Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày quen biết, ngày yêu, ngày cưới và ngày ly biệt. Lần lượt, lần lượt, lần lượt đến. Ai cũng biết, yêu thần linh là tội lớn. Không thể vọng tưởng với tới được sự cao quý đến vô ngần đó. Nhưng em, phu nhân thân yêu của ta, em đã chạm đến trái tim ta. Tình yêu của em còn cháy bỏng hơn cả dung nham, ta là lửa, là lẽ sống của cõi này nhưng em là lẽ sống của ta. 

Dẫu vậy, thần linh cũng sẽ hóa gió hóa mưa, hóa cây hóa cỏ, hoàn thành trách nhiệm của mình và từ biệt thế giới. Đến cuối cùng, ở nơi vĩnh hằng vô tận ấy, thế giới vẫn công bằng. Nhưng, đây chưa phải là lúc của Zhongli. Đây là thời khắc của em, Nham Vương phu nhân, em kính yêu của ngài. Tuổi thọ của loài người ngắn, Zhongli biết thế. Ngài đã tìm đủ mọi cách để có thể giữ em kề bên. Khi ấy em 80 tuổi, làn da đã nhăn nheo, đôi mắt đục ngầu, suy nghĩ em không còn minh mẫn. Nham Vương Đế Quân cãi mệnh trời, dùng quyền năng của Thần linh, dùng tình yêu để trói buộc em ở lại. Em lại về bên ngài như phút đầu gặp gỡ vài thập niên trước. Chỉ tiếc rằng, vĩnh hằng cũng không thể cho em được phút cuối lâu dài. Mùa xuân, tình yêu của ngài đi qua mùa đông, giã từ cõi ấy vào mùa xuân. Mùa đâm chồi nảy lộc, sức sống vươn cao, vậy nhưng đi trái lẽ phải, đi ngược với dòng thì tới lúc chết, cũng sẽ là ngược dòng. Em biết điều đó, ngay khi giọt mưa xuân đầu tiên khẽ chạm vào mái tóc em, em biết. Ngày đấy đã đến. Em thích chỗ ấm, dưới tán cây cao rộng, lá xào xạc và nắng chan hòa. Nằm nghe tiếng gió, tiếng nắng, tiếng lá và tiếng anh. Em đi thật yên. Trong giấc yên của em ấy, em nhớ. 

Nhớ rằng ngày đầu gặp gỡ là cuối đông. Ngày đó em đang trên chuyến phiêu lưu của mình, lần đầu đặt chân đến cảng Liyue, em đã phải choáng ngợp. Cư dân đông đúc, hạnh phúc, ấm no, hẳn người đứng đầu nơi này là một vị vua vô cùng anh minh. Đợt rét cuối mùa đến, em đã ở nơi ấy được một vài tuần. Em tìm một căn nhà nhỏ để thuê, kiếm tiền bằng việc ngày ngày giao thương với các lái buôn từ muôn nơi đổ về. Nhịp sống nơi đây đã khiến em muốn ở lại, linh cảm của em cũng bảo rằng đây sẽ là nơi cuối, chốn về của linh hồn em. Sau khi chết, linh hồn sẽ đi theo nhịp đập của hồn đất, dù cho chết ở nơi đất khách quê người thì chỉ cần hồn đất còn nhịp thì linh hồn sẽ còn được dẫn lối trở về quê hương. Nhưng những kẻ lữ hành, không có quê. Em từng gặp nhiều, rất nhiều người. Chết rồi. Không có quê, không còn quê để hồn về nữa. Họ hóa thành dòng nước, xuôi chảy nuôi đời. 

Ngày đón đợt rét cuối, em khoác áo ấm ra cảng, gió thổi từ biển vào mang mùi mặn, mang theo gió lạnh tràn về. Dù rét run cầm cập nhưng vì cảng xa nhà và em không muốn đi xa đến vậy chỉ để lấy thêm áo để rồi bỏ lỡ con tàu. Em đành quấn khăn che chặt hơn, mong sao cái khăn mỏng manh thật sự có thể giữ ấm cho mình. Vậy nhưng khi người xung quanh ai cũng lạnh lẽo, có một đốm lửa đã lóe lên giữa trời, ấm áp. Ngài là truyền thuyết vạn thế, mang sự sống đến cho thế gian. Có ai gặp ngài mà không kính, không yêu. 

Nhiều năm sau khi thành hôn, trong một chuyến đi qua cảng Liyue, em về thăm chốn ấy. Lúc tiễn em đi, người nắm chặt tay em, bảo em rằng: ''Nhớ gửi thư về thường xuyên''.

Em hiểu em biết người đang nắm tay em đấy muốn nói điều gì, muốn níu kéo em từ tận sâu trong đôi mắt. Nhưng em yêu tự do, em muốn đi đây đi đó, khám phá thế giới này để rồi khi mỏi mệt em sẽ về bên Ngài. Là em ích kỷ, luôn để Ngài phải một mình bên những lá thư. 

Sau ngày tàn đông, xuân reo vui khắp chốn, em đi. Nằm bên người ấy như những cặp vợ chồng già bình thường, bình yên chờ đón cái chết. Ngài nắm tay em như những lần nắm tay dặn dò trước lúc tiễn em đi, nhưng lần này không còn ''thư về'' nữa rồi.

Không còn hoa đào nở trên mặt dung nham nóng nữa,

Tạm biệt em, xuân của tôi.

Sáng nay sa xuống với sương sa
Những cánh hồng non sắc thắm nhòa
Chưa một làn hoa rung nhụy yếu
Lời thơm đà vắng ở môi hoa

Một mùa xuân chết giữa mùa xuân
Đón lấy môi hoa nhẹ rụng dần
Còn sót nhiều thơ trong sắc nhạt
Mà chưa tan với gió cùng trăng

Để rồi cho đến một mai tươi
Khôn nở trên môi những ánh cười
Khôn kiếm một làn hương ý tưởng
Trong hoa trong bướm rỡn nô vui

Sẽ bảo, trong khi phủ khắp hồn
Màu tang u uất, ý cô đơn
Hôm nay đã chết hoa ân ái
Đã thoáng vườn xuân cánh gió buồn

Ái ân sao đến chết trong tay
Ta chỉ trông nhau khóc bóng ngày
Chỉ biết chôn hoa khi cánh rụng
Khôn làm sao vớt áng hương bay

                                                   Chết giữa mùa xuân, Chế Lan Viên


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro