Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh à, em ngủ cùng anh được không?" Hàn Nhai ôm theo chiếc gối đứng chần vần trước cửa phòng tôi.

Tôi quay lưng về phía nó, không nói gì.

"Anh à~!" Hàn Nhai ấm ức kêu.

Bất đắc dĩ không biết làm sao, tôi đành thở dài: "Vào đi."

Hàn Nhai lập tức vui vẻ chạy lại, chủ động ném cái gối lên giường tôi, nằm phịch xuống.

Tôi vươn tay tắt đèn, đang chuẩn bị thiếp đi, lại nghe tiếng Hàn Nhai khe khẽ gọi: "Anh."

"Ừ?" Tôi thuận miệng trả lời.

"Anh, anh vì ông nội mới không đi, phải không?"

Tôi có chút ngây ra: "Đừng nói bậy."

"Em không nói bậy. Hồi trước, em nghe lén cha mẹ nói chuyện với nhau mà. Anh, anh ghét ông nội ư?" Hàn Nhai vội vàng nói.

Tôi im lặng, ghét ông sao? Trước đây, có lẽ đã từng có, còn bây giờ, đến chính tôi cũng không biết nữa.

"Anh~!" Hàn Nhai nhích lại gần hơn.

"Anh không ghét ông nội, ông chỉ hành xử hơi thực dụng thôi. Không phải sai lầm gì lớn cả." Tôi đáp trả một cách nhạt nhẽo.

"Vậy, anh, anh thực sự sẽ bỏ mọi người ư?" Hàn Nhai tròn xoe hai mắt nhìn tôi.

Bỏ đi? Tôi ngẩn ra. Tôi không biết. Dương gia gia từng nói, ra đi là số mệnh của tôi. Ông nói tôi không thuộc về Hàn gia, cũng không thuộc về thế giới này. Ông nói sẽ có một ngày tôi phải ra đi. Tôi sẽ ra đi thật sao? Ra đi, rốt cuộc là ý gì? Là ám chỉ tôi sẽ đến một thế giới khác? Nhưng thế giới ấy ở đâu? Hay thế giới ấy ngầm ý rằng tôi sẽ chết? Mà thật ra có chết cũng chẳng sao. Chỉ là, không sao cứ mỗi lần nghĩ tới, trong lòng tôi vẫn dấy lên nỗi nhức nhối ngày nào. Thấy Hàn Nhai vẫn đang giương cặp mắt long lanh nhìn nhìn, tôi hơi quay đi, dứt khỏi nó: "Ngủ đi. Sớm mai còn phải lên máy bay nữa."

"Anh, anh đừng bỏ mọi người. Cha mẹ đều rất thương anh. Em cũng rất thương anh. Anh là người tốt như vậy, nhất định sẽ gặp may mắn." Hàn Nhai cố chấp nói.

Từng lời lẽ non nớt của thằng bé khiến tôi chỉ có thể gượng cười yếu ớt. Tôi kéo nó, để nó nằm yên lại, "Được rồi, không nói chuyện này nữa, mau ngủ đi."

Khéo thay, chuyến bay của cha mẹ và của tôi đều cùng cất cánh một ngày. Chẳng qua chỉ là một chuyến quốc tế và một chuyến nội địa.

Đứng ở sân bay, tôi nhắc Hàn Nhai: "Được rồi, tiểu Nhai, mau đi đi. Ba mẹ ông nội, cả cô chú, tất cả đều ở bên kia đợi em đấy! Máy bay sắp cất cánh rồi."

"Anh, anh nhất định phải mua quà cho em nhé." Hàn Nhai vẫn một mực lôi kéo không chịu rời khỏi tôi.

"Được! Anh biết rồi. Mau đi đi." Tôi vỗ về thằng bé.

"Dạ, anh, em đi đây." Hàn Nhai bịn rịn thả tay áo tôi, nó hướng phía cha mẹ vừa đi, bước từng bước.

Nhìn Hàn Nhai xa dần, tôi đột nhiên cảm thấy có cái gì đó vô thức cào xé trong lòng. Tôi buột miệng gọi giật trong vô thức, "Tiểu Nhai."

"Anh?" Hàn Nhai quay lại.

Tôi định thần, "Không có gì, nhất định phải tự mình chú ý sức khỏe. Còn nữa, hãy trông nom cha mẹ."

"Dạ, em biết rồi. Anh cũng đi chơi vui vẻ nhé." Hàn Nhai quơ quơ bàn tay vẫy tạm biệt.

"Ừ."

Tôi cười nhìn nó đi xa dần, nhìn nó nhảy chân sáo bám theo cha mẹ, nhìn nó liên tục ngoái cổ vẫy tay tạm biệt. Không hiểu sao trong tôi lại trào lên dự cảm mình sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.

Tại sao lại như vậy?

"Ôi, đó là em cậu à? Đáng yêu quá. Chẳng giống cậu gì cả."

Tôi quay đầu, là Hà Cầm Lam, còn vài nữ sinh khác. Tất cả đều lộ vẻ tò mò.

"Phải đó, Hàn Tiêu đẹp trai thế này cơ mà! Em Hàn Tiêu lại thật dễ thương! Oa, Hàn Tiêu nhà cậu có phải sinh ra rất nhiều mỹ nam tử không vậy?" Trong mắt Hà Cầm Lam đâu đâu cũng thấy đủ thứ bong bóng phấn hồng.

Tôi mím môi không trả lời.

"Tiểu Tiêu, ta xin lỗi. Nếu lúc đó ta không nói thật với gia gia ngươi thì tốt biết mấy. Hắn... ta vốn tưởng khi con người ta đến một độ tuổi nào đó sẽ không còn chấp nhặt nữa. Thật không ngờ... Tất cả là lỗi của ta." Vẻ mặt Dương gia gia đầy day dứt, ông khẽ khàng xoa đầu tôi.

Tôi nhìn chăm chăm Dương gia gia, nghi hoặc gặng hỏi: "Dương gia gia, người nói con không thuộc Hàn gia là sao? Tại sao ông nội lại không yêu quý con như trước nữa?"

Dương gia gia nặng nề nhìn tôi: "Tiểu Tiêu à, con phải nhớ kỹ, số mệnh này là của con. Du hồn không thuộc về thế gian này. Đến một ngày nào đó, con bắt buộc phải quay vềdòng thời không của mình. Ông nội con muốn ta xem tướng cho con. Nhưng sau khi nói chuyện, hắn thậm chí còn nghĩ tới chuyện đem con đi cho. Đó là điều không nên. Dù ta vẫn biết ông nội con là kẻ làm ăn, luôn xem trọng đồng tiền, nhưng ta vẫn cố chấp cho rằng, một khi huyết mạch cùng chảy một dòng máu thì dù linh hồn có trôi dạt từ  đâu cũng không ảnh hưởng gì. Không ngờ, hắn lại là kẻ tuyệt tình đoạn nghĩa đến thế. Cũng may cha mẹ và ông nội con bất đồng. Nhưng rốt cuộc, người không đúng vẫn cứlà ta. Nếu ta không nói ra thì tất cả vẫn còn tốt biết bao."

Tôi do dự hỏi lại: "Dương gia gia, cái gì là du hồn? Cái gì là thời không?"

Dương gia gia không trả lời, chỉ khẩn thiết xiết chặt tôi vào lòng.

"Dương gia gia, người đang khóc sao?" Tôi khó hiểu hỏi.

"Không! Tiểu Tiêu, con phải nhớ cho kỹ. Dù là nơi nào đi chăng nữa, con chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng và dựa vào bản thân mình thôi. Nhất là với một kẻ không có khả năng xác định thái độ của kẻ khác như con. Những thứ tiểu Tiêu phải học còn nhiều lắm. Tâm phòng người không thể lơi lỏng, nhưng lòng hại người tuyệt đối không nên mang. Con nhất định phải nhớ cho kỹ!" Dương gia gia dùng một giọng điệu trịnh trọng là lạ nói với tôi.

Khi ấy, tôi chỉ biết gật đầu lia lịa dẫu điều hiểu điều không.

"Hàn Tiêu, Hàn Tiêu? Mau tỉnh, chúng ta tới nơi rồi."

Tôi mở mắt, chớp chớp không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Hà Cầm Lam mơ hồ phía trước.

"Hàn Tiêu? Cậu không sao chứ?" Hà Cầm Lam lo lắng nhìn tôi.

"A, không sao. Cảm ơn cậu." Tôi dần định thần, trả lời một cách sáo rỗng.

Theo chân mọi người xuống khỏi máy bay, vội vã nối đuôi nhau leo lên chiếc xe buýt đã đợi sẵn sàng để đón chúng tôi.

Chọn lấy một chỗ gần cửa sổ, tôi nhìn cảnh sắc nhạt nhòa trôi lờ lờ bên ngoài, tâm tình có chút nặng nề. Chuyện này là sao? Sao đột nhiên lại mơ về một chuyện đã xảy ra từ lâu? Chuyện khi tôi mới năm tuổi, rất lâu rồi.

Tối hôm ấy tất cả trọ lại tại khách sạn. Hôm sau cả đoàn bắt đầu leo núi theo kế hoạch dự tính ban đầu.

Không hiểu vì sao trong lòng tôi vẫn có cái gì đó bồn chồn. Giữa đêm khuya thanh vắng cũng nhiều lần giật mình tỉnh dậy, hệt như bị mộng du, ngủ mà không ngủ. Lúc này đây, khi đang bần thần ngồi giữa đoàn người, tinh thần tôi vẫn có chút hoảng hốt, tôi  thậm chí đã nghĩ đến chuyện không đi tiếp, nhưng không có nổi một cơ hội để chen vào giữa những tràng liến thoắng hụt hơi của Hà Cầm Lam. Cứ như thế, tôi đành lẽo đẽo như một con rối bước theo đoàn người lên núi.

Từ dưới chân núi, mọi người đã tìm được vài món đồ hỗ trợ leo núi, sau đó mới lũ lượt bắt đầu hành trình.

Tôi ngước lên nhìn. Sương mù quấn quýt quanh lưng núi, tiết trời âm u không tốt mấy. Thở hắt ra, tôi cố chấn hưng tinh thần theo đoàn người.

Đoàn người chầm chậm leo lên, những bước chân không đều, có nhanh có chậm, có rệu rã. Tôi chậm rãi nhấc từng bước một tiến về phía trước. Tới lưng chừng núi, thấm mệt, tôi liền dừng lại nghỉ ngơi. Cách đó không xa, có thêm chừng hai hay ba người nữa, tất cả có vẻ đều là thành viên của câu lạc bộ, họ cứ quay sang nhìn tôi cười cười.

Tôi cũng nhếch khoé miệng cố cong thành một bộ điệu vui vẻ, cúi đầu lấy bình nước. Tựa lưng vào cây đại thụ đằng sau, tôi hít một hơi thật sâu. Thật trong lành, khác hẳn với bầu không khí ô nhiễm nơi thành phố.

Nghỉ chân một lúc lâu, mấy người bên kia vẫy tay với tôi trước khi tiếp tục đi về phía trước. Tôi đưa mắt nhìn theo hướng bọn họ, đứng dậy đi dạo loanh quoanh, mặc sức thăm thú.

Không biết tự lúc nào, tôi lạc đến bên sườn núi. Nhìn xuống bên dưới, ngập tầm mắt là mây mù u uẩn, nhìn không thấy đáy.

Ngay lúc tôi đang mê mẩn ngắm nhìn, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi: "Này! Ngươi đừng nghĩ quẩn đó."

Tôi ngạc nhiên, quay lại, là vài người xa lạ nào đó. Có chút buồn cười. Hình như họ thấy tôi đứng chênh vênh ở sườn núi, và sợ tôi sẽ tự sát?

Đang muốn mở miệng nói tôi không hề nghĩ quẩn, chân đã trượt đi. Tôi hoảng sợ, cả người đã rơi thõng vào đám mây mù. Xa xa có tiếng gào thét sợ hãi từ sườn núi vọng lại. Nhưng tôi đành cam chịu. Thế này cũng tốt, là tôi tự tìm đến cái chết. Nhưng, chết thế này ư? Thật kỳ quái. Chết, không ngờ lại dễ dàng đến thế.

Càng rơi xuống tốc độ càng lúc càng nhanh, ý thức cũng dần mơ hồ. Trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, rốt cuộc ngọn núi này cao bao nhiêu? Sao mãi còn chưa chạm đáy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro