Tờ hứa hôn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Dũng nhìn lên cầu thang :

- Anh hai con đã đi làm chưa ?

- Dạ rồi, đi từ sớm lận.

Ông Dũng thở dài :

- Anh con vẫn bỏ ngoài tai lời

nói của ba, luôn theo ý mình,

bảo ba làm sao ăn nói với người

ta đây ?

Thúy My nhíu mày :

- Ba đang trách anh hai về

chuyện hôn ước ấy à ?

- Người ta là con gái đức hạnh,

đâu thể lãnh sự phũ phàng

được.Anh Hai con muốn làm ba

tức chết mới được hay sao ?

Thúy My nắm tay ông Dùng

nhưa xoa dịu :

- Đừng vội nóng giận , ba à. Từ

nhỏ đến giờ, anh Hai chưa bao

giờ cãi ba cả. Anh hai nổi tiếng là

một đứa con ngoan.Con nghĩ

anh hai không bỏ ngoài tai

những lời nói của ba đâu, có lẽ

anh Hai có lý do.

Ông Dũng gạt ngang :

- Lý do gì ? Chuyện hôn ước

giữa hai bên gia đình Lâm-Vũ, ba

đã nhắc anh Hai con từ năm năm

rồi, đâu phải mới đây. Thế mà,

nó vẫn cứ như không, lại tưởng

ba đùa. Đùng một cái, quen và

yêu cô gái tên Thủy Linh nào đó,

đánh trống lãng bỏ mặt ba với

những cuộc gặp gỡ. Anh hai con

chẳng xem ba là gì nữa rồi, coi

tình yêu nặng hơn tình mẫu tử.

- Không có đâu ba.

- Con đừng bênh vực anh hai

con nữa. Mới hôm qua, ba nhắc

đi nhắc lại bao nhiêu lần chuyện

dùng cơm với Nam và Sơn

Khương , thế mà anh hai con có

để tâm đâu , tuy bác Nam và

Sơn Khương không nói , nhưng

ba cũng có thể đoán được họ

rất là buồn và thất vọng. Thúy

My, con bảo ba phải làm sao

đây ?

- Anh hai cũng thật không phải.

Chỉ là những bữa cơm bình

thường thôi, vậy mà ...

Thúy My nhìn người cha già, tóc

bạc theo mỗi tháng mà vẫn

chưa yêu lòng khi con mình đã

khôn lớn và trưởng thành. Cô

xúc động :

- Con làm gì để giúp ba trong lúc

này đây ?

Ông Dũng ngã người ra xa long

với đôi mắt buồn bã :

- Ba biết anh hai con bây giờ là

một người có địa vị trong xã

hội, chuyện ép duyên như ngày

xưa thì không thể nào. Ba chỉ

yêu cầu Trí Nguyên nên tiếp xúc

và tìm hiểu Sơn Khương. Gia

đình họ Vũ đâu bắc buộc chúng

ta phải cưới. Sơn Khương đứng

ra xin phép ba để hai người tự

tìm hiểu nhau và chỉ đến với

nhau khi yêu nhau chân thật.

Con thấy đó, người ta đã nói

như vậy, anh hai con còn muốn

gì nữa.

Ngừng một chút, ông nói tiếp :

- Thật ra, ba chỉ thích Sơn

Khương là dâu của ba thôi.

Nhưng vì lời xin chân tình của

cô bé ba và bác Nam,đành chấp

nhận để Sơn Khương phiêu lưu

trong tình cảm của Trí Nguyên.

Thúy My tò mò :

- Sơn Khương là một cô gái như

thế nào hả ba ? Sau chuyến đi

thúc tế về, con cũng nghe chị

Bình kể lại, nhưng cũng chưa

nhiều lắm.

- Ba của con đã chọn thì không

chê vào đâu được. Ngoài xinh

đẹp, Sơn Khương là một cô gái

vô cùng dễ thương, hòa đồng ,

thông minh và hơi lý lắc một

chút. Sơn Khương nhỏ hơn con

khoảng ba, bốn tuổi gì đó.

- Nghe ba nói thì con đã hình

dung ra được một Sơn Khương

hoàn hảo rồi. Nếu đem so ra thì

Thủy Linh làm gì bằng cô bé, vậy

tại sao anh hai không bằng

lòng?

- Trí Nguyên đã bị u mê trong

những lời rất ngọt ngào rồi. Bao

lần hẹn là bao lần làm ba sẽ mặt

với bác Nam. Họ càng tự nhiên

và thông cảm thì ba thấy càng

có lỗi với họ.

Thúy My hỏi:

- Anh hai chưa gíap mặt gia đình

bác Sơn Nam lần nào hả ba?

Ông Dũng đanh giọng:

- Càng nhắc, ba càng tức chết

đây nè, lần đầu họ đến thăm thì

anh hai con viện cớ ra ngoài rồi

mất tích luôn, đã thế còn gây tai

nạn cho Sơn Khương, báo hại cô

bé không đi đâu được.

- Sao ba biết?

- Thì nghe con bé kể lại trong sự

giận dữ là ba biết ngay, nhưng

mà Sơn Khương cũng đâu có tệ.

Con bé quỷ trách nhiệm và giữ

lấy điện thoại cầm tay của anh

con , làm Thủy Linh giận gần nửa

tháng trời.

Thúy My mỉm cười :

- Con bắt đầu thích tính cách của

Sơn Khương rồi đấy. Ba kể tiếp

đi.

- Lần thứ hai, hẹn trong buổi

cơm gia đình. Mới đầu, tưởng

đâu cả Trí Nguyên và Sơn

Khương đều vắng mặt. Nhưng

ngờ đâu, lát sau Sơn Khương về,

dẫn theo một cô bạn khá xinh.

Trong cuộc nói chuyện , vô tình

ba lại biết thì ra họ đùa giỡn

như thế nào mà Thủy Linh đùng

đùng nổi giận. Ba nghĩ phen này

chắc găng à.

- Mấy hôm nay, con cũng thấy

anh hai buồn bã và luôn trầm tư.

- Như thế cũng tốt. Cô Thủy Linh

nào đó, ba không bao giờ hài

lòng. Đây là dịp để Sơn Khương

và Trí Nguyên có cơ hội tìm hiểu

nhau.

- Cũng chưa chắc đâu ba giận

hờn vu vơ rồi hòa mấy hồi.

Ông Dũng nhíu mày:

- Con nói vậy là ý gì?

- Anh Hai có buồn thật , nhưng là

mấy ngày trước kia, chớ sáng

nay thì đã vui vẻ yêu đời trở lại

rồi.

- Nó đã làm hòa với Thủy Linh ?

- Đâu chỉ với Thủy Linh mới cho

anh hai con niềm vui. Nếu đã là

những mối tình không vĩnh cữu

thì nhanh chóng lãng quên và dễ

dàng tìm đến mối tình mới. Đó là

thú vui của những kẻ đào hoa.

- Như thế thì nguy hiểm lắm.

Thúy My mỉm cười :

- Ba chớ lo, anh hai con sẽ chẳng

bị u mê trong tình yêu đâu.

Những mối tình vu vơ của tuổi

trẻ không đáng bận tâm , trừ

phi anh hai đã tìm được một

nửa của chính mình. Con dám

chắc một nửa của anh ấy cũng

chưa có. Trước Thủy Linh anh

hai cũng có một vài mối tình

nhưng tưởng được bền lâu ,

nhưng cuối cùng cũng chia tay

trong êm đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro