#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tớ len lỏi thân hình gầy gò của mình vào những bụi cây đầy gai...ngò. Nhà gì mà trồng lắm gai ngò thế này?

Hôm nay chủ nhà này đi vắng, mà hôm qua hình như có mở tiệc tùng gì đấy, chắc hẳn bây giờ vẫn còn đâu đó đồ ăn vụng, tớ phải vào ăn chực một ít mới được.

Tớ chen chúc vào khoảng trống giữ vách tường và những cái lu, nhẹ nhàng, nhanh nhẹn như một con mèo đang rình mồi.

À khoan, mình là mèo mà nhỉ?

Thôi kệ, bỏ qua chuyện đấy. Vừa bước thêm mấy bước tớ lại nghe thấy tiếng người, thế là kế hoạch A: tấn công thẳng vào nhà bếp xem như tiêu tùng. Tớ chuyển sang kế hoạch B: tấn công từ phía sau nhà bếp.

Tớ lẻn bên đi theo con đường bé xíu dọc con mương, từng bước đi vô cùng cẩn thận. Nghe bọn chuột trong xóm hay bảo nhau rằng dưới đấy có con quái vật ba đầu. Eo! Mình mà rớt xuống đấy thì sau này ai sẽ thay mình thống trị thế giới đây hả?

- Này nhóc, mày đi đâu vào nhà chị mày đấy?

Một chị mèo lông vàng hoe, đôi mắt to tròn xinh đẹp lẳng lặng đi từ sau tớ từ bao giờ. Trông quả đuôi của chị ấy đang dựng đứng và xù lông cả lên cũng làm tớ hơi sợ, nép người vào gốc cột

- Em đi nhà vệ sinh hộ ạ, nhà em đang bị nghẹt cống.

"Mình đang nói cái méo gì vậy? Có nhà đâu mà nghẹt."

Thấy ánh mắt có vẻ thoáng chút lo sợ của tớ, bà ta xù lông cả lên, miệng gầm gừ, móng vuốt đã vương lên như đang chờ chực để tán tớ vài phát. Tớ tìm chỗ chạy trốn, nhưng với bốn chân ngắn ngủn như thế này thì làm sao có thể chạy đua cùng mụ ta - con mèo trưởng thành chân dài tới lách? 

Mụ mèo này rõ quá đáng, không thấy tớ đáng thương như thế này sao mà còn cố truy cùng giết tận? Mụ ta tiến lên một bước, tớ lại lùi về một bước. Tớ run run người, tim đập loạn xạ. Mấy ngày nay ăn uống không đủ, lỡ mà bị bà này đập thì chắc có nước ăn vạ ở đây mất.

- Xùy xùy, cút . .. cút ra ngay!

Giọng của một sinh vật mang tên "Con Người" vang lên, sinh vật ấy cao lớn chừng một mét rưỡi, lông trên đầu mọc dài loằng nhoằng, còn dài hơn cả đuôi tớ. Mụ mèo kia thấy sinh vật ấy hoảng cả mình, chuồn đi chỗ khác. Tớ chỉ nhìn vào "sinh vật lông dài" ấy vài ba giây, rồi mau chóng chuồn đi, trong lòng thầm cảm ơn "nó", không quên quẳng lại câu nói:

- Khi nào ta gặp lại ngươi sẽ tặng cho ngươi một con chuột to đùng, yên tâm ta hứa đấy!

Chả hiểu sinh vật ấy có hiểu cái mèo gì không, chỉ nghe tiếng nó lẩm bẩm ở phía sau:

- Meo meo, lại đây nào. Ơ đờ mờ tao vừa cứu mày xong lại cong đuôi bỏ đi à con mất nết kia?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro