Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:
Lý Thục không nghĩ tới Tần Mặc dám cãi lại, nhất thời nghẹn họng bỏ lỡ cơ hội, cô ta không muốn làm ầm ĩ ở bên ngoài, nhưng cũng không muốn nuốt vào trong bụng.
Ngay lập tức thể hiện ra sự uy nghiêm của quản lý, dùng giọng điệu ra lệnh cuối cùng nói câu: "Chờ về đến công ty cậu đến phòng tôi một chuyến."
Nói xong liền mang bọn họ rời đi, Ngụy Vụ giống như trả được thù, nhìn Tần Mặc dựng ngón tay giữa, sự đắc ý viết hết lên mặt.
Nhưng Tần Mặc không thèm nhìn cậu một cái, nói khó nghe, cùng một người thiểu năng trí tuệ cãi nhau sẽ dễ dàng hạ thấp nhân cách của bản thân.
Mấy người từ lối đi chuyên dụng đến bãi đậu xe trực tiếp lên xe lái về phía công ty, Tần Mặc nhìn qua cửa kính ô tô thấy phía xa chỗ cửa chương trình biểu diễn còn có fans đang đợi.
Mặc dù không biết có phải người đang đợi mình không, lấy điện thoại ra, tìm nhóm fans chính thức "duy nhất" của mình.
"Tôi về công ty rồi, mọi người về nhà sớm nha."
Sau khi gửi thành công cũng không xem phản ứng của các fans trong nhóm, im lặng khóa màn hình, chỉ có một biểu tượng nhỏ góc trên bên trái vẫn nhấp nháy. . .
——
Sau khi về đến công ty, Tần Mặc chưa kịp thay quần áo đã bị Lý Thục gọi đi.

Trực giác của Phùng Minh Húc cảm thấy không phải là điều tốt, cau mày đứng dậy muốn đi cùng cậu, Tần Mặc tỏ ý anh không cần lo lắng.
Sau đó dùng dáng vẻ không quan tâm hai tay cắm vào túi quần đi tới phòng làm việc.
Vừa mở cửa, người vẫn chưa ngồi xuống, Lý Thục phía bên kia vỗ xuống bàn, giọng điệu không tốt:
"Nghe nói cậu dạo này không quá hiểu chuyện nha, thế nào, đây là có núi dựa muốn bay một mình? Cậu dừng có quên, cậu với người khác không giống nhau, người khác còn có công ty làm chỗ dựa, sau này hai năm tổ hợp giải tán còn có thể trở về công ty, vì để tham gia chương trình này, cậu đã ký hợp đồng quản lý có rằng buộc 5 năm với công ty. Không cần tôi nhắc nhở mấy trăm vạn tiền vi phạm hợp đồng chứ? Gây ra chuyện cậu chuẩn bị lấy cái gì trả?"
Tần Mặc trải qua một đời người, còn có thể sợ cô ta ra vẻ uy nghiêm như vậy sao, trên mặt không hề có chút dao động nào.
Nhưng cậu vẫn hơi cúi đầu, làm ra dáng vẻ ủy khuất:
"Chị Lý, chủ yếu là Ngụy Vũ bắt nạt em hết lần này đến lần khác, em không nuốt trôi được cơn giận này. Hơn nữa nhóm bảo em luyện vũ đạo em luyện rồi, bảo em đi biểu diễn rồi, không có tài nguyên và chương trình em cũng không ồn ào, cũng không biết rốt cuộc chỗ nào khiến các người không hài lòng."
"Bản thân cậu không biết vì sao mình không có tài nguyên sao? Nói cậu không hiểu chuyện không biết vì cái gì sao? Chẳng qua công ty sắp xếp cậu đi ăn bữa cơm tranh thủ chút tài nguyên, cậu ngược lại, đắc tội luôn với nhà đầu tư."
Đắc tội với nhà đầu tư? Bữa cơm kiểu gì đây?

Tần Mặc bên ngoài bất động thanh sắc, trong lòng suy tính, từ những ký ức không đầy đủ mà cậu thừa hưởng, thực sự không có ấn tượng gì về việc tham gia bữa tiệc.
Thấy cậu không lên tiếng, cho rằng cậu bị mình hù dọa, Lý Thục cố ý mềm giọng:
"Muốn lộ diện trong giới giải trí này, thực lực là thứ yếu, chủ yếu vẫn là phải có cơ hội. Cậu lớn lên đẹp mắt, đây chính là ưu thế của cậu. Cũng đừng làm giá, mọi người đều lăn lộn như vậy, hiện tại cảm thấy ủy khuất một chút, sau này càng tiến cao rồi, cũng không cần nhìn ánh mắt người khác. Hiểu chuyện một chút liền ngoan ngoãn cùng tôi đi tới bữa cơm của Uông tổng, cũng không cần cậu làm gì, nhiều lắm là bồi rượu sờ tay nhỏ. Nếu như bọn họ tâm trạng tốt cho thêm chút tiền lại đầu tư thêm chút tài nguyên, cậu có lợi, tôi có lợi, mọi người đều có lợi."
Tần Mặc không nghĩ tới cái người quản lý này lại ngu xuẩn như thế, mọi người đều chỉ ám chỉ một chút, cô ta lại công khai.
Cũng không ngẩng đầu, cậu tiếp tục làm ra dáng vẻ ủy khuất, còn rút rút bả vai, thấp giọng nói: "Được rồi, chị Lý, em nghe chị sắp xếp."
Vốn dĩ Lý Thục chỉ muốn quở mắng cậu, không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn, lúc này phất tay một cái cho cậu về nghỉ ngơi.
Tần Mặc đi ra cửa lập tức khôi phục khuôn mặt không biểu tình, lặng lẽ núp ở bên tường, lắng nghe tiếng nói chuyện mơ hồ phát ra từ khe cửa.
"Uông tổng, lần trước Tần Mặc không nghe lời, tôi giúp ngài quở mắng rồi, mấy ngày nữa ngài và Triệu tổng bọn họ không phải còn có một cuộc... Ài yo, ngài đừng lo lắng, thần tượng nhỏ này, cũng chính là không thấy lợi ích, có một lần được ngon ngọt cũng biết ngoan ngoãn cúi đầu. Đến lúc đấy tròn hay dẹt không phải đều phụ thuộc vào ngài sao, bộ phim truyền hình nổi tiếng mà chúng ta đã nói

đến lần trước. . . . Tốt tốt tốt, trước hết tôi sắp xếp cậu ta qua đấy, đợi sau này chúng ta nói chuyện tiếp."
——
Phía sau chỉ nói mấy câu trêu chọc, Tần Mặc lặng lẽ đóng cửa lại rời đi.
Về đến kí túc xá cậu càng ngày càng cảm thấy kì lạ, trong trí nhớ của bản thân tại sao hoàn toàn không có nguyên nhân nguyên chủ gia nhập giới giải trí cùng kí ức liên quan đến cha mẹ?
Suy nghĩ mãi không có kết quả, cuối cùng lên mạng tìm giúp đỡ. Cậu mở điện thoại, bắt đầu lật tìm các app trong điện thoại.
Trong các diễn đàn tám chuyện, nền tảng xã hội khác nhau, tìm kiếm thông tin và dấu vết thuộc về nguyên chủ.
Vốn dĩ không có bao hi vọng, dù sao gần nửa năm qua những thảo luận về nguyên chủ rất thấp. Hơn nữa app thường hay dùng cậu đã kiểm tra qua rồi, bị nguyên chủ dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng lại không nghĩ rằng còn phát hiện ra chút gì đó.
Đó là một app ẩn danh giống như hốc cây, lần đầu tiên kiểm tra nó trống rỗng, cậu cho rằng nguyên chủ chỉ tải xuống chứ chưa bao giờ sử dụng.
Lần này cẩn thận lật lại, nơi chuyển đổi tài khoản có một tài khoản ẩn, bên trong không liên tục đăng một số nội dung .
"Đi làm kiếm tiền cuối cùng cũng mua được một chiếc điện thoại thông minh nha, mặc dù có cũ một chút, nhưng lên mạng rất tốt có thể học tập được nhiều thứ, hời rồi! Còn mua cho những đứa trẻ của viện phúc lợi rất nhiều đồ ăn ngon, bọn trẻ vui mình cũng rất vui."

"Có tinh tham* tìm tôi! Anh ta bảo tôi tham gia một chương trình! Nghe nói trở thành đại minh tinh có thể kiếm tiền nha! Sau khi kiếm được tiền có thể nghĩ cách tiếp tục đi học rồi!"
*星探: tinh tham: trinh sát. Trinh sát là công việc tìm kiếm phát hiện ra những người có tiềm năng ngôi sao.
"Lúc nhỏ thầy giáo ở viện phúc lợi nói, lúc tôi bị mang về, trên cổ có miếng ngọc bội được khắc tên. Tôi đã từng luôn hi vọng cha mẹ tới tìm tôi, nhưng mà, tôi không đợi được, sau này phải tự mình sống thật tốt."
"Cảm giác trên sân khấu thật tốt nha, nhưng mà tại sao tôi không làm tốt được động tác chứ. Hôm nay bị thương rồi, rất đau, nhưng mà không thể kéo chân sau của người khác."
"Tôi đã nhìn thấy bảng đèn của chính mình. Ra mắt rồi, tôi rất hạnh phúc, thật vui vẻ, ta sẽ cố gắng."
"Bị quản lý đưa đến bữa tiệc, nhưng tại sao bọn họ dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi không phải hàng hóa, tay của bọn họ thật ghê tởm, nhưng tôi chạy mất rồi."
"Quản lý nói có thể công ty sẽ đóng băng tôi, bảo tôi trước mặt Uông tổng Ngô tổng biết hiện cho tốt, nhưng mà tôi không làm được. Có phải tôi sẽ không có sân khấu nữa rồi."
"Đã lâu không có hoạt động, trên mạng mọi người đều nói tôi không cố gắng, không có, tôi rất nghiêm túc..."
"Ngoại trừ thầy giáo và bọn trẻ ở viện phúc lợi, sẽ không có ai yêu tôi nữa, nhưng mà tôi thậm chí không thể cho bọn họ một cuộc sông tốt đẹp... Tôi cũng không đền nổi tiền vi phạm hợp đồng, phải làm sao đây..."

Ghi chép đột ngột dừng lại, hiển nhiên nguyên chủ dần dần bị đè ép, ngay cả khí lực ghi chép cũng không có.
Đánh giá theo dòng thời gian thông báo, đó là từ lúc nguyên chủ bị tinh tham phát hiện đến ghi chép cuối cùng.
Ngược lại cậu biết miếng ngọc, được nguyên chủ coi như bảo bối đặt trông một cái hộp giấu đi, lúc ấy cậu còn nghi ngờ nguyên chủ sao có ngọc tốt như vậy.
Còn "Viện phúc lợi" và "Cái gọi là cuộc sống tốt cho họ", dường như giải thích lý do tại sao nguyên chủ những năm này kiếm được (mặc dù không nhiều), nhưng vẫn sống rất nghèo.
Chắc hẳn nguyên chủ không phải là một đứa trẻ bị bỏ rơi, nhưng vì sao nhiều năm như vậy vẫn chưa được tìm về.
Tuy nói mười mấy năm trước việc giám sát không trải rồi như ngày hôm nay, nhưng nếu như cậu ta là đứa trẻ được coi trọng, cũng không nên luôn không có tin tức.
Tần Mạc xâu chuỗi đại khái nhân quả, trong lòng càng thêm nặng trĩu.
Bản thân nguyên chủ ra mắt đã ngăn chặn đường thăng tiến của rất nhiều người, thêm nữa công ty không động thủ, chỉ muốn dùng thủ đoạn bóc lột giá trị của cậu, cho nên tự nhiên không muốn đầu tư quá nhiều để đối phó với dư luận, khó trách cậu vẫn luôn bị "hắc".
Mà Uông tổng trong ghi chép có thể là người mà Lý Thục nhắc đến hôm nay.

Khóe miệng cậu cong lên, trong mắt tràn đầy tức giận, vốn dĩ cậu chỉ muốn thu thập một ít chứng cứ để chấm dứt hợp đồng, nhưng bây giờ, cậu lại có chút bất mãn.
"Công ty gà cay*, đừng nghĩ dễ chịu."
*辣鸡 :là jī(Tiếng lóng trên Internet) rác (chơi chữ của 垃圾 [la ji])

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy