Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hàn Tiêu, Hàn Tiêu! Đợi tớ một chút!"

Có một tiếng gọi giật từ đằng sau vọng đến khiến tôi phải dừng bước. Tôi quay lại, là một nữ sinh có vóc người khá nhỏ nhắn, trông hơi quen, hình như là người của câu lạc bộ. Có điều tôi không nhớ tên cô ấy. Mà thật ra tên cô ấy có là gì thì cũng không can hệ với tôi, ngoài hoạt động chung ở câu lạc bộ, chúng tôi cũng không có mối liên hệ nào khác.

Cô gái vội vã chạy đến trước mặt tôi rồi dừng lại, thở hổn hển.

Tôi lẳng lặng đứng đó đợi cô ta mở lời.

"Ha, Hàn Tiêu cậu đi nhanh quá đấy! Hoạt động của câu lạc bộ vừa mới kết thúc thôi mà! Phải rồi, cậu không để ý tờ thông báo đúng không? Hôm nay sau khi kết thúc hoạt động, câu lạc bộ sẽ tuyên bố hoạt động ngoại khóa mà! À, còn nữa, trong lý lịch của cậu không có số điện thoại! May là tớ thấy cậu chuồn đi nhé! Nếu không mai câu lạc bộ bắt đầu sinh hoạt thì biết báo cho cậu kiểu gì!" Cô ta tuôn một tràng những câu chuyện linh tinh không đầu không cuối khiến tôi vô cùng sửng sốt, mới phút trước còn thở hổn hển mà bây giờ đã lợi hại thế này, không biết chút nữa hồi phục hoàn toàn thì?!

Thấy tôi đờ ra, cô gái cười khúc khích: "Cậu xem, tớ nói với cậu bao nhiêu mà cậu vẫn không nhớ ra tên tớ. Tớ là Hà Cầm Lam, là hội phó câu lạc bộ nhạc khí truyền thống. Đây, cái này cho cậu. Đây là giấy báo lịch trình hoạt động trong ba tháng hè. Cậu xem đi. Nghĩ kỹ một chút, rồi cùng đi nhé! Được rồi, giờ tớ phải vào trong. Cậu cứ từ từ suy nghĩ. Cuối tuần này mới lên đường, bao giờ nghĩ xong thì báo tớ ngay nhé! Bên trên có ghi số liên lạc của tớ đấy. Được rồi, không làm phiền cậu nữa. Bye bye!"

Cô ấy lại bắt đầu một tràng dài khác, lần này thậm chí còn không để tôi nói lại một câu nào đã cắm đầu chạy vụt đi! Tôi thần người nhìn theo bóng dáng cô gái đến khi nó nhỏ xíu lại, mãi mới cúi xuống lướt qua tờ giấy vừa bị nhét vào tay, hoạt động hè? Tôi im lặng nhìn dòng tiêu đề to đùng chiếm ngang bề mặt mặt giấy. Đi hay không đi? Đi cũng được, hơi ngẩng đầu lên, bóng cô gái đã mất hút. Cũng may trên mảnh giấy có ghi rất chi tiết cách liên lạc. Đành gọi điện báo một tiếng vậy.

Tôi chậm rãi bỏ tờ giấy mỏng có chút nhàu nhĩ ấy vào túi xách. Tiếp tục đi, thẳng đến nhà xe, mở khoá, sải bước đến cạnh chiếc xe đạp, và rời khỏi trường.

Vừa mở cửa, tôi ngạc nhiên thấy bên trong đang đông kín người, ngay giữa trung tâm là người ông nội lâu lắm không gặp.

Hơi cúi đầu, nhếch mép chua chát, người tôi gọi là ông nội ấy chưa bao giờ thích tôi, dù tôi có là trưởng tôn đi nữa. Ngẩng đầu lên, tôi lễ phép chào: "Ông nội."

Ông lạnh nhạt nhìn sang, gật đầu, nhưng vẫn im lặng.

Tôi gật đầu chào cha mẹ, tỏ ý mình mới về. Mẹ vui vẻ đi tới nói: "Tiểu Tiêu, hôm nay ông đến bàn chuyện đưa cả gia đình chúng ta sang Mỹ du lịch một chuyến, đến gặp cô của con. Còn nhớ cô ấy không? Khi bé, cô rất hay bế con còn gì."

Tôi cười cười: "Vâng, mẹ vẫn hay nhắc tới cô mà."

Cô? Tôi không nhớ rõ diện mạo người cô ấy thế nào. Trước đây khi còn nhỏ cô ấy rất hay bế tôi à? Nhưng đã rất lâu rồi, khi ấy tôi còn quá nhỏ, làm sao thể nhớ được? Có điều, mẹ đang rất vui vẻ, tôi không muốn làm bà cụt hứng.

Tiếng reo hò hưng phấn của đứa em mới lên cao trung lanh lảnh bên tai, là Hàn Nhai: "Nội à, chúng ta sẽ đi thật sao? Chúng ta có thể ở bên đó bao lâu?"

Ông nội ôn hòa nói: "Bao lâu cũng được. Không phải cháu rất muốn tới Disney Land sao? Lần này cũng có thể đi!"

Hàn Nhai vui vẻ reo lên: "Thật ư? Thật có thể đi ư? Nội à, nội không gạt cháu chứ?"

"Không, sao ta lại gạt tiểu Nhai chứ?"

Tôi nhìn bức tranh ông cháu hoà thuận ấy một cách rất thản nhiên. Đây cũng là một loại châm biếm mà, phải không?

Cha cũng đi tới, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Tiêu cũng bắt đầu nghỉ hè từ mai phải không? Cùng đi đi!"

Tôi nhìn cha lại quay sang nhìn hai ông cháu đang ríu rít ở bên kia, đáy lòng như trào lên một loại chua xót! Cùng đi? Đoán chừng người kia cũng không mong tôi đi cùng! Từ khi nào ông đã hoàn toàn lạnh nhạt với tôi như thế này? Từ sau khi tiểu Nhai ra đời, sự tồn tại của tôi lại càng khiến ông chối mắt. Đến ngày hôm nay, thậm chí còn không mảy may bận tâm. Có lẽ đã đến lúc phải rời bỏ cái nhà này rồi? Nhưng tại sao? Tại sao đến bây giờ tôi vẫn không thể bỏ đi được?

"Tiểu Tiêu?"

Tôi định thần lại, thấy từ bên cạnh gương mặt mẹ lộ vẻ lo lắng, còn cả ánh mắt ân cần săn sóc của cha. Phải rồi, có lẽ đây mới chính là nguyên nhân khiến tôi không thể nghĩ đến chuyện ra đi.

Tôi, vẫn còn quyến luyến thứ cảm xúc ấm áp này.

"Con không đi được. Câu lạc bộ vẫn còn hoạt động, con cũng đồng ý đi với mọi người rồi." Tôi bình tĩnh nói.

"Hoạt động của câu lạc bộ? Nghỉ hè rồi vẫn còn hoạt động?" Mẹ có chút khó hiểu, nét lo lắng lại càng thêm nhiều. Bà sợ tôi bị tổn thương.

"Vâng, câu lạc bộ ở đại học khác với cao trung. Huống chi con còn học đại học liên kết nên có nhiều cái mô phỏng theo nước ngoài. Hoạt động hè cũng là điều bình thường mà." Tôi cười nhạt thếch. Sực nhớ tới mảnh giấy nhàu nhĩ trong túi, tôi liền rút ra, đưa cho mẹ, "Đây, mẹ xem. Đây là tờ khai hoạt động lần này."

Bà cầm tờ giấy đi về phía cha, hai người đọc lướt qua một lúc. Mãi sau mới quay sang nhìn tôi thở dài sườn sượt: "Vậy cũng được. Nhưng con cũng phải chú ý an toàn. Đừng..."

Tôi ngắt lời mẹ, những gì bà muốn nói tôi đều biết, cười cười: "Con biết mà, mẹ. Con lên phòng trước đây."

Vừa vào phòng, đóng sập cửa lại, tôi nhìn chăm chăm vào tờ giấy mỏng manh đang mở trên giường, khoé miệng nhếch lên. Thật không ngờ, mảnh giấy này lại cho tôi một cái cớ để vin vào.

Máy móc bấm theo dãy số rời rạc trên mặt giấy, rất nhanh sau đó đã có người bắt máy. Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng điệu vô cùng sôi nổi: "Tôi đây! Ai vậy?"

"Hà Cầm Lam phải không? Tôi là Hàn Tiêu." Tôi nói.

Đầu dây bên kia chợt truyền đến một tiếng hít sâu, tôi nghe loáng thoáng tiếng cô xì xào rất nhanh với một ai đó bên cạnh "Là Hàn Tiêu!" Sau ấy là một tràng những tiếng rú.

Tôi cau mày, hơi hối hận vì đã gọi điện.

"Tớ! Hà Cầm Lam đây! Hàn Tiêu, có chuyện gì không? Cậu đã quyết định sẽ đi đúng không? Thật tốt quá! Tớ biết cậu nhất định sẽ đi mà! Kệ mấy đứa kia cứ khăng khăng bảo cậu sẽ không đồng ý! Tuyệt quá rồi! Thật sự quá tuyệt!"

Lại thêm một trường đoạn lách chách, căn bản không cho tôi lấy một cơ hội để xen vào. Không hiểu phế quản của cô nữ sinh tên Hà Cầm Lam kia to đến chừng nào?

"Này này? Hàn Tiêu? Cậu còn đó không?"

"Đây, tôi đang muốn nói với cậu chuyện đó. Cụ thể bao giờ thì xuất phát?" Tôi nói giọng đều đều.

Không có gì bất ngờ thêm khi nghe được một tràng reo hò nhảy nhót tưng bừng từ đầu dây bên kia.

"Được được, quá tuyệt! Thời gian cụ thể còn chưa quyết! Chờ xong xuôi tớ nhất định sẽ báo cậu ngay. Này này Hàn Tiêu, cậu còn phải nộp ảnh chụp nữa! Còn cả phí hoạt động! Ha ha, thật là, mới mở miệng đã đòi tiền làm tớ cũng thấy ngượng lắm!" Ở đầu bên kia cô gái vui vẻ cười chọc ghẹo.

"Có sao đâu, chuyện phải làm mà! Bao giờ tôi đưa các thứ cho cậu được?" Tôi nói.

"Ừhm, để tớ nghĩ lại một chút, ngày mai nhé! Phải phiền cậu mai đến trường thêm một lần nữa, tớ đợi cậu ở câu lạc bộ được không?" Cô gái thẳng thắn nói.

"Sáng mai? Tốt thôi, tôi biết rồi. Nếu thế, cứ vậy đi, mai gặp." Nói xong tôi tắt máy, quẳng điện thoại sang một bên, nằm vật xuống giường.

Cửa bị đẩy ra, cái đầu nho nhỏ của Hàn Nhai ló vào: "Anh, em vào được không?"

"Vào đi." Tôi vẫn nằm yên, không nhúc nhích.

"Anh, anh không đi thật à?" Hàn Nhai nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi.

"Ừ, anh đã đồng ý với người ta trước rồi, sao rút lời được?" Tôi thản nhiên nói. Với đứa em này, cảm giác của tôi có chút phức tạp, nói cho cùng, tôi không ghét nó mà ngược lại còn rất yêu quý nó nữa. Hàn Nhai là một đứa nhỏ biết nghe lời và rất hiểu chuyện.

"Nhưng người ta đã lâu lắm không được đi chơi cùng anh! Đang nghĩ lần này có thể cùng đi mà." Hàn Nhai ủ rũ kéo tay tôi.

Tôi nhìn vẻ buồn thiu của nó, khẽ thở dài, kéo tay ra, vỗ nhè nhẹ lên đầu thằng bé: "Được rồi, Tiểu Nhai, em là con trai, không được động chút là xưng người ta này người ta nọ, biết không? Sẽ khiến mọi người chê cười!"

Hàn Nhai dẩu môi vẻ uất ức.

Thấy nó như vậy khiến tôi thật đau đầu, bất đắc dĩ đành nói: "Lần sau được không? Lần sau anh nhất định đi chơi với em."

"Thật không?" Mắt Hàn Nhai lập tức sáng ngời.

Tôi gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro