Chương 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Hủ cầm theo cây gậy bóng chày, dọn dẹp những cuồng thi rồi lao lên tầng hai.

Lối vào siêu thị và tất cả các bức tường kính đều bị chặn từ bên trong bằng kệ, những người sống sót trốn phía sau dùng ánh mắt sợ hãi tê dại nhìn Quý Hủ chạy tới.

Mấy ngày nay bọn họ chứng kiến ​​rất nhiều người chết, để có thể thành công trốn tới đây có thể nói là trải qua nguy hiểm sống chết, bọn họ chỉ muốn sống, không quan tâm đến người khác.

Trung tâm mua sắm này là một vòng tròn, cuồng thi chạy theo lên tầng hai, bị Quý Hủ đá xuống khỏi lầu.

Sau khi dọn sạch cái đuôi, Quý Hủ vòng một vòng chạy về phía cửa siêu thị, nhìn khắp các kệ hàng cũng không thấy bạn bè quen thuộc nào, chắc bọn họ còn chưa trốn tới đây.

Những vách tường thủy tinh này không thể ngăn được cuồng thi, siêu thị này đã nhiều lần bị đột nhập, mỗi lần đều có rất nhiều người chết.

Lúc đó Quý Hủ dựa vào một căn phòng nhỏ được gia cố để sống sót trong cuộc tấn công đầu tiên, những người may mắn trốn được trong phòng cũng sống sót. Bởi vì điều này, ngày càng có nhiều người vây quanh cậu, cuối cùng hầu hết mọi người đều chọn cách rời đi cùng cậu.

"Xin hỏi một chút, ở đây có ai tên Tần Nghiễn An không?"

Một mảnh im lặng, không ai trả lời cậu, cũng không ai cho cậu vào. Họ thờ ơ nhìn lũ cuồng thi lại tràn lên.

Quý Hủ gọi lớn: "Tần Nghiễn An, anh có ở đây không?"

Được rồi, nếu không có ai trả lời, chứng tỏ không có ở đây.

Quý Hủ không ở lại tầng hai, cậu từ thang cuốn bên kia chạy xuống tầng dưới, rời khỏi trung tâm mua sắm.

Quý Hủ chạy về phía chiếc xe, vừa đi vòng qua phía trước xe, đã nhìn thấy máu đầy đất, vài dấu tay đẫm máu trên cửa và một nhóm cuồng thi đang cắn xé một xác chết.

Quý Hủ mở khóa, nhẹ nhàng mở cửa, nhưng động tác vẫn thu hút lũ cuồng thi đang ăn uống, cậu nhanh chóng nhảy lên xe, nhân tiện ném cho chúng hai viên thạch anh, thân xe run lên vì va chạm.

Mèo con kêu gừ gừ, hai bàn chân nhỏ không ngừng khoa trương, thỉnh thoảng chỉ vào cửa xe.

Quý Hủ vội vàng lái xe: "Tao biết, có kẻ xấu muốn trộm xe, nhưng lại bị quái vật ăn thịt."

Mèo con cáo trạng xong, lại tiếp tục ăn thức ăn của mình một cách vui vẻ.

Quý Hủ lái xe ra khỏi khu vực, rẽ vào một con đường chính khác, gặp xe bỏ lại chắn đường, lập tức đạp phanh, xe bị bỏ quá nhiều, xe tải không thể chen qua nên đành lùi xe đi sang phía bên kia.

Quý Hủ liếc nhìn gương chiếu hậu, sửng sốt, không biết lúc nào, trên xe của cậu có thêm một con mèo tam thể treo lơ lửng, nhìn hình thể cao to đó, chắc chắn là một con mèo dị hóa trưởng thành!

Quý Hủ: "..."

Liếc nhanh về phía ghế phụ, có thể thấy mèo con vẫn đang ăn uống vui vẻ, hoàn toàn không biết lúc này trưởng bối mới của mình đang lo lắng đến mức nào.

Kính chắn gió kêu cọt kẹt, Quý Hủ nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của một con mèo dị hóa toàn thân một màu đen.

Con mèo đen ánh mắt dữ tợn, răng nanh lộ ra, toàn thân nằm trên kính chắn gió, móng vuốt cào xước ba vết trắng trên kính chắn gió đã được gia cố!

Nóc xe cũng phát ra tiếng động, có thứ gì đó vừa rơi xuống.

Quý Hủ: "..."

Chết tiệt, cậu đang bị đàn mèo dị hóa bao vây!

Động vật dị hóa không dễ đối phó, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng, bây giờ không chạy trốn thì còn đợi khi nào nữa?

Quý Hủ quay thật nhanh lại, mong có thể vứt bỏ con mèo đen nằm ngang kính chắn gió, kết quả là hai chân trước và sau của nó dính chặt vào hai bên kính chắn gió như bạch tuộc không thể ném đi được.

Tầm nhìn của Quý Hủ bị chặn, xe tải đâm vào một chiếc xe bỏ hoang.

Mèo tam thể, đang bị treo bên hông xe, di chuyển đến cửa sổ liên tục dùng móng vuốt sắc nhọn cào vào cửa sổ, để lại những vết xước trên kính, phát ra âm thanh đập mạnh.

Quý Hủ không thể mù quáng lái xe hay xuống xe nên chỉ có thể dừng xe lại.

Chú mèo con đang vui vẻ ăn thức ăn tỏ ra có chút phấn khích khi nhìn thấy con mèo đen to lớn treo trên kính chắn gió, nó không ăn nữa, trèo ra khỏi dây an toàn, duỗi đôi chân ngắn ngủn của mình muốn sờ con mèo lớn bên ngoài.

Tiếng động ở đây đã thu hút những cuồng thi ở gần đó, Quý Hủ ôm mèo con lên, thu hút sự chú ý của mèo đen, nó để lại một khoảng trống trên kính chắn gió cho cậu nhìn đường. Cậu khởi động lại xe tải, không thể để lũ cuồng thi bao vây, cậu muốn tiếp tục tiến về phía trước.

Lần lượt từng con mèo dị hóa hoặc nhảy lên nóc xe hoặc treo trên xe, những con chưa kịp trèo lên xe đã biểu diễn cảnh tượng kinh hoàng dùng móng vuốt vỗ nát đầu cuồng thi, rồi chạy theo xe tải.

Quý Hủ cảm thấy mình coi như xong đời rồi, có nhiều mèo dị hóa như vậy, cậu không thể xử lý hết được.

Con mèo đen to lớn treo trên kính chắn gió vỗ nhẹ vào kính rồi chỉ về một hướng bằng bàn chân đầy lông của mình.

Quý Hủ không biết những con mèo dị hóa này muốn đưa mình đi đâu, trên xe đầy mèo dị hóa, không thể đuổi chúng đi, chỉ có thể làm theo sự hướng dẫn của mèo đen, lái xe càng ngày càng xa, cho đến khi vào một khu vực nhà máy bỏ hoang.

Cỏ dại bên trong đều có màu đen, nơi này chắc chắn đã xảy ra xâm lấn quy mô lớn, nếu không sẽ không có vật chất tối nồng đậm như vậy.

Mèo đen yêu cầu cậu tiếp tục lái xe về phía trước, Quý Hủ chỉ có thể làm như vậy cho đến khi đến một dãy nhà máy.

Ở đây không có cuồng thi nào, rất ít người đến đây trước khi tận thế.

Những con mèo dị hóa treo trên xe tải lần lượt nhảy xuống đứng thẳng, bao vây lấy chiếc xe.

Quý Hủ: "..."

Để giữ mạng, cậu nhất định sẽ không xuống xe.

Một con mèo dị hóa đi đến nhà máy, ngay sau đó lại xuất hiện thêm một số con mèo dị hóa khác, trong số những con mèo cao trên 1 mét 6, một người đẹp trai, cao lớn với đôi chân dài lẫn bên trong quả thật nổi bật, rất dễ dàng có thể nhìn thấy.

Quý Hủ: "..."

Quý Hủ không ngờ rằng Tần Nghiễn An lại có mặt ở đây!

Qua kính chắn gió trầy xước, Tần Nghiễn An cũng nhìn thấy Quý Hủ trong xe, anh đi ngang qua nhóm mèo thẳng đến cửa xe.

Ấn tượng của Tần Nghiễn An đối với Quý Hủ là cậu giống như một học sinh trung học, cao gầy xinh đẹp, bên ngoài khắp nơi đều có quái vật ăn thịt người, nỗi lo lắng lớn nhất của Tần Nghiễn An là Quý Hủ một mình không thể sống sót.

Nhìn thấy Quý Hủ có nước da trắng nõn, quần áo chỉnh tề, trên tay có một chiếc xe tải, rõ ràng là cậu đang sống rất tốt, là anh lo lắng quá mức.

Quý Hủ hạ kính xe xuống một chút, hết sức thận trọng hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Nơi này hoang tàn vắng vẻ, dù có ra ngoài tìm người cũng không đến mức tìm tới nơi này đấy chứ?

Tần Nghiễn An có chút bất đắc dĩ: "Đã xảy ra chút chuyện."

Anh cảm nhận được sự sợ hãi ngưng tụ ở đây, tưởng là người sống sót, khi đi tới mới phát hiện ra lại là đàn mèo.

Tầm mắt của Tần Nghiễn An rơi vào xe của Quý Hủ, kể từ khi anh phát hiện ra rằng nhà của mình có thể ngăn chặn cảm xúc, anh đã nghi ngờ rằng có ai đó cố tình làm, nếu anh không thể cảm nhận được sự sợ hãi, anh sẽ không thể biết chuyện đó, bởi vì anh có thể cảm nhận được nó, nên mới biết rằng có người muốn bảo vệ người trong nhà, nhưng anh lại không ở nhà mà đi ra ngoài.

Sau khi đi ra khỏi nhà máy, Tần Nghiễn An thử cảm nhận tình hình trong xe, đúng như anh nghĩ, bên trong trống rỗng, nhận thức của anh không thể xuyên qua chiếc xe tải. Khi cửa sổ xe hạ xuống một khe nhỏ, nhận thức của Tần Nghiễn An đã không còn trống rỗng nữa, tuy Quý Hủ không hề sợ hãi nhưng chú mèo con trong xe rõ ràng đang rất sợ hãi, vẫn đang run rẩy vì sợ.

Tần Nghiễn An không biết Quý Hủ đã làm như thế nào, nhưng việc che chắn cảm xúc chắc chắn có liên quan đến cậu.

Quý Hủ nhìn người đàn ông qua cửa sổ xe: "Anh không sao chứ?"

Từ ngoại hình nhìn ra, làn da của Tần Nghiễn An sạch sẽ, không có vết đen, điều này gần như không thể xảy ra với người bình thường ở tận thế, chỉ có người dị hóa mới có thể hấp thụ vật chất tối tiến vào cơ thể.

Quý Hủ không thể quên vết móng vuốt ở nhà bà Tần, dị hóa có móng vuốt cũng rất nhiều, nhưng cậu sẽ nghĩ đến đọa biến thú trước tiên, bởi vì nó quá mạnh mẽ và đáng sợ, để lại bóng tối tâm lý quá lớn, là đỉnh cao của chuỗi thức ăn.

Hình dáng thực sự của đọa biến thú vẫn luôn là một điều bí ẩn, năng lượng xâm lấn phải mạnh đến mức nào mới có thể đọa biến thành một con quái vật mạnh mẽ như vậy? Ngay cả những cuộc xâm lấn thông thường thì con người cũng khó có thể chống cự, đã có rất nhiều người chết trong cuộc xâm lấn, ngay cả thi thể của họ cũng không còn sót lại, chứ đừng nói đến năng lượng xâm lấn của đọa biến thú?

Điều khiến Quý Hủ cảm thấy nhẹ nhõm một chút là Tần Nghiễn An đã có móng vuốt sắc nhọn trước khi cuộc xâm nhập toàn cầu bắt đầu, vật chất tối khi đó không đủ để hỗ trợ cuộc xâm lấn đọa biến, vật chất tối mỏng chỉ có thể ăn mòn con người với nỗi sợ hãi quá mức.

Nếu không phải là đọa biến thú thì chỉ có thể chuyển hóa thành dị hóa thú, không nghi ngờ gì nữa, độ nguy hiểm của dị hóa thú không cùng mức độ nguy hiểm với đọa biến thú.

Tần Nghiễn An: "Tôi không sao, cậu có muốn xuống xem không?"

Quý Hủ liếc mắt nhìn đại lão mèo, cậu dám sao?

Những con mèo dị hóa này rất không thân thiện với con người, chúng nhe răng dữ tợn, thở dốc dữ dội, những móng vuốt sắc nhọn đã bật ra khỏi đệm thịt, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào chiến đấu với Quý Hủ.

Tần Nghiễn An bước sang một bên nói: "Chúng sẽ không làm tổn thương cậu đâu."

Quý Hủ ra hiệu cho anh nhìn vào kính chắn gió, đây là dấu hiệu sẽ không làm tổn thương cậu sao? Nếu không có kính chắn gió thì chắc bây giờ không chừng cậu đã bị cào te tua rồi.

Ánh mắt của Tần Nghiễn An rơi vào trong lòng Quý Hủ: "Chúng nó sẽ không chủ động cùng gây chiến với con người, có thể chúng cho rằng cậu đang bắt mèo con làm con tin, cậu có thể thả mèo con đi trước."

Kẻ bắt cóc mèo Quý Hủ: "..."

Nhìn mèo con đang run rẩy trong lòng, tự hỏi có phải nói lộn ai bắt cóc ai rồi hay không, trông cậu giống một kẻ bắt cóc sao, rõ ràng là người và lũ mèo ngoài xe còn dọa mèo con nhiều hơn, được chứ?

Quý Hủ nhẹ nhàng vỗ về mèo con đang sợ hãi, Tần Nghiễn An nhìn chằm chằm vào bàn tay kia, bị chiếc nhẫn thạch anh tự chế trên ngón tay hấp dẫn.

Tần Nghiễn An: "Cậu thích mèo đến vậy sao?"

Quý Hủ nhướng mi nhìn anh: "Đây không phải mèo bình thường, là một con mèo dị hóa thông minh và mạnh mẽ."

Quý Hủ cũng rất thèm muốn những con mèo dị hóa trưởng thành, đáng tiếc chỉ có thể nhìn chúng nó, nên chỉ có thể nuôi mèo con, thậm chí không dám nghĩ đến mèo dị hóa trưởng thành. Bây giờ ngay cả mèo con cũng sắp bị mất rồi, xem ra những con mèo trưởng thành này cũng sẽ không để cậu mang mèo con đi.

Tần Nghiễn An: "Con mèo con này trước đây được những con mèo ở đây chăm sóc, nếu cậu thực sự thích nó, cậu có thể thương lượng với chúng xem có chịu giao mèo con cho cậu nuôi không."

Quý Hủ nhìn ánh mắt dữ tợn của đám mèo dị hóa kia, đừng nói là thương lượng, ánh mắt kia có ý nghĩa căn bản không muốn nói chuyện.

Vì mèo con, Quý Hủ đành liều mạng xuống xe, chuỗi thạch anh trên cổ tay đã rơi vào lòng bàn tay, cậu đang chơi đùa với những viên thạch anh bóng loáng.

Quý Hủ chưa kịp nói gì thì mèo đen đã quay người đi về phía nhà máy, những con mèo dị hóa khác cũng đi theo, thỉnh thoảng quay lại nhìn Quý Hủ, rõ ràng là có ý bảo cậu đi theo.

Quý Hủ ôm mèo con, đeo vòng tay đi theo sau.

Trong nhà máy có rất nhiều lồng lớn nhỏ, có lồng bị hư hỏng, có lồng chất đầy xác mèo dày đặc, có lồng chứa mèo cuồng hóa đã bị vật chất tối ăn mòn, ngoại hình đã bị dị hóa, biến thành những con quái vật nhỏ, một số lông rụng đi, máu thịt thối rữa nghiêm trọng, lộ ra phần lớn xương, chúng vẫn điên cuồng đập vào lồng.

Chiếc lồng kim loại bao phủ nhiều lớp, hai lớp bên trong đã bị biến dạng hư hỏng nghiêm trọng, chỉ có hai lớp bên ngoài dùng để nhốt những con quái vật nhỏ này lại, chiếc lồng bên ngoài rõ ràng là do Tần Nghiễn An che lại, nhằm ngăn cản những con mèo cuồng hóa này trốn thoát.

Những sợi dây thừng mỏng treo trên xà ngang của nhà máy, xác mèo treo trên dây, xác chết đã bị phân hủy nghiêm trọng, những con mèo này rõ ràng đã bị siết cổ đến chết trước khi tận thế tới, được treo rất gọn gàng.

Dù đã biết rõ điều kiện xâm lấn nhưng Quý Hủ vẫn bị sốc khi nhìn thấy tình cảnh bi thảm trước mắt, tấm gương đẫm máu trước mắt, mèo dị hóa sẽ không tin tưởng con người, Quý Hủ không có khả năng đưa mèo con đi.

Nhìn mèo con ngoan ngoãn rúc trong ngực mình, Quý Hủ rất không đành lòng buông ra, lời khuyên nhủ như nghẹn lại trong cổ họng, đối mặt với hành vi điên cuồng của một số người, làm sao có thể thuyết phục được mèo dị hóa rằng mình sẽ không làm hại mèo con đây?

Không thể nói được, trong hoàn cảnh này, những con mèo bị tổn thương sẽ chỉ thù địch với tất cả con người.

Hết chương 16.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro