Chương 2: Chúng tôi không có quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Tùy cho rằng cuộc gặp gỡ tối hôm qua chỉ là thoáng qua, không ngờ ngày hôm sau lại gặp Chu Kinh Trạch ơn bệnh viện. Hứa Tùy mới vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, nước rửa tay trong suốt còn chưa kịp tạo bọt thì y ta trưởng vội vàng chạy tới, hớt hải nói: " Bên khoa cấp cứu có bệnh nhân nhét bóng đèn vào miệng, bác sĩ Tống không lấy ra được, kêu cô qua bên đó, gấp lắm rồi cô mau đi đi."

"Được rồi, tôi sẽ đến ngay." Hứa Tuỳ đưa tay vào vòi nước rửa sơ qua, sau đó vội chạy đến khoa cấp cứu.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hứa Thuỳ hai tay đút vào túi áo đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Chu Kinh Trạch đang đứng cùng với mấy y tá và bác sĩ. Mọi người đứng vây quanh bệnh nhân,vẻ mặt bất lực. Người bệnh là một cô gái trẻ, lúc này căng thẳng đến mức nước mắt, nước mũi chảy dòng dòng, miệng phát ra những âm thanh đứt quãng, không rõ ràng.

Người đàn ông đi bên cạnh còn cố tình trêu trọc, giọng nói lạnh nhạt quen thuộc vang bên tai: "Tiểu Minh, ba tuổi rưỡi ơn dưới tầng cũng chơi cái trò này, sao hai đứa không bắt tay nhau mở một cái rạp xiếc hành nghề đi."

Cô gái không nói  được lời nào, tức giận liếc nhìn anh.

Sự thân thiết giữa hai người rơi vào mắt Hứa Tuỳ, Cô rũ mắt xuống, che đậy cảm xúc.

Hứa Tùy đi qua, nhận lấy găng tay  bảo hộ mà y tá đưa cho, đến trước mặt bệnh nhan, nâng cằm lên cẩn thận quan sát. Hứa Tuỳ phát hiện bóng đền không nghiêng không lệch nằm chính giữa miệng cô gái, kích thước vừa phải.

Chu Kinh Trạch lúc này cũng phát hiện ra cô, Hứa Tùy cố tình phớt lờ ánh mắt người đang nhìn mình, nghiêng đầu hỏi một bác sĩ thực tập đứng phía sau: "Em dùng dầu parafin àg?"*

*Dùng trong y tế có tác dụng bôi trơn, dịu hoặc sạch da thay cho thước mỡ.

"Vâng, nhưng không có tác dụng ." Bác sĩ trả lời.

Hứa Tùy cúi đầu, dây chun buộc tóc có vẻ hơi lỏng, trên trán một sợi tóc rủ xuống má. Cô quan sát bóng đèn trong miệng bệnh nhân thêm một lần nữa, lên tiếng: " đi lấy cái túi phẫu thuật nội soi đến đây."

Năm phút sau, dưới sự quan sát của một nhóm người, Hứa Tuỳ một bên nhẹ nhàng dỗ bệnh nhân thả lỏng, một bên cẩn thận dùng ống tủy đưa túi phẫu thuật nội soi vào trong miệng bệnh nhân, bao lấy lấy toàn bộ bóng đèn. Hứa Tùy mở miệng nói:

"Em dùng sức cắn đi."

Cô gái lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt hoảng sợ, nhỡ cắn xuống bóng đèn bị nổ thì làm thế nào. Hứa Tuỳ bên cạnh an ủi: " Sẽ không sao đâu."

Hứa Tùy động viên một lúc mà không có tác dụng, thấy cô gái kia nức nở nói không nên lời, hốc mắt ngấn nước, tinh thần vô cùng căng thẳng.

Hứa Tuỳ nhìn đôi khuyên tai màu bạc hình lá cây của cô gái, như vô tình mà khen một câu: "Đôi hoa tai này khá đẹp."

Cô nàng bị phân tâm cười toe toét, lấy điện thoại ra click mở phần mềm. Trong miệng ô ô ô, giọng điệu ngắt quãng nhưng đại khái vẫn nghe ra được---" Em tìm linh cho chị."

Trong lúc cô gái đang chăm chú tìm link đôi khuyên tai, Hứa Tuỳ tiến lại gần nhân lúc cô gái thả lỏng, đưa tay lên cằm, không chút do dự dừng lực bóp xuống, phát ra một tiếng "rắc", âm thanh của thủy tinh bị vỡ.

Cô gái ngẩn người hai giây, phản ứng lại hét lên thất thanh "aaaaaa", Châu Kinh Trạch vỗ vỗ đầu của cô gái, bật cười khe khẽ: "Được rồi, lát nữa đưa em đi ăn kem."

Cô gái lập tức yên tĩnh lại, không làm ầm ĩ nữa.

Anh rất ít khi dỗ dành, chỉ cần nói vài lời dễ nghe một chút là phụ nữ sẽ củ động đầu hàng.

Những việc còn lại giao cho bác sĩ khoa cấp cứu phụ trách, Hứa Tù cởi găng tay vứt vào thùng rác, đút tay vào túi blouse trắng, rời khỏi khoa cấp cứu

Cô gái trẻ nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của bác sĩ Hứa vẫn chưa hoàn hồn:" Không thể tin mấy chị gái hiền lành được, em nghiêm túc tìm link cho chị ấy, vậy mà chị ấy lại ôn nhu đam cho em một nhát."

Hứa Tùy trở về phòng làm việc bận rộn suốt nửa tiếng đồng hồ, lúc ra ngoài, đi qua quầy y tá thì có một y tá trẻ gọi cô lại: "Bác sĩ Hứa, lúc nãy có người tìm chị đấy! Là người nhà của người bệnh nhét bóng đèn vào trong miệng. Đây này, người ta để lại thứ này, nói là quà cảm ơn."

Hứa Tùy quay về phòng làm việc bận bịu suốt nửa tiếng đồng hồ, lúc ra ngoài có việc đi qua quầy y tá thì có một cô y tá gọi cô: "Bác sĩ Hứa, lúc nãy có người tìm chị đấy! Là người nhà của người bệnh nhét bóng đèn vào trong miệng. Đây này, người ta để lại thứ này, nói là quà cảm ơn."

Hứa Tùy ngó qua, là một dây sữa vị đào và vải, còn có cả một chiếc thun buộc tóc màu xanh lam, ánh mắt cô ngơ ngẩn không động đậy. Mấy cô y tá ghé lại gần trêu ghẹo: "Bác sĩ Hứa, người đó đẹp trai thật đấy, vừa mới rướn khóe môi cười với Tiểu Trương một cái là hồn của Tiểu Trương đã bay luôn đi rồi."

Châu Kinh Trạch quả thật có bản lĩnh này, một lãng tử, anh căn bản chẳng phải làm gì cả, ngoắc ngoắc một đầu ngón tay, thậm chí có lúc chỉ cần dùng một ánh mắt, là sẽ có vô số phụ nữ thi nhau lao vào.

Hứa Tùy gật đầu, xoay người muốn rời đi. Y tá gọi cô lại, nói: "Bác sĩ Hứa, đồ của chị vẫn chưa cầm này."

"Mọi người cầm lấy tự chia đi." Nét mặt Hứa Tùy bình thản.

Hứa Tùy xoay người tiến lên phía trước, nhưng lại nhìn thấy Châu Kinh Trạch và cô gái đứng bên cạnh một khúc ngoặt cách đó không xa.

Cô gái đó ăn mặc rất thời thượng, ngoại hình tươi tắn, đôi môi đỏ mọng, đường cong vóc dáng vô cùng hút hồn, ban nãy khi còn trong phòng bệnh, Hứa Tùy đã được lĩnh hội khả năng làm nũng của cô gái.

Hứa Tùy ngước mắt nhìn về phía đó, cô gái khoác lấy cánh tay của Châu Kinh Trạch không biết đang nói gì, nhưng có thể thấy rõ là đang làm nũng, trên mặt Châu Kinh Trạch không cảm xúc, nhưng ấn đường của anh thả lỏng, dường như rất thích điều này.

Hai tay đút trong túi áo blouse của Hứa Tùy bất giác siết chặt lại, đầu ngón tay trắng bệch, cơn đau truyền đến cô mới bừng tỉnh. Chẳng phải anh vẫn luôn như thế sao? Thích kiểu phong tình diêm dúa lòe loẹt, bạo dạn, còn cô thì lại quá mộc mạc, quá ngoan quá quy tắc.

Học sinh giỏi không bao giờ nằm trong phạm vị lựa chọn của anh.

Đối mặt trực diện như vậy, Hứa Tùy chỉ có thể đi qua đó. Bọn họ cũng đã nhìn thấy Hứa Tùy, cô gái gọi cô, nụ cười rạng rỡ: "Bác sĩ Hứa, lúc nãy cảm ơn chị nhé."

Hứa Tùy lắc đầu: "Khách sáo rồi, đây là điều chúng tôi nên làm."

Cô gái đứng bên cạnh Châu Kinh Trạch, liếc nhìn người đàn ông, cảm nhận được rõ ràng sau khi nhìn thấy vị bác sĩ Hứa này là tâm trạng của anh trai cô có gì đó không đúng lắm.

Chắc chắn hai bọn họ có gì đó mờ ám.

Mắt cô gái đảo một vòng rồi nói: "Bác sĩ Hứa, có phải chị với anh họ của em quen nhau không? Cảm giác quan hệ của hai người không hề bình thường?"

Hóa ra là em họ. Nhưng câu hỏi của cô gái quá táo bạo thẳng thừng, Hứa Tùy không chống đỡ nổi, cô ngước mắt nhìn Châu Kinh Trạch, mong đợi anh có thể làm điều gì đó.

Một tay Châu Kinh Trạch đút trong túi quần, thấy Hứa Tùy luống cuống, hai má ửng hồng, nhất thời nổi lên tâm tư muốn trêu chọc. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Hứa Tùy, cười khẽ một tiếng, ngữ khí sâu xa: "Em nói đi, quan hệ của chúng ta là gì? Hm?"

Giống như mờ ám, hoặc liên quan đến tình yêu, anh đều trao hết cho cô quyết định.

Hứa Tùy vì điệu bộ uể oải trêu chọc của anh mà đã hiểu ra, một người cao ngạo như anh, có lẽ vĩnh viễn sẽ không hiểu được thật lòng thích một người là dư vị như thế nào.

Hoặc có lẽ, anh chưa từng đặt cô vào trong tim.

Vốn dĩ Châu Kinh Trạch chỉ muốn đùa một chút, vậy mà nói xong câu này anh lại hối hận. Bởi vì anh nhìn thấy đôi mắt trong veo của Hứa Tùy dần dần trở nên ươn ướt.

Một loại cảm xúc giống như hoảng sợ tràn ra tận đáy lòng, vô cùng bành trướng, Châu Kinh Trạch hắng giọng, muốn nói gì đó thì nhìn thấy Hứa Tùy chớp chớp mắt, cảm xúc ban đầu đã hoàn toàn tan biến, ánh mắt cô bình tĩnh, ngữ khí thản nhiên:

"Không quen, cũng không có quan hệ."

Châu Kinh Trạch nhìn ra được sự đoạn tuyệt và dứt khoát trong đáy mắt cô, trái tim như bị một vật nhỏ dài thít chặt lấy, là một tâm trạng không thể nói rõ.

Cuối cùng anh cũng phản ứng lại, người ở trước mặt thật sự đã không còn thích anh nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro