạn bỏ nhỏ.

Nghe xong, Khương sáng mắt :

- Ôi! Mày đúng là thông minh. Có

như thế , Trí Nguyên mới không

nghi ngờ tao là vợ hứa hôn của

ông ta. Được rồi, cám ơn mày

nhiều nghe. Có bác Dũng, Trí

Nguyên sẽ không dám ăn hiếp

tao đâu, vì ông ta cũng thuộc

con có hiếu.

Nam Như xoay người làm vài cái

động tác, xong cô đứng dậy :

- Mọi việc coi như tạm ổn đi. Bây

giờ kiếm cái gì bỏ bụng cái đã,

tao sắp xỉu rồi đây nè.

Khương xem đồng hồ :

- Ối! Trưa đến như thế ư ?

Cô hấp tấp :

- Về nhà tao đi, trưa nay, vú Hà

có món bún riêu đãi chúng ta.

Nam Như vỗ tay :

- Thế thì tuyệt quá !

Hai cô gái trẻ rời khỏi công viên,

bỏ lại Trí Nguyên nơi đó trong

cô đơn.

o0o

- Thúy My! Hôm nay con không

đến tòa án à ?

Vừa ngồi xuống ghế xa long đối

diện với con gái , ông Dũng vưa

hỏi.

Thúy My buông tờ báo đang

cầm trên tay nhìn cha lễ phép :

- Dạ không. Khoảng một tuần

nữa, con mỚi trở lại tòa án sau

một chuyến thúc tế dài.

Thúy My hỏi :

- Hình như ba có chuyện gì

muốn con giúp, phải không ?

- Ừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro