Nhầm lẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu Sakusa cảm thấy choáng váng, gương mặt đỏ bừng và tầm nhìn mờ đi. Anh ấy thực sự say rồi. Chiếc ly rượu whisky anh đã uống cạn không còn một giọt.

Sau đó, anh tựa vào ghế sofa, đôi mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm vào điểm vô định. Âm thanh của nhạc disco, với các vũ công khiêu dâm biểu diễn ở phía trước. Sakusa trợn mắt, cảm giác khó chịu cứ chộn rộn trong bụng.

"Hah..." Anh thở dài, lại ngẩng đầu nhìn lên trần quá bar.

Anh cần được giải sầu bởi tâm trạng hiện tại của hắn đang vô cùng tồi tệ. Sakusa không hề nhận ra có một chàng trai đang tiến đến chỗ anh.

"Này.." Sakusa uể oải liếc nhìn người đó. Chàng trai mặc bộ đồ bó sát, như cố ý muốn khoe thân, tiến lại gần Sakusa, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.

Thấy vậy, lông mày Sakusa lập tức nhíu lại. Cảm thấy khó chịu vì sự có mặt của những người lạ tình cờ bước vào khu vực riêng tư của mình.

"Anh ở đây một mình à?" Chàng trai ấy hỏi với giọng quyến rũ và mỉm cười ngọt ngào nhất có thể, đầu y tiến lại gần mặt Sakusa.

Mũi Sakusa lập tức nhăn lại khó chịu khi ngửi thấy mùi nước hoa rất nồng. Đầu anh quay sang một bên cố gắng tránh nó.

"Tôi có làm ngài khó chịu không, thưa ngài?"

Điều đó không hiển nhiên sao? Sakusa thở dài, sau đó quay đầu lại nhìn người đó với ánh mắt không hài lòng. Anh định vứt cậu đi. Sakusa chưa kịp mở miệng thì người đó đã lên tiếng.

"Trông anh đẹp trai thật đấy." Người đó cười nhẹ đầy ngượng ngùng.

Môi Sakusa giật giật. Hiện giờ, anh không có hứng thú, "Biến đi."

Người đó chớp mắt như thể không hiểu lời nói của Sakusa có ý gì. Mặt y càng ngày càng gần, khiến anh phải ngửa đầu ra sau.

"Có chuyện gì vậy sao? Anh cũng đâu có đi với ai đâu?"

"Không phải việc của cậu."

"A..." Người nọ khóe miệng mỉm cười đầy cám dỗ. Sau đó tay y đưa ra định chạm vào má Sakusa, "Vậy là tôi đoán đúng rồi."

Sakusa ngay lập tức trừng mắt giận dữ khi nhìn thấy bàn tay đó đang tiến lại gần mình. Nhưng người đó lại tỏ ra không biết gì mà còn mạnh dạn vuốt ve má Sakusa. "Chúng ta có thể vui vẻ với nhau, anh biết đấy." Môi y mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nói với giọng khiêu gợi, "Em có thể làm anh thỏa mãn."

Sakusa ngay lập tức hất tay ra một cách thô bạo. Anh nhanh chóng tóm lấy quai hàm của chàng trai trẻ. Răng anh nghiến chặt giận dữ với đôi mắt trừng trừng. Những đường gân tức giận bắt đầu nổi lên ở khu vực thái dương. "Đừng có chạm vào mặt tôi bằng đôi bàn tay bẩn thỉu đó, đồ khốn." Anh hất mặt không thương tiếc.

Chàng trai vốn đã sợ hãi trước thái độ thô lỗ của Sakusa lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa và để anh lại một mình.

Sakusa tâm trạng ngay lập tức càng trở nên tồi tệ hơn. Anh rót rượu whisky vào ly và tiếp tục nốc cạn nó. Anh chộp lấy chiếc điện thoại di động trên bàn và bắt đầu gọi cho ai đó.

Mặt anh càng đen hơn khi nghe tin người gọi cuối cuộc gọi không bắt máy. Sau đó anh gọi lại. Khi tiếng chuông thứ ba vang lên thì người kia nhấc máy.

"Sao anh lại gọi cho tôi vào lúc đêm khuya thế này, Sakusa-san?"

"Em yêu..." Sakusa gọi với giọng gần như không muốn thoát ra.

"Huh?"

"Em ngủ có ngon không?"

"...À... Vâng, cho đến khi anh gọi cho tôi."

Sasuke cười khúc khích khi nghe điều đó. Anh rót thêm một ly whisky nữa và uống cạn. Cảm thấy cơ thể mềm nhũn, anh bất lực bắt đầu nằm xuống ghế sofa. Anh áp điện thoại vào tai.

"Sakusa-san, anh ở đâu vậy? Sao ồn ào thế?"

"Em đoán đi."

Người ở đầu bên kia điện thoại chặc lưỡi. "Tôi cúp máy đây."

"Quán bar." Sakusa trả lời ngay tắp lự. Rõ ràng anh không muốn đầu dây bên kia kết thúc cuộc gọi.

"Anh quên ngày mai chúng ta có buổi tập à? Tại sao lại đến quán bar? Anh phải duy trì sức chịu đựng của mình để giữ dáng đó, Sakusa-san.."

Khóe môi Sakusa nhếch lên khi nghe thấy lời trách mắng ngọt ngào ấy. Anh thích nó.

"Anh đến đó với ai?"

"Một mình."

"Anh có thể tự về nhà được không?"

Sakusa dường như biết được ý nghĩa của câu hỏi. Rõ ràng nó có ẩn ý gì đó. Sau đó anh ấy trả lời: "Tôi không thể."

"......"

Một lúc sau người đó cũng không lên tiếng. Sakusa nhíu mày bối rối, sau đó lấy điện thoại ra kiểm tra xem nó còn kết nối hay không. Thấy cuộc gọi vẫn còn kết nối, anh lại đưa điện thoại lên tai.

"A! Xin lỗi, xin lỗi, tôi vừa lấy áo khoác. Anh đang ở đâu? Tôi sẽ đón Sakusa-san ngay ạ."

Nghe vậy Sakusa mỉm cười kiêu hãnh, cảm giác như mình đã đoán được ý tứ ngầm của người được liên lạc. "Tôi đang ở quán bar ***"

"Được rồi, gặp lại Sakusa-san sau."

"Hm... Gặp lại sau--" Người đó kết thúc cuộc gọi trước khi Sakusa nói hết câu. Nhận ra điều đó, anh ấy hít một hơi thật sâu và tiếp tục, "'Tsumu."

Kageyama chớp mắt liên tục trước tên quầy bar được hiển thị. Trán và miệng cậu nhăn lại, bối rối khi cố nghĩ xem địa chỉ mình sắp đến có chính xác hay không.

Nơi anh đến là một quán bar, nhưng không phải quán bar bình thường vì đó là gay bar.

"Mình có nghe nhầm không nhỉ?" Cậu lẩm bẩm. Cậu bắt đầu nhớ lại cuộc gọi trước đó với Sakusa. Sau khi suy nghĩ một lúc, Kageyama lắc đầu. "Hình như là không."

Có lẽ Sakusa có sở thích khác với những người khác, đó là lý do tại sao anh ấy lại ghé một quán bar dành cho người đồng tính nam. Kageyama nhún vai và bắt đầu bước vào.

Khi vào trong quán bar, cậu đã suýt lên cơn đau tim hết lần này đến lần khác. Tuy quán bar đồng tính không khác nhiều so với quán bar bình thường nhưng chúng vẫn có khả năng khiến cậu choáng váng. Rất nhiều người đàn ông trưởng thành đang nhún nhảy, hoặc đang hôn nhau, hay mơn trớn, thiếu điều đè nhau xuống làm tình ngay tại chỗ.

Kageyama lập tức lấy tay che mắt. Cậu chậm rãi đi từ nơi này sang nơi khác để tìm kiếm người đã gọi cậu lúc nãy - Sakusa Kiyoomi. Lông tóc của Kageyama ngay lập tức dựng đứng khi cậu cảm thấy nhiều người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt thèm muốn. Họ trông có vẻ đói khát. Cậu lập tức đội mũ áo khoác lên để che mặt.

Đã gần hai mươi phút trôi qua mà Kageyama vẫn chưa tìm thấy Sakusa. Cậu thở dài mệt mỏi. Nếu không có cuộc gọi đó, Kageyama có lẽ đã ngủ say trên chiếc giường êm ái rồi.

Sau đó cái đầu được nhấc lên. Thấy quán bar còn có một tầng nữa, anh bắt đầu đi lên cầu thang. Kageyama ngạc nhiên khi thấy mọi nơi dường như đều có giới hạn cho mỗi phòng. Mọi thứ đều có vẻ đắt tiền.

Kageyama đến nơi ở cuối cùng và cũng là căn phòng lớn nhất. Đôi mắt xanh của cậu có thể nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đang ngủ một mình trên ghế sofa. Nhận ra đó là ai, Kageyama thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cậu bước lại gần.

"Sakusa-san.." Cậu nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào cánh tay Sakusa cố gắng đánh thức anh dậy.

Sakusa vẫn bất động. Có vẻ như anh đã uống quá nhiều. Kageyama sau đó liếc nhìn chiếc bàn đã chất đầy những chai rỗng chứa đầy rượu.

Cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác, cậu bắt đầu vòng tay Sakusa quanh cổ mình. Dùng hết sức lực, Kageyama đặt Sakusa lên lưng để cõng. Nhưng vì chiều cao và kích thước khá khác nhau nên chân Sakusa vẫn lê lết trên sàn. Kageyama bắt đầu bước đi chậm rãi. Răng cậu nghiến chặt khi cảm nhận được người đàn ông to lớn này nặng đến mức nào.

"Sakusa-san, làm ơn dậy giùm tôi một cái!" Cậu cằn nhằn.

Chưa đầy mười phút, cuối cùng hai người cũng ra khỏi quán bar. Kageyama đi về phía bãi đậu xe. Cảm thấy kiệt sức, cậu dừng lại để thở.

" Fuuhh... Hahah.. hah.. "

Cậu vất vả điều chỉnh vị trí của Sakusa và bắt đầu bước đi trở lại. Khi lên xe, Kageyama nhanh chóng mở cửa sau và đặt Sakusa vào chỗ thoải mái.

"Ư.. nóng quá.." Sakusa lẩm bẩm với đôi tay cử động, định cởi quần áo.

Kageyama nhìn thấy liền tát vào tay Sakusa. "Nè! Để lát nữa đi, anh có thể cởi quần áo khi về đến nhà tôi!"

Kageyama đóng sầm cửa xe một cách ầm ĩ. Không lâu sau, cậu bắt đầu lái xe trở về nhà.

"Anh... thật sự.. nặng.. Saku-.. sa..- san!"

Kageyama ném Sakusa lên ghế sofa. Cảm thấy sức nặng đã được trút bỏ, cậu bắt đầu vươn tay chân cùng ưỡn lưng để giãn cơ ở các khớp đang bị đau nhức.

" Fyuuhh... Mệt chết đi được... "

Kageyma thở dài chán nản, cúi xuống và bắt đầu cởi đôi tất mà Sakusa đang mang. Lấy mọi thứ ra khỏi túi của anh và đặt nó lên bàn. Nói xong, Kageyama đứng dậy đi vào bếp lấy đồ uống.

Sau khi uống hết một ly nước, cậu bước lại chỗ Sakusa với ly nước khác trên tay, ý định cho anh ta uống nước.

"Ồ! Anh tỉnh rồi sao, Sakusa-san?" Kageyama bước tới khi nhìn thấy Sakusa đang ngơ ngác đứng dậy khỏi ghế sofa. Cậu đưa ly nước đó trước mắt anh, "Uống đi."

Sakusa không trả lời. Thay vào đó, anh ta che miệng bằng một tay. Biết chuyện sắp xảy ra, Kageyama lập tức hoảng sợ. "Đợi-đợi đã, Sakusa-san! Đừng có nôn ở đây! Chờ một chút!"

Kageyama nhanh chóng đặt chiếc ly xuống bàn. Tay cậu nắm lấy cánh tay Sakusa và định kéo anh vào phòng tắm.

"Hubph..." Nhưng đã quá muộn. Sakusa đã nôn hết rượu ra ghế sofa, cùng với bộ quần áo anh đang mặc.

Kageyama không thể không cảm thấy tức cười trước cảnh tượng này. Nếu có thể, cậu muốn khóc ngay bây giờ. Hít một hơi thật sâu, cậu bắt đầu cởi quần áo Sakusa.

"Ugh.. mùi rượu ở khắp mọi nơi.." Kageyama chun mũi, vô cùng không hài lòng với mùi này. Vốn dĩ, cậu không phải là người nghiện rượu vì rượu có thể gây hại cho cơ thể vận động viên.

Sau khi cởi bỏ hết quần áo, ánh mắt của Kageyama chuyển sang chiếc quần jeans anh đang mặc. Không hề suy nghĩ gì kỳ lạ, cậu bắt đầu cởi khóa quần của Sakusa và kéo mạnh chúng. Nói xong, Kageyama lại bắt đầu cõng người đàn ông to lớn này. Bế anh lên phòng, sau đó từ từ đặt anh lên giường.

Kageyama cảm thấy lưng mình gần như gãy làm đôi khi cõng người đàn ông to lớn lần thứ ba.

Sau đó cậu đắp chăn cho Sakusa lên đến cổ. Nhìn đối phương ngủ say, Kageyama khẽ mỉm cười. May mắn thay khi say rượu, Sakusa không phải là người hay gây rắc rối. Khịt khịt mũi vài cái, Kageyama lại nhăn mặt khi nhận ra áo khoác mình đầy mùi rượu. Có lẽ mình phải đi tắm thêm lần nữa rồi.

.

.

.

Kageyama bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn quấn quanh eo thon gọn. Khuôn ngực rộng trắng nõn với những cơ bụng khá rõ ràng. Tóc cậu vẫn còn ướt đẫm.

Cậu bước tới tủ quần áo, ánh mắt cậu liếc nhìn Sakusa - người vẫn đang ngủ say. Thấy người đó vẫn ổn, Kageyama mới mở tủ quần áo, lựa chọn bộ đồ ngủ thật thoải mái để mặc.

Trong lúc lựa chọn, Kageyama tập trung đến mức tai không nghe được tiếng nệm cọt kẹt. Đôi môi cậu vui vẻ ngân nga bài hát được yêu thích gần đây.

"Haa.. Tôi biết là em sẽ đến mà.."

"Hở?" Kageyama chớp mắt khi nhận ra Sakusa đã tỉnh. Quay đầu lại, cậu nói, "Anh có đau đầu không, Sakusa--"

Sakusa ngay lập tức ôm Kageyama từ phía sau trước khi cậu kịp nói hết câu.

"Ờ..?"

Sakusa còn siết chặt vòng tay hơn nữa. Đầu tựa vào vai Kageyama, nhắm mắt lại cố ngửi mùi hương tỏa ra từ cơ thể cậu. "Em có mùi thơm quá, em yêu. Em đổi xà phòng sao, hình như nó làm anh say nữa rồi."

Đầu Kageyama theo phản xạ ngẩng lên khi cảm thấy mặt Sakusa đang ấn vào cổ mình. Thân thể lập tức cứng đờ. "Sakusa-san?"

"Em đã đến.." Sakusa lẩm bẩm, "Em thật sự đã đến.."

"Nếu ý anh là đến đốn anh à? Phải, tôi đã đến."

Sakusa cười nhẹ trước điều đó. Kageyama có thể cảm nhận được hơi thở của Sakusa khi anh bật cười. Cơ thể cậu theo đó mà run lên.

"Đợi đã, Sakusa-san.. Hình như anh gần tôi quá rồi đ--" Mắt anh ngay lập tức mở to khi cảm thấy đôi môi lạnh giá của Sakusa chạm vào da cổ mình.

"Sakusa-san?! Anh tính làm gì?!" Kageyama hét lên trong hoảng loạn. Cậu bắt đầu di chuyển loạn xạ, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Sakusa.

Sakusa trước thái độ phản đối ấy liền ôm chặt lấy cổ Kageyama một cách hung hãn.

"Dừng lại! Anh tính làm cái quái gì vậy hả?!" Bàn tay của Kageyama bắt đầu thô bạo gỡ cánh tay Sakusa ra khỏi thắt lưng mình. Cậu không nể nang mà bấu chặt tay đến mức để lại vết hằn.

Sakusa khịt mũi khi đối phương không ngừng giãy giụa. Khóe mắt lãnh đạm nhìn thấy có một chiếc cà vạt treo trong tủ, anh nhanh chóng lấy nó và ngay lập tức buộc nó vào hai cổ tay của Kageyama một cách nhanh gọn.

Đôi mắt Kageyama mở lớn, giận dữ nhìn Sakusa. Bàn tay cậu co giật, muốn tháo nút thắt. "DỪNG LẠI ĐI!"

"Haa.." Sakusa thở dài.

Tay anh nắm lấy cằm Kageyama gần mặt anh hơn. Đôi mắt anh hiện rõ sự bình tĩnh nhưng lại đầy khí chất thống trị khi chúng nhìn chằm chằm cậu.

"Đừng chống cự. Tôi biết em cũng muốn nó."

Kageyama ngay lập tức trừng mắt. "AI MUỐN CHỨ?!"

Sakusa mỉm cười. "Tất nhiên là em rồi."

Mặt anh tiến lại gần, rồi tham lam bắt đầu ngấu nghiến đôi môi đầy đặn, ngọt ngào của Kageyama.

Kageyama né tránh bằng tất cả sức lực của mình. Hành động cố tình né tránh ấy khiến Sakusa phải gầm gừ khó chịu. "Yên đi."

"Không thích—hmp-"

Sakusa giữ chặt cằm Kageyama để cậu không còn phản kháng nữa. Anh bắt đầu mút đôi môi hồng ấy một cách say mê.

"D-dừng lại.." Kageyama với lý trí còn lại bắt đầu đánh vào ngực Sakusa bằng đôi tay bị trói chặt của mình. Cậu vẫn trúc trắc tránh từng nụ hôn của Sakusa. Nhưng tất cả những điều đó dường như đều vô ích, bởi Kageyama càng đẩy thì Sakusa càng siết chặt vòng tay.

"Sakus--hmn.."

"Saku-hn.."

"Sakusa-sahmp.."

Vô ích.

Mỗi khi Kageyama định nói điều gì đó, Sakusa lại nhanh chóng dùng môi mình chặn lại.

Sakusa nhẹ nhàng mút môi dưới của Kageyama. Cả hai mắt anh đều nhắm nghiền dường như đang tận hưởng niềm vui được vuốt ve hoặc có thể nói chỉ chính anh thôi. Sakusa sau đó dừng lại một chút. Lưỡi liếm khóe môi. Đôi mắt đen tuyền của anh thèm khát nhìn vào khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của Kageyama, trông nhếch nhác và đang thở hổn hển.

"Đẹp quá..." Anh lẩm bẩm rồi nhấc cơ thể của cậu lên vai mình.

"Anh còn muốn làm gì nữa hả?!" Kageyama hét vào lưng Sakusa. "Không phải đã xong rồi sao?!!!!"

Sakusa ném cơ thể Kageyama lên giường một cách thô bạo. Không lâu sau đó, anh cũng bò lên rồi di chuyển lên người Kageyama.

Khi Kageyama nhìn thấy điều đó, đôi mắt cậu chuyển động hoảng loạn. Không phải như cậu nghĩ đâu, phải không? Cậu nuốt khan khi thấy Sakusa đã ở trên người anh.

Sakusa mỉm cười. Tay phải anh nâng cả hai cổ tay của Kageyama lên và ấn chúng chặt chúng trên đầu cậu. Một bàn tay vẫn còn tự do nắm lấy cằm Kageyama để nâng nó lên, ép cậu nhìn thẳng vào mặt anh.

"Chưa gì đã muốn trốn sao? Lần này anh sẽ làm đến cùng, em yêu. Giờ thì bắt đầu thôi." Anh nói.

Nụ cười ấy khiến Kageyama lập tức trở nên sợ hãi, toàn thân đều nổi gai ốc cả lên. Đồng tử cậu run rẩy khi nhìn Sakusa. Miệng mở ra định nói gì đó nhưng đã chậm rồi, Sakusa đã nhân cơ hội hiếm có ấy mà hạ người xuống hôn cậu say đắm.

"Hmph?!"

Đôi mắt của Kageyama mở to khi nhận ra lưỡi Sakusa di chuyển nhanh chóng trong miệng mình. Cả hai tay vẫn đang cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Sakusa.

Sakusa nhấp một ngụm lưỡi của Kageyama, quấn lấy lưỡi của cậu để tạo ra âm thanh ướt át vang vọng khắp phòng. Tay trái của anh sau đó di chuyển xuống chiếc khăn vẫn quấn quanh eo. Chỉ một động tác, cơ thể cậu hoàn toàn bại lộ trước đôi mắt thèm khát của Sakusa. Đôi môi anh lại câu lên, đôi mắt thích thú, tay cầm vật nhỏ mềm mềm đáng yêu của Kageyama trong tay.

Cảm xúc đầu tiên dâng lên trong lòng cậu chính là ngạc nhiên. Và tất nhiên, cậu không thể chấp nhận hành vi điên rồ của Sakusa được. Hơn nữa,đôi phương chính là vì bị rượu say khiến.

Một cách thô bạo, cậu rướn cố, dùng hết sức đập vào trán Sakusa. Cơn choáng váng dâng lên khắp đầu cậu. Sakusa vì đau mà giơ cánh tay đang xúc phạm cậu lên ôm trán.

Anh lập tức rít lên "Trời ạ, hôm nay em nổi loạn hơn bình thường nhỉ?"

"Cái gì-... hah... aghhh... chứ!!!--" Kageyama thở hổn hển.

Cậu thở ra, chậm rãi nhắm mắt lại. Sau khi cảm thấy mình có hết choáng mới nhìn chăm chú vào Sakusa. Cảm xúc dâng trào trong lòng anh.

"Tôi không biết anh đang nói gì cả? Nhưng chuyện anh đang làm là sai trái. Làm ơn, tỉnh táo lại đi, Sakusa-san. Tôi là Kageyama, Kageyama Tobio." Cậu dùng hết sức bình sinh hét vào mắt anh.

Sakusa vì chói tai mà nhíu chặt mày. Tai anh hơi ù đi. "Nếu không muốn anh tức giận thì em nên biết điều mà giữ im lặng một chút."

Kageyama rõ ràng không hề sợ lời hăm dọa của người lớn hơn, "Anh muốn tôi im lặng sao? Được thôi! Vậy thì tôi sẽ ngừng hét vào mặt anh nếu như anh THẢ-TÔI-RA-NGAY."

Sakusa lạnh lùng nhìn Kageyama. Sau đó, anh thở dài. "Em thật sự muốn nó sao?"

"HUH?!!!!"

Sakusa với tay lấy thứ gì đó bên cạnh giường. Đôi mắt Kageyama chợt run lên. Sakusa đã lấy chiếc cà vạt này từ khi nào vậy?

Biết được ý định của Sakusa, Kageyama lập tức mở miệng đầy kinh hãi nói, "A-anh! Anh định làm gì với cà vạt của tôi thế?!"

Sakusa kéo căng cà vạt bằng cả hai tay. Cơ thể anh thẳng lên, sau đó hơi cúi đầu nhìn Kageyama. Môi anh mỉm cười, "Rõ ràng quá mà, phải không?"

"Cái gì?" Kageyama trừng mắt. "Sao anh lại cười như thế?!"

Sakusa cười khúc khích "Tôi đã bảo em im lặng đi phải không? Nếu không, tôi sẽ tức giận. Đó là lựa chọn của em, em yêu."

"Đừng đùa với tôi, Sakusa--" Không đợi Kageyama nói xong, Sakusa lập tức quấn cà vạt quanh đầu cậu, lập tức buộc chặt lại.

"Ach.."

Sakusa hài lòng khi thấy chiếc cà vạt nằm ngay ngắn giữa khuôn miệng đang há hốc của Kageyama. Môi anh cong lên thành một nụ cười đầy đắc thắng. Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve má Kageyama. "Bằng cách này, em vẫn có thể rên rỉ tên tôi."

"Đồ khốn! Hãy để tôi đi!"

Sakusa giả vờ như không nghe thấy tiếng hét. "Chúng ta bắt đầu nhé, em yêu?"

Đầu Sakusa cúi xuống, mặt ghé sát vào cổ Kageyama rồi mút vào làn da trắng sữa, tạo ra mấy dấu hôn đỏ tím. Tay phải của anh vẫn đang nắm chặt cổ tay Kageyama trên giường

Bởi vì mọi lời nói lẫn hành động của cậu trở nên vô nghĩa, nên cậu đành âm thầm chấp nhận mọi thứ. Đôi mắt cậu vô hồn, nhìn lên trần nhà, không chút cảm xúc.

Có vẻ như việc đưa Sakusa về nhà mình là hành động ngu ngốc nhất mà cậu từng làm. Không, Không đúng. Đáng lẽ, cậu không nên nhấc máy cuộc gọi của anh ngay từ đầu. Tròng mắt cậu bỗng ngập tước rồi the khóe mắt chảy xuống và cậu chẳng hề nhận thức được điều này.

Trong suy nghĩ hồn loạn, quai hàm cậu chợt bị siết chặt. Kageyama rũ mắt xuống, muốn tìm thủ phạm.

"Em đang nghĩ gì vậy? Tốt hơn hết là em nên tập trung vào việc anh sắp làm đi." Sakusa giận dữ trừng mắt nhìn Kageyama. Đoạn, anh đưa tay gạt đi những giọt lệ đang rơi của cậu, lại nhẹ nhàng hôn lên mí mắt đối phương, "Đừng khóc, anh không bao giờ có ý làm tổn thương em."

Nhảm nhí...

Nhưng Kageyama không trả lời. Rốt cuộc, thật khó để phát ra bất cứ âm thanh nào. Cậu chẳng buồn đáp trả. Kageyama chỉ muốn hành động lố bịch này dừng lại để cậu có thể đi tắm thêm một lần nữa.

Phải, lúc này, cậu đang cảm thấy mình thật bẩn thỉu.

Sakusa hôn nhẹ lên trán Kageyama, sau đó di chuyển lên má rồi lại xuống một bên cổ. Không chút do dự, anh lập tức cắn nó cho đến khi nơi đó rỉ ra một chút máu và để lại vết răng.

"Argh!" Kageyama hét lên đau đớn.

Sakusa nghe vậy liền hôn rồi nhẹ nhàng liếm cổ cậu. Sau đó anh ấy thì thầm, "Đây là hình phạt của em vì đã không tập trung vào anh, 'Tsumu."

"......"

Ồ.. Kageyama cuối cùng cũng nhận ra. Hóa ra suốt thời gian qua Sakusa nhầm tưởng cậu là Atsumu.

Pfft-- Thật thảm hại.

Kageyama bật cười mà nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tim cậu đau nhói.

"Dừng lại.. hah.. hah.. dừng lại.. ah! Sakusa--hngh.. ah! Hah.. làm ơn.."

Đôi mắt của Sakusa ngay lập tức mở to. Anh bước ra khỏi giường, cơn chóng mặt đột ngột ập đến. Đầu anh nhức nhối đau đớn. Anh nhắm mắt lại một lúc.

"S--ah! K-không phải lần nữa chứ.. ah!"

.

.

.

Đôi mắt Sakusa lập tức mở to khi nghe thấy tiếng thở dài đó đột nhiên hiện lên trong đầu anh. Đó là gì vậy? Anh nhẹ nhàng xoa bóp thái dương, vẫn cảm thấy rất đau.

Cơ thể Sakusa lập tức cứng đờ khi nhận ra mình không có ở nhà. Con ngươi đen láy của anh chậm rãi quét mọi ngóc ngách căn phòng, lại nhìn vào cơ thể chính mình một chút.

"......"

Sakusa thở ra một hơi đầy giận dữ. Anh thô bạo vuốt mặt. Hiện tại, anh đang hoàn toàn khỏa thân. Anh sau đó nhận thấy có vết hằn cùng dấu móng tay trên cánh tay mình. Anh có thể biết chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Vâng, anh có thể xác nhận những gì đã xảy ra. Ngoài ra với những ký ức mơ hồ mà anh nhận được, nó dường như càng làm tăng thêm sự nghi ngờ của anh. Anh nên làm gì bây giờ? Anh ấy thực sự rất bối rối. Ký ức rõ ràng trong đầu anh lúc này là khi anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, ngoài ra mọi thứ đều mờ ảo. Và người đó là Atsumu.

Đợi đã..

Atsumu?

Sakusa chớp mắt liên tục. Chẳng lẽ, anh nhớ lầm sao? Anh đã gọi Atsumu? Thật sự là Miya Atsumu? Đôi mắt anh sau đó quét qua căn phòng một lần nữa.

Đúng là có chút liên quan đến bóng chuyền nhưng sự căn phòng này có chút mới lạ. Nó trông sang trọng hơn. Trán Sakusa nhăn lại cùng với đôi lông mày nhíu chặt. Có thể nào Atsumu đã chuyển ra khỏi ngôi nhà cũ của mình? Nghĩ nghĩ một lúc, dường như cũng có lý.

Sau đó anh nghe thấy tiếng mở cửa. Khuôn mặt của Sakusa sau đó trở nên bình tĩnh nhất có thể, mặc dù trái ngược với trái tim vốn đã đập rất nhanh của anh khi nghĩ rằng anh hiện đang ở nhà Atsumu và có lẽ.. Đêm qua hai người họ đã làm tình... Làm rất lâu nữa là đằng khác...

Sakusa nhắm mắt lại, chậm rãi lắc đầu rồi thở ra. Anh không nghĩ mình đêm qua lại có thể hoang dã đến mức đó. Hình như anh đã quần đối phương rất lâu. Và điều này không nên xảy ra, đặc biệt là khi mối quan hệ của hai người đã chấm dứt.

"Anh tỉnh rôi à, Sakusa-san?"

Huh?

Sakusa từ từ mở mắt. Kích thước nhãn cầu của anh dường như mở rộng trong giây lát khi anh nhìn thấy ai đang đến gần mình.

"Kageyama?"

Kageyama bước đến chỗ Sakusa, trên tay mang theo một đống quần áo khô được gấp lại. Cơ thể Sakusa ngay lập tức căng thẳng khi nhìn thấy tất cả các dấu vết tình ái, từ những đốm màu tím gớm ghiếc cho đến những vết cắn đầy máu khô trên chiếc cổ trắng ngần mảnh khảnh của cậu.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Sakusa vẫn muốn suy nghĩ tích cực. Hầu kết anh di chuyển lên xuống không ngừng nghỉ. Anh nuốt khan. Làm sao anh có thể suy nghĩ tích cực khi bằng chứng xác thực ở ngay trước mắt?

Kageyama đưa đống quần áo cho Sakusa. Bằng một giọng khàn đặc, cậu nói, "Quần áo của anh. Em đã giặt rồi. Tối qua anh đã nôn rất nhiều, Sakusa-san."

Nghe thấy tên mình được gọi, đột nhiên một mảnh hình ảnh đêm qua hiện lên trong trí nhớ mơ hồ của anh, khi anh đang ấn chặt lưng yêu kiều ai đó xuống giường, côn thịt thô dài không ngừng cắm rút hậu huyệt chặt chẽ ấy. Người đó đã liên tục hét tên anh với sự khẩn thiết, "S-Sakusa--ah! Dừng lại.. hah.. à! Làm ơn.. đau quá.."

Đôi mắt anh lại mở to khi nhớ lại cảnh đó. Sakusa vẫn ngây ngốc nhìn cậu - người vẫn đang đưa bộ quần áo sạch trước mặt mình, "K-Kageyama.."

"Chuyện gì?"

Tầm nhìn của Sakusa sau đó tập trung vào hai khóe môi trông có vẻ đã sưng vù lên. Côn thịt dưới tấm chăn bỗng co giật vài cái.

Không thể nào..

Khi nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt cậu, đôi mắt Kageyama sưng húp thấy rõ, giống như cậu đã khóc hơn một tiếng đồng hồ.

"Ừm.." Sakusa không biết phải nói gì. Tâm trí anh hiện đang quay cuồng một cách không mạch lạc khi cố gắng xử lý tình huống.

Kageyama nhìn thấy vẻ mặt của Sakusa, tỏ vẻ hơi lo lắng, "Sakusa-san? Đầu anh vẫn còn choáng váng ạ?"

"Hả?" Sakusa bối rối nhìn Kageyama.

Đôi mắt Kageyama chớp chớp một lúc. Cậu thở dài và đặt quần áo anh lên giường. "Tôi đã nấu canh giải rượu cho anh rồi. Anh nên đi tắm và uống canh đi."

"......"

Thấy Sakusa còn chưa kịp phản ứng, Kageyama khẽ cau mày. Sau đó, cậu quay đi, nghĩ anh đang muốn yên tĩnh một mình. Với cả, cậu hiện tại không có tâm trạng kiên nhẫn chờ người kia phản ứng. Sakusa thấy vậy, ngay lập tức với đến, nắm lấy cổ tay Kageyama. Đó là lúc mắt anh bắt gặp mấy vết hằn đậm trên cổ tay cậu. Anh lập tức cứng đờ ngay tại chỗ.

"Anh có thể buông tay tôi ra được không, Sakusa-san?" Kageyama yêu cầu với giọng điệu có vẻ lạnh lùng đối với Sakusa.

"À..." Sakusa lập tức buông ra. Anh chỉ là có chút khó xử khi nhìn thấy cậu đột ngột muốn rời đi trước khi kịp hỏi về tình huống kỳ lạ hiện tại,"Tôi muốn hỏi cậu một chuyện."

Kageyama nhướn mày,"Chuyện gì?"

"Ừm.." Sakusa gãi má. Đôi mắt anh lảng tránh cậu, "Atsumu đâu?"

"......"

Không nghe thấy câu trả lời, Sakusa đánh bạo nhìn thẳng vào Kageyama. Sakusa ngay lập tức sửng sốt. Kageyama nhìn anh đầy trách móc. Anh chết đứng tại chỗ, như thể đang nguyền rủa câu hỏi ngu ngốc của mình trước đó.

Một lúc sau, Kageyama cuối cùng cũng mở miệng, "Atsumu? Anh đang tìm Miya Atsumu? Ở đây à?"

Kageyama khoanh tay trước ngực. Mặt và cổ cậu chợt đỏ bừng vì tức giận. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm anh và khịt mũi, "Anh không phải là tên ngốc, Sakusa-san. Sau khi phân tích mọi thứ bằng bộ não nhỏ bé của anh, anh sẽ có thể suy ra chuyện gì đã xảy ra."

"......"

Sakusa không dám xen vào dù chỉ một chút. Anh cũng đã ý thức được hành động của mình. Đầu anh cúi xuống cảm giác tội lỗi.

Kageyama tặc lưỡi khó chịu. Sau đó, cậu nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt sắc bén trở nên bình tĩnh. "Nhanh lên, một lát nữa anh còn phải luyện tập."

Nói rồi, cậu rời đi. Nếu để ý kĩ, bước chân cậu có chút run rẩy. Sakusa chỉ có thể tự nguyền rủa mình khi nhìn thấy điều đó. Anh đã phạm phải một sai lầm rất lớn.

Kageyama ngồi trên ghế ở bàn ăn, mắt tập trung đọc tờ nhật báo buổi sáng, thỉnh thoảng lại nhấp ngụm sữa nóng vừa pha. Nghe thấy cửa phòng ngủ mở ra, ánh mắt cậu chuyển đến, liếc nhìn người vừa bước ra.

Sakusa lúng túng bước tới. Bộ quần áo anh mặc vẫn giống như tối qua, cụ thể là áo sơ mi tối màu với quần jean. Anh ngồi trước mặt Kageyama với dáng vẻ cứng nhắc.

Kageyama đứng dậy, đi về phía cái bếp đã đẻ sẵn trên đó một chiếc nồi. Cậu lấy ra chiếc chén nhỏ đã chuẩn bị sẵn và đổ súp vào.

"Uống đi," Kageyama nói khi đưa chén canh trước mặt Sakusa.

Sakusa chậm rãi gật đầu rồi nhận lấy chén cùng chiếc thìa. Anh thổi món súp nóng hổi, ​​ngay sau khi nhấp một ngụm để nếm thử mùi vị. Mặt anh nhăn nhúm thành một đoàn để kìm lại cơn ho suýt bật ra khi cảm thấy món súp cay đến thế nào. Anh chậm rãi hắng giọng.

Kageyama nấu món súp giải rượu như thể có ác cảm với anh ta từ lâu. Hương vị của món súp thực sự rất cay và nghẹn trong cổ họng. Đúng là để giải rượu thì nó rất hoàn hảo nhưng lại rất cay.

Kageyama lặng lẽ quay lại đọc báo, như thể không hề nhận ra âm thanh kỳ lạ của anh.

Trong vài phút không ai nói gì. Âm thanh duy nhất là tiếng thìa chạm vào bát và tiếng trang báo được lật. Kageyama liếc nhìn chiếc bát gần như trống rỗng của Sakusa. "Uống thêm chứ?"

Đầu Sakusa ngẩng lên để nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Kageyama. "Không cần, thế này là đủ rồi."

"Hmm.." Cậu cầm lấy cốc sữa nóng và nhấp một ngụm. Đôi mắt lại tập trung vào việc đọc báo.

"Vậy, anh là gay à, Sakusa-san?" Kageyama đột ngột hỏi khiến Sakusa nghẹn ngào.

"C-cái gì? Khụ khụ!" Anh nhanh chóng lấy cốc nước bên cạnh rồi uống cạn. Sakusa lau miệng bằng bằng mu bàn tay, hỏi lại, "Cậu vừa hỏi gì thế?"

"Tôi hỏi anh có phải gay không?" Kageyama thản nhiên hỏi lại một lần nữa, đôi mắt vẫn tập trung vào tờ báo. Dáng vẻ diềm tĩnh ấy đối lạp hoàn toàn với Sakusa.

"TÔI.."

"Nhìn cách anh đối xử với tôi đêm qua, câu trả lời hẳn là phải, đúng không?"

"..."

"Anh đang hẹn hò với Miya-san à?"

Làm sao Kageyama biết được? Mối quan hệ của họ rất thân thiết sao, ngay cả Komori cũng không biết về điều đó. Ý anh là, không nhận ra cũng đúng. Mối quan hệ này còn chưa được ba tháng nữa mà.

Anh ho nhẹ và trả lời, "Đã từng... Nói vậy mới đúng."

Kageyama gật đầu với câu trả lời đó. Sau đó, cậu lại hỏi: "Hai người chia tay khi nào?"

"... Gần đây thôi."

"Nguyên nhân?"

Sakusa nhíu mày, nhìn Kageyama có chút khó chịu. Anh cảm thấy cậu nhóc đang hỏi quá nhiều thứ mà lẽ ra cậu không nên hỏi, giống như Kageyama can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của người khác. Với cả, lí do ấy nghĩ lại chỉ khiến anh cũng không biết nên phản ứng thế nào.

"Không phải việc của cậu."

Môi Kageyama giật giật khi nghe điều đó. Cậu gấp tờ báo lại rồi đặt nó lên bàn với một tiếng động nhẹ. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào Sakusa.

Anh lãnh đạm đáp trả, "Không phải việc của tôi? Vâng, đó không phải việc của tôi. Nhưng anh đã kéo tôi vào việc của anh, Sakusa-san."

Sakusa liền rùng mình. Anh đặt chiếc thìa lên bàn, đôi mắt đen nhìn Kageyama đầy vẻ hối lỗi. Đáng lẽ, anh phải dũng cảm để đối mặt với vấn đề này. Bởi vì suy cho cùng, anh và cậu đang là những người đồng đội, và họ sẽ luôn gặp nhau bất cứ lúc nào.

"Này.. Kageyama.." Sakusa ngập ngừng gọi.

Kageyama nhướng một bên mày, sau đó nhấp một ngụm sữa, ra hiệu anh có thể tiếp tục nói chuyện.

"Tôi... tôi..." Sakusa hít một hơi thật sâu, "Tôi rất biết ơn vì tối qua cậu đã chăm sóc tôi khi tôi say."

"Được rồi..?" Kageyama gật đầu.

"Và còn nữa.. ừm.. tôi.. nó.. chúng ta.."

"Nói đi."

Sakusa nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, sau đó nói, "Tối qua, chúng ta thật sự đã làm vậy sao?"

"......"

Không nghe thấy câu trả lời, Sakusa hơi mở mắt, cố nhìn vào biểu cảm của Kageyama. "Kageyama..?"

Kageyama thở dài. Đặt cốc lên bàn rồi tựa lưng vào ghế. "Nếu đúng là vậy thì anh tính sẽ làm gì?"

"Uh.. Cái đó.." Sakusa chưa nghĩ xa đến thế.

"À, xin lỗi. Không phải chúng ta mà là chính anh đã làm điều đó tối qua."

Yết hầu Sakusa di chuyển lên xuống. "Cái gì? Ý cậu là sao?"

"Anh ép tôi làm tình với anh, Sakusa-san. Anh đụ tôi. Anh biết điều đó nghĩa là gì không? Quấy rối tình dục. Không đúng, là hiếp dâm, là phạm pháp, Sakusa-san"

Sakusa lập tức ngậm miệng. Cơ thể anh dường như cứng lại, đồng tử giãn ra. Nhìn thân thể của Kageyama lúc này, những lời cậu nói không hề sai. Họ đã làm.

Vậy thì.. Quấy rối tình dục..? Không đúng... Là cưỡng hiếp...?

Tim Sakusa đập thình thịch. Anh có thực sự làm điều đó không? Đồng tử của anh ấy dường như run rẩy khi nhìn Kageyama, người trông có vẻ bình tĩnh như thể không bận tâm đến việc họ đã có một mối quan hệ không đứng đắn.

"Xin lỗi, ý cậu là... Chờ chút, cậu có thể nói rõ hơn không?"

"Hiếp dâm chính là hiếp dâm, có gì phải giải thích? Anh ép tôi làm tình với anh, thậm chí còn trói tôi lại." Kageyama nhíu mày, nhìn Sakusa với vẻ bực bội. Cậu đưa tay có dấu trói cho anh xem, như để minh chứng cho lời nói của mình, "Anh còn dùng cà vạt bịt miệng tôi lại."

Không đợi anh nói thêm lời nào, Kageyama tiếp tục quay đầu, để lộ một loạt dấu hôn cùng vết cắn trên cổ cho anh xem. Cậu tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, "Nếu không gọi là hiếp dâm thì là gì?"

"..."

Cuối cùng họ đều im lặng, không ai thốt ra một âm thanh nào. Bản thân Sakusa thật sự không biết phải trả lời thế nào. Tuy nhiên, lỗi rõ là do anh. Anh phải thừa nhận điều đó.

"Tôi.. Kageyama tôi thực sự xin lỗi--"

"Đừng nói điều đó." Kageyama cắt ngang ngay khi Sakusa chuẩn bị nói tiếp. "Tôi biết anh đang muốn nói gì. Nhưng lời xin lỗi của anh lúc này cũng vô ích nên đừng nói nữa."

"Vậy... Tôi sẽ chịu trách nhiệm--"

"Và cũng đừng nói với tôi là anh sẽ chịu trách nhiệm cho tôi."

"..."

Kageyama lười biếng trợn mắt, "Tôi không phải là loại phụ nữ có thai trong tình một đêm được chứ? Tôi là đàn ông. Một người đàn ông thực sự và cũng là 'thẳng'."

Trái tim Sakusa hơi chùng xuống khi nghe thấy những lời cuối cùng. Anh biết rõ, cậu là cố ý nhấn mạnh từ cuối cùng. Việc người ngủ cùng Kageyama - một nam nhân 'thẳng' - khiến cảm giác tội lỗi của anh càng trở nên trầm trọng hơn. Đặc biệt xét đến vài sự cố tối qua mà anh ấy 'chơi' thô bạo, chắc hẳn Kageyama đã rất đau đớn.

"Và còn nữa..." Nghe những lời nói nặng nề của Kageyama, Sakusa quay lại nhìn anh.

"Xin chúc mừng, Sakusa-san." Kageyama lại nói, khóe môi cậu kéo sang một bên, nhưng đó không phải là nụ cười ngọt ngào mà lại đầy sự tiếc nuối, "Anh là người đầu tiên chạm vào tôi."

Nghe vậy, tai Sakusa lập tức ù đi. Như một quả bom nổ trong đầu anh. Kagyama vừa nói gì? Đầu tiên? Anh là người đầu tiên à? Không thể nào được.. Làm sao... Làm sao Sakusa anh có thể là người đầu tiên được? Kageyama chắc đang đùa.

Sakusa nhìn Kageyama với đôi mắt run rẩy, "Chắc cậu đang đùa phải không?"

Làm ơn hãy nói cậu đang đùa đi, Kageyama.

"KHÔNG." Hai chân ban đầu bắt chéo, bây giờ duỗi thẳng. Hai tay đặt lên bàn nắm chặt vào nhau. Kageyama nghiêm túc nhìn Sakusa. "Anh nghĩ tôi sẽ nói đùa những chuyện thế này à?"

Không.

Kageyama chắc chắn không phải là người hay nói đùa ngớ ngẩn về tình dục.

Đôi mắt của Sakusa sau đó hơi mở to khi anh cố gắng nghĩ ra một khả năng. Hoặc có thể ý Kageyama là anh là người đàn ông đầu tiên chạm vào Kageyama? Phải, chắc chắn là như vậy.

"Ý tôi là, Sakusa-san là người đầu tiên đúng theo nghĩa đen. Bởi vì, tôi còn chưa từng đụng vào phụ nữ"

"...."

Có vẻ như Kageyama có thể đoán được suy nghĩ của anh một cách dễ dàng.

"Bình tĩnh đi." Kageyama nhún vai một cách thờ ơ, giống như đó là một vấn đề bình thường đối vậy, "Tôi sẽ không trách móc hay bắt anh quỳ xuống trước mặt tôi. Bởi vì, dù sao thì anh cũng đã làm điều đó trong lúc bất tỉnh phải không? Nói cách khác là say rượu."

Đầu Sakusa hơi cúi xuống, đôi mắt cụp xuống không dám nhìn Kageyama. Anh chậm rãi gật đầu. "Đúng."

"Vậy thì..." Kageyama cầm lấy chiếc cốc thủy tinh của mình và bóp chặt nó cho đến khi các đốt ngón tay trắng bệch. "Hãy coi như tất cả chuyện đó chưa từng xảy ra đi, Sakusa-san."

Cơ thể Sakusa lập tức cứng đờ. Anh ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mắt.

"Đừng đùa thế, Kageyama!"

"Ý tôi thật sự là vậy."

"Nhưng! Nhưng làm sao cậu có thể giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra!"

Hơi thở của Sakusa đột nhiên nghẹn lại. Lồng ngực anh phập phồng lên xuống cố gắng kìm nén cảm xúc. Làm sao Kageyama có thể nói không thừa nhận sự kiện đó với tất cả bằng chứng rõ ràng trên cơ thể mình?! Sau đó anh nhắm mắt lại cố gắng lấy lại hơi thở.

Kageyama nhìn thấy Sakusa đột nhiên nổi điên, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm như thể không bị ảnh hưởng. Sau đó, cậu nói, "Bây giờ tôi hỏi anh."

Sakusa mở mắt. Đầu anh gật đầu mời Kageyama tiếp tục.

"Anh có nhớ chuyện xảy ra tối qua không? Mọi chuyện từ đầu đến cuối, anh có nhớ không?"

"......" Sakusa lập tức mím môi.

Kageyama nhìn đi chỗ khác. Cậu đã đoán trước điều này rồi, "Chắc chắn là không, phải không?"

"C-chỉ một chút thôi."

"Ồ? Một chút?" Một bên mày nhướn lên nhìn Sakusa với vẻ hoài nghi. "Tôi cá là nó còn chưa một phần tư một chút."

Kageyama nói đúng. Sakusa đã từng cố nhớ chuyện đêm qua. Cuối cùng, trong anh cũng chỉ là những hình ảnh mơ hồ cùng sự tận hưởng của mình.

"Vì thế?" Kageyama nâng ly của mình lên. Đôi mắt xanh của cậu trở nên tối sầm nhìn Sakusa một cách lạnh lùng, "Hãy coi như chuyện đó chưa từng xảy ra nhé, được chứ?"

Thấy Kageyama nghiêm túc như vậy, Sakusa không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Suy cho cùng, nạn nhân ở đây là Kageyama chứ không phải anh. Và nếu chính nạn nhân chọn cách trút giận thì anh có thể làm gì được chứ?

Sakusa gật đầu. "Được rồi."

"Tốt." Kageyama đặt chiếc ly lên bàn. Ngón tay cậu xoa nhẹ phía trên, "Sắp đến giờ tập rồi phải không? Muốn tôi đưa anh về nhà không?"

Ánh mắt của Sakusa ngay lập tức tập trung vào ngón tay mảnh khảnh. Sau đó anh lắc đầu, "Không cần đâu, dù sao thì tôi cũng đã làm phiền cậu từ tối qua rồi."

"Hmm.." Kageyama nhún vai thờ ơ. "Vậy thì tùy anh thôi."

Sakusa cảm thấy mình đã làm xong mọi việc nên đứng dậy. Sẵn sàng nói lời tạm biệt. "Vậy... Ừm... Tôi sẽ về nhà.."

"Về cẩn thận. Anh không cần tôi đưa anh ra cửa đâu, phải không?"

"Không không, tôi có thể tự mình làm được."

"Được rồi."

Sakusa nhìn Kageyama một lúc. Miệng anh mở ra cố gắng nói điều gì đó. "V-vậy gặp cậu ở phòng tập nhé..?"

"À.." Kageyama ngẩng đầu nhìn Sakusa. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Sakusa quay đi trước, "Hôm nay tôi xin nghỉ ốm nên không đi tập."

"Hả? Tại sao?"

Kageyama thở dài mệt mỏi, "Anh nghĩ, với tình trạng này tôi còn có thể tập luyện được à? Chỉ đi thôi cũng khiến chân tôi run lên này. Còn chưa nói đến chỗ đó, đau chết đi được."

Sakusa quên mất chuyện đó. Đầu anh gật mạnh. "V-vậy bây giờ tôi sẽ về nhà."

"Ờ..."

Sau đó anh bước đi. Khi cơ thể anh chạm vào Kageyama đang ngồi, Sakusa liếc nhìn anh một lúc.

"Đợi một chút, Sakusa-san."

Sakusa dừng lại khi nghe điều đó. Cơ thể anh quay lại nhìn bóng lưng Kageyama đang dựa vào ghế.

"Lần sau khi làm tình với ai đó, hãy chú ý lời nói của mình nhé?" Đầu anh quay lại nhìn Sakusa đang đứng cứng ngắc. Môi cậu mỉm cười, đôi mắt nheo lại như vầng trăng lưỡi liềm. "Bởi vì khi nghe bạn tình nhắc đến tên người khác trong lúc ân ái... Điều đó thật sự rất đau đớn, anh biết đấy."

"..."

Bây giờ Sakusa đã hiểu Kageyama phát hiện ra mối quan hệ của mình với Atsumu như thế nào. Chắc hẳn tối qua anh đã nhắc đến tên Atsumu nhiều lần. Và điều đó hẳn là... Kageyama rất thất vọng.

Kageyama giơ tay như muốn đuổi người, "Anh có thể về nhà. Đi đường cẩn thận."

Sakusa nhìn thấy điều đó không khỏi thở dài. Nghĩ rằng mình thật sự là một tên khốn. Không lâu sau, anh bước ra khỏi nhà Kageyama.

Kageyama xác nhận Sakusa không có ở nhà mình, sắc mặt lập tức tối sầm. Quai hàm cứng lại, răng nghiến chặt giận dữ. Bàn tay cầm ly giơ lên. Cậu đập mạnh nó xuống sàn, tạo ra âm thanh vỡ vụn vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong phòng.

Kageyama bực bội kéo tóc mình. Đôi mắt nhắm chặt, cơ thể khẽ run lên.

"Chết tiệt." Cậu đã rất sợ.

.

.

.

Kageyama trở lại tập luyện bốn ngày sau đó. Khi cậu bước vào phòng tập, tất cả những người đang tập trung luyện tập lập tức quay sang nhìn. Cuối cùng thì chuyền hai yêu dấu của bọn họ đã quay về rồi.

"KAGEYAMA!!!!!!" Hinata hét lên vui vẻ chạy tới chỗ Kageyama.

Kageyama, người nhìn thấy điều đó, cố gắng bỏ chạy với vẻ mặt kinh hoàng.

Hinata ngay lập tức chạy đến ôm cậu, "Cuối cùng cậu đã trở lại!"

Cơ thể Kageyama cứng đờ nhưng Hinata không hề nhận ra điều đó. Cậu hét lên trong khi cố kéo Hinata ra khỏi cơ thể mình, "Tránh ra, Boke!"

Hoshiumi nhìn thấy vậy cũng chạy tới và lập tức nhảy lên với hai tay dang rộng. "Kouhai yêu quý của anh ơi!"

Cơ thể ngay lập tức va chạm với hai người kia, khiến cả bọn ngã khập khiễng xuống sàn.

"Đau quá..." Kageyama rên rỉ đau đớn khi bị hai đồng đội tấn công.

"Kageyama!" Hinata ngay lập tức đứng dậy từ phía trên cơ thể Kageyama, kiểm tra khuôn mặt đôi phương đang nhăn nhó vì đau đớn. "Cậu không sao chứ?"

Kageyama khịt mũi, đẩy mặt Hinata đang tiến sát lại mình, "Cậu nặng quá! Buông tôi ra, Boke!"

Ushijima đã lặng lẽ tiến lại gần khi Kageyama vừa bước vào phòng tập thể dục, ngay lập tức túm cổ áo Hoshiumi lên.

Hoshiumi vội xin được thả xuống. "Wakatoshi! Cậu đang làm gì vậy!"

Ushijima ném Hoshiumi sang một bên. Sau đó, y đưa tay ra đỡ Kageyama đứng dậy.

Kageyama xoa đầu mình một lúc trong khi mím môi càu nhàu. Đôi mắt sau đó nhìn vào tay Ushijima. Với sự do dự, cậu đã chấp nhận bàn tay giúp đỡ. "Cảm ơn anh."

Khi Ushijima giúp cậu, mắt y vô tình tập trung vào cổ Kageyama, nơi vẫn còn vài đốm tím và vết cắn. "Cổ em bị sao vậy?" y hỏi một cách tự nhiên.

"Huh?" Kageyama theo phản xạ che cổ mình bằng cả hai tay. Đôi mắt cậu lảng tránh y. Đoạn, cậu uể oải ngập ngừng, "A-ah! Cái đó!--"

Ushijima dường như nhận ra mấy dấu vết đó là gì. Cảm giác khó chịu lập tức trỗi dậy trong lòng y. Y còn chưa kịp hỏi cậu thì đã bị người đằng sau cắt ngang.

"Em bị thương sao?" Hoshiumi ngay lập tức nắm lấy cổ Kageyama để nhìn kỹ hơn.

"K-Kourai-san.."

Đôi mắt Hoshiumi nheo lại trước tất cả những vết hằn trên cổ Kageyama. "Em.."

"Chà... Đó có phải là lý do tại sao em không đến tập luyện suốt bốn ngày không, Tobio-kun?"

Nghe vậy, cơ thể Tobio hơi cứng lại. Nhãn cầu của cậu chậm chạp di chuyển về phía người phát ra âm thanh. "Ý anh là sao, Miya-san?"

Atsumu mỉm cười đầy ẩn ý như thể anh biết chuyện gì đã xảy ra với cổ Kageyama. "Em đã qua đêm với ai vậy, hm? Phụ nữ sao? Hẳn cô ta ham muốn cao lắm nhỉ?" Anh thích thú hỏi

Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm khi khi nghe Miya nói vậy.

Kageyama cười ngượng ngùng. "À.. Vâng.. Phụ nữ.. haha.. Quả thật là phụ nữ.."

"Ồ!!" Khuôn mặt của Bokuto tiến lại gần với đôi mắt tròn hoàn hảo hướng về phía cổ Kageyama để nhìn kỹ hơn. Đầu Kageyama hơi ngửa ra sau, cảm thấy khó chịu. "Nếu thật thì em đúng là thảm thật đó, Kageyama! Em bị cắn nhiều đến thế này cơ mà."

Kageyama chỉ mỉm cười, miễn cưỡng trả lời. Sau đó ánh mắt của cậu quay sang nhìn mọi người xung quanh.

Đợi đã, các thành viên đã bao vây cậu từ khi nào vậy?

"Em đã qua đêm với phụ nữ à?" Hoshiumi hỏi với đôi mắt lấp lánh tò mò, kỳ vọng rất cao với câu trả lời có của cậu.

"Ừm.. Vâng... Cũng có thể nói thế.." Giọng Kageyama nghe có vẻ cứng nhắc.

"Em trưởng thành thật rồi!" Hoshiumi định ôm Kageyama thêm lần nữa nhưng Ushijima ngay lập tức túm lấy cổ áo đối phương để giữ cậu được an toàn.

Hoshiumi khó chịu càu nhàu, "Buông tôi ra! Bộ tôi không được tự hào khi kouhai yêu dấu của tôi không còn là trai tân nữa à?"

Kageyama, "......"

Ushijima thở dài, không muốn trả lời câu hỏi của Hoshiumi. Thậm chí, y còn cố chen giữa vào Kageyama và Hoshiumi. Sau đó, y tiếp tục mím môi, nhìn mấy dấu hôn trên cổ cậu.

"Tobio-kun, đêm qua thế nào, có tuyệt không?" Atsumu vòng tay qua vai Kageyama, kéo cậu lại gần, "Không cần nói dối, thằng nhãi đó là ai?"

HUH?!?!

"Không cần nói dối anh, Tobio-kun!" Atsumu mỉm cười. Đoạn, đôi mắt anh sắc lẹm như dao nhìn cậu, "Tên đã đụ em đến mức chẳng thể đi tập trong bốn ngày. Anh rất tức giận đó? Anh còn lên kế hoạch đụ em vào cuối tuần này, bằng cách chuốc say em vào buổi tiệc mừng."

Ha ha, tiếc quá nhỉ? "Tên nhãi" đó chính là người yêu cũ của anh đó, Miya-san.

"'Tsumu. .."

Đôi mắt của Kageyama mở to trong giây lát khi giọng nói đó đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.

"'Tsumu..'Tsumu.. "

Tim đột nhiên đập nhanh. Thân thể lập tức căng thẳng.

Làm sao cậu có thể quên nó được? Rõ ràng đêm đó Sakusa đã liên tục kêu cái tên này hàng trăm lần.

Kageyama nuốt khan. " Ừm.. Uh.. Em... không nhớ.."

"Hể?" Đôi mắt Atsumu ánh lên vẻ bối rối và mọi người cũng vậy. Họ lập tức há hốc mồm.

"Ý em là sao, Kageyama?" Hoshiumi hỏi.

Kageyama hơi cúi đầu, không dám nhìn mọi người. Phần tóc mái vốn được chia làm đôi giờ đã che đi đôi mắt đã trở nên u ám. Giọng nói phát ra nghe có vẻ kỳ lạ.

"Lúc đó em hình như rất say..? Vâng, say.. nên em.. uh.. Em không thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.. Và uhm.. Nói chung là em không nhớ gì cả "

Đó rõ ràng là một lời nói dối. Người say rượu là đối phương. Cậu chỉ là đang cố tìm cách che đậy sự thật thôi.

Và thật tốt khi mọi người dường như đều tin vào điều đó. Tất nhiên là trừ Ushijima và Atsumu. Bọn họ không ngu ngốc đến vậy, đặc biệt là khi bọn họ nhìn ra được tình cảm của mình đối với cậu, nên chỉ nhìn vào mắt cậu cũng đủ biết cậu đang nói dối.

"Thật đáng tiếc khi em là người bị bỏ lại nhỉ?"

Mặc dù Kageyama không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, nhưng vẫn ngu ngơ gật đầu hưởng ứng.

Ai nấy đều thương hại nhìn cậu.

Kageyama nhận ra ánh mắt kì lạ của họ liền nghệt mặt hỏi, "Chuyện gì vậy?"

Atsumu nhẹ nhàng vuốt tóc Kageyama. Khóe môi lộ ra nụ cười hài lòng. "Không có gì đâu, Tobio-kun. Đúng là một tên ngốc, bỏ lỡ một vật báu như vậy."

Nhưng không sao, anh sẽ biến em thành của anh nhanh thôi, Tobio-kun.

"Hở?"

"Nhưng người đó cũng thật ác đó, cắn em nhiều như vậy, Kageyama." Ushijima sờ vào cổ cậu, tiếc nuối nhìn dấu răng trên đó.

"Được rồi, giờ giải lao kết thúc. Giờ thì ra sân luyện tập đi." Iwaizumi tiến lại, gián đoạn cuộc tán gẫu đầy ám muội của cả đội.

"Cậu thật thô lỗ, Hajime-kun..." Atsumu cáu kỉnh khi bị ép phải bỏ tay ra khỏi cổ Kageyama và bắt đầu đi về phía sân đấu. Những người còn lại cũng nối gót ra sân tập.

Iwaizumi chỉ trợn mắt nhìn Atsumu. Nhìn thấy Kageyama đã rời đi luyện tập, anh mỉm cười vui vẻ, nhẹ nhàng xoa đầu cậu "Em ổn chứ?"

"Giờ đỡ hơn rồi, Iwaizumi-san."

"Tốt!" Ánh mắt của anh sau đó tập trung vào cổ của Kageyama. Thấy vậy, anh cười nhẹ rồi bước đi và nói, "Với anh thì chuyện này không có gì to tát. Anh vẫn có thể chấp nhận và yêu thương em. Nhưng nếu Oikawa phát hiện ra tình một đêm của em, cậu ta chắc chắn sẽ rất tức giận. Có khi đi tsinh sổ với tên đó luôn không chừng. Nhưng không sao, anh sẽ giúp em giữ bí mật cho đến khi em chủ động nói ra."

Kageyama nghe vậy chỉ nhún vai, "Em với Oikawa-san đâu phải người yêu của nhau đâu ạ? Sao anh ấy lại tức giận được?"

Nối rồi cậu nhanh chóng khởi động rồi vào sân tập cùng Bokuto và Ushijima. Đôi mắt Sapphire cậu sáng rực khi chạm được quả bóng chuyền.

Đúng là ngốc nghếch. Tên ngốc kia xem ra phải nhanh chóng tán đổ em ấy rồi.

Kageyama trên sân tập vô tình chạm phải đôi mắt đen tuyền của người đang đứng dựa vào tường, bên cạnh còn có Komori. Đôi mặt cậu lạnh đi, đôi môi mấp máy khẩu hình, "Nhìn gì?"

Sakusa - người đang nhìn chằm chằm cậu - lập tức giận mình, vội thu anh mắt lại. Anh lắc đầu rồi nhìn sang chỗ khác.

"Tôi tò mò về người phụ nữ đã đưa Kageyama lên giường." Người mở giọng là Komori. Hai tay đều bận xoay quả bóng, mắt liếc nhìn Sakusa đang đứng bất động. Một bên mày nhướn lên. "Cậu không tò mò sao, Kiyoomi?"

Sakusa liếc nhìn Komori một lúc rồi khịt mũi. Anh vừa nói vừa nhặt quả bóng trên sàn lên, "Đó không phải việc của cậu, Motoya."

"Tsk, tôi chỉ tò mò thôi, được rồi! Người phụ nữ đó chắc hẳn có phép thuật hoặc có thể gần hoàn hảo? Cậu biết Kageyama không phải là người dễ đỏ mặt. Ngay cả khi em ấy được hàng vạn nữ nhân xinh đẹp đứng trước mắt, tôi dám cá em ấy vẫn sẽ chọn bóng chuyền."

Sakusa đang chuẩn bị luyện tập liền khựng lại. Đầu anh hơi cúi xuống, hai mắt phát ra tia sáng kỳ lạ. Anh mỉm cười buồn bã.

Gần hoàn hảo nhỉ? Thậm chí có cả những kẻ ngốc nghếch. Và đó là chính mình.

"Mối quan hệ của chúng ta kết thúc ở đây, Omi omi-kun."

Mắt Sakusa mở to khi nghe điều đó, "Tại sao?"

Chàng trai tóc vàng hay không ai khác chính là Atsumu mỉm cười cay đắng. Ánh mắt anh hiện rõ tia khó xử. "Cậu biết đó, chúng ta vốn dĩ bắt đầu mối quan hệ là để thử xem có tình cảm với nhau thật sự không? Nhưng tôi nghĩ, tôi đã thích người khác rồi. Em ấy rất thú vị, ít nhất là với tôi."

Atsumu dừng lại một chút rồi bật cười, "Em ấy rất ngốc, lại khô khan, nhưng tôi thích điều đó. Dù sao thì chúng ta cũng chưa làm tới cùng. Tính ra thì cũng không ai thiệt hại. Với cả, hình như tôi là Top."

Cơ thể Sakusa đông cứng khi nghe điều đó. Chết tiệt, tình cả tuy chưa đủ bền chặt nhưng Sakusa đã từng hy vọng bọn họ có thể bên nhau. Mà, câu cuối là sao? Ý là đó giờ cả hai người họ đã làm những chuyện không nên làm với nhau à. Vậy là hai người là tình đồng chí?

Anh quay lại nhìn Sakusa vẫn đang đứng im lặng. "Vì vậy, chúng ta chia tay nhé Omi omi-kun.".

.

Sakusa từ từ mở mắt, tận hưởng làn nước mát chảy từ trên đầu xuống. Sau khi cảm thấy đã sạch sẽ, anh tắt vòi sen. Không lâu sau, anh bước ra khỏi buồng tắm, hai tay bận lau khô tóc bằng chiếc khăn.

Kệ đi, như vậy cũng tốt, ít nhất thì giờ mình sẽ không cảm thấy quá hối hận như trước nữa.

Khi anh bước vào phòng thay đồ, không có thành viên nào ở đó. Hôm nay, Sakusa đã cố tình dành thời gian luyện tập một mình. Bằng cách này, anh có thể ở một mình để làm dịu bản thân.

Sakusa thở dài, bước đến trước tủ đựng đồ của mình. Anh ngồi lên băng ghế, tiếp tục sấy tóc.

"Có ai ở đó không?"

Sakusa quay lại khi nghe thấy âm thanh quen thuộc. Cơ thể anh chợt hơi căng lên thẳng, đôi mắt mở to xem ai bước vào.

"Sao anh vẫn chưa về nhà, Sakusa-san?" Kageyama hỏi khi bước đến tủ đựng đồ của mình. Giọng điệu của cậu vẫn nghe đều đều và ổn định.

Tủ đồ của Kageyama ở ngay bên cạnh tủ đồ của Sakusa. Cậu bình tĩnh mở nó ra.

Sakusa ậm ừ đáp, "Tôi đã luyện tập trễ hơn chút."

Kageyama "Ồ" trong khi gật đầu. Cậu bắt đầu lấy mọi thứ để chuẩn bị đi tắm rửa.

Sakusa ngang nhiên nhìn chằm chằm vào tấm lưng Kageyama không chớp mắt. Một tay vẫn đang di chuyển để sấy tóc một cách cẩn thận. Đôi mắt tập trung vào phần gáy có vết cắn của Kageyama. Anh nuốt nước bọt khi nhìn thấy điều đó.

Nghĩ lại thì làn da của Kageyama rất trắng và cũng mềm mại. Khó trách bị thương sẽ để lại dấu vết rất rõ ràng. Thậm chí để biến mất hoàn toàn, phải mất đến nhiều ngày.

Kageyama đóng tủ lại với một lực nhẹ nhưng đủ để gây ra tiếng động. Cơ thể quay lại nhìn Sakusa với trán và môi nhăn lại. "Chuyện gì?"

Sakusa hơi rùng mình. Lắc đầu có chút xấu hổ cảm thấy bị mắc kẹt. Anh rời mắt khỏi Kageyama. "Không có gì."

Kageyama khịt mũi rồi bước vào phòng tắm mà không hỏi thêm. Sakusa thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều đó.

.

Chưa đến ba mươi phút cho đến khi Kageyama cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng tắm rửa. Cơ thể sạch sẽ và tươi mát trở lại. Những giọt nước ở mỗi ngọn tóc nhỏ giọt vì sau khi gội mà không sấy khô trước. Đầu cậu cúi xuống và tóc ướt đấm bám trên gương mặt thanh tú.

Tay trái vuốt ngược phần tóc che trán. Khi ngẩng mặt lên, cậu lại thấy bóng dáng Sakusa đang cứng ngắc ngồi đó và nhìn cậu với vẻ kinh ngạc.

"A?!" Kageyama khẽ nhướn mày. "Anh vẫn ở đây à, Sakusa-san?"

Sakusa hắng giọng một lúc khi nhìn đi nơi khác. Anh có thể cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên khi nhìn thấy cơ thể của Kageyama.

Sao mình lại đỏ mặt chứ?

Đây dường như là lần đầu tiên Sakusa đột nhiên cảm thấy như vậy. Trước đây khi nhìn thấy Kageyama, anh chưa bao giờ có ý nghĩ kỳ lạ. Thậm chí, anh còn chưa bao giờ cảm thấy choáng váng trước vẻ mặt hay cơ thể của cậu.

Như thể có điều gì đó đã thay đổi anh trong bốn ngày qua sau chuyện xảy ra đêm đó.

Quan điểm của Sakusa về Kageyama đã thay đổi. Nếu như trước đây, anh chỉ xem Kageyama là một đồng đội tuyệt vời, không hơn không kém. Còn bây giờ, mỗi lần gặp Kageyama, Sakusa liền đỏ mặt, tim thì đập thình thịch cứ như vừa mới chạy nước rút về.

Kageyama bước lại gần tủ đựng đồ. Cậu mở ngăn đựng đồ rồi cất lại những vật dụng cần thiết để tắm rửa. Sau đó, cậu lấy túi xách và chìa khóa xe.

"Cậu không sấy tóc trước sao?" Sakusa có chút lo lắng hỏi.

"Không, dù sao nó cũng sẽ khô thôi." Kageyama lắc đầu, cậu đeo chiếc túi đeo chéo quanh cổ rồi quay lại nhìn Sakusa. "Khi nào anh về nhà?"

Sakusa cũng đứng dậy, "Bây giờ."

Sau đó hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng thay đồ.

"Anh đang cố tình đợi tôi phải không, Sakusa-san?" Kageyama hỏi khi hai người họ bước xuống hành lang vắng vẻ.

Sakusa liếc nhìn Kageyama, người đang tập trung vào lối đi phía trước. "Ừ," anh cố ý trả lời, muốn xem chuyền hai nhỏ hơn phản ứng thế nào.

"O-oh.. Cảm ơn anh.." Kageyama hơi cúi đầu. Cổ bắt đầu đỏ bừng như muốn kìm lại sự xấu hổ.

Dễ thương.

Nhận ra điều vừa thoáng qua trong đầu, Sakusa lắc đầu. Anh ta sửng sốt một lúc. Có chuyện gì với suy nghĩ đó vậy? Bây giờ anh có điên không? Anh chậm rãi hắng giọng, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía trước.

"Anh về nhà bằng gì, Sakusa-san?"

"Tàu điện ngầm."

"Muốn tôi đưa anh về nhà không? Chúng ta cũng có thể ăn tối cùng nhau." Đó là một lời đề nghị nhẹ nhàng từ miệng Kageyama.

Nghe vậy, Sakusa sửng sốt. Thậm chí đến mức phải dừng bước và nhìn thẳng vào Kageyama với ánh mắt khó hiểu.

Nghĩ đến việc mình đối xử với Kageyama mấy ngày trước thật tồi tệ, trái tim Sakusa như bị bóp chặt.

Làm sao Kageyama có thể vẫn bình tĩnh và đối xử với mình như bình thường? Kể cả sau đêm đó, Kageyama vẫn đối xử tốt với anh. Giọng điệu được sử dụng vẫn đầy lịch sự như trước khi mọi chuyện xảy ra.

Sakusa nghĩ rằng tất cả đều không công bằng. Ở đây người đáng ra phải đau khổ chính là Kageyama, nhưng tại sao người đó vẫn có thể làm ra vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra?

Sakusa cảm thấy mắt mình nóng lên. Thành thật mà nói về sự việc đêm đó, anh đã có thể nhớ được một nửa rồi. Bắt đầu từ cách anh giữ chặt Kageyama và ép cậu giữ yên lặng, Sakusa nhớ lại điều đó. Ngay cả khi anh gọi tên người khác để làm cậu nhóc này khóc.

Chỉ là, khi nhìn thấy Kageyama vắng mặt bốn ngày, Sakusa liền bối rối không biết nên nói gì cả. Anh muốn hỏi cảm xúc thật sự của Kageyama khi bị Sakusa ép buộc.

Ghét? Tức giận? Kinh tởm?

Sakusa muốn biết điều đó. Nhưng anh không hy vọng đáp án cậu đưa ra không nằm trong đống từ anh vừa nghĩ. Anh thà bị đánh bầm dập hay quỳ xuống cầu xin sự thương xót còn hơn là làm như đêm đó chưa từng xảy ra.

Bởi vì đối với bản thân Sakusa, sự việc đó là không thể tha thứ được. Chỉ cần nhớ đến nó thôi là tim anh đã tan nát. Đặc biệt là chính Kageyama.

Kageyama, người nhìn thấy Sakusa im lặng tại chỗ trong khi nhìn mình bafwg ánh nhìn kỳ lạ, bối rối không biết phải làm gì. Nghĩ rằng mình đã vượt quá giới hạn, cậu lúng túng nói, "Tôi xin lỗi, tôi không nên--"

"Kageyama..." Sakusa nhẹ nhàng gọi. Âm thanh phát ra khàn khàn. "Tại sao?"

"Tại sao cái gì?" Trán Kageyama nhăn lại.

"Sao cậu vẫn tốt với tôi thế?"

Kageyama nhìn thẳng vào mắt Sakusa thật nghiêm túc một lúc trước khi trả lời. Cậu muốn kiểm tra điều gì đó trong mắt Sakusa.

Sakusa cũng không rời mắt. Đôi mắt họ nhìn nhau thật lâu.

Kageyama sau đó bình tĩnh mở miệng, "Vậy anh muốn tôi làm gì?"

"Sao cũng được. Đánh tôi, kiện tôi, tôi sẽ chấp nhận mọi chuyện! Điều quan trọng là, Kageyama đừng như thế này," Sakusa cầu xin. "Cậu khiến tôi trông như một thằng khốn nạn."

Kageyama thở dài. Môi mỉm cười cay đắng. "Ồ, đúng vậy, phải không?"

"..."

"Tôi nghĩ tốt nhất là tôi không nên làm gì cả, Sakusa-san."

"...Ý cậu là gì?"

Kageyama bước lại gần Sakusa. Thu hẹp khoảng cách giữa họ. Giọng điệu lạnh lùng lọt vào tai Sakusa, "Tôi biết anh cảm thấy khó chịu khi tôi cư xử bình thường với Sakusa-san."

Kageyama tiếp tục tiến lại gần Sakusa, khiến anh không tránh khỏi phải lùi lại. Cậu ngay lập tức nắm lấy cổ áo anh, kéo cơ thể gần hơn. Miệng cậu cười toe toét với đôi mắt sắc bén nhìn Sakusa, con ngươi đang rung lên đầy báo động, "Vậy thì hãy tận hưởng cảm giác tuyệt vọng và tội lỗi đó đi, Sakusa-san."

Khuôn mặt cậu gần hơn cho đến khi họ chỉ cách nhau vài inch. Giọng nói phát ra trầm thấp, lộ rõ ​​vẻ căm hận, "Bởi vì ngay từ đầu, anh không đáng được tha thứ."

Kageyama sau đó ngay lập tức buông cổ áo Sakusa ra. Vỗ hai tay như lau sạch bụi bám, "Có vẻ như lúc khác, tôi sẽ đưa anh về nhà, Sakusa-san. Vậy, tôi đi trước."

Sau đó cậu cứ như vậy rời bỏ Sakusa, không để người đó có cơ hội đáp lại lời mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro