Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt bà vú ngập đầy những lệ nhưng chỉ có thể liên tục nói tạ ơn bọn chúng. Bà lưu luyến nhìn những món đồ rải đầy trên đất, dè dặt hỏi: "Cái ấy, Đồng ca à, những thứ trên đất, ta cũng không được nhặt lại ư?"

Tên Đồng ca gì đó liếc chừng mấy món đồ, một cước đạp lên, "Ngươi nói gì hả?"

Bà vú đau đớn nhìn những thứ kia bị đạp đến hư hỏng, lẩm bẩm gì đó không thành tiếng.

Mấy kẻ kia nhìn bộ dạng bà vú, cười ha hả đứng lên, dợm xoay người đi.

Tôi ở một bên giữa cơn phẫn nộ phừng phừng, sải từng bước thét lớn: "Mấy tên các ngươi, đứng cả lại cho ta."

Bọn chúng khựng lại, quay đầu, "Ái chà, nhìn ai vừa lên tiếng kìa. Chẳng phải là tiểu thiếu gia đây sao? Không biết tiểu thiếu gia người có chuyện gì cần phân phó?"

Vài tên cười ha hả, nhìn xuống tôi khinh thường.

Tôi quay sang bọn chúng nói: "Đem bạc trả lại nhũ mẫu."

"Ôi chao, tiểu thiếu gia, chúng ta sợ người hiểu lầm đâu đó rồi. Bạc này chính là tang vật. Mấy người chúng ta cũng là hảo tâm, muốn âm thầm giúp mụ ta trả lại. Tiểu thiếu gia cũng đừng nói những lời như thế, cẩn thận lại rước phiền phức vào người." Gã khục khặc cười toan cúi người đưa tay xoa đầu tôi. Tôi nghiêng đi, giơ tay tát hắn một cái, "Nô tài láo xược. Ai cho người chạm vào ta."

Gã ngẩn ra, ánh mắt nhìn tôi có lẫn chút kỳ quái. Nhưng rất nhanh vì thẹn quá hoá giận, giơ tay lên định đánh. Tôi hơi lùi về phía sau, cao giọng: "Cẩu nô tài! Sao, còn muốn đánh cả chủ tử nữa ư?"

Hắn hung tợn đáp trả: "Kêu ngươi một tiếng tiểu thiếu gia, ngươi lại tưởng mình thân chủ tử thật. Chẳng qua chỉ là thứ không ai thèm động tới."

Tôi còn chưa kịp mở miệng, bà vú đã nhào ra tóm chặt gã, "Tiểu thiếu gia người mau chạy đi. Ta không thể để ngươi khi dễ ức hiếp tiểu thiếu gia nhà ta được! Ta sẽ không để ngươi ức hiếp người!"

Tôi đờ đẫn, không nghĩ bà sẽ hành động như vậy!

Bà vú dẫu gì cũng đã lớn tuổi, mấy gã kia kẻ cầm người giữ, đẩy bà ngã nhào xuống đất, một trận tay đấm chân đạp! Tôi ở một bên vô cùng quýnh quáng, chạy bổ tới nghĩ muốn đẩy bọn chúng ra nhưng lại bị quẳng sang một bên, rớt bịch xuống đất. Trong tôi lại một lần nữa trào lên sự căm hận đến thấu xương cái khối thân thể nhu nhược này.

Tôi biết mình đang chảy máu, nhưng lại không thèm để tâm đến chuyện vặt vãnh ấy, liều mạng thét lớn: "Dừng tay! Các ngươi mau dừng tay! Nhũ mẫu, nhũ mẫu." Nước mắt không kiềm được mà trào ra, trước mắt nhạt nhoà, tôi dùng ống tay áo quẹt dứt dòng nước mắt, hét vang: "Ta sẽ nhớ kỹ các ngươi! Ta cho các ngươi biết, nếu nhũ mẫu có xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ khiến các ngươi phải xuống địa ngục! Ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết! Các ngươi hãy nhớ lấy!"

Tôi chưa từng hận một ai đến thế, tính tình tôi luôn lạnh nhạt, hận ý mãnh liệt như vậy đối với tôi là lần đầu. Lần đầu tiên hận đến mức muốn giết người!

Mấy gã kia từng bước tiến về phía tôi, tôi cũng không chịu khuất phục trừng mắt nhìn lại chúng. Tôi nghĩ trong mắt tôi nhất định đã ngập tràn hận ý. Bọn chúng đánh mắt qua lại nhìn nhau, thoáng chùn chân. Nhưng rất nhanh, một kẻ trong bọn chúng đá thật mạnh vào người tôi, miệng chửi rủa: "Ngươi dám doạ dẫm chúng ta? Chỉ bằng ngươi ư?"

Tôi đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng, mắt tối sầm lại! Lấy tay chống đỡ trên nền đất, tôi căm hận nhìn phía chúng. Ngay lúc tôi nghĩ một đạp nữa sẽ giáng xuống, một thanh âm êm dịu tức thì vang lên chặn đứng mọi động tác của bọn chúng.

"Thật to gan! Tôi tớ Nam gia từ bao giờ lại không biết phép tắc thế này? Ngay đến chủ tử cũng dám đánh, kéo toàn bộ lũ chúng đi cho ta, mỗi tên năm mươi trượng. Không chết thì đuổi đến phòng chứa củi lao động khổ sai, một năm không phát tiền lương." Chủ nhân giọng nói ấy điềm đạm mà vẫn không mất đi vẻ uy nghiêm nói.

"Hạ quản gia, truyền lệnh xuống, nếu kẻ nào còn không hiểu khuôn phép, lấy mấy tên đó ra làm gương." Vừa nói người ấy vừa đi đến trước mặt tôi, toàn thân bạch y, khuôn mặt dịu dàng đến ôn hoà như ngọc thạch, y vòng tay ôm lấy tôi, quay người bước đi, "Đi triệu đại phu."

Tôi níu chặt y phục y, y khẽ cúi đầu nhìn xuống. Tôi nói khó khăn: "Nhũ mẫu..."

Ánh mắt y có chút dao động, cơ hồ hiểu rõ ý tôi, "Phái ngươi đỡ nhũ mẫu về phòng, để đại phu đến khám qua đi."

Tôi cảm kích nhìn y cười nhẹ nhàng, liền sau ấy cả người ngã vào giữa bóng tối.

Lần sau tỉnh lại đã thấy mình ở trong một gian phòng xa lạ. Đệm dưới thân, chăn đắp trên người đều là loại gấm mềm mại.

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm mành hoa thêu chìm hơi chút bàng hoàng, đây là đâu? Bà vú đâu? Những ký ức trước khi tôi hôn mê lập tức ào về, người kia là ai? Theo những gì nghe được, địa vị y trong Nam gia nhất định không thấp, nhưng, sao y hắn lại muốn cứu tôi?

"Ngươi tỉnh rồi?" Một thanh âm có chút quen thuộc vang lên kéo tôi khỏi sự mơ hồ.

Tôi muốn ngồi dậy, nhưng không thể! Toàn thân đau như nát vụn. Nhất là phía trước ngực, có lẽ đã bị gẫy xương. Cũng không biết bị gãy mấy cái xương sườn rồi?

Người ấy đưa tay khẽ đè tôi lại giường, giúp tôi kéo chăn lên sát người, "Đừng ngồi dậy. Xương cốt ngươi đang bị gãy, phải nghỉ ngơi cho tốt."

Tôi nhìn hướng hắn, "Ngươi là ai?"

Y khẽ mỉm cười, "Ta là thị quân của phụ thân ngươi."

Thị quân? Đó là cái gì? Tôi nghĩ thầm.

Y như thể nhìn thấy sự nghi hoặc của tôi, "Ngươi không biết thị quân là gì sao? Nhũ mẫu chưa từng nói với ngươi?"

Tôi khẽ lắc đầu.

Y nói: "À, để ta nghĩ một chút, ừhm, hay nói thế này đi. Người Vũ Hoa chúng ta gần đây nhân khẩu vô cùng đông đúc, chỉ là không hiểu vì sao tỷ lệ nam nữ ra đời lại không đồng đều, trên cơ bản đều là hai nam một nữ. Kỳ thật, cũng không phải chỉ mình Vũ Hoa Quốc ta gặp chuyện này, quốc gia trên khắp đại lục Thương Vân này đều như vậy. Nên ngay từ xa xưa đã có tập tục nam tử kết hôn, xuất giá làm chính thất thì xưng quân dung, nhược bằng là trắc thất lại xưng thị dung. Đương nhiên, đây cũng chỉ là cách xưng hô phổ biến nơi nhân gian, quan gia còn có các danh xưng khác, như là cảnh dung, tương dung đủ loại. Ta nói vậy ngươi đã hiểu chưa?"

Tôi nhíu mày, thế giới này thật hỗn loạn. Thế giới ban đầu của tôi, tuy nam nhân yêu nhau cũng có, hơn nữa càng ngày càng được chấp nhận, nhưng những nước quang minh chính đại cho phép nam tử kết hôn không có nhiều. Bây giờ tôi rốt cuộc đã tới một cái thế giới thế nào vậy?

"Ngươi không sao chứ? Có khó chịu ở đâu không?" Giữa tiếng nói dịu dàng trầm ấm ấy mờ mờ ẩn ẩn sự lo lắng.

Tôi mở mắt, nhìn thẳng vào vẻ mặt lo âu của y.

"Ta không sao," tôi mở miệng nói, "Đây là đâu? Nhũ mẫu của ta ra sao rồi?"

Y thoáng cười, "Đây là chỗ của ta, chỗ ngươi ở trước kia không thích hợp để dưỡng thương nên ta đem ngươi về đây. Nhũ mẫu của ngươi không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là chút ngoại thương, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không sao nữa."

Nghe được bà vú không xảy ra chuyện gì, tôi có chút yên lòng. Chuyện này do tôi gây ra, nếu lúc ấy tôi không xúc động đến thế, có lẽ bà đã không bị thương vì tôi. Nhưng lúc ấy tôi thực sự căm phẫn, căn bản không cách nào chế ngự được sự nóng giận của mình.

"Ngươi đói chưa? Để ta sai người làm chút đồ ăn đem lên. Bụng đói uống thuốc không tốt. " Y nói.

Tôi khẽ gật, nhìn y ra ngoài phân phó hạ nhân đem các thứ lên. Thị dung, trắc thất, một người như y lại có thể làm lẽ cho một kẻ khác. Mà kẻ khác ấy lại chính là phụ thân của nguyên bản chủ nhân khối thân thể này. Thân là nam tử, nhưng lại muốn hầu hạ một người đàn ông khác, trong lòng y nghĩ cái gì vậy? Có cảm thấy bản thân bị nhục nhã hay không? Hay vì y và kẻ kia thực lòng yêu nhau nên mới vì thế mà cam tâm tình nguyện?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro