Chương 3. Phi vụ "triệu quả"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cấp ba là khoảng thời gian vừa đẹp vừa hối tiếc vừa lưu luyến và vừa muốn quên nhưng lại luôn vương vấn. Và kỉ niệm chính là một thứ gì đó vô cùng quan trọng đối với thời học sinh sinh viên của mỗi người. Vậy nên anh em xã đoàn 12a9 của tôi lúc nào cũng nghĩ ra vô số cách để tạo kỉ niệm với những người bạn đã đi cùng mình hai phần ba quãng đường và nốt một năm nữa thôi có thể chẳng gặp lại được nhau. Hôm nay chúng tôi rủ nhau đi làm phi vụ "triệu quả". Trời tháng chín nắng vẫn còn gắt, ve vẫn còn kêu râm ran trên các cành phượng đỏ rực và xoài đang độ chín vừa đủ để thưởng thức cùng muối tây ninh cay cay, mặn mặn hoà cùng một chút ngòn ngọt, cứ phải gọi là hết sảy con bà bảy.

Mười hai giờ ba mươi phút trưa thứ bảy, gần ba mươi học sinh thuộc tập đoàn 12a9 đứng trật kín trước cổng nhà tôi để chờ một đứa lề mề nhất lớp. Đừng có hiểu lầm tôi có thói quen xấu phải để các bạn chờ một mình mình nhé! Còn không phải tại đứa nào háo hứng quá đến nỗi mười hai giờ đi học về ăn nhoằng bát cơm xong vác con chiến mã đi triệu tập đồng bọn hả lớp trưởng Thành Phong mến yêu. Và nhà tôi là xa nhất đối với chúng nó lên tôi là người được triệu tập cuối cùng.

Anh lớp trưởng đại soái ca của chúng tôi dẫn đầu mang theo đàn em của mình phi trên đường nhìn như biệt đội siêu nhân đang lên đường giải cứu thế giới. Chẳng biết tên Thành Phong này đi đâu mà tìm được cây xoài thái quả to ơi là to, ngon ơi là ngon. Chúng tôi phân công nhau đứa trèo lên cây trẩy quả, đứa ở dưới lấy áo hứng. Tôi nhanh chân xung phong trèo lên cây cùng thằng Khánh, cái My vì cây xoài này chẳng nhằm nhò gì với tôi cả, lúc lên ngoại tôi trẩy vú sữa, vặt nhãn cho bà suốt.

Ai mà ngờ được lúc mới trèo lên thì dễ hơn ăn bánh, đến lúc bắt đầu trèo cao hơn để hái những quả to ngon tôi suýt ngã mấy lần vì dẫm phải cành mỏng, đây chắc là cây xoài đểu rồi. Thấy vặt được kha khá rồi lên tôi định trèo xuống ai ngờ chỉ tại nắng quá bị chói mắt, tôi bị sảy chân lao từ trên cây xuống. Đầu tôi cứ ong ong cả lên "Thế là mình phải ra đi từ đây sao? Liệu mình có xuyên không vào thập niên trước hay là xuyên vào thế giới tương lai giống tiểu thuyết ngôn tình rồi gặp được anh chồng tổng tài vừa đẹp trai lại chiều vợ như Thời Yến không nhỉ? Liệu sang thế giới khác mình có được ăn no ngủ kĩ không ta, hay là phải bận rộn lo ti tỉ thứ trên đời?" Chưa kịp suy diễn thêm hàng trăm thứ khác giống trong mấy bộ tiểu thuyết xuyên không thì tôi đã thành công đáp đất. Nhưng mà đất này lạ lắm, không thấy đau tẹo nào lại còn êm êm nữa, thích ghê. Hay tôi xuyên không rồi nhỉ?

"Dcm mày còn định nằm trên người tao đến bao giờ hả con kia? Dậy nhanh cho bố, ê hết cả người tao rồi, người hay heo mà nặng thế."

Ách,  thì ra không phải xuyên không mà là anh bạn thân yêu quý dùng tấm thân ngọc ngà đỡ tôi.

"Xin lỗi nhá, có sao không? Cũng cảm ơn vì đỡ tao nhá!"

"Sao cái gì mà sao, tao đàn ông con trai chứ có tay yếu chân mềm như mày đâu mà đau với đớn, còn cảm ơn thì tẹo mua trà đào cho tao là ok rồi."

"Tưởng gì chứ trà đào thì quá đơn giản với tao rồi. Dù sao thì vẫn cảm ơn lòng tốt của bạn."

Tự nhiên thấy bạn mình nay ga lăng trông đẹp trai hơn hẳn.

"Lam Lùn kia, vừa được nằm trong lồng ngực của ai đó sướng quá hay gì mà cứ như người trên mây thế hả, hay ngã xong dây thần kinh có vấn đề rồi,có mau về không thì bảo, tẹo chủ nhà người ta thả chó ra thì cả lũ đi tong!"

Cái tên lớp trưởng đểu này, tôi chắc chắn hôm tôi và anh bạn thân lên nhận thưởng là tên này kêu gọi anh em a9 thân yêu của tôi "Ồ" ầm lên, nếu không phải tôi đi đầu xuống đất!

Địa điểm được chọn để thưởng thức xoài chính là nhà của giai đẹp Nguyễn Đức Tùng Lâm. Gì chứ riêng về khoản nhà đất thì tên này chắc phải nắm giữ hai, ba cái giấy tờ đất đai, sổ đỏ gì đó, không phải hỏi Bố anh làm bất động sản kiêm kinh doanh đá quý lớn nhất hai miền Bắc, Nam. Đúng kiểu "Sinh ra đã ở vạch đích, ngồi mát ăn bát vàng."

_____

Địa điểm đã chọn xong xuôi các thứ hết rồi thì chúng tôi mới chợt nhận ra..

"Ê hôm nay chủ nhật hả?"

" Mày nhớ nhầm à? Nay thứ bảy mà."

"Thứ bảy bọn mình vẫn đi học chiều bình thường mà nhỉ? Có được nghỉ như lớp mười một nữa đâu?"

"Ui giời ơi, đi học nhanh không bà Nhung dạy Văn chửi cả lũ bây giờ!!!"

Là lớp trưởng đại soái ca của chúng tôi hét lên đấy. Cũng may vẫn còn mười lăm phút nữa mới đánh trống vào lớp, chúng tôi tay đứa nào cũng cầm một, hai quả xoài rồi chạy túi bụi đi lấy xe để đến trường. Tôi vừa dắt con xe cub của mình ra, còn chưa kịp vặn khoá thì tên Tùng Lâm từ trong nhà phi ra ngồi chiễm chệ ở yên sau của tôi.

"Nãy tao đỡ mày giờ tay với chân tao ê vcl không tự lái xe được, mày phải chịu trách nhiệm đi!!"

" Chịu trách nhiệm cái gì cơ???"

"Đưa đón tao đi học ấy. Bao giờ tao lành lặn tao lại tự đi. Chắc một, hai hôm là khỏi ý mờ."

Đệch, khôn ra phết nhờ, thôi được rồi, nếu không phải nhờ bạn mà tôi không bị sứt mẻ tí da thịt nào thì còn lâu tôi mới nhận lời rước bạn đi học đấy nhé.

Trong khi mấy đứa lớp tôi phi xe ầm ầm với tốc độ 50km/giờ thì tôi với thằng Lâm vẫn rất từ từ. Cần gì phải sống vội, cùng lắm thì hai đứa bị cô Nhung cho ra ngoài cửa đứng chứ mấy.

Cũng may hôm nay tôi suy đoán lệch, hai thằng tôi vừa yên vị ở chỗ ngồi thì cô Nhung mới bước vào lớp, chứ suy đoán đúng có mà hai đứa ăn cám hết với nhau.

Vừa đứng lên chào cô xong, cái Phương ngồi bên cạnh liền quay sang nhìn tôi với ánh mắt đăm chiêu, mang cái dáng vẻ của thám tử lừng danh Conan đang điều tra manh mối. Nhưng mà điều tra cái gì mà phải quay sang nhìn tôi cái kiểu đấy, nổi hết cả da gà da vịt với con mụ này mất thôi.

"Khiếp! Mày làm gì mà nhìn tao ghê thế? Sợ chết đi được ấy. Ai không biết còn tưởng tao làm gì tội lỗi lắm."

"Giải thích đi!"

"Hả? Giải thích cái gì cơ?"

"Mày với thằng Lâm sao lại đi vào cùng lúc thế? Tên kia đèo mày đi học à?"

À, cứ tưởng chuyện gì như kiểu sắp cháy nhà đến nơi rồi, Tùng Lâm đèo tôi đi học là chuyện bình thường như cơm bữa ấy, chẳng qua là đi muộn hơn nên không ai biết thôi. Cơ mà tôi chưa kịp trả lời thì thằng Hào ở đằng sau tôi đã trình bày sự việc một cách rất là phóng đại.

"Nay mày không đi làm phi vụ "triệu quả" với bọn tao mày làm sao biết được. Chắc nãy thằng Lâm đỡ Lam Lùn cho khỏi bị thương lên giờ tim gan phèo phổi có vấn đề rồi cũng lên, sức mạnh của tình yêu đúng là quá ghê gớm há há."

Cái gì mà liên quan tới tận tim cật thế,thằng dở hơi này, toàn thích sử dụng phép tu từ nói quá.

"Mày đừng nghe thằng Hào nói vớ va vớ vẩn, đúng là nãy tao xung phong trèo lên vặt xoài xong bị ngã rồi được thằng Lâm đỡ nhưng mà nó chỉ bị ê tay chân với sứt sẹo mấy chỗ thôi. Làm gì đến nỗi mấy bộ phận bên trong người có vấn đề."

Rồi tôi quay xuống mắng thằng Hào một câu:

"Tiên sư mày cứ thích phóng đại sự việc thế hả? Tẹo ra chơi tao đánh chết cha mày giờ!"

Mắng người giây trước, giây sau đến lượt tôi bị mắng,nhưng mà không phải thằng Hào hay cái Phương mà là cô Nhung.

"Ba cái anh chị ngồi bàn thứ tư, thứ năm kia có thích trao đổi trong lúc tôi giảng bài không? Lúc hỏi sao không trả lời lời sôi nổi như thế đi, có muốn tôi cho anh chị ra ngoài đứng hết không?"

"Chị Tường Lam bây giờ thì giỏi rồi, chị tưởng chị được giải ba toàn tỉnh xong là không cần phải học môn của tôi à? Hay chị coi thường tôi? Ba anh chị mà còn nói thêm một câu nào nữa thì tôi cho mỗi người một con không vào sổ!"

Đúng cô giáo chủ nhiệm lớp chuyên Văn - kẻ thù truyền kiếp của 12a9. Tôi không định ghét cô Nhung đâu nhưng mà bảo quý thì không thể nào quý nổi. Từ cái lúc mà tôi được chọn thay chị lớp 12 năm vừa rồi đi thi "Bảo vệ môi trường cho quê hương em" thì cô ấy đã ghét tôi ra mặt rồi, lúc nào cũng chỉ chăm chăm soi mói tôi các kiểu, gọi tôi lên trả bài thì kể cả làm tốt cũng chưa một lần tôi ngóc đầu lên điểm chín, cũng may nhà trường cho nhiều giáo viên chấm bài thi các môn và bài thi cũng được rọc phách nữa, chứ không tôi cũng chẳng có cơ hội được chín phẩy Văn luôn đấy. Cái Phương nó khẽ lay cánh tay tôi nhỏ giọng bảo:

"Mẹ chứ, bà này ghim mày từ lúc đầu tháng sáu, đéo cả dạy mày về cuộc thi kia làm nhà trường phải nhờ cô giáo dạy Văn lớp 12 năm ngoái. Xong biết mày được giải cái ghét ra mặt luôn. Bả tưởng bọn mình quý bả lắm hả, đến thầy Định còn coi thường bà ý là làm giáo viên dạy Văn mà không hiểu được tâm lý học sinh, coi thường học sinh lớp khác, thiên vị lớp mình cơ. Trước thầy còn xin nhà trường đổi giáo viên dạy Văn cho lớp mình nhưng mà trường đang thiếu giáo viên lên mới có tình cảnh như bây giờ."

______

Hôm nay chúng tôi không ở lại tiết bốn ôn tập nữa bởi cô Nhung dạy chúng tôi quá những nửa tiếng nên nếu còn học thêm bốn lăm phút nữa kiểu gì cũng về muộn rồi bố mẹ lại lo lắng cho con em mình, gọi điện hỏi giáo viên chủ nhiệm thì có mà chúng tôi viết bản kiểm điểm hết lượt với nhau. Tôi đang định nổ máy đi về thì chợt nhớ ra hôm nay tôi có nhiệm vụ đèo thêm một người nữa.

"Ê Khánh, thằng Lâm làm gì nữa mà chưa ra vậy?"

"Hình như nó đang ngồi đợi mày ở trong lớp hay sao ấy. Mà sao hôm nay lại hỏi thăm thắm thiết thế? Ngã vào lòng bạn tao xong thích nó luôn rồi à? Thích thì triển đê, anh em a9 làm quân sư cho mày luôn!"

" Cám ơn câu trước còn mấy câu sau tao không nhận đâu nhé!"

Mẹ bọn này, ngã có một cái là bắt đầu lại trêu dai như đỉa rồi đấy. Tôi rút điện thoại từ trong cặp ra vào danh bạ tìm "Bạn Đểu" gọi đi.

"Đang đâu đấy? Ra nhà xe đi chị đẹp rước về!"

"Tao tưởng mày đi cất sổ đầu bài với cái Phương lên đứng cửa lớp chờ mày, mày phi xe ra chỗ lớp mình đón tao đê!"

"Ờ ừ chờ hai giây ra liền."

Đã cho đi ké rồi mà lại còn sai người ta như sai con thế này. Tôi phi một mạch ra cửa lớp rước ông tướng này về, nhưng mà..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#txvt