Chương 54-56: Hội diệt yêu thành phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ừ, Ừ!"

Trong lòng Mạc Phàm liền mừng thầm.

Thì ra Lôi Hệ ma pháp sư ở trong liên minh thợ săn nổi tiếng đến như vậy.

Mà cũng không tránh được, Lôi hệ ma pháp sư 1000 người mới được 1 người. Hơn nữa, kỹ năng của nó sát thương lại cao, không thua kém gì Hỏa hệ cả. Nó lại còn có khả năng áp chế mạnh đối với yêu ma, có khả năng làm cho yêu ma tê liệt, co quắp. Vì vậy, nếu như mà có một vị Lôi hệ ma pháp sư ở trong tiểu đội thợ săn yêu ma thì đối với tiểu độ đó mà nói, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng đó sẽ rất nhanh.

Quá tuyệt! Mình vừa có thể kiếm tiền lại vừa tăng năng lực chiến đấu cao thêm.

" Nhưng mà, mình không thể để cho người khác biết mình có song hệ trong người được. Có lẽ mình nên cải trang một chút. Một mặt làm cho người khác khó lòng nhận ra mình, mặt khác để cho bọn họ cảm thấy mình lớn tuổi hơn. Dù sao thì mình cũng chỉ là học sinh cao trung mà thôi!"

Mạc Phàm đưa ra quyết định, rất nhanh liền đi tìm một cái áo choàng màu đen.

Kỳ thực giả trang cũng không khó, Mạc Phàm hắn chỉ cần bôi đen cái mặt rồi mặc thêm một cái áo khoác màu đen trùm từ đầu đến chân là được.

Hắn đội cái mũ của áo choàng lên đầu. Một khuôn mặt góc cạnh, đen thui mờ mờ lộ ra.Ngay lập tức, Khí chất của hắn liền đổi khác hoàn toàn.

Ha ha, thế này có thể yên tâm vượt qua cửa ải người thông báo tuyển dụng để vào phỏng vấn rồi!

Trước tiên, muốn vào phỏng vấn, mọi người cần phải đứng xếp hàng. Rồi sau đó, lần lượt từng người một sẽ được phỏng vấn. Nếu ai rớt thì đi ra ngoài để người khác tiến lên thử tiếp.

....

" Sao không thấy có đứa nào ra hồn hết cả vậy?? Những thứ ngu xuẩn này mà cũng đòi vào thành thị liệp yêu tiểu đội của chúng ta sao? Chúng nó tính vào rồi ngồi chơi xơi nước, cuối tháng lĩnh lương à?"

Đằng sau sân khấu tuyển người, là một vị nam tử khôi ngô, đầu mang băng gạc nói.

" Đội trưởng, người đừng có nóng vội! Có nhiều người tới tham gia tuyển dụng như vậy, kiểu gì cũng có một người đạt tiêu chuẩn mà!"

Một nam tử đầu đội một cái mũ Bội Lôi rất là thời thượng nhưng mà đầu lại trọc lóc nói.

" Thật ra cũng có một người không tệ. Hắn nắm giữ kỹ năng cấp 2 của Phong hệ – Phong Quỹ! Thiểm Bộ. Người này có thể dùng làm truy tung và lôi kéo yêu ma rất tốt."

Một nữ hài nhìn qua rất là yếu ớt, đứng ở đằng sau nam tử khôi ngô nói.

" Phong hệ chỉ cần có ta là được rồi, còn thêm người khác vào làm gì nữa?"

Một Phong hệ ma pháp sư mặc áo sơ mi, mái tóc rất dài, nhìn qua rất là phiêu dật nói.

" Những lựa chọn này, cứ từ từ, để cân nhắc kỹ lưỡng cái đã rồi chọn. Dù sao thì ta cũng chưa tìm thấy người nào ưng ý cả"

Nam tử khôi ngô, đầu mang băng gạc nói.

" Không thì, chọn A Thành cũng được. Người này cũng khá là cơ trí. Thật ra những ma pháp sư lợi hại đều có tiểu đội hết rồi, rất ít người còn tới nơi này để phỏng vấn. Theo ta thấy thì A Thành có Hỏa Hệ, đối với yêu ma vẫn rất là uy lực."

Phong hệ ma pháp sư có mái tóc phiêu dật nói.

Vị đội trưởng kia không hài lòng, lắc đầu nói:

" Nhìn bề ngoài thì có thể là như vậy."

Vừa dứt lời, liền bị một vị nữ tử thông báo tuyển người rất là xinh đẹp hớt ha hớt hải chạy vô đâm ngay vào lồng ngực.

" A... A, Ta xin lỗi!"

Khuôn mặt vị Nữ tử thông báo tuyển người kia liền đỏ bừng hết cả lên, vội vội vàng vàng nói:

" Có...có một vị Lôi.... Lôi pháp sư xin gia nhập vào thành thị liệp yêu tiểu đội của chúng ta"

" Thật hay giả vậy?"

Nghe thấy vậy vị đội trưởng khôi ngô kia liền có sức sống hẳn cả lên. Hai con mắt của hắn sáng lên, rồi nhìn chằm chằm vào vị nữ tử thông báo tuyển người kia hỏi.

Những đội viên khác khi nghe thấy vậy, hai đôi mắt của họ cũng sáng lấp lánh hết cả lên.

Lôi Pháp sư!

Bọn họ ở trong thành phố này săn yêu đúng là nổi tiếng hơn rất nhiều so với các tiểu đội khác. Nhưng điều đó không có nghĩa Lôi hệ pháp sư nguyện ý gia nhập đội ngũ của bọn họ.

Cho tới bây giờ, đối với các tiểu đội mà nói thì Lôi hệ ma pháp sư vẫn là lựa chọn tốt nhất. Thậm chí một số đội ngũ tương đối tinh nhuệ hoàn toàn không ngần ngại tiếp nhận ngay và luôn một Lôi pháp sư tay mơ vào trong tiểu đội của mình.

Dù sao thì tay mơ cũng có thể bồi dưỡng lên được. Nhưng Lôi pháp sư thì 1/1000 mới có được một người. Vì vậy, cho dù bọn họ có đốt đèn tìm khắp nơi cũng chưa chắc đã tìm thấy!

Rất nhiều vị Lôi pháp sư đã bị các tiểu đội lớn mạnh đặt chỗ trước hết cả rồi. Hơn nữa các đại thế gia, tổ chức lớn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho những vị Lôi Pháp sư này. Do vậy,tiểu đội của bọn họ muốn nhặt được một vị Lôi pháp sư hoang dại kỳ thực xác xuất quá nhỏ bé!!

" Chính là người kia sao?"

Đội trưởng khôi ngô có chút ngồi không yên, liền đứng dậy, từ sau khán đài chạy ra.

" Vâng, đúng vậy!.... Đội trưởng, ngài muốn đích thân phỏng vấn sao?"

Nữ tử thông báo tuyển người ấp a, ấp úng nói.

" Phỏng vấn... còn phỏng vấn cái gì nữa??"

Vẻ mặt Đội trưởng khôi ngô hiện lên vẻ nghi ngờ, liền xoay đầu lại hỏi.

Nữ tử thông báo tuyển người cùng các đội viên cũng nghi hoặc khó hiểu nhìn đội trưởng. Đội trưởng không ra ngoài đó tự mình phỏng vấn thì chạy ra ngoài đó để làm gì?

Lúc này, vị đội trưởng kia đã chạy ra tới sân khấu tuyển người. Hắn nhìn thoáng qua gương mặt lộ ra mấy phần ngăm đen của Mạc Phàm, rồi mở miệng hỏi:

" Ngươi là Lôi pháp sư?"

Mạc Phàm nhìn thoáng qua vị nam tử khôi ngô cường tráng này. Sau đó, hắn chậm rãi đưa tay lên. Một đạo Lôi điện thoáng chốc xẹt ra từ trong ngón tay của hắn, rồi nhanh chóng hướng thẳng tới cái bàn ở phía trước đục một cái lỗ nho nhỏ.

Khuôn mặt vị đội trưởng kia liền tươi như hoa, cao hứng gật đầu.

" Các người... các ngươi có thể rời đi được rồi, chúng ta đã chiêu mộ xong rồi!"

Đội trưởng khôi ngô liền hiên ngang bay thẳng tới chỗ đội ngũ thật dài kia rồi nói to.

Câu này vừa nói xong, Cái đội ngũ thật dài kia liền xôn xao hết cả lên.

" Mẹ kiếp, tại sao chúng ta phải rời đi? Chúng ta còn chưa được phỏng vấn mà?"

"Đúng rồi, đúng rồi. Ta rất mạnh. Ta có thể trong vòng 4s là hoàn thành xong Tinh quỹ."" Có lầm không vậy?? Tuyển mộ pháp sư mà còn có đi cửa sau nữa à. Cuộc sống thật lắm bất công. Lão tử cũng không muốn ở trong rừng núi hoang vắng mà chết đâu!"

Một nhóm người liền liên tục oán than. Có thể thấy cái vị trí này rất được mọi người kỳ vọng.

" Nếu như trong các ngươi, ai có Lôi hệ, thì đội trưởng ta đây cũng sẽ đặc cách cho người đó trúng tuyển!"

Đội trưởng khôi ngô không thèm đôi co nhiều lời với bọn họ, liền nói to.

Mọi người nghe xong cũng trợn tròn mắt.

" Cái gì cơ? Lôi hệ?"

" Có lầm không vậy, Lôi hệ còn chạy tới nơi này ăn chặn chén cơm của chúng ta nữa. Thế thì cuộc sống này quá bất công rồi!"

" Lôi hệ, Trời à! Nếu Lôi hệ đã được nhận thì chúng ta còn ở đây thử cái méo gì nữa. Thôi nhanh sang tiểu đội khác xem có còn cái gì nữa không? Ở đây chỉ thêm mất thời gian!"

Vừa nghe tới Lôi hệ, mọi người liền gục đầu ủ rũ. Làm sao bọn họ có thể đấu lại được với Lôi hệ cơ chứ.

Những người này ngay cả một chút ý chí cạnh tranh cũng không có. Dù sao thì cũng không thể trách được bọn họ được, Lôi hệ là nguyên tố đứng đầu, thật sự không có hệ nào có thể sánh được ưu thế mà Lôi hệ có được.

Mạc Phàm quay đầu nhìn lại liền phát hiện cái đội ngũ thật dài này đã rời đi gần hết. Trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc.

Ở trong trường học, hắn cũng biết Lôi hệ rất được coi trọng, nhưng không ngờ rằng ở trong cái xã hội ma pháp này Lôi hệ lại có năng lực Nghiền ép các hệ kia đến như vậy.

Nhưng cẩn thận suy ngẫm lại thấy nó cũng đúng. Vào lúc đối mặt với con U Lang Thú kia, Kỹ năng mang tính quyết định cho cả trận chiến chính là Lôi hệ Lôi Ấn. Kỹ năng này không chỉ làm trọng thương yêu ma mà còn khiến cho nó bị tê liệt!

" Tiểu huynh đệ, chào mừng ngươi gia nhập thành thị liệp yêu tiểu đội của chúng ta. Để ta giới thiệu đội viên của chúng ta cho ngươi biết một chút...Khụ, khụ, Đầu tiên ta xin trân trọng giới thiệu. Ta chính là đội trưởng của thành thị liệp yêu! Ta tên là Từ Đại Hoang, Hỏa hệ ma pháp sư!"

Vị đội trưởng khôi ngô lên tiếng giới thiệu về mình.

" Xin chào, ta tên Tiểu Khả, Thủy hệ ma pháp sư."

Vị nữ từ nhìn qua rất là yếu ớt kia, tươi cười nói.

" Lê Văn Kiệt, Phong hệ."

Thanh niên đẹp trai lắc lắc người làm cho mái tóc dài phấp phơ bay trong gió, tươi cười nói.

" Ta tên là Phì Thạch, ta là Thổ hệ."

Vị nam tử đầu đội cái mũ Bội Lôi, nở một nụ cười chân thành nói.

Mạc Phàm nhìn 5 người này. Nếu như so sánh tuổi tác hắn nghĩ bọn họ cũng không hơn hắn là bao, điều này làm cho hắn có phần hơi sửng sốt một chút. Sau đó, hắn liền giới thiệu bản thân mình:

" Ta tên Phạm Mặc."

" Phạm Mặc, ta nhìn thấy lý lịch ở chỗ kia của ngươi trống không. Hay nói cách khác ngươi vẫn chưa có kinh nghiệm chiến đấu với yêu ma, cho nên ta muốn nhắc nhở ngươi một câu. Ngươi đừng có nghĩ Lôi hệ của ngươi là mạnh, rồi đến khi ngươi mất mạng lại không hiểu vì sao mình chết!"

Một vị nữ tử nhìn thì có vẻ thủy mị lên tiếng nhắc nhở.

" A, vị này chính là phó đội trưởng của chúng ta. Nàng tên là Thải Đường, Băng hệ ma pháp sư!"

Đội trưởng Từ Đại Hoang nói.

Thải Đường???

Mẹ kiếp, thì ra là nữ nhân này!!

Mạc Phàm hắn cuối cùng cũng nhận ra cái ngươi tên là Thái Đường. Người này thuộc về Mục thị thế gia. Cô nàng này suốt ngày mang cái điệu bộ bổn cô nương đây chính là một công chúa yêu kiều, kiêu ngạo, kẻ hèn mọn thì tránh xa ra một chút!

Quá đau! Không ngờ hắn tới nơi này rồi thế mà vẫn còn đụng phải người của Mục Thị thế gia nữa chứ. Xem ra hắn phải nhanh chóng thi đậu đại học mới được. Nhanh nhanh rời xa cái thành phố này thì tốt hơn.

Chương 55: Nữ sinh mất tích

" Được rồi, Phạm Mặc, lần sau chúng ta sẽ cho người tới liên minh thợ săn lấy giấy chứng nhận cho ngươi."

Đội Trưởng Từ Đại Hoang nói.

" Còn có cả giấy chứng nhận nữa?"

Mạc Phàm ngạc nhiên hỏi.

" Tất nhiên!"

Phì Thạch cười híp cả mắt lại giải thích.

" Cái giấy chứng nhận này, nó có không ít đặc quyền đó nha. Bây giờ, người đã trở thành một vị thực thi pháp luật của Bắc Thành rồi đấy."

" Ngươi nói sao! Ta giờ trở thành một người giữ gìn trật tự đô thị. Cái nghề nghiệp vinh quang đó à?"

Mạc Phàm kinh ngạc hỏi lại.

" Ha ha ha. Đúng vậy, chúng ta chính là những người giữ gìn trật tự đô thị!"

Lê Văn Kiệt cười ha ha nói. Cười xong hắn lại tiếp tục nói:

" Nhưng nó khác cái nghề kia ở chỗ. Tiểu đội chúng ta giữ gìn trật tự đô thị cũng không phải có nhiệm vụ đi bắt những tiểu thương, con buôn không chấp hành đúng quy định. Mà nhiệm vụ của chúng ta chính là bắt những con yêu ma tác yêu tác quái vào ban đêm để giữ sự bình yên cho Bắc Thành này."

Người giữ gìn trật tự của Bắc Thành!

Khóe miệng Mạc Phàm không khỏi nhếch lên một cái. Cái chức vị này đối với hắn mà nói, nó không khác gì những siêu anh hùng Spider Man, Tia Chớp, Iron Man cứu vớt nhân loại trong những lúc dầu sôi lửa bỏng. Nhưng khi xong công việc, bọn họ vẫn có thể bí mật tán gái... vân vân...!

Mạc Phàm hắn rất nhanh đã hòa hợp được với mọi người. Cái người tên là Phì Thạch có tuổi tác lớn hơn lão đại giới thiệu tình huống, chức trách và nhiệm vụ của tiểu đội bọn họ cho Mạc Phàm nghe.

" Alo, Cái gì?Tại sao không báo tin sớm cho chúng ta biết. Các người làm cái trò khỉ gì thế?? Bọn cảnh sát kia, bọn hắn có thể làm được những việc này sao??"

Mọi người đang trò chuyện, bỗng nhiên đội trưởng Từ Đại Hoang gầm thét vào cái điện thoại.

Lê Văn Kiệt, Phì Thạch, Tiểu Khả đang còn trò chuyện rôm rả với đội viên mới khi nghe thấy vậy, đám người này liền trở nên nghiêm túc. Bọn họ chăm chú nhìn vào đội trưởng Từ Đại Hoang.

Lúc này Phì Thạch cũng nhíu mày một chút, nói nhỏ cho Mạc Phàm đang còn nghi ngờ biết:

" Vốn ta định mời người ra quán kia làm mấy chén rượu, không ngờ người vừa mới chân ướt chân ráo vào tiểu đội của chúng ta thì đã có việc để làm rồi. Nếu như ta đoán không lầm thì chắc chuyện này có liên quan tới chấn cửa phòng ăn của trường nữ sinh Minh Văn rồi."

" Chấn cửa phòng ăn?"

Mạc Phàm mở to hai mắt nhìn Phì Thạch.

Hắn mới chỉ nghe qua Xe Chấn, Thủy Chấn, Điền Chấn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe tới Phòng Ăn Chấn. Các ngươi người thành phố thật lắm đồ chơi!

" Huynh đệ, ngươi thật là xấu xa.... Chuyện này không như người nghĩ đâu. Sự thật thì cứ vào mỗi đêm, phòng ăn của trường nữ sinh thường xuất hiện chấn động làm cánh cửa run lên bần bật. Mới đầu mọi người còn tưởng là do đội xây dựng công trình ở bên cạnh nửa đêm thi công, sau họ cắt cử người theo dõi canh gác vào ban đêm, nhưng khi báo cáo lại bọn họ lại nói không thấy có đội nào thi công vào ban đêm cả. Cho nên ở trong trường mọi người đồn rằng phòng ăn của trường Minh Văn có yêu quái."

Phì Thạch nhỏ giọng giải thích cho Mạc Phàm biết.

" Ngươi nói là trường nữ sinh Minh Văn??"

Bỗng nhiên Mạc Phàm ý thức được điều gì, liền vội vàng hỏi lại.

" Đúng vậy! Trường trung học đấy, tất cả đều là thiếu nữ, đến ngay cả lão sư... khà khà."

" Khụ Khụ!"

Phì Thạch giả bộ nghiêm túc lại.

Thật ra cũng không như Phì Thạch nghĩ là hắn nổi lên ý nghĩ dâm dục. Diệp Tâm Hạ hình như cũng đang ở trường nữ sinh Minh Văn này thì phải. Hắn nhớ là hình như hai tháng trước, hắn và Diệp Tâm Hạ có nói chuyện qua điện thoại, hình như nàng cũng có nhắc tới phòng ăn của nàng thật là đáng sợ thì phải!

" Được rồi, được rồi! Trong khi học sinh còn chưa khai giảng, chúng ta nên giải quyết chuyện này nhanh nhanh một chút!"

Đội trưởng Từ Đại Hoang nói.

Từ Đại Hoang thả cái điện thoại xuống, khuôn mặt liền trở nên nghiêm túc hẳn lên..

Lê Văn Kiệt, Tiểu Khả, Quách Thái Đường, Phì Thạch. Bốn người bọn họ nhìn chăm chú vào đội trưởng.

" Có chuyện lớn xảy ra rồi, nữ sinh thứ hai đã mất tích!"

Từ Đại Hoang bình tĩnh nói.

Tất cả mọi người nghe thấy vậy liền nhướng mày.

Mấy tháng trước mọi người cũng có nghe thấy trường nữ sinh Minh Văn này có nữ sinh mất tích.Do nhân viên nhà trường không thể xác định được nữ sinh đó có mất tích ở trong trường hay không, cho nên chuyện này được đưa cho cảnh sát xử lý. Nhưng đã trôi qua mấy tháng rồi, thế mà bọn họ vẫn chưa tìm thấy manh mối nào.

Chuyện này lúc trước sớm đã báo cáo qua cảnh sát biết, nhưng hình như bọn họ đã quên mất nó rồi thì phải. Thành thị có ít nhất 100 vạn người. Có một người mất tích đối với cảnh sát mà nói cũng không phải là chuyện gi quá quan trọng.

Từ Đại Hoang và đội ngũ của hắn có lẽ nên đi tới trường nữ sinh Minh Văn này một chuyến. Do giáo viên nhà trường cũng không muốn làm to chuyện này lên, cho nên bọn họ cũng không muốn thợ săn thành thị phải nhúng tay vào.Vì vậy chuyện này cũng không có giải quyết được tốt đẹp. Ai ngờ nửa năm sau, lại có thêm một nữ sinh mất tích tiếp. Mà lần này, nữ sinh đó đích thực mất tích ở trong trường.

Lúc này, nhà trường mới ý thức có chuyện lớn xảy ra rồi. Bọn họ hoang mang, rối loạn đi tìm thành thị liệp yêu đội để nhờ giúp đỡ.

" Đội trưởng, theo như lời giám thị kể lại về vụ việc..., có lẽ chúng ta nên đi tìm cảnh sát trước?"

Tiểu Khả hỏi." Có một vị Quang pháp sư tìm thấy một vài dấu chân không phải là của con người."

Từ Đại Hoang nghiêm túc nói.

Những người khác nghe thấy vậy thoáng cái trầm mặc. Nhưng Lê Văn Kiệt thì ngược lại, tinh thần hắn liền phấn chấn hết cả lên. Hiển nhiên, hắn rất là cao hứng khi có việc để làm.

" Chuyện xảy ra đã hơn một tuần rồi, thế mà bây giờ mới báo tin cho chúng ta. Cái bọn người ngu xuẩn này nữa chứ! Nếu như bọn họ ngay lập tức báo tin cho chúng ta biết, thì chúng ta có thể tìm kiếm nữ sinh mất tích kia một hồi, hiện tại đã trôi qua lâu như vậy rồi, có lẽ cô bé kia đã chết rồi cũng nên!"

" Một số trường học thường như vậy mà. Có chuyện gì tai tiếng liên quan tới trường mình đều cố gắng che giấu đi, đến khi che giấu không nổi thì mới vỡ lẽ ra đó là chuyện lớn!"

Quách Thái Đường hừ lạnh một tiếng.

Mạc Phàm nghe mọi người bàn bạc, liền cảm thấy lo lắng trong lòng.

Đã mất tích hơn một tuần rồi?

Mà hình như Diệp Tâm Hạ cũng hơn một tuần rồi không thấy có gọi cho hắn!!

Do không có tiền mua điện thoại di động cho Diệp Tâm Hạ nên Mạc Phàm hắn vẫn thường xuyên liên lạc với Diệp Tâm Hạ qua buồng điện thoại, Bình thường thì vẫn một tuần một lần nói chuyện với nàng.

Mình mới trở về từ nơi rèn luyện cho nên một lòng chỉ muốn nâng cao thực lực của bản thân lên. Cho nên hắn cũng quên mất không liên lạc với Diệp Tâm Hạ.

Hình như em ấy đang ở Mạc Thanh gia, gần cạnh trường nữ sinh Minh Văn thì phải. Cho dù được nghỉ hè, nhưng Diệp Tâm Hạ vẫn dành phần lớn thời gian của mình vào thư viện trường đọc sách, mà nàng còn đi lại cũng rất khó khăn nữa...

Mạc Phàm càng nghĩ càng sợ, vội vàng tới chỗ Phì Thạch mượn cái điện thoại di động.

" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Mạc phàm càng sợ hơn.

" Chờ ta một chút, ta sẽ đi cùng với các ngươi!"

Mạc Phàm không nhiều lời, nói xong liền chạy ra khỏi đại sảnh của liên minh thợ săn.

" A, chờ ta một chút, người cầm lấy cái điện thoại của ta này! Có gì chúng ta còn liên lạc với ngươi."

Phì Thạch liền hướng Mạc Phàm gọi to.

Vừa hô to xong, Phì Thạch liền ném cái điện thoại của mình cho Mạc Phàm đang chạy ở ngoài kia.

"Anh, sao ngươi có thể ném điện thoại đi như vậy, quá nguy hiểm, lỡ may tiểu tử kia không bắt được thì sao?"

" Không sao, điện thoại của ta là Nokia, không sợ vỡ."

" Đại ca, ý của ta là nó đè chết người thì làm sao!"

"......."

" Còn nữa, sao sắc mặt lúc này của hắn có vẻ khó coi vậy?"

" Ai mà biết được. Kệ hắn đi. Chúng ta bắt tay vào làm việc thôi."

Chương 56: Rất gần nơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro