😆 Vũ điệu Hoàng gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào mừng bạn đến với Vương quốc Karasuno! Xin hãy tự do khám phá xung quanh! Không lâu nữa sẽ có một lễ hội ngay dưới lâu đài trong làng, hãy đến và tận hưởng đi nào! Đừng chỉ ở trong phòng!"

Nhà vua cười vui vẻ, uống một ngụm rượu vang thượng hạng. Mọi người cũng cùng nhau nâng ly chúc mừng và nhấp một ngụm.

.

.

.

Hôm nay là ngày đầu tiên trong những chuỗi ngày gặp mặt các vương quốc lân cận cùng nhau kí Hiệp ước hoà bình. Sau những cuộc chiến tranh đẫm máu suốt 5 năm chỉ vì lòng tham cùng đố kị, tất cả Vương quốc tham chiến sau cùng cũng chấp thuận chung sống hoà bình và kí kết Hiệp ước khi nhận ra những tổn thương và mất mát của người dân. Bọn họ quyết định chọn Vương quốc Karasuno là nơi ký khế ước vì đây là Vương quốc chịu ít thiệt hại chiến tranh nhất. Mỗi một Vương quốc sẽ cử những người đại diện đến đây thực hiện những điều lệ trên.

Vì vậy, bây giờ họ đang ở đây, chuẩn bị ra ngoài để khám phá ngôi làng chính Karasuno và "Lễ hội Quạ" nổi tiếng của nó.

"Tôi tự hỏi có bao nhiêu cô gái dễ thương đang đợi tôi," Miya Atsumu, Đại Hoàng tử của Inarizaki cười.

"Thật khó coi!" Oikawa Tooru - vị Thái tử của Aoba Johsai chế giễu, "Tại sao họ lại đổ xô đến cậu khi tôi ở đây?"

"Vậy thì tại sao họ lại đổ xô đến một người nhàm chán như cậu chứ?" Atsumu chế giễu lại.

"Cậu dám! Ugh-Iwa-chan!! Tại sao anh lại đá tôi?!" Oikawa còn chưa kịp khai chiến đã bị người bạn thời thơ ấu của mình - Hiệp sĩ của Aoba Johsai Iwaizumi Hajime, buộc phải im lặng.

"Câm mồm, Oikawa. Lẽ ra chúng ta phải đối xử tử tế và tôn trọng lẫn nhau. Theo. Hiệp. Ước." Iwaizumi mắng.

"Hà! Đúng vậy đó, Tooru-kun! Phải biết nghe lời hiệp sĩ của cậu- oof! Samu!"

"Điều đó cũng ám chỉ đến mày đấy, đồ ngốc," Miya Osamu - Nhị hoàng tử của Inarizaki, lười biếng nói.

"Một lũ ngu ngốc," Sakusa Kiyoomi - Thái tử của Itachiyama, khó chịu lẩm bẩm.

"Tôi thì nghĩ chúng vui mà." Kuroo Tetsurou - Đại Hoàng tử của Nekoma cười.

"Đúng! Đúng! Tôi cũng nghĩ vậy!" Bokuto Koutarou - vị Hoàng tử của Fukurodani, khoác lấy vai Kuroo.

"Tại sao họ còn quá nhiều năng lượng như vậy?" Kozume Kenma - bạn thời thơ ấu của Kuroo và là con trai của Công tước Nekoma, thì thầm.

"Cậu vẫn chưa quen với kiểu xã giao này à, Kenma?" Akaashi Keiji - bạn lâu năm của Bokuto kiêm người cố vấn của Fukurodani vặn lại.

"Chính xác," Kenma thở dài.

"Cậu có hào hứng với lễ hội không, Wakatoshi-kun?" Tendou Satori, phụ tá của Thái tử của Shiratorizawa, hào hứng hỏi.

"Mhm, tôi nóng lòng muốn xem họ có những điểm hấp dẫn gì." Ushijima Wakatoshi, Thái tử của Shiratorizawa, cũng thành thật với phụ tá của mình.

"Chà chà! Chúng ta gần như đã ra bên ngoài rồi! Tôi thật sự vô cùng chờ đợi lễ hội sắp tới!! Tôi nghe nói có một điểm thu hút đặc biệt trong năm nay!" Hinata Shouyou - người được chọn làm người đại diện Vương quốc chào đón những người Đại biểu từ Vương quốc khác.

"Tại sao cậu ta lại ở đây?" Atsumu thì thầm với Oikawa.

"Cậu ta là một phần của Karasuno thì đương nhiên, cậu ta phải ở đây... Nhưng tại sao chỉ có cậu ta thôi vậy? Chẳng phải Hoàng tử của Karasuno theo lý thì cũng phải ở đây hay sao? Hay bọn họ đang cố gắng phô trương gì đó nhỉ?" Oikawa thì thầm lại.

"Ngài ấy thật sự rất bận rộn để chuẩn bị một điều đặc biệt cho lễ hội. Nhưng ngài ấy sẽ cố gắng có mặt cho buổi tiệc tối nay. Vậy nên tôi sẽ thay ngài ấy tiếp đãi mọi người." Hinata trả lời họ, đồng thời ưỡn ngực ra.

"Làm sao cậu ta có thể nghe được chúng ta-"

"Là do mày không hiểu định nghĩa của chữ 'thì thầm', Baka-kawa." Iwaizumi chọc ghẹo.

"Hiệp sĩ được phép nói chuyện như vậy với Thái tử à?" Akaashi thắc mắc.

"Không sao đâu, cậu ấy là người duy nhất được phép làm vậy. Với cả, đó là cách cậu ấy thể hiện rằng cậu ấy yêu tôi," Oikawa tự hào nói, không chút xấu hổ. Hiển nhiên là sau khi vừa mới dứt lời, anh ta lại bị đá thêm một cú vào hông.

"Được rồi! Cuối cùng thì chúng ta đã đến nơi rồi đấy." Hinata lớn tiếng thông báo, cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người.

Các đại biểu dừng khỏi cuộc trò chuyện và chào đón họ là một cảnh tượng nhộn nhịp cùng tươi sáng.

Toàn bộ ngôi làng được bao phủ từ đầu đến cuối bằng những dải băng màu sắc và đồ trang trí rực rỡ. Hoa giấy bay khắp nơi cùng với mùi thơm ngon của các quầy thức ăn xung quanh, bên cạnh nhiều quầy hàng khác. Âm nhạc và mọi người trò chuyện vui vẻ. Trẻ em và người lớn đang chạy xung quanh với nụ cười tươi tắn trên môi.

Đối với họ, với tư cách là Hoàng tử và quý tộc, đây là cảnh tượng mà họ thực sự muốn người dân của mình trông như vậy mỗi ngày. Hạnh phúc, hài lòng và sự thịnh vượng của Vương quốc.

"Vui lắm phải không? Tôi thật may mắn khi được sống ở một vương quốc có những con người hiền lành và thân thiện như họ." Hinata cười tươi và vị khách không thể không mỉm cười đáp lại. "Bây giờ, chúng ta hãy đi vui vẻ!"

Và họ đã làm vậy. Họ đi đến các quầy hàng ẩm thực và thưởng thức những món ăn ngon miệng. Họ chơi trò chơi và giành giải thưởng. Họ cười với trẻ con và trò chuyện với người lớn. Đã lâu lắm rồi họ mới có thể tận hưởng niềm vui với việc khôi phục vương quốc đã lấy đi của họ bao nhiêu. Thật sảng khoái khi chỉ cần buông tay, quên đi những tham vọng và ham muốn phù phiếm.

"Nhanh lên nhanh lên! Tôi không muốn bỏ lỡ nó đâu!"

"Con không thể đợi được nữa đâu mẹ ơi!"

"Ôi nhìn kìa! Lễ hội sắp bắt đầu rồi!"

"Thật lộng lẫy làm sao!"

Tiếng nói và tiếng cổ vũ đột nhiên nổi lên từ mọi người. Tò mò, bọn họ đi theo đám đông đến trung tâm làng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, Shouyou-kun?" Atsumu hỏi, len lỏi qua mọi người nhưng vẫn ở gần nhóm.

"Uhh, là lễ hội khiêu vũ hàng năm của lễ hội. Đằng sau còn có một ý nghĩa khác và e rằng tôi không thể nói với mọi người." Hinata trả lời một cách bối rối vì y không thể nói quá cụ thể được. Đó là lệnh của Điện hạ.

"Tôi đoán chúng ta phải tự tìm hiểu thôi," Kuroo cười toe toét trước khi bắt đầu đẩy người qua, tất nhiên, một cách lịch sự nhất có thể. Những người còn lại liền đi theo sau hắn.

Cuối cùng cũng đến được phía trước nơi gần điểm thu hút nhất, họ hiểu tại sao có rất nhiều người chen chúc để xem điểm thu hút.

Giữa hàng chục vũ công là một chàng vũ công vô cùng nổi bật với những chuyển động thật yêu kiều và uyển chuyển. Những cú xoay vòng điệu nghệ cùng bước chân nhịp nhàng nhảy múa khắp nơi của cậu ấy đều khiến mọi người không thể rời mắt. Cho dù cậu có lạc giữa những vũ công khác thì ai cũng dễ dàng nhận ra cậu.

Cậu mặc một bộ y phục truyền thống của vương quốc màu lam nhạt, vừa vặn lộ ra vòng eo thon gọn. Vòng eo được trang trí với chiếc thắt lưng bằng bạc đầy tinh tế mỗi một cái lắc hông đều phát ra những âm thanh vô cùng êm tai. Chiếc váy dài bên dưới được xẻ tà sâu, thấp thoáng liền thấy được đôi chân ngọc ngà, trắng mịn của cậu theo những lần chuyển động cần dùng nhiều sức. Hai cánh tay mảnh khảnh được đeo những chiếc lắc vàng và bạc vô cùng đơn giản.

Tiếp đến là khuôn mặt của cậu vũ công trẻ. Làn da trắng trẻo có chút sắc hồng. Một khuôn mặt sắc nét hoàn hảo với đôi gò má cao nhưng mềm mại. Chiếc mũi thẳng và nhỏ vô cùng đáng yêu cùng mắt hạnh nhân hoàn hảo. Nổi bật nhất là đôi mắt xanh thanh tao, quyến rũ, xinh đẹp ánh lên niềm vui và chứa đựng điều bí ẩn hấp dẫn. Chiếc mạng che mờ ảo, giấu đi khuôn miệng nhỏ nhắn căng mọng. Cho dù chẳng thể nhìn hết dung mạo của cậu, nhưng ai nấy cũng phải khẳng định rằng cậu vô cùng đẹp và "ngon miệng".

Tại sao, cậu ấy vừa phải là Aphrodite - nữ thần của tình yêu, sắc đẹp, niềm vui, đam mê và sự sinh sản - vừa là Terpsichore - nàng thơ của trữ tình, thơ ca và khiêu vũ. Vì cậu ấy vừa đẹp vừa tài năng.

Cậu nhảy theo điệu nhạc bằng cả cơ thể mình. Với những dải ruy băng rộng, màu đỏ mà cậu cầm trên mỗi tay mềm mại bay trong gió, vừa phong nhã vừa xinh đẹp một cách khó cưỡng.

Cậu ấy mỉm cười với những vũ công xung quanh mình và tận hưởng chính mình, thật tự do.

Sau đó thì điệu nhảy đã kết thúc và càng có thêm nhiều người hơn tham gia vào vũ điệu tiếp theo. Bọn họ chăm chú nhìn cách cậu vũ công trẻ tương tác với mọi người, cảnh tượng này thậm chí còn ngoạn mục hơn. Cậu ấy nhảy múa với người lớn, lắc lư với người già và xoay vòng với trẻ em cùng với những nụ cười mỉm nhưng chân thật luôn nở trên môi. Cậu ấy khiêu vũ với mọi người, đảm bảo rằng họ cũng đang tận hưởng điều này nhiều như cậu vậy. Nó giống như cậu đang làm niềm hạnh phúc của mọi người tăng lên theo cấp số nhân.

.

.

.

Cuối cùng, điệu nhảy kết thúc và mọi người dần dần rời khỏi trung tâm ngôi làng để quay trở lại quầy hàng và tiệc tùng một lần nữa trước khi màn đêm kết thúc. Bây giờ, những người duy nhất còn lại là 12 người đàn ông, vẫn ở nguyên vị trí là những vị đại biểu của các Vương quốc.

"Shouyou-kun," Atsumu hổn hển nói, "Ai vậy?"

"Tôi không thể- Ý tôi là- Mệnh lệnh-" Hinata chỉ lẩm bẩm với chính mình, khuôn mặt ửng hồng.

"Chibi-chan, ai vậy?" Oikawa tuyệt vọng hỏi, khuôn mặt cũng đỏ bừng.

"Xin lỗi mọi người. Rất lấy làm tiếc khi tôi không thể nói thêm bất cứ điều gì về người đó." Hinata lắc đầu.

"Không, không, chúng tôi cần biết," Kuroo nài nỉ. Anh gần như phải quỳ gối cầu xin, mặc kệ thân phận Hoàng tử của mình. Thời điểm vàng để kêu gọi là các biện pháp tuyệt vọng. Anh thật sự chỉ cần biết tên của vũ công - bất cứ điều gì. Thực sự!

"Đúng! Tôi muốn gặp lại cậu ấy! Tôi muốn khiêu vũ với cậu ấy! Cậu ấy không chỉ rất xinh đẹp mà còn nhảy rất giỏi nữa! Bất cứ điều gì về cậu ấy cũng được, làm ơn!" Bokuto cầu xin lớn tiếng cùng với sự hưởng ứng của Kuroo.

"Không, không, tôi không nên. Tôi thật sự không thể." Hinata kiên nhẫn lặp lại.

"Một chút gợi ý thì sao?" Ushijima cũng có cảm giác tò mò như những người khác.

"Uhh...umm, được thôi. Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ gặp lại cậu ấy thôi." Hinata miễn cưỡng nhượng bộ, "Nhưng! Đó là tất cả những gì tôi nói cho mọi người!"

Những người đàn ông kia lập tức than vãn.

"Thật là hành động khiếm nhã của Hoàng tộc." Sakusa khinh bỉ nhìn bọn họ.

"Omi-omi-" Atsumu rên rỉ.

"Đừng gọi tôi như thế-" Sakusa cắt ngang.

"Omi-omi. Đừng nói như thể cậu không dựa vào khi Shouyou-kun để biết thêm gợi ý cho chúng ta," Atsumu nhếch mép đầy tự mãn khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Sakusa đỏ bừng vì xấu hổ.

"Thôi nào, không cần phải xấu hổ như vậy! Tất cả chúng ta đều tò mò về cậu vũ công nhỏ phải không?" Tendou ngân nga nói.

"Không hẳn..." Kenma ngắt lời. Akaashi và Osamu đều nhìn anh chằm chằm. Điều này khiến Kenma lẩm bẩm, "Được rồi, có lẽ chỉ một chút thôi."

Lúc này, Akaashi và Osamu mới hài lòng mỉm cười.

"Hmm, nhưng cậu ấy thực sự rất tài năng, hẳn là phải học trong nhiều năm mới có thể nhảy giỏi như vậy. Đã lâu rồi tôi chưa thấy ai giỏi như vậy. Ít nhất vượt trội hơn đám người trong Vương quốc vẫn luôn cố ỏng ẹo trước Baka-kawa." Iwaizumi cười khúc khích.

"Thôi lỗ quá đây, Iwa-chan!" Oikawa bĩu môi, "...Nhưng cậu nói đúng. Thật thú vị khi xem cậu ấy nhảy. Ahh, tôi tự hỏi khi nào sẽ gặp lại cậu ấy? Tôi rất muốn mời cậu ấy khiêu vũ. Hay thậm chí là làm vài thứ khác nữa."

"Vậy tại sao cậu ấy lại muốn khiêu vũ và ở bên cậu?" Atsumu cười khẩy.

"Thì bởi vì tôi là Hoàng tử của Seijoh? Ai lại không muốn ở bên tôi chứ?"

"Vậy tôi cược 1.000 con ngựa rằng cậu ấy sẽ đến chỗ tôi trước!"

"Tại sao mày luôn cố làm cho cuộc sống của tao trở nên khốn khổ hơn?" Osamu rên rỉ, "...Tôi cũng muốn cược thêm 600 con ngựa nữa."

"Cái gì? Vậy ta cược 1500 túi đan dược, cậu ấy sẽ chọn ta!" Oikawa vặn lại một cách trẻ con.

"Oikawa, không!" Iwaizumi hét lên, nhưng đã quá muộn.

"Thế thì tôi cược 2.000 mẫu đất màu mỡ chưa sử dụng rằng cậu ấy sẽ chọn tôi!" Kuroo không chút ngần ngại nhảy vào cuộc vui. Dù sao thì anh cũng tò mò rằng cậu trai ấy sẽ chọn ai trước

"2.100 vũ khí và áo giáp của tôi nữa!" Bokuto hào hứng góp vui mà không hề biết sẽ có viễn cảnh thảm thương nếu như y thua cuộc.

"Tôi khuyên anh không nên đặt cược vào những thứ mà chúng ta vừa mới hồi phục lại sau chiến tranh," Akaashi nói thêm một cách khôn ngoan.

"Suỵt, cứ để họ làm đi. Tôi muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra," Tendou nhanh chóng khiến Akaashi im lặng và tiếp tục quan sát đám người kia. Y còn cười toe toét trước cảnh tượng đó, "Thêm Wakatoshi-kun và tôi vào đó nữa!! 3.000 thùng dầu của chúng tôi!"

Akaashi và Kenma chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm trước cuộc cá cược đầy ngu ngốc này.

Hinata chứng kiến ​​tất cả những điều này xảy ra trong khi dẫn họ trở lại lâu đài. Mặc dù y rất ngạc nhiên khi vị Hoàng tử đã góp phần vào lễ hội bằng cách khiêu vũ, nhưng y không thể phủ nhận rằng y không thích buổi biểu diễn. Hẳn là ngài ấy sẽ rất ngạc nhiên với số lượng thư cầu hôn mà ngài ấy sẽ nhận được sau khi họ biết chính xác ngài ấy là ai. Hinata cười khúc khích trong sự phấn khởi. Tất nhiên, đã đến lúc chủ nhân của y nhận được sự chú ý mà ngài ấy xứng đáng nhận được, nhưng điều đó không có nghĩa là Hinata sẽ để những người đàn ông này tự do đuổi theo ngài ấy. Hinata sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để đảm bảo rằng họ là người xứng đáng với chủ nhân của mình. Nhưng đến bây giờ, thật buồn cười khi xem những quý tộc này đánh nhau như những đứa trẻ để giành một món đồ chơi.

.

.

.

Sau khi đến lâu đài, bọn họ được các hầu gái đưa đi thay đồ. Sau 3 giờ chuẩn bị, bọn họ với vẻ ngoài bảnh bao bước ra khỏi phòng.

"Thế nào, Iwa-chan? Nhìn tôi có đẹp hem?"

"Ờ, sao cũng được. Dù gì thì cậu lại chẳng bị người ta đè bẹp chứ."

"IWA-CHAN, thô lỗ quá đấy!" Oikawa bực bội, dậm chân như một đứa trẻ.

"Tôi nghĩ rằng tôi đã xem một vở kịch tương tự như vậy trước đây... Mặc dù cặp đôi không đến được với nhau. Người phụ nữ đã bỏ mặc người đàn ông chết dưới biển mặc dù rõ ràng là có đủ chỗ trên chiếc thuyền cứu sinh đó," Kuroo đột nhiên xuất hiện cùng với Kenma, người đang bận đọc gì đó.

"Chà... Nghe tức thật đó. Vậy anh ta vẫn ổn chứ?" Bokuto hỏi, theo sau là Akaashi.

"Phải, dù sao thì anh ấy cũng đã yêu rồi. Kết cục là... Anh ta đã chết trong đại dương-"

"Ồ. Th-"

"Theo tôi thì tình yêu là một thứ ngoài sức tưởng tượng. Nó có thể khiến một người vượt qua mọi gian nan nhưng đồng thời cũng khiến người ta rơi xuống đáy vực," Atsumu ý vị vô cùng sâu sắc nói.

"Từ khi nào mày lại thông minh như vậy?" Osamu nhếch mép cười.

"Sao mày d-! Tao lớn tuổi hơn mày đấy!"

"Nhưng mẹ thích tao hơn."

Atsumu há hốc miệng kinh ngạc, "Mày đừng có x-"

"Là mẹ đã nói vậy," Osamu uể oải nhún vai, nụ cười nhếch mép thường trực trên khuôn mặt.

"Không, mẹ sẽ không-!"

"Ohhh, hai người đang tranh cãi về cái gì vậy?" Tendou mỉm cười, nghiêng người sang một bên để nhìn thẳng vào cặp song sinh khi anh đang đứng cạnh Ushijima.

"Không phải việc của cậu." Atsumu quay đi, bĩu môi.

"Thật là trẻ con" Sakusa lầm bầm, đảo mắt.

"Câm miệng, Omi-omi!"

"Mọi người sẵn sàng chưa?!" Giọng nói lớn của Hinata vang lên từ đầu kia của hành lang.

"Tuyệt! Đang đến đây!" Oikawa lê lết từng bước uể oải nói, trước khi bị Iwaizumi đánh tiếp.

"Ồ!! Mọi người trông rất tuyệt đấy!" Hinata khen ngợi khi thấy họ bước đến lối vào phòng khiêu vũ.

"Còn cậu thì cũng không đến nỗi nào đâu, Shrimpy," Kuroo cười toe toét.

"Nè!" Hinata hét lên, y cảm thấy vô cùng bị xúc phạm.Dù tức giận nhưng y không thể phủ nhận rằng bọn họ vô cùng điển trai khi mặc bộ y phục Hoàng gia của Vương quốc họ.

Hinata lần nữa xác nhận không thiếu một ai mới ra lệnh cho một tên lính gác cửa thông báo.

Bọn họ lần lượt bước vào theo thứ tự trong thông báo. Bước vào sảnh chính, họ lại lui về một góc trêu chọc nhau.

"Ồ, là Kim Hiệp sĩ à?" Atsumu trưng ra gương mặt thiếu đánh, cười khẩy với Iwaizumi.

"Im miệng. Đó là danh hiệu từ nhiều năm trước rồi." Iwaizumi nghiến răng, xấu hổ đỏ mặt.

"Chà. Ra là cậu cũng có danh hiệu à?" Hinata tán dương hắn, đồng thời cũng ưỡn ngực tự hào nói, "Tôi cũng có nè. Là Hiệp sĩ bầu trời đó."

"Ngầu ghê!" Bokuto tròn mắt ngưỡng mộ hai người kia, lại quay sang vị cố vấn bên cạnh, "Akaashi, chúng ta cũng mau lấy danh hiệu đi."

Akaashi vẫn điềm tĩnh trả lời, "Chúng ta đã có danh hiệu rồi mà, Bokuto-san."

"Hả!? Chúng ta có sao?" Bokuto phấn khích hỏi lại.

"Tôi muốn đi về." Kenma khó chịu nhăn mặt.

"Thả lỏng nào, Kenma. Bữa tiệc chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà." Kuroo bật cười, khoác tay lên vai bạn mình.

"Oikawa đẹp trai tôi ở đâu thì nơi nó chính là bữa tiệc." Oikawa huênh hoang nói khi cả chục cô gái đang cố tiếp cần, muốn cùng anh nhảy cùng.

Đám người kia liền đảo mắt khinh thường.

.

.

.

"Cậu thấy bữa tiệc thế nào, Wakatoshi-kun?" Sakusa hỏi, đứng cạnh Ushijima trong khi quan sát những người xung quanh.

"Nó khá thú vị. Và tôi đang tận hưởng nó. Karasuno là một vương quốc thật sự hạnh phúc" Ushijima trả lời một cách bình thản, nốc cạn ly rượu của mình.

"Là quá hạnh phúc." Sakusa thì thầm.

"Cậu đúng là đồ vô tích sự! Đi mà khiêu vũ với một trong những cô gái đằng kia đi!" Tendou cố gắng đẩy Sakusa ra sàn nhảy nhưng Sakusa đã thành thạo né tránh thành công, khiến Tendou phải làm một loạt động tác lạ lùng để cố gắng giữ thăng bằng.

.

.

.

"Bây giờ thì, các quý cô. Chỉ có một mình tôi và rất nhiều cô gái," Oikawa nở một nụ cười quyến rũ và tất cả các cô gái đều đổ gục. "Lại một ngày làm việc chăm chỉ nữa-"

"Tại sao phải thay phiên nhau khi tất cả các bạn chỉ có thể có tôi cùng một lúc? Nghe có vẻ thú vị chứ, những bông hồng xinh đẹp của tôi?" Atsumu vuốt má một cô gái, nhếch mép cười. Đổi lại, nhiều tiếng la hét hơn của đám nữ nhân.

Oikawa cùng Atsumu trao nhau ánh nhìn đầy thách thức, rồi nở một nụ cười tự mãn. Họ nhìn chằm chằm vào nhau trong một phút nữa trước khi nhanh chóng quay sang tán tỉnh nhiều cô gái hơn.

.

.

.

"Một lũ ngốc," Iwaizumi càu nhàu.

"Đồng ý," Osamu trả lời, nhai ngấu nghiến một ít đồ ăn nhẹ mà anh lấy được từ bàn bên cạnh.

.

.

.

"Akaashi, làm sao cậu uống được thứ này?" Kenma phát ra một âm thanh ghê tởm khi chỉ mới nhấp một ngụm rượu.

"Cậu sẽ quen với nó... Sau khi phải đối phó với một nhóm Hoàng gia gian xảo."

"Ah-"

.

.

.

"Kuroo! Nhìn! Nhìn!"

"Không đời nào! Nó phải cao ít nhất 10 feet!" Kuroo thốt lên khi nhìn thấy đài phun chocolate gần đó.

"Làm thế nào mà họ lại có được tháp chocolate này vậy?" Bokuto thì thầm, kinh ngạc.

"Tôi không biết, tôi thực sự không biết..."

"...Dám cá ai uống được nhiều hơn không?"

"Đương nhiên rồi."

.

.

.

"Cậu có biết Ngài ấy khi nào sẽ đến đây không?" Hinata hỏi người bạn của mình kiêm phụ tá của Hoàng tử, Tsukishima Kei.

"Điện hạ sắp đến rồi, Shrimpy. Bình tĩnh lại, được không?" Tsukishima chế giễu, đôi mắt không bao giờ rời khỏi đám đông.

"Geez, vẫn mặn mà như ngày nào," Hinata bĩu môi, "Tôi chỉ thấy phấn khích thôi mà. Thế cậu có biết Điện hạ đã nhảy trong buổi lễ trong làng lúc nãy không?"

Tsukishima nhướn mày nhìn người thấp hơn, "Ngài ấy thật sự đã làm thế à? Wow, tôi không bao giờ mong đợi điều đó từ Ngài ấy. Điện hạ sẽ sớm xuống cấp độ thường dân như chúng ta sớm thôi?"

"Ôi im đi Stingy-shima, rõ ràng là cậu thích Điện hạ" Hinata đảo mắt khi Tsukishima ném cho anh một cái lườm khó chịu nhưng bối rối, "Cậu chỉ khó chịu vì Ngài ấy không nói trước với cậu thôi nên cậu không thể rời đi để xem Ngài ấy khiêu vũ thôi. Và cậu là đang ghen tị vì tôi đã được xem Điện hạ biểu diễn. Vậy thì để tôi nói cho bạn biết, Ngài ấy rất đẹp. Là rất rất đẹp đó, Tsukki. Nếu cậu nhìn thấy Ngài ấy thay vì tôi, tôi cũng sẽ ghen tị. Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy Điện hạ được tự do như vậy..." Hinata ngắt lời, hồi tưởng lại cảnh tượng đó một lần nữa.

Tsukishima liếc nhìn vẻ mặt sửng sốt của Hinata. Được rồi, lòng đố kị của hắn nổi lên rồi. Điện hạ, Ngài thật sự rất giỏi trong việc chọc tức người khác. Hắn nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, tập trung chú ý để đảm bảo rằng mọi thứ đều hoàn hảo để Hoàng tử của mình đến.

"Và vị khách cuối cùng của chúng ta!"

Tsukishima khẽ nhếch môi, giao lại việc quan sát cho Hinata, bản thân bước lên cầu thang dẫn lên cánh cửa lớn tầng trên

.

.

.

Thông báo lớn làm mọi người ngạc nhiên. Các đại biểu nhìn lên và quyết định tập hợp lại với nhau. Bất kể vị khách cuối cùng này là ai, điều quan trọng là mọi người đột nhiên im lặng.

"Cậu nghĩ đó là ai?" Bokuto thì thầm.

"Người duy nhất không có ở đây..." Sakusa ngập ngừng.

"Hoàng tử của Karasuno," Osamu nói.

"Không thể tin được là chúng ta sẽ được xem ngọc Sapphire của Karasuno," Kenma tự hỏi, giọng nói của anh có vẻ thích thú.

"Tại sao họ lại gọi cậu ấy là 'Ngọc Sapphire' vậy, Akaashi?"

"Bởi vì đôi mắt của cậu ấy giống như những viên ngọc bích. Chúng sáng hơn cả mặt trời vào ban ngày và lộng lẫy hơn mặt trăng vào ban đêm," Akaashi trả lời, mắt không rời khỏi cánh cửa trên đầu cầu thang đi xuống phòng khiêu vũ.

"Người ta đồn rằng cậu ấy là một trong những người đẹp nhất trong lịch sử," Tendou ngâm nga, lắc lư trên gót chân.

Oikawa chế giễu, "Làm sao có ai đẹp hơn tôi được?"

"Ngoại hình, chắc chắn. Nội tâm? Có thể tranh luận," Iwaizumi lặng lẽ đáp trả. Oikawa chỉ há hốc miệng kinh ngạc trước khi quay đầu đi, bĩu môi, trong khi những người khác cười khúc khích. "Nhưng mà," Iwaizumi tiếp tục, "Không phải cậu ta là con ngoài giá thú của Nhà vua sao? Làm thế nào mà anh ta lên được vị trí Hoàng tử kế vị?"

"Là người dân," Kuroo trả lời.

"Họ đã chọn cậu ấy làm Hoàng tử kế vị tử. Cậu ấy nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ người dân đến nỗi các quý tộc buộc phải nhượng bộ mặc dù họ không hoàn toàn ủng hộ. Cuối cùng, những người không thích cậu ấy không hiểu sao lại như rơi vào sự quyến rũ của cậu ta. Sau đó thì cậu ta đã được người người tôn thờ là 'Kho báu của Nhân dân'." Ushijima giải thích thêm.

"Giới thiệu-"

Tất cả mọi người - Hoàng tử, quý tộc, người hầu - hoàn toàn im lặng và chờ đợi.

"- Ngọc Sapphire của Karasuno và Kho báu của Nhân dân-"

Cánh cửa hé mở, và mọi người nín thở.

"- Hoàng tử kế vị đáng kính của Karasuno-"

Cánh cửa mở hoàn toàn, mùi hương thơm ngát của Hoàng tử cùng với gió ùa vào như sóng. Và ở đó, ngay chính giữa, trong trang phục hoàng gia và đồ trang sức, vị Điện hạ cao quý đứng đó .

"- Hoàng tử Kageyama Tobio!"

Ngay chính giữa, trong trang phục hoàng gia và đồ trang sức, là vũ công mà họ đã thấy trước đó. Trong tất cả vinh quang của mình, cậu khoác lên bộ quần áo màu xanh hoàng gia, được bao quanh bởi một chiếc áo choàng lông tuyệt đẹp, trên đầu là một chiếc vương miện sáng chói.

Vũ công là Kageyama Tobio. Hoàng tử của Karasuno. Ngọc Sapphire của Karasuno. Kho báu Nhân dân.

Các đại biểu đứng kinh ngạc trước sự hiện diện đơn thuần của cậu ấy. Cậu ấy thật đẹp. Họ biết điều đó, ngay cả khi họ nhìn thấy cậu quay vòng quanh lễ hội. Họ biết ngay cả khi cậu ấy không vuốt tóc ra sau để lộ khuôn mặt xinh đẹp của mình. Biết ngay cả khi không có hoa tai, vòng cổ và vương miện bằng vàng. Vị Hoàng tộc này đã tỏa ra khí chất sang trọng và quyền lực. Cậu đưa tay lên cho phụ tá đáng tin của mình, Tsukishima Kei, và bước xuống cầu thang một cách tự tin.

Khi cậu xuất hiện trước mặt họ, họ liền tự trách bản thân để thất lễ bởi biểu cảm há hốc mồm của chính mình.

"Thưa các ngài," Cậu nói bằng một giọng mượt mà, "Tôi, Kageyama Tobio, Hoàng tử của Karasuno, xin chào các vị. Tôi thực sự hy vọng chúng ta sẽ hòa hợp với nhau trong tương lai,"

Kageyama nhếch mép cười và họ biết rằng họ không thể chống lại cậu. Nếu họ bị đưa vào chiến trường cùng nhau, thì kẻ bại trận là bọn họ. Bởi vì, đôi môi cùng chất giọng mê người của Kageyama.

Kageyama quay người và bỏ đi khi bị họ nhìn chằm chằm. Nhưng trước khi rời đi hoàn toàn, cậu quay lại nhìn họ, đôi mắt xanh như ngọc ánh lên vẻ ranh mãnh, "Tôi hy vọng rằng tôi có thể nhảy thêm một điệu nữa trước khi các vị rời đi. Có lẽ, các ngài cũng có thể tham gia cùng tôi."

Nói rồi cậu quay người sải bước bỏ đi, để lại cả đám đàn ông kinh ngạc nhìn mỹ nam lắc hông với đôi chân dài dụ dỗ.

Hinata và Tsukishima thầm cười khúc khích trước biểu cảm của đám đại diện từ Vương quốc khác đến; tất cả đều trố mắt và há hốc mồm. Ôi, họ thật tự hào về Hoàng tử của mình... Nhưng một lần nữa, điều này đồng nghĩa với sự cạnh tranh nhiều hơn. Ôi tại sao Hoàng tử của họ lại phải như vậy quyến rũ?

.

.

.

"Tôi...không muốn rời đi đâu," giọng nói của Atsumu phá vỡ sự bàng hoàng của họ.

"Mhm, tôi cũng vậy..." Osamu nói thêm, mắt không rời sự mới mẻ hấp dẫn vừa rồi.

"AKAASHI!" Bokuto đột nhiên hét lên, nhanh chóng quay sang Akaashi, "Tôi muốn có một kỳ nghỉ! Ồ, tôi biết! Chúng ta nên đến Karasuno! Đợi đã, thật trùng hợp, chúng ta đang ở Karasuno. Tôi muốn có một kỳ nghỉ. Ngay. Bây. Giờ!"

Akaashi khẽ gật đầu, len qua đám đông tìm một người hầu để gửi thư cho Hoàng gia ở Fukurodani.

.

.

.

"Kenma, cậu có muốn nghỉ ngơi một chút sau khi làm việc chăm chỉ với tư cách là người thừa kế của Công tước Kozume không? Tuyệt vời vì tôi cũng đang nghĩ đến việc đó. Ôi trời ơi, cậu cũng muốn nó ở đây đúng không? Tôi cũng vậy!" Kuroo cười tinh nghịch.

Và tất cả những gì Kenma có thể làm là giấu đi nụ cười nhỏ của mình, không hề phản đối ý tưởng đó.

.

.

.

"Tendou," là tất cả những gì Ushijima nói.

"Chuẩn rồi! Chúng tôi đã mang thêm quần áo, đủ dùng cho nhiều nhất là hai tuần!" Tendou gật đầu đồng ý, nụ cười toe toét của mình.

.

.

.

"Iwa-chan, chúng ta-"

"Nhiều nhất là một tuần rưỡi," Iwaizumi kết luận.

"Booo, tôi muốn nó lâu hơn."

"Một. Và. Ba. Ngày," Iwaizumi lặp lại, nghiêm khắc hơn. Tất nhiên là chẳng hề có ý định để cậu bạn lấn át. Nếu hắn thật sự làm vậy, y chẳng ngại giảm thêm một ngày nữa.

"Há!?!!! Được rồi!"

.

.

.

"Chà, ở lại thêm vài ngày nữa cũng không hại gì," Sakusa tự nhủ.

.

.

.

"Osamu-"

"Đã gửi thư cho Kita rồi."

"Chết tiệt được rồi-"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro