Trophy Wife

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Yurusarenai 

Source: https://archiveofourown.org/works/34646836

Permission: Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả.

Tags: AU Fantasy, Oral Sex, Painful Sex, MIND BREAK, Forced Feminization, Vaginal Sex (vâng các bạn không nhìn nhầm đâu).

Summary: Katsuki thua rồi. Cậu đã thua trận chiến, mất đi tước vị, và hiện tại có lẽ cậu sẽ mất đi quyền làm chủ cơ thể mình. Shouto đã quyết tâm thống nhất hai đất nước đang xảy ra xung đột bằng hôn nhân, và việc Katsuki không ở đúng giới tính sinh học của mình chỉ là một bất tiện nho nhỏ mà thôi.

WARNING: TRUYỆN CÓ TAG MIND BREAK!!! TRUYỆN CÓ TAG MIND BREAK!!! TRUYỆN CÓ TAG MIND BREAK!!! Bakugou Katsuki trong này bị biến đổi cơ thể, cụ thể là bên dưới có thêm một bộ phận (do hoàng tử Shouto cần người kế vị). Vậy nên bạn nào không chịu được thể loại này thì vui lòng rời đi làm ơn đừng nói lời cay đắng với mình mình xin đấy 🛐🛐🛐🛐🛐🛐🛐🛐🛐🛐

xxx

Cái bọn người phương Bắc nói chuyện cứ như kiểu trong mồm có cu vậy, cứ lẩm bà lẩm bẩm. Ngay cả khi Katsuki có thể nói ngôn ngữ của chúng, cậu chỉ ngờ ngợ được điều thú vị nhất mà mấy thằng khốn này nói về là loại trà mà chúng nó uống đêm qua. Cậu có thể tẩn nhừ tử cả lũ nếu không phải vì tay đang bị trói ở sau lưng.

Nhưng thắng làm vua, thua làm giặc mà. Quân đội của cậu đã thua, vậy nên giờ đây cậu bị kéo tới trước mặt hoàng tử của chúng, và cái chết là không thể tránh khỏi. Katsuki chỉ ước rằng cậu đã hèn nhát trên chiến trường. Thay vào đó, hiện tại cậu bị lôi tới trước ngai vàng ở một túp lều khổng lồ, cách cung điện khoảng chừng nửa đường. Dẫu cho chưa từng nhìn Thái tử Shouto, cậu biết hắn là một kẻ giàu có. Rạng ngời, có lẽ vậy – với khí chất vương giả và nụ cười như có như không đầy kiêu ngạo. Hắn nhìn Katsuki như thể cậu là một con bọ đầy thú vị mà hoàng tử rất nóng lòng muốn tước đi đôi cánh.

Khi hoàng tử lên tiếng, gã đàn ông đứng cạnh dịch lời của hắn về tiếng mẹ đẻ của Katsuki.

"Kéo dài cuộc chiến vô nghĩa này sẽ chỉ làm tổn thất đất đai của quốc gia cậu thôi," hoàng tử nói, nhìn thẳng vào Katsuki chứ không phải người đàn ông đảm đương công việc phiên dịch. "Không có lí do gì để phá hoại mảnh đất màu mỡ đó cả. Bọn ta muốn giải quyết vấn đề trong yên bình."

"Chúc may con mẹ mày mắn nhá," Katsuki nhạo báng. Sau đó, để đảm bảo đối phương không hiểu lầm, cậu nhổ một bãi nước bọt xuống chân hoàng tử. Lính gác đang giam giữ cậu gầm lên, tay toan đụng tới vũ khí, nhưng Shouto xua tay.

"Lời thách thức của cậu thật thú vị và không cần thiết. Bọn ta không hỏi ý kiến của cậu, và cũng chẳng cần."

Shouto đứng dậy từ ngai vàng, ra lệnh cho những gã đàn ông đứng hai bên khoác y phục lên cho hắn.

"Mọi chuyện đã định. Chúng ta sẽ thống nhất hai nước bằng hôn nhân và dập tắt mọi chí khí của người dân."

Katsuki nghĩ rằng câu vừa nãy được dịch nhầm rồi, bởi theo như những gì cậu biết, cậu không có chị em gái, và cậu không thể tưởng tượng nổi người phương Bắc sẽ trao cho cậu một cô công chúa cành vàng lá ngọc của họ. Tuy vậy, cậu không có nhiều thời gian để bối rối, bởi bằng sự trợ giúp của lính canh đang giữ tay cậu, người đàn ông quyền lực kia bắt đầu cởi quần áo của cậu.

"Cút mẹ mày đi!" Katsuki gầm lên. Cậu quằn quại như một con mèo bị ướt, cố gắng hết sức để hất bỏ những bàn tay đang kéo cậu xuống. Không có tác dụng gì cả. Cậu bị áp đảo và ấn xuống tấm thảm dày trên sàn, cơ thể bị phơi bày. Cậu trông đợi một con dao, một lễ hiến tế bí ẩn nào đó. Nhưng ngược lại, thứ đáng sợ nhất mà những người đàn ông này lôi ra là một cái cọ vẽ, nhúng vào thau đất sét và vẽ lên làn da trần của cậu. Chúng để lại những hoạt tiết màu nâu đỏ, những biểu tượng khó hiểu nguệch ngoạc lên cậu, như thể cậu là một tờ giấy sống.

Họ vẽ lên ngực cậu, tô tròn qua hai đầu ngực, qua quả táo Adam, qua sống lưng của cậu. Thậm chí khi cậu hét lên và buông lời đe dọa, họ tách hai chân cậu ra và vẽ cả lên đó, bút lông ngựa in dấu trên bẹn, trên thành viên của cậu. Thật kinh tởm và xúc phạm, nhưng chí ít không hề đau đớn chút nào. Katsuki thà chịu đau còn hơn, như vậy cậu có thể bảo toàn danh dự cho bản thân.

Khi họ hoàn tất việc đánh dấu, họ thả cậu xuống để hong khô. Chất lỏng chuyển thành màu sẫm hơn, sau đó bắt đầu bong tróc ra. Người đàn ông cao quý cẩn trọng lau sạch, để lộ lớp da bên dưới lớp sơn màu nâu sẫm.

Đây chưa phải là kết thúc. Sau khi chỉnh trang xong, cậu bị quàng vào muôn loại trang sức. Katsuki bị ép khoác lên một chiếc áo choàng trắng, chân đi đôi giày mũi nhọn quá chật, đầu đội khăn voan. Đây là trang phục cô dâu truyền thống của đất nước này. Sau đó, bất chấp cả tá sự phản kháng của Katsuki, cậu bị lôi ra ngoài. Hiện tại trời đã trở tối. Ở đây có đám đông đến để chứng kiến sự kiện... kì quái nào đó. Katsuki nhìn quanh quất, và thấy những vòng hoa được treo lên ở những túp lều gần đó, cùng chiếc bàn gỗ với những đồ vật linh thiêng. Một đám cưới – cậu ít nhiều mà đi tới kết luận.

Katsuki không biết nhiều về người phương Bắc, nhưng cậu dám chắc rằng đàn ông chỉ có thể thành thân với phụ nữ. Hai thằng đàn ông không thể kết hôn, vậy đây là gì? Một trò đùa lố bịch nào à?

Dĩ nhiên, cậu chẳng hiểu một từ mẹ nào ở đây cả. Họ đối thoại rất nhiều, nhưng cậu không tài nào hiểu nổi. Một người đàn ông trong số người vẽ lên cơ thể cậu trước đó đọc một quyển sách, giọng điệu thánh thót tựa thánh ca, cùng lúc đó nến được thắp lên. Thường thì Katsuki sẽ dùng cả tính mạng để đánh trả, nhưng hiện tại cả cơ thể cậu đẫm mồ hôi và cực kì yếu ớt, đầu óc thì quay cuồng. Những hình xăm chạy dọc cơ thể cậu nóng lên như thể bị thiêu phỏng, sưng tấy và hút lấy mọi năng lượng của cậu. Cậu khó nhọc đứng vững.

Sau đó, cậu bị ép quỳ gối trước mặt hoàng tử, và người đàn ông nọ nói vài lời với linh mục. Mọi người vỗ tay. Đây có lẽ là phút giây phi thực nhất trong cả cuộc đời của Katsuki, khi cậu vận đồ trắng và phải hạ mình trước kẻ thống trị của nước địch.

Hiển nhiên rằng nghi lễ phải đi tới hồi kết. Katsuki bị kéo dậy tới một căn lều khác. Từ tấm thảm trải sàn dày dặn và sang chảnh cho tới một chiếc giường lớn, (một chiếc giường thực sự, chắc hẳn họ phải mất rất nhiều công sức mới có thể đặt nó ở đây) cậu có thể suy ra rằng chỗ này thuộc về hoàng tử.

Katsuki không thích hướng đi của chuyện này chút nào. Ban đầu cậu định vùng lên và chiến một trận hết mình, nhưng sau đó lính gác trói tay cậu ra sau lưng và đặt một thứ kì lạ vào miệng cậu. Nó giống như một cái rọ mõm, nhưng thay vì ép miệng cậu đóng lại, nó lại khiến hàm cậu mở to. Nếu cậu ít đàn ông hơn, cậu sẽ nhân cơ hội này để la hét. Tuy nhiên, Katsuki là một người đàn ông, và là một chiến binh dũng cảm. Không có ai sẽ tới giúp cậu. La hét sẽ chỉ tổ khiến lũ người này vui sướng hơn mà thôi. Cậu sẽ không để lũ bệnh hoạn này được thỏa mãn. Thay vào đó, cậu lườm chúng và gầm gừ với cái thiết bị khó chịu này.

Lính canh rời đi, nhưng hoàng tử ở lại. Hắn không hề nao núng trước thái độ hung dữ của Katsuki. Nếu có điều gì hiện hữu nơi hắn, thì đó chỉ là sự hứng thú thuần túy.

Hắn nói vài từ, giọng nhẹ nhàng và thanh thoát khi bắt đầu thoát y. Katsuki không hiểu hắn nói gì sất, nhưng cậu cũng không cần. Ngôn ngữ cơ thể đã nói lên tất cả rồi.

Vào một ngày đẹp trời, vào một ngày bình thường, Katsuki có thể tay không kết liễu một người đàn ông, nhưng hiện tại cậu cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức. Hẳn chất độc đã thấm qua da cậu, khiến cậu trở nên yếu đuối, bởi mỗi khi Shouto nắm tóc và ép cậu ngẩng đầu, cậu chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng nữa.

Dương vật có mùi vị thật kinh tởm. Nó vừa đắng vừa mặn, như thể chiếc xúc xích bị ngâm vậy. Tuy nhiên với miệng bị buộc há to như thể này, cậu không thể phun nó ra. Cậu bất lực, tựa như con cá mắc cạn bị vớt lên để chuẩn bị làm bữa tối.

Hoàng tử Shouto phang vào mồm cậu, trao cho cậu chất lỏng ấm nóng để rồi sau cùng, Katsuki cảm thấy bản thân như một thứ rác rưởi bẩn thỉu. Cậu cố gắng ho ra, nhưng những gì cậu có thể làm là bật ra những tiếng rên rỉ ướt át. Khi hoàng tử cởi trói cho cậu và tháo đồ bịt miệng, Katsuki quá đỗi mệt mỏi để có thể tức giận.

Cậu nằm im trên giường, cả cơ thể cảm thấy bị xâm phạm và lạ lẫm. Và cậu biết, đây mới chỉ là khởi đầu.

xxx

Đúng như Katsuki sợ hãi, hiển nhiên hiện tại cậu đã kết hôn với hoàng tử. Cậu có một hầu cận có khả năng nói được ngôn ngữ của cậu, và cô ấy vừa là nguyên do khiến cuộc sống của cậu trở thành địa ngục, vừa là người duy nhất giúp cậu tỉnh táo. Chí ít thì có người ở bên để giải thích những thứ vô lí mà cậu phải chịu đựng thật tốt, dẫu cho cô làm chuyện đó theo những cách khó chịu nhất.

"Chẳng phải hoàng tử cần một người kế vị sao," Katsuki gầm lên. "Hắn sẽ không bắt tôi làm thế được đâu."

"Hoàng tử sẽ có được thứ mà ngài muốn vào đúng thời điểm," hầu cận mỉm cười. "Hoàng tử luôn có được thứ mà ngài muốn."

"Mơ đi cưng ạ. Tôi không đẻ gì đâu đấy."

Hầu cận vươn tay và dịu dàng chạm vào vết tích nơi cổ họng cậu.

"Giọng cậu có vẻ tốt hơn rồi đấy," ánh mắt nọ lóe lên tia ranh mãnh khiến Katsuki nghi ngờ rằng cậu đang bị móc mỉa.

Katsuki thở dài và từ bỏ cuộc trò chuyện. Đâu phải ngày đầu mà mấy con người này thốt ra mấy câu không được thông minh cho lắm.

Sau vài tuần, những dấu vết trải dọc cơ thể cậu bắt đầu biến mất. Katsuki nỗ lực chà xát chúng trong lúc tắm, nỗ lực để xóa đi những vết tích đáng hận trên làn da của cậu. Cậu nghĩ rằng chúng là nguyên nhân khiến cậu cảm thấy buồn nôn và mệt mỏi, rằng chúng chứa đựng nhân tố cướp đi sức mạnh của cậu. Trước khi làn da của cậu trở về trạng thái không tì vết, cậu lại bị lôi tới trước mặt đạo sĩ, bị trói lại và giam cầm.

Đương nhiên cậu đã đánh trả. Tuy vậy, thứ sức mạnh đã đưa cậu lên ngôi lãnh chúa giờ đây đã chẳng còn nữa. Chỉ cần hai người đàn ông để áp chế cậu, đứng hai bên ấn tay cậu xuống sàn. Katsuki gầm gào, phun ra những câu đe dọa nhưng chỉ như nước đổ đầu vịt với những con người nọ.

Một lần nữa, cổ họng, ngực, bụng cậu đều bị tô điểm. Khi chúng chạm vào dương vật của cậu, Katsuki ngẩng cổ để nhìn. Thật kinh hoàng khi biết rằng cậu vẫn được lũ người này thương xót, cộng thêm một chút trấn an khi cậu vẫn có thể xem chuyện gì đang diễn ra. Như thể sự giám sát kĩ lưỡng của cậu có thể ngăn cho chúng vô tình gây nên một thảm họa nào đó. Quả là một suy nghĩ trẻ con làm sao.

Đạo sĩ dùng bàn tay thô ráp của mình nắm lấy dương vật của cậu, tay còn lại dùng bút lông vẽ nguệch ngoạc lên đó. Hạ thân của Katsuki nằm gọn trong lòng bàn tay của gã, gần như là bị nhấn chìm.

Đây không thể là thật được. Kích cỡ của Katsuki gần như thuộc dạng khủng nhất trong binh đoàn. Cậu từng trêu chọc những gã đàn ông khác trong lúc tắm về chuyện này. Nhưng hiện tại nó vừa khít trong bàn tay đó, hầu như không lọt ra ngoài chút nào.

Không thể nào. Có lẽ thị giác đánh lừa cậu rồi.

Trước đây cậu không chú tâm nhiều tới chuyện này. Cậu còn nhiều nỗi lo khác. Nhưng hiện tại nó đeo bám lấy trâm trí cậu, tầm mắt cậu dán chặt vào phần thịt màu hồng nhạt. Đạo sĩ di chuyển tới chỗ khác trên cơ thể cậu, tiến xuống giữa hai chân cậu và vẽ nguệch ngoạc dọc đáy chậu, bút lông khẽ tiến vào–

Mọi thứ có cảm giác thật lạ. Katsuki đã quá mệt mỏi và căng thẳng tới mức cậu không để ý, nhưng...

Ngay khi cuộc hành xác này kết thúc, Katsuki một lần nữa quay trở lại chỗ cũ, cậu cởi phăng quần áo ra. Căn lều chết tiệt này không có một cái gương hẳn hoi tử tế, vậy nên dụng cụ duy nhất khả thi để điều tra là ngón tay của cậu. Dương vật ủ rũ và nhẹ bẫng trong tay cậu. Cậu có thể nắm trọn nó bằng nắm đấm của mình, trong khi trước đây thì không thể nào.

Ngón tay cậu càng khám phá nhiều hơn, ngực cậu càng thắt chặt lại. Cậu xây xẩm mặt mày, và nguyên nhân không phải do những dấu vết chạy dọc cơ thể cậu.

Cậu luồn tay vào giữa hai chân, Katsuki đụng tới tinh hoàn (nhỏ hơn trước đó? Hay chỉ do tưởng tượng của cậu?) để lướt qua đáy chậu và phát hiện một cái khe nhỏ–

Katsuki thốt lên một tiếng và rút phắt tay về.

Đây không phải là thật. Không thể nào.

xxx

Hoàng tử Shouto bắt gặp cậu khi cậu cố gắng chà xát dấu vết trên cơ thể mình. Katsuki lấy một chiếc bàn chải từ chuồng ngựa, một thứ vô cùng thô ráp và kì cọ làn da của cậu cho tới khi nó đỏ ửng và xây xát. Tuy nhiên, những hình xăm khốn kiếp đó không chịu biến mất. Khi Shouto đi vào, hắn tỏ vẻ không đồng tình và tước bàn chải khỏi tay Katsuki.

"Hyr bytte," hắn lẩm bẩm, kéo Katsuki vào lòng.

Katsuki không biết câu vừa rồi nghĩa là gì, nhưng đối phương thốt lên rất dịu dàng, như thể là tên cho thú cưng vậy. Nhưng rồi những gì hắn làm tiếp theo chẳng mang theo chút yêu thương nào. Katsuki lại bị ép phải quỳ, tóc bị nắm chặt. Cậu hét lên, nhưng không dám phản kháng. Cậu biết bạo lực không thể giải quyết được gì, rằng hoàng tử có thể chế ngự cậu chỉ với một tay. Hắn đã làm vậy trước đây. Vậy nên Katsuki biết rằng cậu nên tuân theo hơn là phản kháng, rằng bất kì hành động thách thức nào sẽ nhận lấy trái đắng. Lựa chọn tốt nhất là ngậm lấy vật kiêu ngạo của hắn – và bất cứ thứ gì mà hắn đưa cho cậu.

Sau vài lần trải nghiệm, Katsuki dần quen với hương vị của hoàng tử trong miệng mình. Nó cũng không quá tệ, thật sự đấy, vì cậu đã thở bằng mũi và thả lỏng hết sức có thể. Thực chất, mùi vị lờ lợ không còn choáng váng như trước nữa, cho phép cậu có thêm không gian để thưởng thức trọn vẹn. Nó gần như có thể được miêu tả là vị mặn.

Đúng vậy, cậu đang khẩu giao giỏi hơn, và cậu để cho hoàng tử di chuyển đầu cậu tới lui để thỏa mãn hắn. Katsuki hạ mình trước hắn và cảm thấy may mắn vì hình phạt quá nhẹ nhàng. Món khai vị buổi tối cho những rắc rối mà cậu đã gây ra.

Dương vật của hoàng tử luôn nóng bỏng. Nó gợi nhắc cậu về những đêm đông, về xúc cảm khi nuốt xuống món hầm ấm nóng. Ấm cúng, gần như là vậy.

Mình sẽ không hứng lên chỉ vì vụ này đâu.

Hoàng tử nhắm mắt và rên rỉ, Katsuki kháng cự thôi thúc muốn thốt lên tiếng nỉ non. Thay vì sự mệt mỏi khiến cậu khó chịu, cậu đang cảm thấy tràn đầy năng lượng. Thật tốt khi được đồng điệu với cơ thể của hắn, được chân chính cảm nhận nó. Dạo gần đây cậu cảm thấy thật mơ hồ, như thể cậu không chắc ranh giới nằm ở chỗ nào nữa, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cậu nhận thức được giữa hai chân mình có gì đó, cậu đang ướt. Nó dính thành một mảng lên đùi cậu, chất lỏng rỉ ra từ chỗ quái nào mà ai biết được? Bất chấp ý chí của cậu, cậu giật mình kêu lên và lùi lại. Ngạc nhiên thay, hoàng tử để cậu làm vậy.

Sự hoảng loạn của Katsuki đủ để chế ngự nhận thức của cậu, cậu cho tay vào giữa hai chân và quẹt phần chất lỏng. Ngón tay cậu lấp lánh ánh nước.

Phía trên vang lên tiếng khúc khích. Shouto nắm cằm cậu để họ nhìn vào mắt nhau và mỉm cười. Hắn vụng về nói ngôn ngữ của cậu và hỏi, "Em muốn nữa không, bytte?"

Katsuki khá chắc rằng câu trả lời là không. Gần như chắc chắn. Về cơ bản là 100%.

Nhưng có một phần nhỏ, rất nhỏ trong cậu nổi lên tò mò về thứ hoàng tử có thể trao cho cậu.

Shouto đẩy cậu nằm xuống. Có gì đó bên trong Katsuki hét lên và rên rỉ, nhưng bên ngoài vẻ mặt cậu vẫn là kinh hãi. Cậu hầu như không thể làm gì ngoài sợ hãi khi hoàng tử nắm chân cậu, tách hai chân cậu ra và đặt dương vật vào chỗ chưa từng thấy giữa hai chân Katsuki. Ánh mắt họ gặp nhau và hắn mỉm cười, đẩy dương vật vào trong.

Tầm nhìn của Katsuki mờ đi vì đau đớn, mọi thứ trở nên trắng xóa và nhòe đi. Nó sẽ. Không. Vừa. Dù Shouto có đang xâm nhập vào cái lỗ nào, nó cũng quá nhỏ, chỉ bằng một phần nhỏ so với gậy thịt đang đòi hỏi ở lối vào. Katsuki nắm chặt ga trải giường, khóe mắt rỉ nước. Cậu cố gắng khép chân, nhưng đã quá muộn. Hoàng tử đang ở đây, ép cậu tách hai chân ra. Bàn tay thô ráp nắm lấy eo Katsuki để cố định cậu. Cơn đau vẫn không hề biến mất, Shouto không rút ra, dù chỉ một inch. Hắn tiếp tục xâm nhập một cách chậm rãi, và Katsuki cảm nhận có thứ gì đó vừa tách ra. Xúc cảm về vật thể đang xâm phạm cậu, nhấn chìm cơ thể cậu bằng thứ chắc chắn không thể vừa. Bất kể trước đây bên dưới rộng bao nhiêu, Katsuki có thể đảm bảo rằng sau hôm nay nó sẽ rộng hơn.

Bên trên cậu, hoàng tử đang lẩm bẩm những câu từ hoặc trấn an hoặc xúc phạm. Cậu không thể biết chắc, nhưng giọng của hắn thật trầm thấp và khàn khàn khi hắn tiếp tục tiến vào sâu bên trong. Dịu dàng, đau đớn, cho tới khi họ đều đỏ mặt tía tai. Qua làn nước mặt, Katsuki có thể thấy hoàng tử đang mỉm cười.

"Ngoan lắm, bytte."

Và rồi hắn bắt đầu thúc.

xxx

"Bytte có nghĩa là gì?" Katsuki hỏi hầu gái của cậu.

Cô thở gấp và chấn động đưa tay che miệng.

"Đó không phải ngôn ngữ dành cho điện hạ," cô đáp.

"Thật à? Bởi lúc đéo nào tôi cũng chửi tục hết."

"Ngôn ngữ của những kẻ mọi rợ đã là chửi thề rồi," cô giải thích. "Nhưng những câu như vậy từ miệng của hoàng tộc là điều cần được lắng nghe."

"Ờ, tuyệt đấy. Cứ cố chấp vậy đi. Nhưng nó có nghĩa là gì?" Cậu cương quyết tìm cho ra lẽ.

Cho tới hiện tại, hầu cận đã biết cậu cứng đầu tới nhường nào. Cô thở dài, rướn người và thì thầm.

"Trong ngôn ngữ của cậu, giống như, nói thế nào nhỉ? Người phụ nữ qua lại với đàn ông vì tiền. Đó là byttin. Nhưng từ này... có nghĩa nhẹ hơn. Giống như nói kintte thay vì kindin ấy."

Katsuki ngơ ngác nhìn cô.

"Đó là một biệt danh," cô giải thích.

"Ồ. Vậy là tôi được gọi là điếm. Nhưng theo một cách âu yếm. Tuyệt ghê."

Hầu gái mỉm cười với cậu, theo kiểu hân hạnh được phục vụ.

xxx

Phong cách của những phụ nữ phương Bắc là dán móng giả lên móng tay thật của họ, không nhằm mục đích gì ngoài việc thể hiện họ không phải động tới bất cứ loại việc nhà nào. Đó là biểu tượng cho địa vị của họ, việc mà hoàng tộc hay làm để đánh bóng thanh danh của mình.

Sau tất cả những gì cơ thể cậu đã trải qua, đây đáng ra không phải vấn đề to tát. Nhưng bị đè xuống và dán những mẩu kim tuyến nhỏ lên móng tay vẫn là một cực hình đối với cậu. Không, sống chung với nó mới đích xác là một loại tra tấn. Cậu không thể dễ dàng gãi mặt hay cởi quần áo hay tới phòng tắm với cái đống giẻ rách này trên người được.

Ngoài ra, có lẽ không phải vô ý, nhưng họ không cho cậu khám phá cơ thể mới của mình. Thứ bí ẩn bên dưới vẫn chưa hề được khám phá.

Ừ thì, khám phá bằng móng tay của chính cậu. Hoàng tử tự mình khai phá nó, thực hiện chuyến du thám mỗi đêm vào động nhỏ của Katsuki. Ngón tay của hắn, dương vật của hắn, lưỡi của hắn, tất cả đều háo hức khai phá cậu. Cậu không cảm thấy đau đớn như lần đầu nữa. Thực chất, đôi lúc Katsuki được tia khoái cảm xâm lấn cơ thể cậu. Nó hoàn toàn khác với việc chơi đùa với hạ thân của cậu khi trước – không phải theo kiểu cương lên, mà ngấm ngầm ăn sâu vào cơ thể cậu.

Tiện nhắc tới thằng nhỏ của cậu: hiện tại nó chỉ là một cái u mềm. Nó thu nhỏ lại, kích cỡ còn chưa bằng ngón út của cậu, èo oặt khao khát sự chú ý từ ngày này qua tháng nọ. Khi cậu vuốt ve nó bằng đệm ngón tay của mình (một cách chật vật, đương nhiên, để tránh móng giả), nó đem lại một chút khoái cảm. Cậu dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt ve nó, lên xuống dương vật nhỏ nhắn, nhắm mắt và tưởng tượng về cơ thể cũ của mình. Vô ích. Tất cả những gì cậu nhận lại là phía dưới chảy nước, hông run rẩy khi cậu nhớ về lần cuối hoàng tử làm cậu. Cách mà dương vật của hắn vùi trong cơ thể cậu, cách mà cơ thể cậu phản ứng lại, ngập trong bể dục sung sướng.

Một tay cậu ôm lấy hạ thân của mình, tay còn lại day day động nhỏ ướt nhẹp của mình. Cậu có thể cảm nhận môi âm hộ nhô ra, huyệt nhỏ tách mở khát cầu sự chú ý. Cậu không dám cho tay vào, lo sợ sẽ làm bản thân bị thương vì chỗ móng giả. Không, cậu chỉ đưa tay vuốt ve và khao khát. Cậu có thể chịu đựng được. Cậu sẽ không phải cô đơn quá lâu.

xxx

Cơ thể của Katsuki gần như không thể nhận ra được nữa. Đường cong của hông đã mềm mại đi, lồng ngực nở nang, thậm chí làn da của cậu còn mượt mà hơn trước. Nhưng hiển nhiên rằng cậu vẫn chưa hoàn thiện. Những tên đạo sĩ lại lôi cậu đi và vấy bẩn cơ thể cậu bằng chỗ sơn đó. Henma hay gì đó, là cách mà hầu cận gọi nó. Lần này, bút lông bị chôn vùi trong cơ thể cậu, lông ngựa thô ráp cọ vào bên trong cậu. Katsuki nên cảm thấy kinh hãi về hậu quả của chuyện này. Họ còn muốn cái gì từ bên trong cậu nữa? Họ còn có thể thay đổi cái gì nữa? Dẫu vậy, thứ duy nhất cậu có thể nghĩ tới là cậu ước rằng bút lông dày hơn một chút. Cậu siết lấy nó và tưởng tượng.

Đêm đó, Katsuki háo hức nằm ở giường đợi hoàng tử trở về. Không giống như lúc trước khi những dấu vết hút hết sức mạnh của cậu, hiện tại chúng chỉ châm lửa dục cho cơ thể của cậu mà thôi. Cậu cảm thấy mọi dây thần kinh của mình tăng lên gấp đôi, tựa như cách mà hydra mọc đầu vậy. Cậu đã sẵn sàng cho chuyện sắp xảy ra. Ngay cả trong lúc đợi, cậu không nhịn được mà khẽ đung đưa hông, tưởng tượng điều đang chờ đợi mình.

Nhìn thấy Shouto khiến động nhỏ thoáng siết lại. Duy chỉ sự hiện diện của hoàng tử thôi đã khiến cậu nóng lên, cả cơ thể ửng hồng. Khi hoàng tử thoát y, Katsuki cũng háo hức cởi quần áo. Cậu không cần phải được dạy bảo. Nếu cậu không có thứ chôn vùi trong cơ thể mình, cậu cảm tưởng mình sẽ bị thiêu cháy từ trong ra ngoài mất.

Khi Shouto tiếp cận cậu, Katsuki háo hức nhào vào lòng hắn. Hoàng tử quay người cậu lại để lưng của Katsuki dựa vào ngực hắn, và người tóc vàng run rẩy và tách hai chân. Cậu tưởng tượng hoàng tử áp chế cậu từ phía sau, ôm cậu lên và chơi cậu.

Thay vào đó, Shouto luồn một tay xuống dưới và sờ nắn dương vật của Katsuki. Hắn úp lòng bàn tay, bao trọn nó và cẩn trọng lên xuống. Làn da thô ráp của gã đem tới cho cậu khoái cảm, Katsuki nhắm mắt và rên rỉ.

"Em thích không bytte? Khi ta chạm vào fallo của em?"

Katsuki có thể hiểu được đại ý của ngữ cảnh. Đúng vậy, cậu thích nó. Nhưng vẫn không đủ. Hắn càng chuyển động, động nhỏ của cậu càng nóng lên, khóc lóc van xin được lấp đầy. Dẫu vậy, cậu biết rằng hoàng tử đang cố tình trêu chọc cậu. Tại sao hắn phải cho Katsuki điều cậu cần trong khi hắn có thể trêu đùa cậu từng chút một?

"Làm ơn," Katsuki thốt lên. "Không phải ở đó!"

Hoàng tử dừng tay quanh dương vật nhỏ bé của cậu. Katsuki thề rằng cậu có thể cảm nhận nụ cười của hắn từ nơi hắn tựa vào cổ cậu. Nhưng gã vẫn chờ đợi Katsuki cầu xin mình nhiều hơn.

"Làm ơn, hoàng tử của em," Katsuki van nài. "Em muốn... fallo của ngài. Cho nó vào trong lỗ nhỏ của em. Làm ơn."

Lời nói của cậu tựa thần chú khiến Shouto gập người cậu xuống, áp mặt Katsuki vào chăn. Thậm chí khi lớp vải mềm mại che mặt cậu, tiếng nỉ non ngập tràn khoái cảm vẫn không hề thuyên giảm khi Katsuki cảm nhận thứ ấm nóng và cứng rắn trượt vào bên trong cậu. Cậu ưỡn người về sau, háo hức nuốt trọn nó.

"Vâng, vâng, làm ơn, em muốn cảm nhận nó," cậu van lơi. Chất giọng rót vào tai cậu thật lạ lẫm. Không phải là nội dung, mà là tông giọng – giọng của cậu cao hơn và mềm mại hơn. Khi Shouto bắt đầu thúc, cậu càng phát ra nhiều âm thanh hơn, tiếng thút thít và nức nở, như thể trong phòng có một người phụ nữ. Dẫu vậy, hiện tại cậu không còn tỉnh táo để nghĩ tới chuyện đó. Cậu quá tập trung vào việc rong ruổi khoái cảm. "Chúa ơi, đúng vậy, chết tiệt, em yêu dương vật của ngài, phang em đi."

Hoàng tử làm theo cậu, thúc hông về phía trước, đi tới tận cùng của Katsuki. Katsuki xa xăm hiểu được rằng đây không phải cậu. Cậu không bao giờ hèn hạ như thế này. Liều henma gần đây nhất hẳn đã biến đổi tâm trí cậu, biến đổi bên trong cơ thể cậu, khiến cậu sa ngã tới nhường này.

Dù vậy, đây chỉ là một phần cách trở và nhỏ bé. Phần lớn của cậu hưởng thụ chuyện này, hòa nhịp đồng điệu với từng chuyển động của Shouto, đón nhận từng cú thúc của đối phương. Cảm giác thật tự nhiên, dẫu ban đầu mọi thứ không phải như vậy. Dường như Katsuki đã ở nơi mà cậu thuộc về.

-TBC-

Cũng... hú hồn nhỉ... Không biết có ai đọc đến đây không ta?

Mà tâm sự mỏng xíu là rõ ràng tên series là TodoBaku nhưng hổng hiểu sao lại lòi ra 2 fic BKTD làm tôi hú hồn á 🙊

































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro