Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoát thoi đưa, tôi lưu lại thế giới này đã được gần được nửa năm. 

Trong tôi vì có ý thức luyện rèn thân thể nên giờ tình trạng cũng có nhiều chuyển biết tốt, kẻ xuất hiện trong tấm gương cũng không còn vẻ trắng bệch như ma như quỷ nữa. Nhưng đó cũng chỉ là mục tiêu ban đầu mà thôi. Kế hoạch tiếp theo cuả tôi là muốn tận mắt quan sát xem thế giới này là một nơi như thế nào, thời không này là một chỗ như thế nào.

Tới tận bây giờ, tôi cũng chỉ biết sơ qua đô thành nơi tôi đang cư trú tên là Danh Tùng, một thành phố trọng yếu của Vũ Hoa quốc Tần Vân hoàng triều. Nam gia là thế gia vọng tộc hạng một hạng hai đất Danh Tùng, chủ yếu kinh doanh hiệu bạc, hiệu cầm đồ cùng vài loại buôn bán khác. Có thể nói là phú gia một phương.

Tôi đứng lên, quay sang bà vú, "Nhũ mẫu, ta đã khoẻ rồi. Chúng ta đi thôi."

Bà vú có chút tư lự nói: "Tiểu thiếu gia, người thực sự muốn đi ư? Nhưng chỗ ấy không được sạch sẽ cho lắm."

Tôi quay lại khẽ cười, "Nhũ mẫu, ngươi để ta ra ngoài ngắm nghía chút đi. Ta chưa lần nào ra chợ mà."

Bà vú nhìn tôi chằm chằm không biết phải làm sao, bà định nói thêm gì đó, nhưng tôi đã vội đi lên trước, níu chặt tay áo, ra vẻ đáng thương: "Nhũ mẫu à, người dẫn ta ra đường ngắm nghía một chút đi. Ta chưa được thấy qua..." Càng về cuối thanh âm càng lúc càng bé lại, vẻ mặt ấm ức pha lẫn chút tủi thân. Lại nói, thân xác hiện thời như thằng bé này của tôi, cũng có ít nhiều ưu thế, tỷ dụ như trò làm nũng này.

Bà vú thở dài, khẽ vuốt đầu tôi, căn dặn: "Vậy tiểu thiếu gia phải theo sát nhũ mẫu, nếu người không đi theo, ngộ nhỡ bị lạc đường thì nguy rồi."

Mắt tôi sáng rỡ lên, gật đầu liên tục.

Đóng cửa viện, bà vú nắm chặt tay tôi đi về phía cửa nghách. Tôi vừa bước ra vừa đánh giá mọi thứ xung quanh. Từ lúc đến thế giới này tới giờ, tôi vẫn luôn đứng trong chiếc sân nhỏ hẹp ấy, chưa từng đặt chân ra ngoài dù chỉ một bước. Hôm nay có thể được tự nhiên đi ra ngoài thế này khiến tôi có chút hiếu kỳ.

Vội vã bước qua cánh cửa hông tù vù, ra đến con đường bên ngoài. Trên đường, người đến người đi, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Hai bên đường phố là những cửa hàng cùng tiệm buôn bán nhỏ, phần lớn mọi người đều vận quần áo bằng vải thô, số ít vận y phục từ vải tơ hoặc lụa là. Tôi hơi ngước đầu nhìn lên tấm bảng hiệu bên trên, mặt trước đều chung một loại chữ phồn thể, nhưng trong số ấy cũng có nhiều ký tự trộn lẫn mà tôi không tài nào nhận ra .

Bà vú nắm tay tôi hết quặt trái rồi lại rẽ phải, mãi đến khi tới một cái hẻm nhỏ, mới khẽ đưa tay gõ gõ lên một phiến cửa. Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở hé, một nữ nhân khá béo tạp dề buộc ngang thò đầu ra ngoài. Mụ ta nhìn chòng chọc vào tôi, kinh động hô lên: "Ôi ôi! Đây là công tử nhà ai vậy? Bộ dạng thật thanh tú!" Nói xong liền vươn tay về phía tôi.

Trực giác trong tôi không thích thú gì người phụ nữ trước mặt này, dù nhìn qua mụ ta có vẻ khá nhiệt tình, nhưng chung quy tôi vẫn thấy mụ ta không có chút hảo ý nào. Thấy mụ vươn tay về phía mình, suy nghĩ trong đầu tôi thoáng lên là phải tránh ngay.

Nét mặt mụ đông cứng lại, sượng sùng rụt tay về: "Ôi, tiểu công tử này nóng nảy quá."

Bà vú xiết tay tôi thật chặt, nhích người lên phía trước che tôi không chút vết tích, ngăn cản tầm mắt người đàn bà kia, cười bồi: "Thực có lỗi, Thu đại tỷ. Đứa nhỏ này rất sợ người lạ. Người đừng so đo với nó."

Mụ béo kia ậm ừ một tiếng, vẫn cố xuyên qua bà vú để quan sát tôi. Tôi phải giả bộ vô cùng hoảng sợ, giấu mặt vào sau lưng bà vú, một tay túm chặt quần bà.

"Thu đại tỷ, đây là đồ của lần trước. Người xem qua chút đi." Bà vú đem cái bọc nhỏ kè kè bên người mở ra, đưa cho mụ Thu đại tỷ.

Mụ béo cầm trên tay, lật lật một hồi, "Được. Không tệ."

Nói xong liền quay vào phòng, lúc sau mới quay ra. "Này, tiền công lần trước. Còn đây là việc lần này, cẩn thận vào! Là đích danh Xuân phủ trong thành chỉ định đấy. Bà phải trổ toàn bộ công phu mới được. Nếu làm tốt, tiền công Xuân phủ trả sẽ không ít đâu."

"Vâng, vâng! Thu đại tỷ người cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ làm tốt." Bà vú liên tục khom lưng cúi mình trước mặt mụ béo kia.

Tôi bất giác thấy chua xót trong lòng, bà vú ấy phải khúm núm trước mặt kẻ này hoàn toàn là vì tôi, không, không đúng, là vì Nam Khê. Là vì tiểu thiếu gia bị lãng quên của Nam gia này. Nếu như, nếu như, có một ngày bà biết vị tiểu thiếu gia mà bà đang liều mạng bảo hộ đã bị tôi thay thế, bà sẽ thế nào đây? Nghĩ đến đó, tim tôi chợt thắt lại, tay bất giác túm chặt lấy góc áo của bà, không chịu buông lỏng. Nhìn thấy mái tóc hoa râm của bà vú phơ phất, vẻ mặt già nua, không hiểu sao sống mũi tôi chợt cay cay.

Đem đống công việc lần này tỉ mẩn cất kỹ, bà vú liền nắm tay tôi mau chóng rời khỏi cái hẻm nhỏ ấy. Đi được một quãng xa, bà mới quay sang nói với tôi: "Tiểu thiếu gia, người hãy nhớ kỹ, nếu đi một mình tuyệt đối không được tới gần nơi này! Thu đại tỷ kia, người cũng nhất định phải coi chừng! Bà ta..., nói chung, người nếu thấy nàng ta từ đằng xa, nhất định phải mau mau tránh đi, người hiểu không?"

Bà chưa nói xong đã khiến tôi rùng mình, xem ra Thu đại tỷ kia thập phần phức tạp, trực giác của tôi không sai chút nào. Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bà vú vui vẻ yên tâm xoa đầu tôi, rồi cả hai tiếp tục quay trở về.

Bà dẫn tôi đến đứng trước mặt một người bán kẹo rong, hỏi tôi có muốn ăn cái gì đó không. Tôi ngước lên nhìn bà, rồi lại quay sang nhìn những xâu kẹo được chế biến thô mộc kia, tiện tay với lấy một xâu nho nhỏ, "Vậy lấy cái này đi."

Người bán kẹo rong cười cười với tôi: "Vị tiểu ca này chỉ cần một xâu thôi sao? Một hồi sẽ ăn hết ngay đó. Có muốn chọn thêm vài cái nữa không?"

Tôi lắc đầu, bà vú vừa cười vừa chọn thêm một xâu nữa dúi vào trong tay tôi, sau ấy lấy ra mấy sênh đồng đưa lại cho kẻ kia.

Hắn nói với bà: "Tiểu ca thật dễ thương và đáng yêu. Là tôn tử của bà ư? Thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Bà quả là có phúc đó."

Bà cười nói cảm tạ, sau ấy dẫn tôi đi.

Sải từng bước sau khi qua cửa, tôi có chút lưu luyến quay đầu nhìn mọi thứ xung quanh, không biết đến bao giờ mới có thể ra khỏi cửa lần nữa nhỉ?

Ngay lúc chúng tôi vừa nhanh chân quay lại tiểu viện thường ngụ, có vài tên ăn mặc như nô bộc trong nhà đến chắn ngay trước mặt, "Bà già, ngươi lại vừa đi đâu thế hả? Nhìn xem, nhìn xem, tay mụ ta dắt theo ai này?"

Mấy gã đó liên tục cười cợt phát ra những thanh âm vô cùng khó nghe, bà vú vội vàng hướng chúng hành lễ, liên tục cuống quýt nhận lỗi. Bọn chúng được dịp đoạt ngay cái bọc nhỏ trong tay bà, phát hiện bên trong có mấy đồng tiền công vừa được trả.

"Ôi, con mụ này, ngươi lại lén ra ngoài trộm bạc hử? Hừ, cũng may cho ngươi gặp được mấy lão ca ta, xem như vận khí tốt, nếu phải kẻ khác thì đã lôi ngươi đi bẩm quản gia rồi. Chúng ta tâm tính thiện lương, xem ngươi có vẻ đáng thương, Thế này đi! Tiền này chúng ta cất thay ngươi, tìm cơ hội trả lại người ta. Ngươi còn không nhanh cút đi." Trong đó có một gã làm bộ làm tịch, gã thọc tay lấy mớ bạc vụn bên trong, so so đếm đếm rồi nhét cả vào ngực, sau ấy tiện tay vứt toẹt bọc vải xuống dưới đất. Những đồ vật trong chiếc bọc cứ thế mà vung vãi khắp nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro