Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua rất nhanh, cũng đã qua ba năm, vừa vặn đến mười lăm tháng giêng ngắm hoa đăng chơi nguyên tiêu.
Mười lăm tháng giêng được gọi là "Thượng nguyên tiêu", mười lăm tháng bảy gọi là "Trung nguyên tiêu", mười lăm tháng mười gọi là "Hạ nguyên tiêu" , thượng trung hạ tam nguyên được phân biệt là trời, đất, con người tam quan, thiên quan hỉ lạc, nhà nhà đèn hoa sặc sỡ, biểu thị chúc mừng.

Nhà mình bên trong vườn khắp nơi là trướng vũ bàn long, liêm phi màu phượng, còn đốt bách hợp chi hương, bình sáp Trường Xuân chi nhị. Lúc chạng vạng, bọn hạ nhân nối đuôi nhau tới hoa viên, các nơi đều đốt đèn, không bao lâu sau, bên trong vườn, đèn hoa đăng đã được đốt sáng, nhìn kỹ thì chúng đều được buộc bằng vải lụa, tinh mỹ tuyệt luân.

Ngô Thế Huân ghé vào cửa sổ nhìn bọn hạ nhân bận bịu làm bánh trôi trân châu, cảm thấy thực nhàm chán, nhảy xuống bàn hướng hoa viên chạy tới, bên trong vườn tân khách đang nói chuyện, nơi chốn đều có ánh đèn nhỏ vụn, còn có tiếng nhạc rất náo nhiêt. Đến chỗ ngoặt, Ngô Thế Huân gặp một nam tử thân hình cao lớn ngồi bên trong đình, thoáng có chút quen mắt, đợi cậu cẩn thận quan sát, nam tử khoác lên mình cẩm bào Nguyệt Nha màu trắng, mái tóc đen tuyền được búi lên bằng một ngọc trâm màu trắng, ánh mắt long lanh như nước nhe răng mỉm cười, giống như là đem xuân sắc đến sớm.

"Tử Thao?" Ngô Thế Huân đi trên bậc thang, nhẹ giọng kêu, không chờ nam tử trả lời hốc mắt liền đỏ lên. Hoàng Tử Thao chưa xuất hiện trong mơ của Ngô Thế Huân đã hai năm nay, lúc này Ngô Thế Huân nhìn cố nhân ở hiện thực, buồn vui lẫn lộn, "Ngươi như thế nào..." Nói vài từ rồi dường như lại bị nghẹn ở cổ, không thể nào mở miệng nổi.

Hoàng Tử Thao cười mà nói nhỏ. "Tôi hóa thành hình người ngươi liền không dám nhận thức sao?"
Ngô Thế Huân bối rối cúi đầu, "Nơi này không phải chỗ thích hợp nói chuyện, ta và ngươi tìm nơi yên tĩnh đã."

Ngô Thế Huân túm Hoàng Tử Thao tới hòn núi giả ở hậu viện, mới cẩn thận đánh giá người trước mắt, Hoàng Tử Thao thấy hắn như vậy cũng im lặng, khóe mắt mỉm cười nhìn Ngô Thế Huân giật nhẹ ống tay áo của mình, sờ sờ khuôn mặt mình, "Ngươi đến tốt cùng như thế nào... Như thế nào" Ngô Thế Huân nhíu mày suy tư tìm từ ngữ thích hợp.

"Tôi trưởng thành rồi."

Hoàng Tử Thao cười nói, vế sau lại mang theo ngữ khí đứng đắn, "Cái này là huyền thuật của gia đình, thiên cơ bất khả lộ." Thấy vẻ mặt tin là thật của Ngô Thế Huân, hắn lập tức nhéo chóp mũi cậu, lại cười trêu nói, "Tôi hay cùng ngươi nói giỡn, ngươi cứ coi ta là yêu ma đi."

"Hồ nháo!" Ngô Thế Huân phụng phịu, thấp giọng trách mắng, "Cái gì mà yêu, cái gì mà quỷ chứ"

Nhưng thật ra Hoàng Tử Thao không có thèm để ý chút nào, nhãn châu xoay động, nói: "À, ngươi muốn gọi ta là quỷ sao, cũng không phải không thể." Vừa dứt lời liền cười sang sảng, Ngô Thế Huân cuống quít đi che miệng hắn lại, gấp đến độ dậm chân, "Hừ! Ngươi sao không biết che dấu như thế chứ."

Tay bỗng dưng bị Hoàng Tử Thao bắt được, để trước miệng hắn, nhẹ giọng gọi, "Thế Huân" Chỉ cần hai chữ nhu tình như nước, hơn hẳn thiên ngôn vạn ngữ, tai Ngô Thế Huân đỏ ửng, giãy ra khỏi Hoàng Tử Thao, lại bị hắn kéo vào trong lòng, vùi đầu vào cổ cậu tinh tế ngửi, nói

"Thơm quá."

Ngô Thế Huân mặt đỏ hồng, cũng im lặng, nửa ngày mới mở miệng nói, "Đây là túi hương Tử Quyên tỷ tỷ làm cho ta, nếu ngươi muốn để ta bảo tỷ tỷ làm cho ngươi một cái."

Hoàng Tử Thao nhẹ nhàng lắc đầu, "Cái đó với ma quỷ không quan trọng."
Ngô Thế Huân nghe đến đó liền hỏi, "Người già thì đều tự nhận không phải là phàm nhân, ngươi đến tột cùng là ma quỷ gì?"

Vừa dứt lời, có một hơi ấm phủ lên đôi môi cậu, bất quả chỉ vài giây sau liền tách ra, Hoàng Tử Thao chăm chú nhìn đôi mắt của Thế Huân, chậm rãi cười nói, "Tọa phu đồng tử."

Mùng 2 tháng 2, ngày Long Sĩ Đầu, từ sớm Ngô lão gia cùng Ngô phu nhân đã đi ra chợ, lúc về nhà thì gặp một vị đạo sĩ đứng bồi hồi ngoài tường nhà mình, chỉ thấy đạo sĩ kia mặc bộ thanh sam màu tím, chân đi một đôi giày vải dày mõm vểnh, đôi mắt chuột liếc dọc ngang như kẻ trộm, miệng không ngừng lẩm bẩm, trên tay tựa hồ bấm đốt ngón tay gì đó.
Thấy tình hình vậy, Ngô lão gia xuống xe ngựa, gọi người đi ra phía trước hỏi đạo sĩ kia, "Người tới là người nào?"

Đạo sĩ kia cầm phất trần trong tay, phất qua lại rồi mở miệng nói, "Bần đạo dạo chơi qua đây, phát hiện nơi này nhà cửa có mây đen bao phủ, thứ cho bần đạo nói thẳng, quý trạch không hề tốt lành."
Ngô lão gia vẻ mặt nghiêm túc, thường ngày cũng không tin quỷ thần gì, nghe đạo sĩ nói lời ấy, có chút không hờn giận, liền phái người đuổi hắn đi, đạo sĩ kia la hét nói, "Lão gia nếu không tin, hãy cho phép bần đạo tìm tòi đến tột cùng để xem thật giả thế nào!"

Ngô Thế Huân ở trong phòng đốt đàn hương thơm mát, chợt xoay người cười nói, "Nếu đến đây rồi vì sao không hiện thân?". Vừa dứt lời, từ sau bình phong đi ra một nam tử áo trắng, mặt mang ý cười gọi tên cậu, Ngô Thế Huân kéo cổ Hoàng Tử Thao sẵng giọng, "Ba ngày chưa xuất hiện, ngươi đi chơi đã ha"

Ánh mắt Hoàng Tử Thao vẫn phong lưu phóng khoáng, đưa tay nâng cằm Thế Huân, cười nói, "Ta làm sao mà bỏ vợ để đi du ngoạn được chứ?"

Dùng giọng điệu ôn tồn mềm mại nói xong liền ôm lấy vòng eo Ngô Thế Huân, cúi đầu hôn người trong ngực, hai tay lướt qua khắp người cậu, nhu tình lưu luyến, mũi chân Ngô Thế Huân hơi kiễng, lưu lại nụ hôn mềm mại như gió xuân bên môi Hoàng Tử Thao, trong miệng thì thào gì đó, nghe kỹ thì hóa ra đó là tên Hoàng Tử Thao. Hắn dùng tay mở vạt áo Ngô Thế Huân ra, ngón tay xẹt xuống phía dưới, đầu ngón tay mang lại từng đợt cảm giác mát lạnh, giống như chạm đến hàn băng, chỉ trong thời gian vỏn vẹn một chén trà, hai người chỉ còn lại tố sam.

Hai người đang muốn mây mưa, chợt nghe bên tai nổi lên tiếng quát tháo giận dữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro