Chương 17:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để Quý Hủ có được một con mèo dị hóa, mèo con rất gần gũi với cậu, nếu bỏ lỡ lần này, sẽ không có cơ hội thứ hai, cậu muốn cố gắng hơn chút nữa.

Quý Hủ biết những con mèo dị hóa này có thể hiểu được lời mình nói: "Tôi với con mèo con này rất có duyên, muốn nhận nuôi nó. Tôi sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, có lẽ lời nói suông không khiến các ngươi tin tưởng."

"Tôi có một căn cứ, nếu các ngươi lo lắng có thể cùng tôi trở về. Nếu không muốn sống chung với con người, tôi có thể xây dựng một căn cứ khác bên cạnh căn cứ cho các ngươi. Hiện nay có quái vật ăn thịt người ở khắp mọi nơi, không dễ để ổn định cuộc sống, cho nên các ngươi có thể suy xét một chút.

Quý Hủ biết mình không có năng lực thu phục chúng, nếu lũ mèo dị hóa thật sự chịu quay về cùng cậu, ở bên ngoài căn cứ vây lại một mảnh đất để chúng sinh sống thì sẽ không cần phải thuần hóa, sự hiện hữu của chúng là một loại kinh sợ cho các loại quái vật khác.

Những con mèo dị hóa quả thực có thể hiểu được lời nói của con người, đám mèo có chút náo động, kêu meo meo khắp nơi, như đang bàn bạc biện pháp đối phó.

Quý Hủ có chút kinh ngạc, cậu nghe được phiên bản nói rằng động vật dị hóa có thể nói được tiếng người, những con mèo dị hóa này không phải có thể nói được sao?

Quý Hủ đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói như chị đại có chút khàn khàn: "Bỏ Bố Tể xuống, ngươi có thể đi."

Quý Hủ: "..."

Quý Hủ nhìn mèo đen đang nói chuyện, toàn thân như vỡ vụn, cậu luôn cho rằng mèo đen là đại ca, nhưng không ngờ hắn lại là đại tỷ.

Phương án của Quý Hủ đơn giản bị bỏ qua. Chúng không cần phải ổn định cuộc sống, cũng không muốn giao dịch với con người, mỗi con mèo dị hóa đều có ánh mắt dữ tợn, nhe răng lộ ra móng vuốt, đe dọa con người thả mèo con xuống rồi lăn ra khỏi lãnh thổ của chúng ngay lập tức.

Quý Hủ một mình đối mặt với một nhóm mèo dị hóa hung tàn, dùng đầu ngón tay chậm rãi di chuyển một viên thạch anh.

"Nếu chúng ta không thể đạt được thỏa thuận, vậy thì hãy để mèo con tự mình lựa chọn. Nếu nó quyết định đi theo các ngươi, tôi sẽ lập tức rời đi. Nếu nó muốn đi theo tôi, cho dù có ngăn cản thì tôi cũng sẽ mang nó đi."

Quý Hủ cẩn thận đặt mèo con xuống đất, mèo con toàn thân run rẩy, ôm chặt lấy tay Quý Hủ, kêu meo meo đáng thương.

Giọng nói của chị đại lại vang lên: "Bố Tể, lại đây."

Mèo con quay lại nhìn mèo đen, động tác do dự, như đang suy nghĩ nên đi theo bên nào.

Tần Nghiễn An bước về phía trước, mèo con kêu meo meo, ôm lấy cánh tay Quý Hủ, cơ thể nhỏ bé run rẩy dữ dội, dùng ba chân bò lên người Quý Hủ, thầm nghĩ muốn che giấu bản thân.

Mèo đen nhìn người đàn ông đột nhiên đi tới, đồng tử co rút lại, râu mép quanh miệng run lên hai lần, cuối cùng không nói nên lời.

Tần Nghiễn An nói: "Nếu mèo con đã có lựa chọn, thì cứ như vậy đi."

Quý Hủ nhìn mèo đen, nhìn thấy trong mắt nó đều là không cam lòng, nhưng lại không lên tiếng nữa, ôm Bố Tể quay người rời đi.

Nhóm mèo dị hóa không đi theo, Quý Hủ mở cửa xe, đặt mèo con lên chiếc ghế dài phía sau, cậu mở toa xe, lấy ra hộp mèo và đồ chơi cho mèo rồi đặt chúng lên ghế dài để xoa dịu cơn sốc của mèo con.

Quý Hủ vất vả cả buổi sáng cũng rất đói bụng, cậu lấy bánh mì và nước ra đưa cho Tần Nghiễn An.

Chiếc bánh mì Quý Hủ đưa ra có màu bình thường.

Tần Nghiễn An không từ chối, cắn miếng đầu tiên liền khựng lại, bánh mì mềm, trong miệng đầy sữa, đây mới thật sự là bánh mì, hoàn toàn khác với bánh mì anh từng ăn trước đây.

Quý Hủ ngồi ở mép xe, đang suy nghĩ nên nói chuyện tiền bạc như thế nào, cậu đã nghe nói về Tần Nghiễn An từ bà Tần, kỳ thật họ chỉ là người xa lạ gặp nhau hai lần, bà Tần đối xử chân thành với cậu, nhưng không có nghĩa là cháu của bà Tần cũng sẽ như vậy.

Quý Hủ không muốn mập mờ về tiền bạc: "Bà Tần đem tiền gởi ngân hàng đưa cho tôi, nhờ tôi chuyển cho anh. Trước tận thế mấy ngày, có rất nhiều người tích trữ vật tư, tôi cũng làm theo, không có đủ tiền nên tôi đã sử dụng số tiền tiết kiệm mà bà Tần để lại cho anh. Tôi định cùng bạn bè mở công ty vận tải, đã mua xe tải vể rồi, may là vẫn còn dùng được, vật tư và xe tải đều đưa cho anh một nửa. "

Suy nghĩ một lúc, cậu giải thích thêm: "Trước đây không nói với anh, vì nghĩ lúc đó anh cũng không có tâm trạng nghe những chuyện này."

Tần Nghiễn An không quan tâm tiền được sử dụng như thế nào, những năm qua đều nhờ có Quý Hủ chăm sóc cho bà nội, ngay cả đám tang của bà cũng phải làm phiền Quý Hủ, theo lý anh nên cảm tạ. Bà nội đem toàn bộ số tiền đưa cho Quý Hủ là chuyện đương nhiên, sao anh có thể lấy xe và hàng hóa được?

Nhật ký của bà nội thường nhắc tới Quý Hủ như đứa cháu trai bé nhỏ của bà, tình yêu của bà dành cho cậu hiện rõ trong từng chữ. Bà nội muốn giới thiệu một đứa trẻ ngoan như vậy cho anh, cho dù một ngày nào đó bà không còn nữa, anh cũng sẽ không cô đơn, ít nhất cũng có người bầu bạn.

Bà nhìn Quý Hủ lớn lên, không thể nhìn sai được.

Đôi mắt nhợt nhạt của Tần Nghiễn An lộ ra sự ấm áp, người đàn ông lạnh lẽo giờ lại hiện ra thêm vài phần nhân khí.

"Không cần, tiền bà nội để lại cho cậu là của cậu, đồ cậu mua cũng là của cậu, tôi không cần."

Quý Hủ suy nghĩ một chút, cậu có thể cho một nửa số vật tư, nhưng Tần Nghiễn An muốn mang đi cũng khó khăn, anh ta chỉ có thể tự mình lái một chiếc xe, nếu lấy ra nhiều vật tư như vậy, sợ rằng rất dễ bị cướp, tự dưng lại tiện nghi cho người khác.

Quý Hủ nhìn anh, ánh mắt của Tần Nghiễn An rơi vào nơi xa, khuôn mặt rõ ràng, mũi cao thẳng, lông mi dài, toát ra một bóng dáng cô độc.

Anh không còn là cậu bé đẹp trai trong ảnh nữa, anh đã trưởng thành cũng chính chắn hơn, vẫn rất đẹp trai, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác, hoàn toàn không phù hợp với cậu bé ấm áp mà bà Tần gọi anh.

Nếu không phải bà Tần đeo kính lọc ngàn lớp khi nhìn cháu trai mình thì có lẽ những năm tháng sống ở nước ngoài đã xóa đi nét ấm áp của anh.

Quý Hủ cũng nhìn về phương xa, dưới sự ăn mòn của vật chất tối, nó thay đổi tính chất của vật chất, lấy đi hết những màu sắc tươi sáng, thời gian dường như đã rời bỏ con người, lặng lẽ trôi qua mấy chục năm, khiến mọi thứ trông xám xịt và già nua.

Quý Hủ nói: "Anh có thể nói không cần, nhưng tôi không thể không đưa, tôi không thể trơ mắt nhìn cháu nội bà Tần ngủ ngoài đường mà không có thức ăn nước uống. Nếu không có nơi nào để đi, anh có thể cùng tôi về căn cứ."

Tần Nghiễn An nhìn cậu, trong đôi mắt nhợt nhạt tràn ngập suy nghĩ, anh có một nơi phải đi, hơn nữa không thể không đi, không biết căn cứ Quý Hủ nói là như thế nào, trong lòng có chút lo lắng khi bỏ cậu một mình ở thành phố Thanh Giang.

Quý Hủ nhảy xuống xe: "Tôi muốn đi ngoại ô phía Bắc, anh có muốn đi cùng với tôi không?"

Tần Nghiễn An: "Đi ngoại ô phía bắc có chuyện gì sao?"

Quý Hủ: "Tôi có mua một ít thùng nhựa, dự định vận chuyển về căn cứ, thuận tiện tìm người trên đường đi."

Tần Nghiễn An quyết định đi cùng cậu đến căn cứ nhìn thử: " Đi chung đi."

Mục đích Tần Nghiễn An ra ngoài là để tìm Quý Hủ, hiện tại đã tìm được, nhất định sẽ không để cậu rời đi một mình nữa.

Quý Hủ lo lắng không biết làm thế nào để tự mình khuân vác hàng tấn thùng, nếu có ai đó có thể giúp đỡ thì tốt quá.

Trước khi rời đi, Quý Hủ nhìn lại nhà máy, kiếp trước cậu chỉ nhìn thấy một vài động vật dị hóa, lần này lại thấy nhiều như vậy, cậu cũng đã tận mắt trải nghiệm một số ít động vật dị hóa đối với con người không thân thiện như thế nào.

May mắn thay, không có xung đột trực tiếp và mèo con của cậu vẫn còn ở đây.

Khu vực này tràn đầy các nhà máy, Quý Hủ cũng không vội rời đi, cậu lái xe tải đi qua một đám nhà máy, cuối cùng cũng tìm được chiếc xe tải lớn mà mình mong muốn đang ở trong nhà máy giấy.

Những chiếc xe tải này bị để bên ngoài, cơ bản là vô dụng, nhưng toa xe vẫn có thể sử dụng được, nếu muốn vận chuyển thùng nhựa về căn cứ thì không thể thiếu toa xe này.

Nhà máy giấy trống rỗng, không có người sống hay cuồng thi.

Quý Hủ lái xe tải đi vào, điều chỉnh phương hướng ở cửa nhà máy rồi tông vào đầu xe tải lớn, hai người bị đẩy về phía trước nhưng lại được dây an toàn kéo về phía sau. Bố Tể trên ghế dài kêu meo meo, ép sát vào lưng ghế của Quý Hủ.

Tần Nghiễn An, Bố Tể: "..."

Kim loại bị ăn mòn, tính chất của nó đã thay đổi, không còn cứng như trước nên rất dễ bị gãy.

Quý Hủ lùi xe, điều chỉnh tư thế, muốn làm lại lần nữa. Tần Nghiễn An vội vàng ngăn cản: "Cậu muốn làm gì? Tôi giúp cậu."

Quý Hủ nghi ngờ nhìn anh: "Anh lái xe tải được không?"

Tần Nghiễn An: "... Tôi có biết một chút."

Quý Hủ đẩy cửa xe nhảy xuống: "Tôi muốn bẻ gãy đầu xe này, tôi muốn lấy thùng container."

Tần Nghiễn An xuống xe, ngồi vào phía ghế lái, lùi xe gọn gàng, "ầm" một tiếng tông thẳng vào phần kết nối giữa đầu xe và toa xe. Giữa toa xe và phần đầu xe có một góc nghiêng, rõ ràng là đã bị gãy.

Tần Nghiễn An lại lùi xe lại, đẩy đầu xe tải chuyển hướng để lại toa xe đối diện với xe tải của họ.

Tần Nghiễn An xuống xe, tìm kiếm khớp nối, phá bỏ chỗ đứt, sau đó dùng khớp nối để liên kết lại xe tải và toa xe.

Nhưng điều này chắc chắn sẽ không hiệu quả, khớp nối và toa xe đều giòn, chúng phải được làm cứng như trước.

Tần Nghiễn An dừng lại: "Qua đây đi."

Quý Hủ vẻ mặt không rõ ràng đi tới: "Anh biết tôi có thể gia cố sao?"

Tần Nghiễn An dùng giấy lau tay: "Tôi không biết, nhưng nếu cậu đã muốn toa xe thì nhất định phải có cách mang nó đi."

Quý Hủ một tay chạm vào toa xe, tinh thần lực quét qua, tất cả những chỗ cần gia cố đều được gia cố trong thời gian ngắn.

Tần Nghiễn An đứng ở một bên, hai mắt không nhìn thấy cái gì kỳ quái, nhưng lại có thể cảm nhận được năng lượng dao động, giống như nước chảy bao trùm toàn bộ toa xe và khớp nối, năng lượng dao động nhanh chóng biến mất, anh không thể tiếp tục cảm nhận được nó nữa.

Quý Hủ ngồi ở ghế phụ, chiếc xe tải nhẹ lắc lư, lại gắn vào một toa xe dài, Quý Hủ không đủ tự tin để không khiến nó bị lật nên phải nhường ghế lái cho người có kỹ năng tốt hơn.

Tần Nghiễn An lái xe nhanh lại ổn định, rõ ràng không phải chỉ "biết một chút" như anh nói. Quý Hủ vui mừng vì được nhàn rỗi, ngồi bên ghế phụ chỉ đường cho anh, Bố Tể thì vơ lấy đồ ăn nhẹ và đồ chơi của mình leo từ ghế sau qua ghế phụ.

Xe tải nhẹ của họ kéo theo một toa xe lớn, động tĩnh quá lớn, thay vì đi thẳng đến trạm xăng của Mạnh Trọng, họ lại đi đến nhà kho chứa thùng.

Quý Hủ đợi Tần Nghiễn An đỗ xe, sau đó xây một bức tường xung quanh nhà kho lớn để chặn những cuồng thi.

Tần Nghiễn An nhìn ra sự đặc biệt và tầm quan trọng của năng lực dị hóa này: "Loại dị hóa này rất đặc biệt, nên cậu phải chú ý an toàn."

Quý Hủ sẽ không ngu ngốc như trước: "Yên tâm, tôi có thể xây cũng có thể phá."

Tần Nghiễn An mở cửa bước xuống xe, tay không đi về phía cuồng thi, vừa đi vừa đeo găng tay, sau đó Quý Hủ nhìn thấy cảnh tượng một người đàn ông dùng tay vặn đầu quái vật, thoải mái như vặn một trái dưa, đây là loại bình tĩnh mà một người bình thường có thể có được sao?

Quý Hủ cầm gậy bóng chày xuống xe, thì nghe thấy hai tiếng xương kêu răng rắc, hai cuồng thi cuối cùng cũng đều ngã trên mặt đất.

Quý Hủ: "..."

Quý Hủ nhìn người đàn ông ném găng tay lao động nhặt được ở đâu đó trên mặt đất, sắc mặt không biểu cảm, nhưng động tác lại rất ghét bỏ, hiển nhiên là không thể tiếp nhận máu thịt thối rữa.

Quý Hủ nhìn cuồng thi bị bẻ gãy xương cổ, so với cái xác đẫm máu bị cậu dùng gậy bóng chày đập nát, cái xác này có vẻ sạch sẽ và gọn gàng hơn?

Tần Nghiễn An có thể làm được, nhưng Quý Hủ cũng không nghĩ mình có thể làm theo. Cuồng thi khi phát điên rất mạnh, trực tiếp đối đầu cũng không ngăn cản được, huống chi là bẻ gãy cổ, đoán chừng trước khi cậu có thể làm được, đầu của cậu đã bị cắn đứt trước rồi.

Phương hướng dị hóa của Quý Hủ và Tần Nghiễn An khác nhau, bản thân sự dị hóa đã mang lại cho họ lợi thế về thể chất, họ luôn chịu trách nhiệm vũ lực trong đội. Dị hóa về tinh thần đều là loại kỳ quái khó lường, hơn nữa cũng đúng là bọn họ có thể tự mình chiến đấu chống lại năm tên cặn bã.

Một người dị hóa về tinh thần như Quý Hủ có năng lực chiêu mộ người, nhưng sức chiến đấu của bản thân lại không tốt, muốn sống sót chỉ có thể mượn sự giúp đỡ.

Quý Hủ luôn bất an khi dựa vào người khác, chỉ có thạch anh mới có thể khiến cậu cảm thấy thoải mái nhất, cho nên cậu sẽ tận sức thu thập càng nhiều thạch anh càng tốt, chỉ có cách này mới có thể khiến cậu cảm thấy an toàn.

Quý Hủ mở cửa kho, dùng xe kéo vận chuyển từng thùng một ra ngoài. Trọng lượng của mỗi thùng là hơn 100 kg, một người khiêng rất bất tiện, hai người khiêng lên xe sẽ tiết kiệm nhân công hơn.

Có rất nhiều thùng, cho dù có xe cũng không thể vận chuyển hết một lần, chỉ có thể chất đầy xe trước, đợi lần sau lại lấy tiếp.

Trước khi trở về, Quý Hủ muốn đi thăm trạm xăng của Mạnh Trọng, vì lý do an toàn nên cậu đã dỡ chiếc xe chở đầy hàng xuống, chỉ lái xe tải đến đó, nhẹ nhàng lại nhanh chóng.

Hết chương 17.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro