Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn vẻ đợi chờ trên khuôn mặt già nua của bà vú, tôi thấy không đành lòng, hơn nữa từ nhỏ tôi đã được dạy dỗ phải tôn kính người già, kính lão chẳng phải là một mỹ tục truyền thống xưa nay của dân tộc Trung Hoa sao? Nên tôi mới lên: "Nhũ mẫu, ngươi cũng ngồi xuống cùng ăn đi."

Bà vú ngẩn người, vặn vẹo hai tay: "Chuyện này, chuyện này không được đâu. Tiểu thiếu gia, thân phận chủ tớ khác nhau mà."

Tôi thản nhiên nói: "Thân phận Chủ tớ khác nhau? Nhũ mẫu, có thể ngoại trừ người ra, đã chẳng còn ai xem ta là chủ tử nữa. Vậy còn nói gì là khác nhau? Nhũ mẫu ngồi xuống đi."

Bà vú cúi đầu ngồi xuống, đưa tay quệt quệt trên mặt một hồi, xem ra tôi nói cũng không sai, tên chủ nhân ban đầu của cái thể xác này không hề có chút địa vị gì trong cái nhà này cả.

Bữa cơm kết thúc trong sự im lặng đến ngột ngạt.

Phải qua vài ngày tịnh dưỡng, tôi mới thấy tinh thần tốt hơn, bà vú cũng đồng ý cho tôi xuống giường vận động một chút.

Ngồi trong chiếc sân nhỏ hẹp, phơi mình dưới ánh nắng, thấy bà vú thêu thùa, tôi không khỏi xuất thần.

Thì ra vũ trụ từ thuở sơ khai đã tồn tại đến vài dòng thời không cùng song hành. Cái thế giới bên kia Dương gia gia từng nhắc đến có lẽ là chỉ nơi tôi đang ngồi đây? Thì ra cũng không phải chết. Không hiểu sao, ngay đến chuyện không phải chết cũng không thể khiến tôi thoải mái hơn, ngược lại thêm rầu rĩ, thậm chí còn có chút bực bội. Có lẽ, sâu thẳm trong lòng, tôi đã từng hy vọng mình chết. Có lẽ, nguyên nhân khiến tôi chờ đợi cái chết là để có thể hoàn toàn chấm dứt, và được giải thoát khỏi mọi thứ? Nhưng bây giờ, là thế nào? Vận mệnh này là của ai? Tôi là ai? Ai là tôi? Tôi là hàn Tiêu? Hay vẫn còn là Nam Khê?

"Tiểu thiếu gia?"

Hồi phục tinh thần, tôi quay sang bà vú hơi cười cười: "Nhũ mẫu?"

Bà vú hơi ngẩn ra rồi mau chóng bình tĩnh lại, nói: "Tiểu thiếu gia, nhũ mẫu đem mấy món đồ thêu này đi giao, tiểu thiếu gia ngàn vạn lần đừng chạy lung tung khắp nơi. Bằng không chỉ sơ sảy một chút, gặp phải lũ cẩu nô tài thì sẽ không hay. Nhũ mẫu nhất định sẽ mau trở về."

Tôi gật đầu, nhìn bà vú thu thập đống đồ thêu, vội vàng đẩy cửa tiểu viện ra ngoài.

Đứng lên, tôi muốn thử hoạt động một chút, xem thử cái khối thân thể này rốt cuộc yếu ớt đến mức nào. Chẳng qua, điều tôi không ngờ được là, vừa mới động thân, mắt đã tối sầm lại, thân thể vô lực, hổn hển thở. Níu lấy chiếc ghế tựa, tôi mệt mỏi quỵ xuống nền đất, một tay bấu lấy trán, tay kia bám chặt vào ghế, hồi lâu sau mới thấy dễ chịu hơn một chút, trước mắt cũng không mờ đen nữa. Vậy là sao? Rũ đầu xuống, tôi chán ghét nhìn cái cổ tay trắng bệch trên thân thể hiện tại này, nhớ tới trong tấm gương đồng từng phản chiếu qua khuôn mặt một thiếu niên, tái nhợt tựa như không chút huyết sắc, nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống một đứa bé bảy tám, khó mà nhận ra đã mười hai tuổi. Vóc hình gầy khô đét, thể chất yếu ớt, bé nhỏ, dấu hiệu dậy thì cũng rối loạn. Nhớ lại ở thế giới cũ, tuy tôi cũng không phải loại cường tráng, nhưng thân thể cũng tính là khoẻ mạnh. Không như bây giờ, động chút lại thở dốc đến nửa ngày trời! Quả thực so với Lâm muội còn yếu đuối hơn. Không hiểu nếu phó mặc cái thứ thân thể nát vụn này làm sao tên kia lại có thể leo lên được cái cây để nhặt mấy thứ quần áo gì gì đó được?

Chật vật mãi mới có thể phục hồi lại, tôi từ sớm đã cảm thấy thân thể mềm yếu không sức. Tiếp tục ngồi bệt dưới đất, tôi chầm chậm tra vấn bản thân. Ở thế giới này quỷ thần có hay không, thời gian gần đây tôi cũng không rõ ràng lắm, có lẽ có, có lẽ không, nếu có thì hình thù thế nào? Tôi dĩ nhiên không phải dạng có phúc phận, nếu vậy, tôi có nên làm một cái gì đó vì bản thân? Từ đầu tôi vốn đã không được ông nội yêu thích, nhưng cha và mẹ lại vô cùng yêu thương tôi, dù bọn họ không thể đứng trước mặt ông nói giúp tôi được vài lời; Tiểu Nhai thương tôi, vì tôi là anh ruột của nó, nó là đứa trẻ đơn thuần nhất với tôi. Tôi ngay từ đầu đã không hiểu nổi, một đứa trẻ phải tiếp nhận nền giáo dục tinh anh như nó, tính nết sao lại có thể thuần đơn đến thế? Nhớ tới lời hứa hẹn với tiểu Nhai, tôi khẽ khép mắt, anh đã không thể thực hiện được lời hứa với em nữa, thật xin lỗi. Nghĩ về bọn họ khiến lòng tôi càng thêm nặng nề, họ vẫn khoẻ chứ? Có ai vì tôi mà đau lòng không? Sau ấy vì giễu cợt bản thân, tôi bất giác nhếch mép, dù bọn họ có thực sự đau lòng, tôi cũng làm được gì? Tôi căn bản không có khả năng để an ủi họ. Vậy cứ để họ, khi tôi chết đi, đau một chút, rồi sau đó, thời gian dài sẽ nguôi ngoai thôi. Chẳng ai có thể yêu cầu ở ai một điều không thể, đúng không?

Tôi hiện giờ là ai? Nam Khê? Cái thân thể này thực sự tên là Nam Khê, chỉ là, linh hồn bên trong vẫn là tôi, tôi là Hàn Tiêu. Vậy còn Nam Khê thực sự sao rồi? Hắn chết rồi? Hay cũng như tôi lạc bước tới thế giới khác? Nam Khê, hắn thậm chí còn là một đứa bé khổ sở hơn tôi. Sinh ra trong một gia đình có tiền có thế, nhưng đến cha mình, hắn cũng không được thấy. Có lẽ cha hắn cũng đã sớm quên mình còn đứa con này. Trong một gia đình như vậy, e cả thế gian người thực lòng yêu thương hắn chỉ có một, chính là bà vú ấy. Bà vú đối với Nam Khê mà nói là gia nhân duy nhất. Nhưng, bà ấy cũng chỉ là một hạ nhân, không cách nào bảo vệ chu toàn cho Nam Khê. Mà có lẽ để chở che cho hắn, mà bà cũng coi thường chính bản thân mình, huống chi bà còn muốn chăm nom cho một thứ chủ tử hữu danh vô thực thế này nữa. Tôi từ từ xiết chặt tay lại, biết đâu ngay từ lúc ban đầu hắn đã mong mỏi dùng cái chết để được tự giải thoát, mà hiện tại, tôi chẳng còn lý do gì để chết thêm một lần nữa. Trong thế gian này, tôi chỉ là một thứ linh hồn trong thể xác không thuộc về mình, ngoài ra chẳng còn gì.

Chậm chạp dựa vào chiếc ghế tựa để ngồi xuống, trong đầu tôi vẫn xoay vần không ngừng. Đây là một thế giới tôi không quen thuộc, tôi cũng không biết quy tắc vận hành ở thế giới này, rất nguy hiểm, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ bị nuốt chửng. Nhớ lại những gì bà vú từng nói, cha Nam Khê, Nam Tú Thiên và bầy đàn thê thiếp của hắn, ai cũng đều vì đoạt quyền, đoạt tài mà giở mọi mánh khoé thủ đoạn, nhưng thế vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất chính là Nam Tú Thiên đối với những chuyện này chỉ mắt nhắm mắt mở. Hắn nghĩ cái gì? Hắn vì quá tự tin vào bản thân nên không thèm quan tâm hay hắn căn bản không có năng lực nên không quản được? Chuyện này tôi vô phương nhận định, tôi đã thấy hắn lần nào đâu. Chẳng qua, cái nhà này, nhất định không phải nơi tôi có thể ở lại lâu dài. Nhà phú hào quyền thế bên trong thường bất hạnh, nơi tôi sống, điện ảnh, kịch phim truyền hình thấy qua quá nhiều. Hơn nữa, gia đình tôi gắng gượng thì cũng được xếp là thành viên giới thượng lưu, vẻ u ám tối tăm của xã hội, trông thấy đâu có ít. Trước tiền tài quyền thế, con người ta lúc nào cũng bất giác phô bày vẻ tham lam. Tin tưởng ở thế giới này cũng xa vời chẳng kém.

Thứ mà những kẻ phú hào gọi là hoà khí điềm đạm chẳng qua chỉ là phượng mao lân giác, thứ để nghiền nát bi kịch nhân gian thì nhiều. Cuộc đời tôi không biết nên dùng hai chữ may hay không may để hình dung. Nhưng tôi có thể khẳng định một điều, bản thân mình không hứng thú đối với những chuyện tranh đoạt. Con người ta sao cứ nhất thiết phải sống một cách mệt mỏi bi luỵ như vậy? Trong cái gia đình này nhất định cũng có những chuyện phức tạp, nếu thế, bỏ đi ư?

Nhưng, ra đi thật sự tuyệt đối sẽ không đơn giản như ngồi một chỗ tưởng tượng. Ngoài ra tôi lại không biết thế giới bên ngoài, thân thể này thậm chí còn là một chướng ngại rất lớn. Bước vài bước chân cũng mệt đến mức thở không ra hơi, thật khiến người ta không chịu nổi. Tôi chầm chậm bóp chặt tay, nếu như tôi thật sự muốn bỏ đi, phải đem thân thể này rèn luyện là chuyện hệ trọng nhất. Tất thảy mọi thứ đều phải suy tính cẩn thận, lâu dài, tránh sau này phải lâm vào cảnh khốn cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro