Chương 3 Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô lão gia đẩy cửa phòng ra, tức sùi bọt mép, nổi giận quát nói, "Đồ vô liêm sỉ!"
Mới vừa rồi ông cùng Ngô phu nhân và đạo sĩ một đường đi tới đây, cách một cánh cửa có thể nghe thấy tiếng thở dốc mơ hồ, lắng nghe thì đúng là tiếng phát ra bởi hai nam tử, phá cửa đi vào, lại thấy trên giường hai người quần áo không chỉnh tề, đang trong cơn mây mưa, không khỏi nổi cơn tức giận.

Đạo sĩ kia nhanh như chớp đảo qua lại cái phất trần, cái lông mao trên đó liền biến thành một cái dây thừng bay thẳng về phía Hoàng Tử Thao, trói chặt lấy hắn, tức giận mắng, "Nghiệt súc!"

Dây thừng siết chặt lấy da thịt khiến hắn đau thấu xương, Hoàng Tử Thao không đề phòng mà ngã xuống giường, nghiến răng nghiến lợi cao giọng chửi ầm lên, "Đạo sĩ thúi! Ta với ngươi không quen không biết! Tội gì bức ta tới bước đường này!"

"Yêu nghiệt! Hàng năm ngươi đều chiếm cứ nhà cửa của Ngô gia, lại khiến cho người Ngô gia làm việc cẩu thả cùng với ngươi! Thiên lý khó dung, tội ác tày trời!"

Ngô Thế Huân thấy tình huống như vậy, quỳ đi tới bên chân Ngô lão gia, đau khổ cầu xin ông buông tha Hoàng Tử Thao, Ngô lão gia nhấc chân đá Ngô Thế Huân, đầu ngón tay chỉ vào cậu run run phẫn nộ, "Vô liêm sỉ! Mặt mũi Ngô gia đều bị ngươi làm cho mất hết rồi!"

Ngô Thế Huân bị đá sang một bên, thân mình nặng tựa ngàn cân, hai chân đã sớm mềm nhũn, liền té ngã trên mặt đất, Ngô phu nhân vội chạy tới nâng con, đồng thời lệ rơi đầy mặt khóc sướt mướt nói, "Làm bậy"!

Trong mắt Hoàng Tử Thao tràn đầy yêu thương luyến tiếc, sau đó trừng mắt nhìn về phía đạo sĩ, nhịn đau cười mắng,

"Ngươi cho ta là yêu ma bình thường sao, ngươi có từng nghĩ ta chính là tọa phu đồng tử không hả!" Sau đó quay lại nhìn về phía Ngô lão gia, "Nếu không phải tôi phù hộ, lão nhân ngươi làm sao lại khiến cho Ngô gia có gia tài bạc triệu được đây!?"

Ngô lão gia cười giễu cợt một tiếng nói, "Nói năng bậy bạ!"

Đạo sĩ kia cười lạnh nói, "Tọa phu đồng tử chỉ là lời nói vô căn cứ, là tà thuật mê hoặc chúng sinh, cứ cho ngươi là tọa phu đồng tử thật đi chăng nữa, nhưng ngươi là việc cẩu thả vi phạm đạo nghĩa, nên phải là vạn kiếp bất phục."

Dứt lời đem một là bùa màu vàng ném về phía Hoàng Tử Thao, lúc lá bùa chạm đến người hắn, Hoàng Tử Thao liền biến thành một pho tượng gỗ hình người, ngã nhào trên mặt đất.

Ngô Thế Huân thấy vậy, trong đầu liền ầm ầm như bị sét đánh, thân mình ngã nhào về phía trước, từ yết hầu trào lên một vị tanh ngọt, oa một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, ngất đi, chỉ nhớ rõ, cậu nhìn thấy pho tượng hình người đó giây lát sau đã bị biến thành cháy đen.

Ngày kế, Ngô Thế Huân dần dần thức tỉnh, Ngô phu nhân ở bên giường cậu từ lâu, hai bên tóc đã trở nên hoa râm, giống như qua một đêm đã già đi cả 10 tuổi. Ngô Thế Huân hơi hơi giương mắt, sắc mặt tái nhợt, suy nhược giống như lá rụng mùa thu, run rẩy lên tiếng nói, "Nương... Thao hắn..."

Ngô phu nhân hốc mắt đỏ lên, thấp giọng trách mắng, "Con còn nói... ! Hôm nay cũng là nương, đổi lại là cha ngươi... Ngươi chớ có nhắc lại!" Ngô Thế Huân co quắp trên giường, lại ho khan mấy tiếng, phun ra rất nhiều máu, Ngô phu nhân thấy vậy, lập tức lấy khăn tay lau cho hắn. Ngô Thế Huân cũng không lên tiếng, hai mắt khép lại mơ màng ngủ.

Đảo mắt đã tới mùa xuân, cây cối um tùm, chim chóc hót líu lo, Ngô Thế Huân vẫn bệnh không dậy nổi, Ngô phu nhân luôn túc trực bên giường cậu, cậu vẫn có ý thức, mắt hơi mở, nhưng chỉ có mí mắt và môi là hơi động, không nói lấy một câu, cũng không có lấy một giọt nước mắt.

Mây bay trên bầu trời giống như áo trắng, bầu trời đang xanh thăm thẳm lúc sau lại biến thành đen, từ xưa đến nay nhân sinh vốn vậy, mọi sự đều chỉ là nhất thời, nhân sinh chuyện gì cũng đều có thể. Trấn trên xảy ra việc lạ, nghe đồn Ngô gia kia từ từ suy bại, thiếu gia Ngô gia bệnh nặng quấn thân, chưa gượng dậy nổi.
Đến một ngày kia, chỉ nghe thấy người gõ mõ cầm canh liên tục hô "Ngô gia, đi lấy nước", mấy người bừng tỉnh, vội vàng mặc quần áo đi ra đường, chỉ thấy giữa sườn núi ánh lửa bốc lên tận trời, huy hoàng diệp diệp, chiếu sáng bầu trời đêm tựa như ban ngày.
Ngô gia cao thấp kêu rên một mảnh, bận rộn... cứu hỏa, khói đen bốc lên, người kêu khàn cả giọng, người ở phía trong viện gấp đến độ xoay quanh, bất đắc dĩ hỏa thế hung mãnh, không thể tới gần.

Sáng sớm, mây đen trở mình bao phủ lấy ngọn núi, theo sau là mưa rền gió dữ, khiến cho hỏa thế yếu dần, tường trong Ngô gia nội viện bị đổ, vô cùng thê thảm, có cư dân giúp kiểm kê thi thể, Ngô gia lớn bé có 39 miệng ăn, thi thể chỉ có 38, một cỗ thi thể nhưng lại vô tung vô ảnh.
Với điểm này, mọi người đều bàn tán xôn xao, chưa kết luận được gì.
"Ngày ấy, ban đêm, các người có từng chú ý, ở giữa ánh lửa ẩn ẩn có hai vị công tử đi ra, tôi cách hắn khá xa, nhưng vị công tử mắt hoa đào tôi nhìn nhất thanh nhị sở! Một vị khác cực kỳ giống Ngô gia thiếu gia."
"Nói bậy, rò ràng là hai vị đồng tử"
"Ta thấy hai vị công tử kia thừa lúc mây trôi, dắt tay lên trời"
"Hừ, không cần nói bây! Ta cũng thấy chính là đồng tử."
"Tôi cũng nhìn thấy, một trong hai vị công tử cực kỳ giống Ngô thiếu gia!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro