Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới bước chân vào viện, đã có người tiến lên nghênh đón, "Công tử, đại trang chủ căn dặn, thỉnh công tử trở về lập tức vào gặp người."

Tôi cảm thấy hơi kỳ quái. Theo thói quen bình thường, sau khi về trang viện tôi thường sẽ về viện lạc của mình trước tiên, sơ tẩy qua rồi mới đến tiếp kiến hai vị sư phụ. Sư phụ bọn họ đều rất quen thuộc thói quen này của tôi, dạo gần đây cũng không thúc giục, đều đợi đến khi tôi vào gặp. Hơn nữa hai người bọn họ còn trở về sớm hơn tôi những hai ngày, sao mới đi đã quay lại nhanh vậy rồi? Còn chưa được năm ngày mà. Nhanh thật. Thật không bình thường. Vì nhị sư phụ vốn ưa ngao du ngoạn thuỷ, nên hai người bọn họ một khi đã xác định lên đường, ngắn thì mười ngày nửa tháng, dài thì phải mấy con trăng dễ có đến hơn nửa năm mới quay về sơn trang. Lần này có chuyện gì sao? Sao Đại sư phụ lại nhanh như thế? Hơn nữa còn vội vàng triệu tôi tiếp kiến, đã có chuyện gì xảy ra rồi? Nhị sư phụ thì sao? Đã về chưa?

Trong đầu quay mòng mòng, tôi vừa đi vừa thuận miệng hỏi: "Đại trang chủ trở về lúc nào? Nhị trang chủ dã về chưa?"

"Hai vị trang chủ hôm qua đã cùng về, nhị trang chủ dường như bị thương." Kẻ nọ tận lực bẩm báo lại mọi sự.

Tôi giật mình, nhị sư phụ bị thương? Là kẻ nào lại có thể lợi hại như thế? Tôi không khỏi nhanh chân hơn chạy tới Thanh Trữ Uyển.

Vội vã lên xuống mấy hồi, tôi đã vào trong Thanh Trữ Uyển, ngay đến cửa cũng không để tâm gõ mà lập tức đẩy luôn, xộc tiến vào, không kịp ổn định hơi thở, đã vội vàng gọi to: "Nhị sư phụ!"

"Thế nào, thế nào! Ta thắng rồi! Ta đã nói tiểu Tiêu Nhi hiếu thuận với ta nhất mà. Vừa nghe ta gặp chuyện không may liền lao thẳng vào. Ngươi thua rồi." Dựa người bên giường, tay còn nắm chặt mấy thứ đồ ăn vặt vẻ mặt tươi cười chính là kẻ bị thụ thương vừa được nhắc đến.

Tôi nghe xong lời hắn, mắt tức thì hoa lên, có chút bực bội, nhưng an tâm còn nhiều hơn. Cũng được, nhị sư phụ không sao cả. Trêu người là niềm đam mê của nhị sư phụ, theo họ có chừng tám năm trời, không ít lần bị hắn chọc ghẹo, tôi đã sớm quen.

Ngồi cạnh nhị sư phụ là đại sư phụ, người đang vui vẻ thoả mãn nhìn hắn khoa chân múa tay, với tay nhấc mép chăn sát lên người, nhét kỹ càng đâu vào đấy, y mới quay sang tôi, "Nhị sư phụ của ngươi thật sự bị thương, không phải lừa đâu."

"Hắn vì bướng bỉnh đuổi theo một con hồ ly, không để ý đạp phải bẫy thú. Cũng may hắn phản ứng nhanh nên cũng không đến mức tổn thương gân cốt. Bằng không hắn cũng không chịu đựng nổi."

"Đã bảo ngươi đừng nói, sao cứ quấy nhiễu thế nhỉ. Ngươi căn bản rắp tâm phá hình tượng của ta trong lòng tiểu Tiêu nhi. Nhất định là vì ngươi không cam tâm lần trước bị ta phản công..." Nửa câu sau bị đại sư phụ dùng ánh mắt càng lúc càng nhu hoà làm tiêu tan âm khí, chỉ có thể không cam tâm bĩu môi.

Khụ khụ, tôi dường như đã nghe phải một chuyện không nên nghe. Tôi cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng âm thầm kêu khổ. Chẳng qua, vì truy đuổi một con hồ ly mà đến mức để bản thân bị sập bẫy, loại chuyện này cũng chỉ có nhị sư phụ mới có thể làm được, thật không phù hợp chút nào với danh xưng "Ngoan y" của hắn. Nghĩ đến đó bên môi chợt nhếch một ý cười mơ hồ.

Đại sư phụ quay đầu lại nhìn tôi nói: "Cúi đầu làm gì đó? Lần này ra ngoài thế nào?"

Tôi cung kính đáp: "Chung quy cũng không tệ lắm. Chỉ là gần đây bên kia Bắc Cảnh nổi lên chiến sự, không ít nạn dân chạy trốn dừng lại ở biên giới. Dược liệu Hồi Xuân Đường tặng so với trước đây còn nhiều gấp hai ba lần. Trước mắt tiền bạc và thuốc men không thành vấn đề, nhưng nếu lâu dài sẽ khó, e là không trụ được. Đồ nhi nghĩ chúng ta nên sớm cấp Hồi Xuân Đường thêm trù bị cho cả hai khoản này. Về phần thu hoạch, mấy nông trang cũng rất tốt, dư dật không ít. Cuộc sống thôn ấp rải rác khắp nơi rất tuyệt. Lần này trở về đồ nhi có đem sổ sách tới để đại sư phụ xem qua."

Đại sư phụ gật gù, tựa như đang trầm ngâm suy tính. Tôi kính cẩn đứng trước mặt họ, không nói lời nào. Nhị sư phụ vừa liếc qua tôi lại liếc qua đại sư phụ, lộ vẻ buồn chán vô vị.

"Tiêu nhi, ngươi có biết tình hình chiến tranh phương Bắc thế nào không?"

Tôi khựng lại, nhớ đến vài tin tức đã nghe qua, rồi mới lên tiếng: "Đệ tử có nghe nói Chiếu Dạ quốc khơi mào chiến sự, hoàng triều đã phái người từng lập nhiều chiến công hiển hách trên sa trường - Bảo Tĩnh tướng quân ra trận. Có điều trận đánh lần này kéo dài quá lâu, hơn một năm. Nghe nói vùng biên cảnh không ổn định, dân chạy nạn đâu đâu cũng có."

Đại sư phụ khẽ gật đầu, "Không sai, Chiếu Dạ quốc xưa nay vẫn dòm ngó lãnh thổ nước ta như hổ rình mồi. Giờ chúng còn thừa dịp tân đế đăng cơ, chính quyền mới cũ chuyển giao, cục diện chính sự còn bất ổn để xuất binh, dã tâm quả không nhỏ."

Trong lòng tôi chợt dấy lên chút nghi hoặc, không rõ đại sư phụ sao lại đề cập đến những chuyện này?

"Ôi chao, ngươi cứ vòng vo làm gì? Nói thẳng ra không được sao?" Nhị sư phụ sốt ruột chọc chọc đại sư phụ mấy phát.

Tôi tức thì hiểu ra đại sư phụ quả nhiên không phải vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này, sợ là có chuyện gì đó cần tôi giải quyết. Chỉ là, không biết là chuyện gì, mà lại can dự đến chiến sự phương bắc?

Đại sư phụ vừa buồn cười vừa bực mình túm lấy ngón tay đang nghịch ngợm của nhị sư phụ, nắm chặt trong tay. Khẽ hắng giọng một hồi, đoạn nói: "Hôm qua ta cùng nhị sư phụ ngươi có nhận một phong mật thư."

"Trong phong mật thư ấy có nói Bảo Tĩnh tướng quân đã xảy ra chuyện, không biết thương thế ra sao. Ngôn từ không rõ lắm. Họ muốn sư phụ ngươi nhanh chóng đến đó một chuyến, nhưng giờ chân hắn lại bị thế này, suốt ngày ham chơi, giờ có muốn cử động cũng không nhúc nhích được. E là bên kia không đợi được lâu."

Nhị sư phụ ở một bên bất mãn kéo y phục của đại sư phụ, làu bàu: "Ai nói ta không đủ sức cử động? Ta vẫn có thể đi mà. Chỉ tại ngươi không chịu."

Đại sư phụ ngoảnh lại lườm nhị sư phụ, hắn bĩu môi đầy oan ức, không thèm nói lại câu nào.

Ánh mắt tôi chợt loé lên, biết còn câu sau, đứng yên nghe tiếp.

"Tiêu nhi, ngươi bái làm môn đệ chúng ta cũng được chừng tám năm rồi phải không?"

"Vâng, năm ấy nếu không có hai vị sư phụ, Hàn Tiêu đã sớm thành xương khô cốt trắng."

Đại sư phụ gật gù, "Tám năm qua ngươi đã rất chăm chỉ. Bản lĩnh chúng ta ngươi học cũng phải được đến tám chín phần, vi sư muốn để ngươi tới Bắc cảnh một chuyến, xem có chuyện gì xảy ra. Ngươi bằng lòng không?"

"Vâng. Hàn Tiêu sẵn lòng. Chỉ là, Hàn Tiêu muốn biết, lúc trước đại sư phụ có nhắc đến một phong mật thư, không hiểu thư ấy là ai chuyển đến? Có can hệ với quan phủ không?" Tôi ngẩng đầu đánh bạo hỏi.

Đại sư phụ cười khẽ, trong mắt có tia khen ngợi, "Không sai, mật thư là từ quan phủ truyền tới."

Quan phủ? Tôi khẽ chấn động, hai vị sư phụ có liên quan với quan phủ? Vậy mà từ trước đến nay tôi lại không biết? Nhưng thật ra có nhiều chuyện về hai người này tôi đều không biết. Điều tôi biết duy nhất đó là trên giang hồ, hai người này có vai vế rất lớn, một vị là Ngoan Y vui giận bất thường, một vị là kẻ đến đi không lưu tung – Quỷ Phủ Thần Ky Tử, nhưng cũng chỉ đến vậy. Tôi không biết tại sao họ lại muốn ở ẩn, cũng không biết họ đã trải qua những gì trước đây. Tuy giao thiệp cùng những kẻ trên giang hồ và quan lại không nhiều nhưng hai vị sư phụ này đều là loại làm việc theo sở thích, nên nếu họ có can hệ đến quan phủ, hmm kỳ thực cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro