Chương 15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Hủ ném nửa thi thể xuống tầng dưới, lên xe rời đi, đồng thời phong tỏa lối ra của tòa chung cư, ngăn cản những cuồng thi bên ngoài tiến vào, người bên trong cũng không thể đi ra từ cửa chính.

Xe tải chạy theo đường chính về phía bắc, gặp được cửa hàng trang sức thì dừng lại, đi vào xem xét thử, có lẽ vận may không tốt lắm, đi liên tiếp vào ba cửa hàng trang sức cũng không tìm được gì, ngược lại còn lãng phí mấy viên thạch anh.

Quý Hủ cảm thấy như vậy thật là quá lỗ, nên không còn mù quáng tìm kiếm nữa mà lái xe đến một cửa hàng nhỏ nơi cậu đã tìm thấy thạch anh.

Khi Quý Hủ phát hiện ra nơi này, nó đã bị vơ vét qua, cậu tìm thấy một số thạch anh rải rác trong đống đổ nát. Hiện tại hẳn là có thể tìm được không ít, tình cờ gần đó có một trung tâm mua sắm, Quý Hủ đã từng ẩn náu ở đó.

Khi đó, Quý Hủ cùng những người sống sót khác chạy trốn đến đó, trong trung tâm thương mại có một siêu thị lớn với rất nhiều hàng hóa, những người sống sót chỉ muốn trốn trong siêu thị lớn chứa đầy thực phẩm chờ đợi cứu viện.

Quý Hủ cũng vậy, nhưng người quá đông, nỗi sợ hãi không thể che giấu, siêu thị liên tục bị bao vây. Bức tường kính quá mỏng manh, lúc đó cậu vẫn đang trong giai đoạn dị biến ban đầu, năng lực có hạn, chỉ có thể cường hóa từng chút một.

Người sống sót càng ngày càng nhiều, lương thực và nước uống ngày càng ít đi, kiên trì được hơn một tháng vẫn chưa chờ được cứu viện, lục đục bên trong càng ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày đều có người chết. Khi đó, một số căn cứ nhỏ đã được thành lập, theo lời khuyên của người quen, Quý Hủ đã mang theo những người sống sót sẵn sàng rời đến vùng ngoại ô và thành lập căn cứ sống sót của riêng mình.

...

Quý Hủ đỗ xe trước cửa hàng, phát hiện cửa kính đã bị phá hủy.

Quý Hủ đeo ba lô cầm gậy bóng chày, ngồi trong xe quan sát cửa kính, dùng tinh thần lực để tạo ra một cánh cửa tương tự.

Trước khi xuống xe, cậu ném hai viên thạch anh ra khỏi xe để dọn dẹp đám cuồng thi, sau đó chạy thật nhanh đến cửa hàng. Cánh cửa kính đã được tạo ra trước đó ngay lập tức được thả xuống, thay thế cánh cửa cũ, chặn những cuồng thi đang đuổi tới ở bên ngoài.

Cửa hàng không lớn nhưng lại có rất nhiều hàng hóa, đặc biệt là những chiếc kệ treo tường phía sau quầy chứa đầy những túi thạch anh xếp thành hàng. Trên quầy trưng bày là những sợi dây chuyền, nhẫn và vòng tay thạch anh với nhiều hình dạng khác nhau, còn có nhiều phụ kiện treo bởi dây đủ màu sắc.

Quý Hủ không bị kích động khiến cho mất tập trung, cửa kính đã vỡ, nhất định có vật gì đó đã tiến vào.

Quý Hủ cẩn thận kiểm tra, phát hiện ghế lật nhào, hai món đồ trang trí bằng thạch anh rơi xuống đất vỡ vụn, quầy kính cũng bị nghiêng do va chạm, trên quầy còn có vết máu đen...

"Meo!"

Một tiếng mèo kêu thê lương từ phía sau truyền đến, Quý Hủ đột nhiên quay người lại, phản ứng nhanh hơn não, đã vung gậy bóng chày. Đầu của thi thể lao tới bị lệch đi, đập mạnh vào Quý Hủ, quả bóng trắng trong miệng nó rơi xuống đất.

Quý Hủ va vào quầy phía sau lưng.

Khuôn mặt lốm đốm đen của cuồng thi đầy vết máu, máu rỉ ra, tròng trắng phủ đầy tơ máu gần như chiếm hết hốc mắt, chỉ để lại con ngươi có kích thước bằng đầu kim.

Cuồng thi chộp lấy một mảnh thủy tinh lao về phía Quý Hủ.

Quý Hủ vung gậy bóng chày đánh vào đầu cuồng thi, cuồng thi không cảm thấy đau đớn miễn là nó còn có thể di chuyển thì vẫn cứ lao về phía cậu. Quý Hủ liên tục lùi lại, cửa hàng quá nhỏ, không có chỗ trốn, cậu không muốn chết cùng một cuồng thi.

Nếu đã không thể sử dụng thạch anh, thì đành phải tự xử lý vậy.

Mảnh thủy tinh lại lần nữa hướng Quý Hủ đâm tới, bị một gậy đập nát, cậu đá nó ra, lực bật ngược khiến Quý Hủ và cuồng thi cùng lùi về phía sau. Gậy của Quý Hủ liên tục di chuyển, không cho nó cơ hội thở, liên tục đập vào đầu nó.

Đợi đến khi cuồng thi ngừng cử động, Quý Hủ cũng đã thấm mệt.

Nhìn vết máu trên cánh tay, may mắn là vết thương không sâu.

Lấy túi da rắn ra, cho tất cả những viên thạch anh vỡ trên mặt đất vào trong túi, sau đó cho tất cả những viên thạch anh trên kệ tường vào túi, mỗi lần chỉ lấy một nửa túi để dễ vận chuyển.

Quý Hủ dọn sạch kệ trên tường, bỏ mọi thứ trên quầy vào túi, mở cửa tủ tìm đồ, chợt nhận thấy trên mặt đất có một vệt máu dài, kéo dài về phía chiếc ghế đổ.

Quý Hủ đi tới, nhìn thấy một cục màu trắng núp ở sau ghế, nửa thân mình bị máu nhuộm đỏ, lông cũng dính lại với nhau.

Như cảm nhận được gì đó, cục bông trắng chậm rãi ngẩng đầu lên, "meo" một tiếng rồi bật dậy, nhưng lại đụng vào chỗ bị thương đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Hai chân trước còn nguyên vẹn nắm lấy quầy, kiên cường đứng dậy, một chân sau nhảy ra sau, chân bị thương kéo lê trên mặt đất, không còn chút sức lực nào.

Quý Hủ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của vật nhỏ, hóa ra đó là một con mèo ragdoll. Nó trông giống như một con mèo con, nhưng hình dáng cơ thể của nó hoàn toàn khác với mèo con, nó có kích thước tương đương một đứa trẻ một tuổi, có thể đứng thẳng đi lại...

Trái tim Quý Hủ đập loạn, cậu nghĩ tới sau khi xe cải tiến xuất hiện, có người từ bên ngoài mang về một ít tin tức, chấn động nhất là, động vật dị hóa đã thành lập thế lực của chính mình, xưng là "Thú Thành".

Thú thành chỉ chịu trách nhiệm với những động vật dị hóa, cũng chỉ chấp nhận những động vật dị hóa. Chúng thông minh và cường đại, có thể nói tiếng người, cư xử và suy nghĩ như con người. Tạo ra một lực lượng, chiêu mộ những động vật dị hóa và trở thành một trong những lực lượng đứng đầu trong tận thế.

Nhiều căn cứ lớn muốn mượn sức Thú Thành, nhưng đáng tiếc là không ai thành công. Động vật dị hóa không phải là động vật bị giam cầm như trong thời bình. Hầu hết chúng đều thù địch với con người, dã tính được phóng thích. Chúng là loài hung tàn nổi tiếng trong tận thế, không thể trêu chọc.

Kiếp trước Quý Hủ rất thèm muốn những loài động vật dị hóa này, khi cô đơn bất lực, không thể tin tưởng được ai, cậu đã rất hy vọng có một người bạn đồng hành ở bên cạnh, có thể khiến cậu buông bỏ cảnh giác mà tin tưởng hết lòng. Con người sẽ luôn bị mù quáng bởi nhiều lợi ích khác nhau, nhưng những loài động vật dị hóa thì không, chỉ cần có được tình bạn và lòng trung thành của chúng, thì không cần lo lắng về việc chúng sẽ đâm sau lưng mình, chúng sẽ là bạn đồng hành tốt nhất.

Đáng tiếc thú dị hóa con sau càng hoang dã hơn con trước, cũng không có nhiều động vật dị hóa có thể kết giao với con người, cho nên Quý Hủ chỉ có thể nghĩ đến.

Bây giờ duyên phận đang ở trước mắt, cũng là lúc cậu có cơ hội sở hữu một con động vật dị hóa.

Quý Hủ nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, tao sẽ không hại mày, mày có thể nói chuyện được không?"

Con mèo dị hóa bám vào tường, lông toàn thân run rẩy, đôi mắt xanh xinh đẹp mở to, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi.

Động vật dị hóa còn sống, đồng thời cũng là con mồi của cuồng thi và quái vật dị hóa, con mèo con này rõ ràng đã chiến đấu liều chết với cuồng thi, đáng tiếc cho dù có dị hóa, cũng chỉ là một con mèo con, sức lực có hạn.

Quý Hủ nhẹ nhàng đặt ba lô xuống, từ trong túi lấy ra một cây xúc xích giăm bông, xé mở bao bì, mùi thơm lập tức bay ra ngoài.

"Mày đói bụng không? Cái này là cho mày." Quý Hủ cố gắng dùng đồ ăn để làm tiểu gia hỏa thả lỏng cảnh giác.

Chiếc mũi nhỏ của mèo con cử động, đôi mắt dán chặt vào thức ăn, rõ ràng là muốn ăn nhưng lại sợ con người, không dám đến gần.

Động vật dị hóa trưởng thành rất nguy hiểm, Quý Hủ không có cơ hội chiến thắng nếu không sử dụng thạch anh, nhưng đối với một con mèo bị thương thì Quý Hủ hoàn toàn không sợ.

Cậu lấy ra một chiếc hộp nhựa trên quầy, dùng dao cắt xúc xích thành từng miếng nhỏ, cho vào hộp rồi đẩy cho mèo con.

Nhìn chiếc hộp trượt tới trước mặt, mèo con không xác định nhìn lên Quý Hủ nhưng không hề lơ là cảnh giác.

Quý Hủ ngồi dưới đất, tự mình xé một cây xúc xích, bắt đầu ăn: "Ăn đi."

Mèo con nhìn Quý Hủ cắn một miếng, duỗi đôi chân nhỏ ngập ngừng, cầm lấy hộp nhựa kéo tới.

Những móng vuốt nhỏ dị hóa hơi giống bàn tay con người, có thể bật ra những móng vuốt sắc nhọn, sau đó nó dùng móng ghim vào xúc xích, bắt đầu ăn từng miếng một, vẫn thật cảnh giác.

Quý Hủ lấy ra một hộp sữa nguyên chất bắt đầu uống, sau khi ăn xong xúc xích, mèo con nhìn sữa nguyên chất một cách háo hức, mùi sữa khiến nó thèm vô cùng.

Mèo con nhìn chằm chằm một lúc, thấy con người không có ý định cho nó uống, nó liền đẩy hộp nhựa về phía con người.

Nó rất đói, vì quá đói nên mới ra ngoài tìm thức ăn, dù có bị thương cũng không thể ngăn được bản năng ăn uống.

Quý Hủ nhìn sữa hỏi: "Mèo không uống được sữa nguyên chất phải không? Mày muốn uống sao?"

Quý Hủ đưa hộp sữa về phía trước, mèo con vươn móng vuốt, meo meo muốn uống sữa.

Hộp sữa được hai bàn chân nhỏ có lông giữ chặt, mèo con cũng noi gương Quý Hủ, ngậm ống hút trong miệng uống sữa.

Quý Hủ: "..."

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một con mèo uống sữa bằng ống hút.

Nó đã bị dị hóa có thể ăn thức ăn của con người, chắc không sao đâu nhỉ?

Sau khi uống hết nửa hộp sữa, mèo con tròn mắt nhìn Quý Hủ, hiển nhiên vẫn còn muốn ăn thêm.

Quý Hủ ngập ngừng đưa tay ra, mèo con nhìn bàn tay kia nhưng cũng không trốn tránh, Quý Hủ sờ sờ cái bụng mềm mại của nó, chỉ khi thật sự chạm vào mới nhận ra con mèo con này gầy đến mức nào, xương sườn nhô cả ra, thật sự chỉ dựa vào bộ lông để chống đỡ.

Quý Hủ không để ý đến sự mong đợi trong mắt mèo con nói: "Nhịn đói quá lâu, mày không thể ăn quá nhiều một lúc. Ngoan một chút để tao xem vết thương của mày."

Đôi mắt xinh đẹp của mèo con đầy bối rối. Quý Hủ nhẹ nhàng chạm vào cái chân bị thương của nó, mèo con đau đến mức lấy chân tát vào tay Quý Hủ, không có bị thương như suy nghĩ, tay chỉ bị đệm thịt nhỏ vỗ nhẹ, không có móng vuốt lộ ra ngoài.

Mèo con cảm nhận được thiện ác, Quý Hủ không có ác ý, nó có thể cảm nhận được.

Quý Hủ nhẹ nhàng an ủi: "Đừng nhúc nhích, để tao nhìn xem."

Mèo con rất ngoan ngoãn, nằm yên, khi cảm thấy thực sự đau đớn cũng chỉ kêu gừ gừ vài tiếng, sợ thu hút kẻ săn mồi.

Một trong hai chân sau của con mèo con bị cắn đến chảy máu, có vết cắn sâu và vết rách xung quanh, không thể chạm vào chân bị thương, đụng một chút mèo con sẽ kêu lên đau đớn, không biết tổn thương đến xương cốt hay không.

Quý Hủ tìm thấy một chiếc kéo trên quầy, trông cũ kỹ như thể đã ở đó hàng chục năm. Quý Hủ dùng tinh thần lực cường hóa, cẩn thận cắt đi phần lông gần vết thương, sau đó từ trong túi lấy ra thuốc sát trùng và băng gạc, đơn giản băng bó lại.

Quý Hủ hối hận vì đã chuẩn bị nhiều vật tư như vậy nhưng lại quên mất thuốc cho thú cưng. Thuốc bị ăn mòn tính chất không xác định, có độc hay không cũng không thể xác định, cho dù không có độc, sau khi bị ăn mòn cũng sẽ lưu lại rất ít dược tính.

May mắn thay, mèo con bị dị hóa có khả năng phục hồi rất mạnh mẽ, có thể tự phục hồi mà không cần dùng thuốc.

Sau khi Quý Hủ băng bó cho con mèo nhỏ, lại thả xuống vách tường ngăn cách, cầm theo cây gậy bóng chày để xử lý cuồng thi bị mắc kẹt bên trong, sau đó quay lại mang những túi thạch anh vào trong xe tải.

Mèo con chật vật đứng dậy, vừa bám vào quầy vừa nhảy ra cửa, nằm cạnh cửa cẩn thận quan sát cậu.

Quý Hủ khóa toa xe, vươn tay về phía mèo nhỏ: "Muốn đi cùng tao không?"

Một con mèo con dị hóa lang thang bên ngoài đã khó có thể sống sót, huống chi hiện tại bị thương, khả năng sống sót một mình càng thấp.

Mèo con do dự rồi duỗi ra đôi chân nhỏ nhắn của mình, đặt ở trong lòng bàn tay Quý Hủ.

Quý Hủ ôm lấy nó, mỉm cười nói: "Mèo nhỏ ngoan."

Cậu đem chú mèo con đặt vào ghế phụ, mèo con quá nhỏ nên dây an toàn không buộc được người nó. Quý Hủ phải đặt ba lô trước mặt để ngăn nó bay ra ngoài.

Sau khi phong hóa tường vây, Quý Hủ lái xe đến cửa hàng sản phẩm thú cưng lớn nhất thành phố, cho dù thức ăn có bị ăn mòn cũng không ảnh hưởng nhiều đến mèo dị hóa, nhiều lắm là ăn không ngon mà thôi.

Sau khi vây chiếc xe và lối vào cửa hàng, Quý Hủ để mèo con ở trong xe còn cậu thì xuống dọn đồ.

Quý Hủ hết lần này đến lần khác mang thức ăn cho mèo để vào xe, mèo con nằm trên cửa sổ nhìn cậu bận rộn, Quý Hủ đột nhiên có ảo tưởng như mình đang nuôi một đứa trẻ, cảm giác trách nhiệm của người cha già tràn ngập. Cho nên cậu đã gôm hết thức ăn, đồ dùng và đồ chơi cho mèo trong cửa hàng.

Quý Hủ ôm một túi thức ăn cho mèo vào trong xe, mở ra ngửi ngửi, lại phát hiện dường như không có mùi gì.

Hương vị và dưỡng chất ban đầu của thực phẩm bị ăn mòn sẽ mất đi, vật chất tối sẽ đọng lại trong thực phẩm, nếu người bình thường ăn phải thì vật chất tối sẽ tồn tại trong cơ thể, tuy nhiên nếu người dị hóa ăn phải thì sẽ không sao cả, có thể được tiêu hóa.

Quý Hủ đưa thức ăn cho mèo con: "Hương vị có chút nhạt nhẽo, mày ăn tạm đi."

Mèo con biết cảm giác bị đói đến chết là như thế nào, nó không kén chọn mà thọc chân vào túi vớt vớt, chỉ lấy ra được hai miếng.

Mèo con đưa thức ăn vào miệng, đôi mắt tròn xoe hơi nheo lại, có vẻ rất thích thú, sau đó thò đầu vào trong túi, ngậm một miếng, ngẩng đầu lên chậm rãi nhai.

Quý Hủ bị bộ dáng dễ thương của mèo con khi ăn chọc cho ngứa ngáy, đến nỗi ước mình có thể đưa cho nó một cái muỗng để nó có thể tự mút ăn.

Quý Hủ lái xe đến trung tâm mua sắm, nếu không có chuyện gì xảy ra, ở đó hẳn là có người sống sót tụ tập, không biết Tần Nghiễn An có ở đó hay không.

Xe tải dừng ở lối vào trung tâm mua sắm, Quý Hủ bảo mèo con ở lại trong xe, đeo túi lên lưng cầm gậy bóng chày xuống xe.

Cửa sổ và cửa ra vào đều khóa, điều hòa bật suốt, trong xe vẫn rất mát, lại được tinh thần lực gia cố nên mát mẻ kéo dài lâu hơn, không làm mèo con ngột ngạt.

Vào thời điểm phương tiện duy chuyển đều hư hỏng, một chiếc xe tải còn chạy được chắc chắn rất bắt mắt, ngay khi Quý Hủ rời đi, những người sống sót đang ẩn nấp gần đó đã xông ra muốn cướp xe.

Hết chương 15.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro