Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm 6 giờ, con chim sẻ trên cột điện vẫy cánh phá vỡ sự yên lặng của con hẻm nhỏ.  Đêm qua mới đổ một trận mưa, hoa quế rụng lả tả giống như hũ mật ong bị đổ chảy lênh láng  trên mặt đất.

Không khí ẩm thấp luồn qua khe cửa sổ vào bên trong, Hứa Tùy nằm bò trên bàn, bả vai bất giác co rúm lại vì lạnh, cô nhấc đầu lên một cách khó khăn, duỗi tay xoa mặt để bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Ngày hôm qua Hứa Tùy mới vừa trải qua hai ca phẫu thuật, hơn nữa lại bị bệnh viện gọi vào ca đêm, bận rộn một hồi thì trời cũng sắp sáng, hàng mi dài đen nhánh  cũng không che giấu được sự mệt mỏi nơi mí mắt.

Trong nhà vệ sinh, Hứa Tuỳ trong miệng ngậm nước súc miệng vị bạc hà , mở vòi nước vốc một nắm nước lên rửa mặt một cách đơn giản.

7 giờ 50, người trong khoa đông dần lên,  mọi người chào buổi sáng lần nhau. Hứa Tùy tranh thủ thời gian ăn 1 cái bánh sừng bò, có người nhấc ly cà phê đen bên cạnh lên thay bằng một hộp sữa. 

Hứa Tùy ngẩng đầu, là bác sĩ thực tập mới đến, cậu nhóc ngại ngùng gãi gãi đầu nói: "Bác sĩ Hứa, uống cà phê nhiều không tốt đâu ạ."

"Cảm ơn." Hứa Tùy mỉm cười, cô liếc nhìn đồng hồ nói, "Đi thôi, đến giờ kiểm tra phòng bệnh rồi."

Bệnh nhân của khu nội trú hầu như ai cũng thích bác sĩ Hứa đến thăm bệnh, dịu dàng, nhẫn nại, thỉnh thoảng còn nghe họ phàn nàn.

Một vài bác sĩ thực tập theo sau Hứa Tùy, cô kiểm tra từng phòng một, ống tay áo nhấc lên một góc, theo ánh mắt nhìn sang bên ngực trái là bảng tên màu xanh lam: Hứa Tùy, bác sĩ ngoại khoa bệnh viện Phổ Nhân

Lúc kiểm tra tới một cô gái, người bệnh nhân này vừa mới mổ ruột thừa hai hôm trước, Hứa Tùy dặn dò kỹ cô ấy phải chú ý ăn uống và điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt cho phù hợp.

Cô gái vẫn còn khá trẻ, phẫu thuật xong chưa được bao lâu đã khôi phục lại dáng vẻ tràn đầy sức sống, mở đôi mắt to tròn nói bản thân nếu còn ăn uống bừa bãi như thế nữa thì kiểu gì cũng sẽ chết.

"Bác sĩ Hứa, em có thể uống trà sữa không ạ?" Tiểu cô nương cẩn thận hỏi

Hứa Tùy cầm bút ký tên dừng lại trên tập tài liệu màu xanh, ngước mắt đối diện với cặp mắt long lanh của tiểu cô nương, nói nhẹ nhàng: " có thể uống một chút"

"Vì sao ạ? Em muốn uống yihetang " Tiểu cô nương ánh mắt buồn rầu.

"......"

Bác sĩ thực tập đứng đằng sau không nhịn được bật cười, Hứa Tùy mặt không cảm xúc, thanh âm mang theo chút tàn nhẫn: "Bây giờ đến cả 'một chút thôi em cũng không được uống nữa."

Cô gái phản ứng, hối hận đáp: "Bác sĩ, em sai rồi!"

Sau khi kiểm tra phòng, Hứa Tuỳ đút tay vào túi áo quay trở lại văn phòng, trên hành lang đụng phải thầy giáo hướng dẫn mình cũng chính là chủ nhiệm khoa ngoại.

"Tiểu Hứa, mới vừa kiểm tra phòng xong à?" Đối phương hỏi cô.

"Dạ" Hứa Tùy gật đầu, nhìn chủ nhiệm dường như có gì muốn nói, liền chủ động hỏi, "Thầy, có chuyện gì vậy ạ?"

"Con dạo này chăm chỉ quá rồi, có khi là người liều mạng nhất khoa ta, thật có dáng vẻ ta năm xưa" bác sĩ Trương cười cười, khuôn mặt hiền từ, " Nhưng vẫn phải chú ý điều chỉnh nghỉ ngơi, mẹ con đã gọi điện cho ta muốn ta để ý đến việc đại sự của con."

Hứa Tùy sửng sốt, không nghĩ tới mình nhiều lần thẳng thừng từ chối việc đi xem mắt kết quả là mẹ tìm đến tới chủ nhiệm gây sức ép cho cô. Cô trấn tĩnh lại: "Thầy, người có biết giấc mộng sau tuổi trung niên của mẹ con là gì không ạ?" 

"Là gì?"

"Chính là làm bà mối, lấy con ra luyện tập trước." Hứa Tùy tỏ vẻ vô tội lấy ngón tay chỉ chính mình.

"Ngươi đứa nhỏ này," Trương chủ nhiệm bật cười, giọng điệu bất đắc dĩ, ngay sau lại chuyển chủ đề, " Trong tiểu khu ta có anh chàng nhìn cũng rất khá, điều kiện cũng không tồi,......"

Hứa Tùy run run nhìn ông, vội đánh lạc hướng : "Thầy,  hình như trên người thầy có mùi thuốc lá, có hơi nồng ạ."

Người Trong ngành y đều biết bác sĩ Trương là người có y thuật xuất chúng, bên ngoài cực kì có uy quyền nhưng thực chất lại rất sợ vợ. Vợ bác sĩ trương là y tá trưởng khoa nhi, thường xuyên qua khoa ngoại kiểm tra. Mỗi lần sư mẫu thấy trên người thầy có mùi thuốc lá liền doạ nếu không phải vì đôi tay kia còn dùng để cứu người, liền hận không thể đem tay thầy bẻ gãy.

"Ta hôm nay còn chưa có thời gian hút điếu nào, có thể là bị ám mùi từ người nhà bệnh nhân."bác sĩ Trương túm lấy cổ áo mình ngửi ngửi, vẻ mặt hoảng loạn, "Không nói nữa, ta đi rửa tay."

Bác sĩ Trương đi rồi, mãi cho đến 11 giờ trưa, Hứa Tùy rốt cuộc mới tan ca. Cô về đến nhà ngủ bù,  lúc tỉnh lại tỉnh lại thì trời đã tối, từ xa ánh đèn neon sáng lấp lánh.

Hứa Tuỳ ngồi ngây người trong chốc lát, đứng dậy đóng cửa sổ, dùng di động kết nối Bluetooth bật một bài rock and roll , bước lên thảm massage thư giãn.

Phần lớn mọi người đều cho rằng đứng lên thảm massage sẽ rất đau nhưng đối với Hứa Tuỳ mà nói đây lại là phương pháp giải tỏa căng thẳng tốt nhất. Di động kêu lên một tiếng" Ding",  trên trán Hừa Thuỳ toát ra một chút mồ hôi, trực tiếp ngồi trên thảm massage cầm điện thoại.

Mẹ Hứa gửi đến một loạt tin nhắn, Ý tứ là muốn cô đi xem mắt.

Vân đạm phong khinh: 【 Người lần này thật sự rất khá, lớn hơn con 2 tuổi, là luật sư, có thể nói là thành đạt, ngoại hình cũng ổn, người mai mối nói hắn là người ưu tú lại có trách nhiệm.]

Vân đạm phong khinh: 【 Ngày mai đi gặp nhé! Đừng có kiếm cớ mẹ biết tối mai con không phải đi trực.]

Vân đạm phong khinh gửi đến một danh thiếp, Hứa Tùy click mở xem ảnh đại diện của đối phương, than thở: 【 Cái kiểu tư thế chụp ảnh khoanh tay trước ngực này trông không giống một người thành đạt tí nào mà giống người bán hàng đa cấp thì có.] 

Mẹ Hứa thấy Hứa Thuỳ ngắt lời liền biết cô lại muốn đánh trống lảng, lừa bịp cho qua chuyện, thái độ này chắc chắn có vấn đề. Hứa mẹ bắt đầu bực mình, không thèm gõ chữ trực tiếp gửi một loạt tin nhắn thoại uy hiệp cô.

Vân đạm phong khinh: 【 con năm nay 27 tuổi rồi cũng sắp trở thành bà cô già, sao không thấy con có tí gấp gáp nào thế? 】

Hứa Tùy bình tĩnh nói: 【 mẹ, hiện tại chưa có ý định kết hôn. 】

Ít nhất hiện tại cô có suy nghĩ này, một mình tự do tự tại hơn nữa công việc cô rất bận nên quả thật không nghĩ đến vấn đề này.

Vân đạm phong khinh: 【 vậy con muốn thế nào? 】

Hứa Tùy còn còn chưa kịp trả lời, vân đạm phong khinh đã tiếp tục gửi tin nhắn đến: 【 có phải con muốt suất gia đi làm ni cô không ? 】

Hứa Tùy bật cười đang định trả lời, màn hình di động bỗng nhiên hiện lên một loạt thông báo nhắc nhở, cô nhấn vào. Đã nhiều năm trôi qua, vậy mà vẫn còn có người thích và trả lời bình luận của cô ở bài viết kia.

Câu hỏi đó là: Khi còn là học sinh, điều buồn cười nhất mà bạn làm lúc yêu thầm là gì?

Hứa Tùy lúc ấy nhiệt huyết sôi trào, dùng nick ẩn danh trả lời :

Năm học lớp 11, lúc đấy có một bộ phim điện ảnh nước ngoài được chiếu, mình thích nó đến nỗi đã mua một cái áo phông xanh lam in hình ở  gần rạp chiếu phim.

Ngày đầu tiên mặc chiếc áo đấy đi học, bỗng nhiên phát hiện cậu ấy cũng mặc một cái áo thun màu xanh lam, tuy áo cậu mặc mặc chỉ là loại rất bình thường, nhưng không hiểu sao tim mình lại đập nhanh lạ thường, âm thầm thuyết phục bản thân rằng 2 đứa mặc đồ đôi.

Có lẽ ông trời thấy mình yêu thầm quá vất vả nên cố tình cho mình một sự trùng hợp ngọt ngào.

Từ hôm đấy, mình thường xuyên mặc chiếc áo này. Thậm chí tối hôm trước, còn mơ mộng băn khoăn không biết hôm sau cậu ấy có mặc nó không. Cậu ấy ngồi ở hàng số 2 từ dưới lên còn mình ngồi ơn hàng số 2 trên xuống. Mỗi buổi sang vào lớp, vì để có thể nhìn  cậu ấy nhiều hơn một chút, mình sẽ cố ý đi từ cửa sau, giả vờ vô tình mà đi lướt qua cậu ấy, thỉnh thoảng ở khoé mắt sẽ nhìn thấy bộ dạng lười biếng của cậu gối đầu lên khuỷu tay, tóc tai bù xù, nếu nhìn thấy một màu xanh lam nhô lên khỏi xương bả vai mảnh khảnh, tim mình sẽ đập nhanh rộn ràng, cả ngày hôm đấy vui vẻ một cách khó hiểu. Cậu ấy bất cần như vậy không ngại mặc nó mỗi ngày.

Sau này mình mới biết rằng chiếc áo đó là do bạn gái cậu ấy tuỳ tiện mua kẻ siêu thị là loại mua 1 tặng 1 9.9 tệ. Cậu ấy lại bất cần như vậy không ngại mặc nó mỗi ngày

Lúc ấy mình như bừng tỉnh, bỗng hiểu ra rằng: Có lẽ cậu ấy sẽ chẳng bao giờ để ý đến mình.

Bình luận của Hứa Tuỳ đứng đầu về số lượt thích, thậm chí có rất nhiều người bình luận ơn dưới: chẳng buồn cười chút nào, sao tôi lại thấy buồn thế này. Tiểu tỷ tỷ ôm 1 cái.

Hứa Tùy ngẩn người, nhìn lại bình luận của mình nhiều năm về trước đang định ẩn nó đi thì một bình luận mới hiện lên: Vậy hiện tại cậu có còn thích người đó không?

Đáy mắt tối dần, Hứa Tuỳ ngồi trên thảm masage đột nhiến khắp người truyền đến cảm giác tê dại, cảm giác hít thở có chút khó khăn.

Hứa Tùy không trả lời, thoát khỏi khỏi phần mềm, trả lời tin nhắn mẹ Hứa : 【 Vâng ạ  】

Tối ngày hôm sau,  Hứa Tùy cố ý trang điểm một chút, cô theo địa chỉ mà mẹ đưa đến nhà hàng,  đối phương đã đợi sẵn ở đó.

Đối phương tên Lâm Văn Thâm, đang làm việc tại một công ty luật, ấn tượng anh ta để lại cho Hứa Thuỳ tốt nhiều so với trên ảnh. Ngoại hình cũng xem như là đứng đắn, đối nhân xử thế cũng khiêm tốn.

Hai người trò chuyện cũng không đến nỗi nào, Sau bữa ăn Lâm Văn Thâm đề nghị hai người đi dạo ơn gần đó.Hứa Tuỳ thầm suy nghĩ, dù sao cũng đồng ý đi xem mắt rồi không nhất thiết phải tỏ vẻ ngượng ngùng, cuối cùng gật đầu đồng ý.

 10 giờ tối, ánh trăng sáng trong. Hứa Tùy cùng Lâm Văn Thâm sóng vai đi bên nhau, hai người thỉnh thoảng nói với nhau vài ba câu, bầu không khí khá thoải mái.

Trên phố ăn vặt, từng tấm mành xanh đỏ đan xen nhau xếp thành hàng, trên vỉ nướng cà tím gói trong giấy bạc được ông chủ rắc lên một chút thì là dưới lửa nóng phát ra tiếng "xèo xèo" , miếng cá đao tươi rói đang nướng trên bếp than bên cạnh được nhuộm màu vàng ruộm, mùi thơm toả ra tứ phía.

Bóng đèn treo lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh sáng chiếu xuống làm nổi lên những hạt bụi nhỏ li ti, mờ mở ảo ảo.

Thành Vưu mang một mâm xiên nướng đến trước mặt người đàn ông ngồi xuống, hai người uống một chút rượu rồi trò chuyện được câu không. Thành Vưu đưa cho hắn một xiên thịt bò, giọng điệu có chút cẩn thận:

bưng một mâm que nướng đi vào nam nhân trước mặt ngồi xuống, hai người uống lên một chút rượu, bắt đầu câu được câu không mà nói chuyện phiếm. Thành Vưu đưa cho hắn một chuỗi thịt bò, ngữ khí có chút thật cẩn thận: "Lão đại, anh cũng không cần áp lực quá, lần này.... coi như là nghỉ ngơi đi."

Chu Kinh Trạch đang nhai xiên thịt, nghe thấy vậy nhướn lông mày nhìn hắn một cái, cười nhẹ:" anh thì có áp lực gì.

"Không có thì tốt." Thành Vưu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chu Kinh Trạch ngồi đối diện với Thành Vưu , chân tủy tiện giẫm lên thanh chắn dưới bàn, anh vừa mới ngồi xuống, trong chốc lát đã thu hút ánh mắt của các cô gái bàn bên cạnh.

Nhưng anh cũng chẳng buồn nhấc mắt, đầu ngón tay kẹp một cây thuốc, khói thuốc chậm chậm tỏa ra, đẹp trai lại lạnh lùng.

Thành Vưu  ngồi can anh cảm ánh nhìn từ bốn phương tám hướng, tự hào không thôi, thêm nữa rượu vào lời ra, luyện thuyên một hồi:"Lão đại, anh mấy năm qua làm phi công bay đi bay lại trên bầu trời không thực sự nhìn kỹ, vẫn là ở  Bắc Kinh chúng ta nhiều mỹ nhân nhất" 

"anh nhìn đôi chân dài kia kìa." Thành Vưu cảm thán.

Chu Kinh Trạch đầu cũng không ngẩng lên, cười lạnh một tiếng: "Còn nhìn nữa anh sẽ nói với vợ em."

Thành Vưu hậm hực thu hồi ánh mắt, giữa chừng, đôi mắt như tỏa sáng, đẩy cánh tay anh  ủa anh:" Lão đại, anh nhìn người con gái xinh đẹp kia xem, vừa nhìn là biết người phương nam"

Nghe được hai chữ "Phương nam" , Chu Kinh Trạch theo phản xạ ngẩng đầu lên, đôi đen của anh liếc qua, sau đó nhánh đôi mắt đảo qua đi, thoáng ngây người trong chốc lát. Đối phương  đúng là có ngoại hình điển hình của người phương nam, da trắng, mắt hạnh, mặc một chiếc váy liền màu mơ, quai váy mảnh lộ ra bả vai trắng nõn. 

" chậc, có bạn trai rồi, bầu không khí này chắc là vừa mới quen, có lẽ đang xem mắt, nhưng hai người này nhìn cũng rất lịch sự, nhã nhặn trông cũng rất xứng đôi"Thành Vưu Nhạn xét.

Thành Vưu nói những lời này xong cảm giác không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, cậu  có chút hoảng hốt, thoáng thấy Chu Kinh Trạch không nói lời nào, tay cầm que tre bẻ gãy.

Hứa Tùy không chú ý tới động tĩnh bên này, đang cùng Lâm Văn Thâm sóng vai xuyên qua phố ăn vặt, mắt thấy sắp đến điểm dừng thì trong ngõ truyền đến tiếng tranh cãi.

Hoá ra là có bà lão bán kẹo bị mấy tên côn đồ say rượu quấy  phá, mấy tên côn đồ lấy lý do kẹo không ngon muốn phá quầy hàng của bà . Hứa Tuỳ vốn không muốn lo chuyện bao đồng nhưng nghe giọng điệu bà lão đau khổ cầu xin làm cô chợt thấy giống bà nội.

Hứa Tùy đang muốn đi qua, Lâm Văn Thâm kéo cô lại, giọng điệu tỉnh táo: " Lúc này tốt nhất không nên đi qua đó, lỡ bị bọn côn đồ hay bà lão đó lừa bị thì lại mệt."

"Ta thích bị người ta lừa." Hứa Tùy cong cong khóe môi, sau đó nhìn phía Lâm Văn Thâm đang lôi kéo tay mình, đối phương thấy xấu hổ liền buông tay ra.

Bà lão bị một tên cầm đầu đẩy xuống mặt đất, Hứa Tùy đi qua đi đỡ lấy bà, giọng điệu bình tĩnh: "Bao nhiêu tiền, ta trả."

Ánh mắt tên côn đồ thấy Hứa Thuỳ thì sang lên, cánh tay gác lên bả vai bị lộ ra của có:" Nếu em gái đã đến cầu xin thì việc này bỏ qua, cùng anh đây đi uống rượu."

"Ngươi đừng...... có làm bừa, ta là luật sư...... Ngươi ngươi ngươi buông ra......" Lâm Văn Thâm đẩy gọng kính, căng thẳng đến mức không nói được câu hoàn chỉnh.

Mấy tên côn đồ thấy Lâm Văn Thâm là tên nhát gan, khua khua gậy sắt trong tay, hỏi: "sao, muốn đánh àg ?"

Lâm Văn Thâm lùi về phía sau một bước, nhìn Hứa Tùy liếc mắt một cái, cắn răng bỏ chạy.

Tay của tên côn đồ đặt trên vai Hừa Thuỳ còn cố tình vuốt ve, xoa nắn. Không đến một giây, Hứa Thuỳ cầm lấy cỏ tay hắn vặn ngược ra đằng sau, phát ra âm thanh "rắc rắc".

"Mày, con mẹ nó——" tóc đỏ đau đớn liền buông tay ra, sắc mặt tối sầm, bàn tay giơ lên định tát vào mặt Hứa Tuỳ thì chợt xuất hiện một bàn tay thon dài mảnh khảnh, từng khớp xương rõ ràng, chặn cánh tay của hắn, nắm chặt.

Là Chu Kinh Trạch.

" tao còn tưởng là tay con gái, mềm mại chẳng có tí sức nào." Giọng điệu Chu Kinh Trạch ngông cuồng, lộ rõ sự chế giễu.

Anh nói những lời này không khác gì khiêu khích, đối phương quơ tay đánh đến, Chu Kinh Trạch nghiêng người tránh qua một bên, nắm lấy cánh tay hắn quật ngã xuống đất, tên tóc đợ hét lên đau đớn.

Một đắm người vây quanh lập tức xông lên.

Hứa Tùy ngồi xổm xuống, đỡ bà lão dậy, giúp bà dọn dẹp mọi thứ, không nói lời nào liền đưa bà lão ra khỏi đó. 

Trận hỗn chiến đến nhanh mà đi cũng nhanh, Chu Kinh Trạch lấy một chọi bốn, mấy tên côn đồ chạy trối chết. Chu Kinh Trạch đứng dưới ánh đèn đường,  bóng của anh kéo dài đến trước mặt cô.

Hứa Tùy lúc này mới ngước mắt quan sát anh một cách cẩn thận.

Chu Kinh Trạch mặc một chiếc áo khoác bomber, lưng thẳng tắp mang theo cảm giác áo bức, mắt một mí, tóc ngắn, đường nét khuôn mặt sắc bén rõ ràng, trên cằm dính một vệt máu đó tươi, đôi đen nhánh sắc bén nhìn chằm chằm cô.

Hứa Tùy bị Chu Kinh Trạch nhìn đến trái tim bỗng chốc co thắt lại, theo phản xạ lùi về phía sau một bước. Đúng lúc này, một trận gió lạnh thổi tới, lá cây ven đường cùng với túi giác bị cuốn lên không trung.

Chu Kinh Trạch thấy dáng vẻ quen thuộc này của cô, khoé môi nhếch lên cười nhạo một tiếng.

Chàng trai nghiêng đầu nhổ một ngụm máu trong miệng xuống bãi rác bên cạnh,  sau đó từ trong bao thuốc lá rút ra một điếu thuốc, đầu ngón tay thon dài kẹp lấy đầu lọc, miệng ngậm lấy điếu thuốc, chiếc bật lửa bạc phát ra tiếng "cạch".

Vẫn là bộ dạng cà phất cà phơ, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh đó.

Anh đang đợi Hứa Tùy lên tiếng trước.

Hứa Tuỳ nhìn sang chỗ khác, giọng điệu hờ hững, xa cách ngoài dự đoán" Tối nay cảm ơn anh, em đi trước."

Nói xong trong lòng Hứa Tuỳ thoáng giật mình, cô đã tưởng tượng cái ngày hai người gặp lại nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng không ngờ đến lúc thật sự gặp lại đến cả câu chào hỏi thông thường cũng không nói.  

Hứa Tùy xoay người muốn rời đi, Chu Kinh Trạch tiến tới một bước, trên người anh mùi thuốc lá rất nồng,  hơi thở lạnh lẽo làm người khác không thể động đậy.

Trên mặt đất, bóng của anh nhanh chóng bao lấy cô. Lông mi anh rũ xuống, dưới ánh đèn mờ ảo xuất hiện một bóng đen âm u, giọng điệu như đang nghiến răng 

"Em đang xem mắt?"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro