Tờ hứa hôn (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ba thấy anh hai con nặng tình

với Thủy Linh lắm.

Thúy My gạt phăng:

- Nhưng Thủy Linh không phải là

đối tượng của anh hai.

Ông Dũng vẫn chưa hết lo:

- Ba vẫn chưa yên tâm khi anh

hai con vẫn còn lăng nhăng với

nhiều cô gái khác.

- Cái gì cũng phải từ từ ba ạ.

Không phải bỏ là bỏ được đâu,

tất cả đều cần vào thời gian. Với

lại con muốn xem bản lĩnh của

Sơn Khương, cô bé có khả năng

thay đổi được anh hai không?

Nói đến Sơn Khương là mắt ông

Dũng lấp lánh niềm vui:

- Khi con gặp Sơn Khương , con

cũng thích như ba vậy.

- Ba làm con nôn nóng muốn gặp

Sơn Khương ngay bây giờ.

- Vậy thì gọi điện thoại đi.

Thúy My nhắc ống nghe:

- Số mấy hả ba?

Ông Dũng chưa kịp đọc thì

chuông cổng reo, ông nhìn con

gái:

- Con ra mở cổng đi, xem ai vậy?

Chị Bình đi chợ rồi.

Thúy My gác óng nghe:

- Làm mất hứng hết trơn.

Cánh cổng vừa được mở ra ,

một giọng trong trẻo vang lên:

- Chào chị, Cho em hỏi , có bác

Dũng ở nhà không ạ?

Thúy My nhìn cô gái trước mặt,

một cô bé thì đúng hơn. Nét đẹp

giản dị cộng với sự dễ thương ,

pha lẫn hồn nhiên làm cho Thúy

My có cảm tình ngay. Cô hỏi

giọng nhẹ nhàng.

- Em muốn gặp ba chị?

Cô bé reo lên:

- Chị là Thúy My ?

Thúy My ngạc nhiên mở to mắt :

- Sao em biết chị?

- Bác Dũng vẫn luôn nhắc.

- Vậy em là ...

- Vũ Sơn Khương.

- Ồ! Em trẻ đẹp và dễ thương

hơn sự tưởng tượng của chị đó

nghe.

Thúy My mở rộng cánh cổng:

- Em mang xe vào đi. Ba chị

đang ở phòng khách và vừa

nhắc đến em.

Sơn Khương không màu mè, cô

đề máy và vọt thẳng vào trong

sân. Đặt chân chống xe , cô

đứng đợi Thúy My.

- Em rất thích vườn hoa nhà chị

nhưng rất tiếc, em không phải là

chủ của nó.

Thúy My nửa đùa, nửa thật:

- Có gì đâu mà khó. Nếu em trở

thành thành viên của gia đình

họ Lâm thì em là chủ của nó rồi.

- Nói thì nói, nhưng nó không dễ

như lời nói của mình đâu. Ước

mơ chỉ là ước mơ mà chị.

- Nếu ta quyết tâm thì ước mơ

kia cũng sẽ thành sự thực thôi.

Em nghĩ lời chị có đúng không?

Sơn Khương tủm tỉm cười:

- Em phải đấu tranh thi thố với

bao nhiêu người mới vào được

nhà họ Lâm đây ?

- Em đã được hai người trong

ban giám khảo ủng hộ rồi, chắc

chắn em sẽ đậu thôi.

Sơn Khương run vai:

- Chỉ một giám khảo không hài

lòng là thấy khó khăn rồi. Nhưng

thôi , chỉ mới bắt đầu cuộc thi,

kể thắng bại cũng chưa biết , em

sẽ kiên nhẫn cho đến kết quả

cuối cùng.

- Chị là người đầu tiên ủng hộ

em.

- Cám ơn chị.

Sơn Khương lại câu chuyện:

- Mấy lần em ghé thăm bác Dũng

không gặp chị. Nghe bác nói chị

đang đi thúc tệ gì đó.

- Ừ, chị được cử đi Anh hai

tháng.

Cô bé nghiêng đầu:

- Chị học luật , chắc chị nói

chuyện hay lắm.

- Như em đã nghe rồi đó, có hay

ho gì đâu.

- Tại chị dấu nghề đó thôi.

Thúy My nắm lấy tay Sơn

Khương:

- Em mới là giỏi và bản lĩnh đấy

nè. Cả anh hai chị, người đàn

ông được xem là khó khăn mà

cũng phải lép vế. Em cừ lắm!

Sơn Khương cong môi:

- Gặp việc , gặp người chớ em

hay ho gì. Với lại, Trí Nguyên là

người có lỗi nên em mới bắt bí

được.

Thúy My xỉ vào trán Sơn

Khương:

- Em lợi hại thật đó, làm anh hai

chị phải đóng gần ba triệu tiền

điện thoại.

Sơn Khương giật mình:

- Nhiều đến thế ư ? Chắc là Trí

Nguyên giận em lắm?

- Giận thì có giận, nhưng không

bằng chuyện em làm Thủy Linh

hiểu lầm , và cô ta còn đòi chia

tay.

Sơn Khương cúi mặt, xoắn xoắn

hai tay vào nhau:

- Hôm ấy, em cũng không cố

ý.Tự nhiên thấy hai người bên

nhau , em chỉ làm theo ngẫu

hứng , không ngờ trở nên tệ hại.

Thúy My à ! Chắc em không tham

gia trò chơi này nữa đâu. Làm

cho người ta đau khổ em thấy

áy náy lắm.

- Coi kìa! Ai giận thì mặc ai. Em

làm điều đó theo yêu cầu chứ

đâu phải tự ý em.

Sơn Khương thở nhẹ:

- Trò chơi tình ái rất nguy hiểm,

tự nhiên em sợ em phải đau khổ

vì nó.

Thúy My nheo mắt:

- Em sợ em yêu Trí Nguyên ư ?

Không phải hai gia đình đã từng

mong điều ấy sao?

- Em ...Không dễ dàng có được

con tim của Trí Nguyên đâu, chị

à. Hiện tại, ông ta rất ghét em.

Cô ngần ngừ:

- Tuy em có bướng bỉnh và đanh

đá thật , nhưng em cũng là con

gái, chẳng lẽ em cứ đi tìm Trí

Nguyên hoài? Như thế người

ngoài nhìn vào , họ sẽ không

ngần ngại xì xầm đâu.

Thúy My gục gặc :

- Em lo lắng điều ấy cùng đúng.

Để chị bàn với ba giúp em.Còn

vấn đề con tim của anh Nguyên

thì em yên tâm, vẫn chưa ai

chiếm được đâu. Đàn ông đa

tình chỉ là chuyện bình thường

của thế kỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro