Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng." Tôi cau mày, cố gắng mở mắt. 

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi cơ hồ là một chiếc giường, bọc quanh bằng tấm vải bố xanh thẫm. Não bộ tôi tê liệt như tê liệt đi, tôi chưa chết? Trong tích tắc tôi lại ngây cả người, màn bố xanh? Khách sạn nào lại có cái thứ này? Không, không đúng! Đây là bệnh viện? Cũng không đúng. Chỗ này không có cái vị thuốc sát trùng quen thuộc của bệnh viện. Đây là đâu?

Tôi cố gắng nhúc nhích xoay cần cổ để có thể quan sát rõ tình huống xung quanh. Lọt vào mắt là một kiểu bày biện khiến tôi bất giác không kiềm được nhắm chặt mắt. Trong đầu nhanh chóng hình dung ra quang cảnh vừa chứng kiến: những cánh cửa giấy rách nát tan hoang, một cái chậu rửa mặt bằng gỗ cổ lỗ sĩ, môt chiếc bàn, bên trên còn thêm một chiếc gương đồng.

Tôi cười bất đắc dĩ, xem ra bánh xe số phận quả thực đã đem thế giới quen thuộc của tôi đi xa rồi. Từ bé đã biết mình sẽ có ngày phải ra đi, nhưng đến khi thực sự diễn ra, vẫn thấy thật luống cuống! Du hồn, té ra tôi thật sự chính là một thứ du hồn loanh quanh! Nhưng, đây sẽ là điểm cuối cùng trong chuỗi vận mệnh của tôi? Hay, đây cũng chỉ là một trạm dừng chân mà thôi?

Tôi đột nhiên thấy nhớ nhà, nhớ cha mẹ, còn cả tiểu Nhai. Không biết đến khi nào bọn họ mới biết tin tôi gặp chuyện không may? Bọn họ hẳn sẽ rất đau lòng. Thật xin lỗi. Xin lỗi.

Còn cả những người trong câu lạc bộ đi du lịch cùng tôi nữa, có lẽ vì chuyện này, họ sẽ không thể tiếp tục vui vẻ ngắm cảnh? Nhưng biết đâu, cũng không hẳn? Duyên phận của tôi đâu có tốt, thậm chí cũng chưa từng chủ động kết giao với người khác. Vả lại đâu phải tôi chưa nghe người khác đánh giá về mình bao giờ? Kiêu ngạo, ngông cuồng, vênh váo không ai sánh nổi, không coi ai ra gì. Mỗi lần đều khiến lòng tôi chết lặng. Cho nên chắc sẽ không như vậy đâu? Tôi không dám khẳng định suy nghĩ của mình nữa.

Mở mắt lần thứ hai, tôi cố gắng nhúc nhích, cả người đau buốt. Nhất là sau đầu còn đau đến khủng khiếp hơn. Vì tôi ngã từ trên núi xuống hay sao? Cố ép bản thân cử động, nhưng cuối cùng vẫn không thấy chỗ nào trên người không bình thường?

Tôi lấy tay chống trên giường, muốn đứng dậy nhìn quanh một lát. Nhưng lại sững sốt đến ngây người, đây là tay tôi sao? Tôi ngây ngốc nhìn cổ tay trắng muốt gầy đét của mình. Tay ai đây? Tim tôi vặn thắt lại! Đây là tôi ư? Không, không phải, tay tôi tuy không cường tráng nhưng tuyệt đối không phải hình dạng này! Đây là thân thể của tôi ư? Hay thân thể một kẻ khác? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tôi đang ở đâu? Vì sao xung quanh lại không có ai thế này? Trong đầu tôi hỗn loạn.

Ngay lúc tôi đang bàng hoàng, cánh cửa cọt kẹt mở ra. Tôi ngẩng đầu lên chỉ thấy một bóng người mơ hồ tiến lại gần.

Người ấy vừa thấy tôi lập tức lộ vẻ mừng rỡ nghẹn ngào nói: "Tiểu thiếu gia, người đã tỉnh rồi!"

Tiểu thiếu gia? Tôi trợn tròn mắt, bà ta đang gọi tôi sao? Không, không phải, là bà ta gọi chủ nhân khối thân thể bị hồn phách tôi chiếm cứ này mới đúng.

"Tiểu thiếu gia, người thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Người hãy nói đi!" Người đó không thấy tôi nói gì, chỉ nhìn mình mình chăm chăm, không khỏi có chút nóng ruột.

Tôi hít vài hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, tạm thời đem những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu nén lại. Nhìn mái đầu hoa râm của lão bà bà vẫn đang không ngừng gạt lệ trước mặt, tôi mở miệng, yết hầu khô cháy đến chết đi, không bật ra được một tiếng nào, chỉ đành giương mắt nhìn bà bà khóc lóc thảm thiết. Đợi hồi lâu, tôi mới phát hiện người trước mặt có vẻ như sẽ khóc mãi và chưa hề có dấu hiệu dừng lại.

Gắng gượng vươn tay hươ hươ trước mắt cái người không ngừng gạt lệ kia, tôi chỉ chỉ vào miệng mình. Trời ơi! Hy vọng bà ta có thể hiểu được!

Người kia ngẩn ra, đột nhiên phản ứng lại: "Tiểu thiếu gia, người khát nước ư?"

Tôi thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu.

Người kia chạy tới chạy lui, vừa mang nước tới vừa nâng người tôi dậy vừa cho tôi uống nước.

Uống nước xong cuối cùng tôi cũng xem như có thể mở miệng nói chuyện, mặc cho lúc này thanh âm khàn đục không khác máy nghiền đá là mấy: "Đây là đâu? Ngươi là ai? Ta bị sao vậy?"

Tôi dù sao cũng phải làm cho rõ ràng xem chủ nhân thân thể hiện tại này của tôi bị sao, bằng không làm sao lại bị tôi chiếm đoạt được?

Cái người kia ngây ra, lại bắt đầu từng tràng khóc nấc: "Tiểu thư à! Thế này là sao? Tiểu thiếu gia người bị u mê rồi!"

Tôi thấy đầu càng lúc càng đau mãnh liệt. Cau mày không biết làm sao đành nói: "Ta không điên. Chẳng qua chỉ quên đi vài chuyện thôi. Ngươi nói cho ta, chẳng phải ta sẽ nhớ ra hay sao?"

"Tiểu thiếu gia, ta là nhũ mẫu. Người thật không nhớ ta sao?"

"Không nhớ." Tôi trả lời như đinh đóng cột. Nhớ được mới là lạ, tôi có phải cái tiểu thiếu gia này nọ của bà đâu. Có lẽ tay gắng gượng chống đỡ đã lâu, tôi cảm nhận được khối thân thể này sớm rệu rã, rất nhanh ngã ngược lại giường.

Bà vú vẫn một bên nức nở kể lể về thân thế cơ thể hiện tại của tôi.

Nghe chừng nửa buổi, tôi cũng tổng kết được vài điểm:

Thứ nhất thân thể hiện tại của tôi chỉ mới mười hai, nhỏ hơn tôi bảy tuổi.

Thứ hai mẹ của chủ nhân thân thể này là vợ bé của cha hắn, năm năm trước nhiễm bệnh mà chết. Bà vú này kỳ thật là nhũ mẫu của mẹ hắn, không phải của hắn. Hắn còn có một người cậu, từ lâu đã không còn lui tới nữa.

Thứ ba hắn sở dĩ phải nằm trong này là do lúc trèo cây giúp bà vú nhặt đống quần áo bị gió, bất cẩn rơi từ trên cây xuống đất.

Chung quy thì tên này quả thật bất hạnh.

Tôi ngắt lời bà vú đang tự quở trách bản thân, hỏi: "Nhũ mẫu, ta gọi là gì?"

"Tiểu thiếu gia danh tự Nam Khê."

Nam Khê? Cũng được, cái tên này vẫn còn hơn Bất Toán Thái Tao. Tôi tự giễu cợt suy nghĩ của mình.

Im lặng một hồi tôi hỏi: "Vậy hiện giờ là triều đại nào? Hoàng đế nào đang chấp chính?"

"Tiểu thiếu gia, người hỏi cái này để làm gì?" Bà vú nhìn tôi đầy khó hiểu.

Tôi liếc nhìn sắc mặt bất định của bà vú, không biết làm sao đành mở miệng gọi: "Nhũ mẫu?"

"A? Ồ, a, hiện giờ là Tần Vân hoàng triều do Lăng Ba Đế chấp chính."

Lăng Ba Đế? Hoàng triều Tần Vân? Lịch sử lại còn có một cái hoàng triều thế này sao? Đây rốt cuộc là chỗ nào? Tôi không sức nào mà nghĩ được. Thật hỗn loạn!

"A! Gia cảnh là như vậy đó, tiểu thiếu gia người có đói bụng không? Để nhũ mẫu đi chuẩn bị mấy thứ." Bà vú nói xong vội vội vàng vàng đi ra.

Nghe bà ta nói vậy tôi mới để ý, bên ngoài trời đã tối hẳn, đưa tay xoa nhẹ sau gáy, a, có một cái bướu lớn. Chẳng trách vẫn thấy đầu đau đau.

"Tiểu thiếu gia, dùng cơm thôi." Bà vú bưng một cái khay tiến vào. Đem mấy thứ sắp trên mặt bàn, đánh lửa thắp sáng ngọn đèn.

Tức thì dưới ngọn đèn mờ tối, tôi có thể nhận ra được một nồi cháo, một đĩa dưa muối nhỏ, và vài cái màn thầu. Cơm tối đơn giản. Tôi không khỏi thầm đoán gia cảnh nhà này chắc phải rất túng quẫn? Nhưng, không phải chứ, nếu không sao thuê được hạ nhân tốt thế này? Hay phải nói là gia cảnh nhà này sa sút mới đúng?

Ngay giữa lúc tôi còn đang suy nghĩ mông lung, bên tai truyền đến tiếng thủ thỉ của bà vú: "Hôm nay A Tài trực ban mới đưa cho ta mấy cái màn thầu. Dù có nguội nhưng cũng không tệ lắm. Tiểu thiếu gia mau ăn đi. Đợi hai ngày nữa ta đem mấy thứ vừa làm xong đi bán, là có thể mua cho tiểu thiếu gia mấy món ngon ngon rồi. Hôm nay chỉ có thể như vậy thôi."

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà vú, nói vậy gia cảnh nhà vẫn còn rất nhiều tiền? Vậy tại sao lại phải thế này? Hay chủ nhân cái khối thân thể này cũng không khác gì tôi?

Bà vú ân cần nhìn tôi: "Tiểu thiếu gia? Có phải bị lạnh rồi không? Ôi chao, hôm qua củi mới dùng hết sạch rồi. Làm sao bây giờ?"

Thấy bà vú lo lắng, tôi đột nhiên không yên, bà ấy thật lòng quan tâm chủ nhân tấm thân này. Chỉ vì hôm nay thân thể này bị hồn phách của tôi chiếm đoạt mà sự quan tâm của bà dành cho hắn cũng bị tôi thay thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro