11,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

๋ ࣭ ⭑

28,

Nhìn thằng Thắng nức nở đến khàn cả giọng trong lòng làm Đông lớn không khỏi xót xa. Thắng nhỏ chỉ mới 17, còn bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu hy vọng to lớn của đời người phía trước.

Cậu ta đưa tay vuốt lưng cho nó, cái vuốt nhẹ hều như sợ làm nó đau, còn cúi xuống hôn thật nhiều lên mái tóc lơ xơ của nó. Đông không nói chỉ âm thầm làm bờ vai thật vững vàng cho thằng nhỏ an tâm dựa dẫm. Cậu ta biết, bản thân nếu có lỡ lời nói ra điều gì sẽ làm thắng Thắng đau lòng đến ruột gan tan nát mất.

29, 

Tỉ lệ thành công 30%, một con số không phải là quá nhỏ nhưng đủ để thằng Đông phải lắng lo. Cậu ta nhìn vào phòng bệnh, trên giường là thằng Thắng thẫn thờ ngồi nhìn ra cửa sổ, trong ánh mắt nó giờ đây chỉ toàn màu u tối. Đông nhớ lắm, cái con ngươi màu ngọc và cái ánh nhìn tràn trề hy vọng của nó trước kia.

Nó giờ đây co rúm, như con nhím thu mình giương gai với tất cả, nó sợ hãi trước sự thật bẽ bàng rằng cuộc đời sẽ tước đi cơ hội sống thiêng liêng của nó. Đến tận cuối cùng, nó cũng vẫn đang lạc lối trong cái mơ hồ tuổi trẻ.

30,

' Thắng này '

Thằng Đông vừa gọt táo vừa dịu giọng ngồi bên ghế cạnh cái giường con con. 

' làm sao? '

Thằng Thắng đáp, nó cố tỏ ra hồ hởi. Nhưng lòng nó đã nổi bão từ lâu rồi.

' nếu có thể, tớ muốn thay em gánh chịu hết thảy chuyện này... '

' tớ muốn thay em tiếp nhận hóa trị, thay em tiến hành phẫu thuật níu lấy sự sống, thay em gắng gượng trước bệnh tật giày vò hàng phút hàng giờ, thay em- '

' Đông! '

' nghe này, '

Thắng đột nhiên cắt lời thằng lớn. Nó trước đây chưa lần nào để thằng Đông dang dở trong lời nói.

' đừng nói những lời như vậy với tao '

' tao sẽ đau lòng lắm, mày biết không? '

' ưm, đối với tao, việc còn sống được bao lâu chẳng là gì so với việc còn ở bên mày được bao lâu nữa '

' tao thấy thương bố mẹ, họ đã tốn kém quá nhiều vì tao '

' nhưng biết làm sao được... '

' bản thân tao còn mông lung hơn cả, không biết được bản thân sẽ đi về đâu nữa '

' ... '

Nói đoạn, nó ngừng lại. Thằng Đông vẫn kiên nhẫn chờ đợi, vì cậu ta biết, nó còn nhiều lời muốn nói lắm.

' chính vì thế, tao thật mong... '

' mong rằng, những ngày cuối cùng này sẽ được ở bên cạnh mày thật nhiều '

' mong rằng, những ngày cuối cùng này sẽ được mày gửi trao thật nhiều cái ôm và thật nhiều cái hôn '

' mong rằng, những ngày cuối cùng này sẽ còn được nghe những lời mày nói, những lời ngọt ngào và dịu êm nhất thế gian '

' tao không mong mày sẽ nhớ mãi về tao... '

' mày biết đó, sẽ có một lúc nào đó con người ta sẽ phải chấp nhận từ bỏ, chấp nhận quên đi những gì từng là quý giá, từng là đẹp đẽ nhất '

' nhưng vào lúc này đây, tao thật mong rằng, mày sẽ không quên tao '

๋ ࣭ ⭑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro